Phần 21

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Ngày: 1442; Giờ: 8

Lavender đã nhìn chằm chằm vào cô được mười phút khiến Hermione bực bội chọc tay vào những quả trứng lộn của mình -"Có chuyện gì thế?"

- "Cậu có nghĩ rằng chúng ta đã làm nên lịch sử?"

- "Gì chứ?" Hermione hỏi lại, nhìn lên.

Hermione cảm thấy tồi tệ vì nghe giọng điệu mình có vẻ khó chịu, nhưng buổi sáng tỉnh dậy cô cảm thấy đau đầu kinh khủng. Cô cảm thấy nôn nao mặc dù cô không thể nhớ lần cuối cùng mình uống rượu là khi nào. Justin và Seamus là 2 người đáng trách nhất, họ la hét liên tục với nhau trong hai mươi phút về Quidditch. Tất nhiên không thực sự là về Quidditch, giống như cách Draco chọn đi tắm thay vì ngồi nghe cô la mắng anh về món bánh kếp mười phút trước. Để trốn tránh những vấn đề lớn, họ tập trung vào những vấn đề nhỏ hơn. Đây được gọi là đối phó, Hermione không nghĩ rằng bất kỳ ai trong số họ có lỗi vì điều đó.

Tất nhiên là ngoại trừ Justin và Seamus, nó khiến đầu cô như bị búa đập liên tục.

- "Những gì chúng ta đã làm. Ý mình là, chiến tranh ... Harry sẽ làm. Có thể là Ron. Nhưng cậu có nghĩ chúng ta sẽ ở trong đó không?" Lavender không dừng lại đủ để Hermione kịp thở ra trước khi cô ấy nói lại - "Mình chỉ đang nghĩ về Hogwarts, và các lớp học lịch sử. Đọc những câu chuyện về những người đã chết - mình ghét điều đó."

- "Đó không chỉ là câu chuyện về những người đã chết, Lavender. Lịch sử được tạo nên bởi những người đã làm điều vĩ đại ...  bất kể là điều tốt hay tội ác, bao gồm là những điều vĩ đại đó đã định hình thế giới thành những gì chúng ta biết về nó. Điều đó quan trọng."

- "Tại sao? Ý mình là, mình chỉ nghĩ rằng... Tất cả những điều này. Tất cả chỉ là trong những cuốn sách mà học sinh ghét đọc, cậu biết không?"

- "Vậy thì tại sao cậu lại quan tâm xem tên của mình có trong đó hay không?"

- "Mình không biết. Chà ... chỉ là, tín dụng, cậu hiểu không? Nếu họ định nói về nó, mình nghĩ họ nên nói về từng người trong chúng ta."

Hermione bị xước tay, móng tay nứt nẻ. "Sự hy sinh của chúng ta chỉ quan trọng đối với chúng ta thôi, Lav. Tất cả những gì đã mất ở đây, họ không thể viết lại tất cả. Ngay cả khi họ làm thế, mọi người cũng sẽ không quan tâm được hết. Không giống như chúng ta. Điều này không quan trọng. Chúng ta biết đây là gì và chúng ta-- "

"Cậu vừa nói điều này quan trọng--"

"Kết quả là quan trọng. Những sự kiện chính dẫn chúng ta đến kết quả mới là rất quan trọng. Để mọi người biết rằng có cuộc đấu tranh và biết rằng có những người đã làm điều đó, cái này mới quan trọng. Danh sách tên những người đó thì không. Mình không quan tâm mình là người được chú thích ở cuối trang hay không được lưu lại gì cả, mình chỉ cần biết mình đã cho đi những gì và nó đã mang lại những gì với mình, như vậy là đủ. "

"Vậy ý của cậu là chúng ta không quan trọng sao?"

"Không phải là với sách lịch sử, không. Nhưng nó không vấn đề gì, cậu không thấy điều đó à? Lịch sử sẽ ghi nhớ chúng ta như là Hội, Bộ pháp thuật và những người dũng cảm khác. Lịch sử sẽ ghi nhớ chúng ta vì chính chúng ta đã hy sinh cho "Chiến thắng quan trọng" đó. Không quan trọng nếu họ có liệt kê tất cả tên của chúng ta chỉ để mọi người lướt qua và nghĩ về danh sách chết tiệt đó dài bao nhiêu. Họ sẽ chỉ biết rằng chính những cái tên trong danh sách đã gây ra các sự kiện ở cuối chương. Nhưng điều này không bao giờ làm nên lịch sử, Lavender. Đây là về việc thay đổi tương lai. "

- "Chà, họ nên quan tâm đến việc đọc danh sách, và sau đó có thể ..." Lavender ca thán, khuôn mặt nhăn nhó khó chịu và cau mày hơn khi có tiếng cười cắt ngang.

- "Hình như không giống với cô - người mà tôi cho rằng ghét đọc câu chuyện của người đã chết khi còn học ở trường sao?" Draco trừng mắt nhìn Lavender, anh nghĩ rằng cô là một kẻ đạo đức giả.

- "Anh đang làm gì vậy? Đang lấy nước à?" Hermione cắt ngang câu trả lời của Lavender, chỉ vào anh với chiếc bình nước cam đang mở trên tay.

Draco nhướng mày, quay đi bỏ lại hai cô gái đang trừng mắt phía sau lưng.

Ngày: 1442; Giờ: 15

Họ tìm thấy tòa nhà trong đống tro tàn, các mảnh vẫn còn âm ỉ cháy, khói làm đen cả một vùng trời. Cành cây như cúi chào họ, trĩu nặng tro tàn và những chồi non của mùa xuân sắp đến. Họ không thể không tự hỏi liệu chúng có biết họ sẽ đến không.

Ngày: 1442; Giờ: 21

- "Cô không để tâm đến điều đó?" Draco tự dưng hỏi câu này, và cô nhảy dựng lên vì giật mình, thậm chí không biết anh đang ở trong phòng. Hermione đã quá chăm chú vào bình nước cam và tự hỏi tại sao anh lại đặt nó trở lại chỗ cũ.

- "Điều gì?"

- "Rằng Potter đó sẽ được nhắc đến trong lịch sử như thể hắn đã làm toàn bộ chuyện chết tiệt đó một mình."

- "Cậu ấy xứng đáng với điều đó."

- "Còn chúng ta không?"

Hermione quay ra khỏi tủ lạnh, những câu hỏi về sự ghen tị trên lưỡi nhưng cô nuốt lại. Cô sẽ không như thế, bởi vì cô không nghĩ rằng anh ta xứng đáng để cô làm điều đó. "Harry đã sống cả đời với việc đây là định mệnh của cậu ấy. Cậu ấy đã hy sinh rất nhiều ..."

- "Đúng vậy, sống với Weasley trong một ngôi nhà tiện nghi nào đó, có những người ở Bộ và Lệnh cao cấp luôn bảo vệ hắn --"

- "Sao anh dám phủ nhận những gì cậu ấy đã trải qua và đã làm. Nếu Harry không thể giết Voldemort, chúng ta sẽ thua bất kể chúng ta--"

- "Nhưng nếu chúng ta không chiến đấu trong nhiều năm trước đó, Potter cũng sẽ chết cùng với--"- "Harry không có sự lựa chọn như chúng ta! Cậu ấy--"

- "Không ai có quyền lựa chọn! Tất cả những ai kết thúc trong cuộc chiến chết tiệt này đều làm vậy bởi vì họ không có lựa chọn nào khác! Cho dù đó là vì họ biết thế giới sẽ đi xuống địa ngục cùng với cuộc sống của chính họ, hay vì họ đang cố gắng đảm bảo sự sống của bạn bè, gia đình hoặc bản thân, không ai có quyền lựa chọn. "

- "Đó là một lời nói dối! Ev--"

- "Cô thật là ngu ngốc! Cô không hiểu về những điều nhảm nhí phát ra từ miệng của chính mình, nó khiến tôi không thể không tự hỏi liệu cô có phải là một trong những kẻ nói dối không thể thuyết phục bất cứ ai ngoài chính họ về những gì họ nói không ! "

- "Thế còn anh là cái quái gì?" Hermione kêu, vung tay lên.

- "Tất cả những gì cô đã cho Brown ăn. Tôi biết hành động cao cả vĩ đại của cô, Granger, và--"

- "Đó là sự thật!"

- "Vớ vẩn! Nhảm nhí. Cô đã từ bỏ tất cả những gì mình biết về cuộc sống trước đây để tham gia cuộc chiến này, và với sự hy sinh như thế, cô muốn được nhớ đến vì điều đó. Mọi người trên thế giới đều muốn được nhớ đến vì một điều gì đó , và--"

- "Đừng tỏ ra như thể anh hiểu tôi! Sao. Anh. Dám. Bởi vì nếu anh hiểu dù chỉ một chút, anh sẽ biết rằng tôi sẽ không muốn được mọi người nhớ đến vì điều này! Tôi không muốn được nhớ đến vì đã giết người, và-- "

- "Ồ, tắt văn đi, cô ..."

- "- làm điều gì đó tốt hơn cho xã hội, không phải là  thông qua các biện pháp bạo lực nhưng--"

- "- tự mãn, luôn tự cao tự đại nhưng mà lại cúi đầu--"

-" không phải là tôi không tự hào vì đã làm tốt nhất có thể ở đây, nhưng tôi không cần một số loại--"

- "- dù muốn hay không, đó là điều phải làm, và luôn phải làm. Mọi người biết điều đó trong khi cô--"

- "--có sự lựa chọn. Anh cũng có sự lựa chọn và anh đã chọn--"

- "--với ... tôi không bao giờ có sự lựa chọn! Không ai có! Tại sao điều này lại khó khăn cho cô --"

- "--chỉ như tôi đã làm, Neville và Ron, và--"

- "- mọi thứ trong cuộc sống của chúng ta định hướng chúng ta đến con đường cuối cùng chúng ta sẽ đi. Tôi đang nói về sự sống còn ở đây; tôi đang nói về sự lựa chọn tốt nhất. Và không ai chạy trốn khỏi điều này khi nó có nghĩa rằng họ sẽ mất những thứ quan trọng nhất-- "

- "--và được thôi, có lẽ Harry đã có sự lựa chọn, nhưng cậu ấy không có nhiều lựa chọn. Đâu phải cậu ấy chỉ đứng xung quanh và để mọi người chết? Đó không phải là tính cách của cậu ấy, và--"

- "Chính xác! Chính xác chết tiệt! Potter sẽ không để mọi người chết, vì tính cách của hắn, vì hắn là ai và hắn cảm thấy thế nào khiến hắn không có lựa chọn--"

- "Đó chính xác là những gì tôi đang cố gắng nói!"

- "Cô--"

- "Chúa ơi, Draco! Anh ... anh thật là ..." Hermione hét lên, gầm gừ, đóng sầm cửa tủ lạnh lại. Một thứ gì đó rơi xuống, vỡ vụn, nhưng cô bỏ đi vì quá tức giận để quan tâm đến mớ hỗn độn kia.

Hermione đi được năm bước vào phòng khách trước khi anh nắm lấy cánh tay cô, hất mạnh về phía sau đến nỗi cô tưởng rằng cánh tay mình bị kéo ra khỏi người. Cô loạng choạng quay lưng lại với anh và lao về phía trước.

- "Tại sao luôn là về Potter với cô?" Draco hét lên bất chấp âm lượng lớn đến thế nào, khiến cô giật bắn mình.

- "Sao?" Hermione không biết tại sao mình lại phát ra như một lời thì thầm, hoặc tại sao cô lại chậm rãi quay lại và đối mặt với anh.

- "Điều tương tự mà tôi đã cố gắng nói với cô về tất cả mọi người tham gia vào cuộc chiến này, cô chỉ không hiểu trừ khi tôi nói nó trực tiếp và chỉ khi liên quan đến Potter. Như thể những người khác không quan trọng bằng hắn."

- "Tôi chưa bao giờ nói điều đó! Tôi thậm chí chưa bao giờ ..."

- "Có, cô có. Chính xác là thế, và hơn cả một nghìn lần như thế! Trong tất cả mọi việc cô làm! Cô không quan tâm nếu không có ai khác được nêu tên giúp chiến thắng cuộc chiến tranh này, miễn là có Potter. Đó là Potter - người mà không có sự lựa chọn, một phần còn lại của chúng ta đã làm. Đó là Potter-- "

- "Ngậm miệng đi."

- "Không, tôi không nghĩ là thế. Chính Potter là người sẽ giành được toàn bộ điều này, và những gì chúng ta đã làm gần như không quan trọng. Chính Potter là người đã không chọn cô đi cùng hắn, và chính Potter là người đã tạo ra toàn bộ chuyện nhảm nhí này rằng có thể cô không đủ tốt, hoặc không đủ xứng đáng, hoặc không cống hiến đủ để kiếm được một dòng chú thích chết tiệt trong-- "

- "Anh không biết mình đang nói cái gì đâu!" Cô giật mình ra khỏi tầm tay của anh khi nhận thấy rằng mình vẫn ở trong đó, nhưng bằng cách nào đó anh vẫn nắm lấy cô.

- "Tôi biết chính xác những gì tôi đang nói, và tôi biết chính xác cô là ai, Granger, mặc dù cô không nghĩ rằng tôi làm như vậy", mãi sau này Hermione mới nghĩ đến điều này, nhớ lại và cảm thấy tệ - "Mặc dù vậy tôi không phải là Potter, vì vậy tôi sẽ không."

- "Anh mất trí rồi! Bây giờ anh biết tôi cũng như Harry, và có lẽ ..." Cô nói nhỏ. Phải không? Draco đang chế nhạo cô.

- "Có lẽ cô nên bắt đầu tự đánh giá giá trị của bản thân thay vì coi nó giống như bất cứ điều gì Potter nghĩ--"

- "Cái đó--"

- "Tôi biết lý do thực sự khiến cô không quan tâm đến việc được nhắc đến trong lịch sử hay không. Tôi biết rằng cô cũng biết điều đó. Cô không xấu hổ vì đã tham gia vào cuộc chiến này, đừng giả vờ như đang xấu hổ nữa. Nhưng Potter? Potter phải là đủ, vì vậy hắn nên nhận được sự trọng dụng-- "

- "TÔI--"

- "Cô đang chiến đấu trong cả một cuộc chiến để chứng minh cho phe kia thấy rằng mình xứng đáng với tất cả những gì họ đang có. Tại sao lại khác khi nói đến bạn bè của cô, Granger? Cô bị cái quái gì vậy?"

Cô nhìn chằm chằm vào anh ta, quai hàm chùng xuống, và sau đó xô anh. Cô đặt hai lòng bàn tay đang mở vào ngực anh và đẩy về phía trước. Draco không đuổi theo cô khi cô rời đi lần này.

Ngày: 1443; Giờ: 13

- "Điều này đang trở nên quá đà."

- "Không, chết tiệt," Seamus mặt tối tăm lẩm bẩm, nhìn chằm chằm vào ngôi nhà tranh trước mặt họ, ngọn lửa hung ác và nóng hầm hập phả vào mặt.

- "Nó giống như họ biết bước đi tiếp theo của chúng ta trước khi chúng ta đến đây. Hãy bước ra trước hoặc làm gì đó." Lavender thở dài thườn thượt và giật mạnh chân khỏi vũng bùn mà cô đang chìm trong đó.

Hermione dừng lại trước câu nói của Lavender, quay lại nhìn Harold và ngạc nhiên khi thấy Draco đang nhìn chằm chằm vào mình. Bởi vì chiến tranh khiến con người hoang tưởng - bởi vì Draco có. Bởi vì Harold là người mới trong các mối quan hệ tin cậy, và chiến tranh đã hình thành nên những người như gián điệp. Draco nhìn đi chỗ khác trước khi Harold đuổi kịp họ, nhưng Hermione buộc phải đưa đôi mắt lúng túng của mình xuống đôi giày của Draco khi họ quay vào trong thùng rác.

- "Đi thôi."

Ngày: 1443; Giờ: 19

- "Tôi nên xin lỗi."

Draco nhướng mày trong khi cố tỏ ra hoàn toàn không quan tâm. Hermione nhận ra rằng mũi của mình đang hướng thẳng lên không trung và đối với một người đang cố gắng xin lỗi thì có vẻ như cô đang mong đợi một điều gì đó. Cô có thể.

- "Tôi không nên xô anh như vậy. Tôi nhận ra rằng tôi có thể có ... Harry có vấn đề," một nụ cười nhếch mép và cô trừng mắt - "Đó là một quá trình dài, để cố gắng xác định chính mình khi đánh mất những thứ đã từng ... nhưng tôi chắc rằng anh biết tất cả về điều đó. Thậm chí, theo một cách khó khăn hơn."

- "Granger, cô đã từng uống rượu chưa?" Cô trừng mắt nhìn anh, tay cô thả lỏng, những ngón tay đang giật nhẹ và rụt vai lại. Sau đó, cô sẽ tự hỏi liệu đó có phải là quan điểm của anh hay không - Draco có một kiểu tử tế khắc nghiệt với chính bản thân, và anh cũng trở nên khó chịu với cảm xúc của cô.

- "Anh biết tôi mà, Draco. Vì vậy, không có lý do gì để tôi nói với anh rằng không phải chỉ vì thời gian hồi phục mà tôi không mời Harry đi cùng.  Và ... và tôi muốn cậu ấy xem những gì như thế nào, tôi đoán vậy, và Chúa ơi, nghe thật tệ khi tôi nói to ra. "

- "Đừng lo lắng, Granger. Tôi đã quen với những mặt tối của cô." Draco đang hành động như thể tờ giấy da có ba dòng viết trên đó là một mật mã bí mật mà anh đang cố gắng tìm ra. Thực sự, cô biết đó là vì anh rất chú ý nhưng anh không muốn nhìn vào phần đó.

- "Tôi biết," cô thì thầm, hơi ngạc nhiên khi sự xấu hổ không ấp tới. Có lẽ vì anh chưa bao giờ khiến cô cảm thấy như thể đó là một điều gì đó đáng xấu hổ - "Trên hết, tôi sẽ nghĩ vậy. Nhưng có một lý do khác khiến tôi không nói với Harry - tôi không nghĩ như vậy, mãi về sau. Bởi vì tôi không được xác định bởi cậu ấy hay Ron. Tôi yêu họ, nhưng họ không khiến cho tôi biết tôi là ai. Và tôi chỉ ... Tôi không nhận ra cho đến khi tôi rời đi rằng việc đi theo chỉ là một lựa chọn. "

- "Và cô không đánh giá giá trị của mình bằng những gì Potter nghĩ về cô" Draco nhướng mày và ngồi lại, nhìn cô chằm chằm, từ bỏ việc giả vờ.

- "Không phải tất cả chúng ta đều đánh giá giá trị của mình qua những gì bạn bè và gia đình nghĩ về chúng ta sao? Qua cách chúng ta đối với người khác như thế nào?"

- "Thế thì tôi có thể tự sát từ lâu rồi," Draco kéo dài, Hermione không biết làm thế nào mà cô có thể cười về điều đó. Cô hài lòng với nụ cười chậm rãi trên môi anh trước khi cúi đầu để lấy lại quan điểm của mình.

- "Có một phần lớn trong tôi là tính đến những gì bạn bè đánh giá về giá trị của tôi, tôi sẽ thừa nhận điều đó, tôi không biết liệu điều đó có bao giờ thay đổi hay không. Nhưng vẫn có một phần trong tôi tự hào về con người của mình. tôi bất chấp mọi thứ - đó là lý do tại sao tôi 'hách dịch' khi không ai thích nó, và tại sao tôi lại thông minh khi điều đó không hay ho. "

- "Cô chắc chắn không bao giờ gặp vấn đề với một trong hai thứ đó." Anh nhếch mép cười và cô ném túi bỏng ngô của mình về phía anh để trả đũa, những hạt bắp sẽ  bay khắp đùi anh và trên chiếc ghế dài. Hermione kêu lên một tiếng bất mãn khi anh nắm lấy túi bắp bằng một tay và cười vào mặt cô.

- "Tôi đã thấy Harry ở trường như thế nào. Tôi chỉ có thể tưởng tượng nó tồi tệ như thế nào đối với cậu ấy khi ở trong chiến tranh. Harry là kiểu người sẽ đọc danh sách những người thương vong và tự trách mình về từng người trong số họ - anh phải hiểu điều đó. Ron và tôi, lớn lên cậu ấy, chúng tôi chỉ biết rằng chúng tôi là bạn đồng hành của Harry. Phải mất một thời gian dài để vượt qua điều đó. "

- "Cô vẫn chưa kết thúc nó, Granger."

- "Có lẽ không. Nhưng tôi hiểu rằng tất cả chúng ta đều đã làm tròn vai trò của mình, có thể chúng ta đã chiến đấu nhiều hơn cậu ấy. Nhưng không đời nào Harry lại dành ít tình yêu thương hơn bất cứ ai đã chiến đấu trong cuộc chiến này. Cậu ấy xứng đáng ..."

- "Tôi chưa bao giờ nói rằng hắn ta không"

Hermione nhún vai, đi về phía anh khi anh tiếp tục nhai bỏng ngô của cô. Đôi mắt anh nheo lại trước khoảng cách ngày càng gần của cô, và cô có thể thấy những ngón tay anh siết chặt lấy chiếc túi. "Tôi chỉ muốn mọi người biết rằng tôi đã thành thật khi nói rằng tôi không quan tâm đến việc ghi danh. Đó là tương lai mà tôi muốn tham gia và tôi sẽ ghi tên mình vào đó."

- "Giải phóng lũ yêu tinh, làm việc tình nguyện ở Châu Phi, điều hành Bộ pháp thuật, nhận nuôi những đứa trẻ bị bệnh, phát minh ra phương pháp chữa trị chứng mất trí và ít nhất ba mươi lăm căn bệnh trong vòng mười năm đầu tiên?"

Cô cười thật tươi với anh - "Anh biết rất rõ về tôi đó," bởi vì cô nghĩ điều quan trọng là cô phải nói lại điều đó, cảm giác tội lỗi vẫn còn kéo dài khi cô buộc tội anh không phải vậy.

Draco ậm ừ và giật nhanh chiếc túi để lên trên đầu khi cô lao đến lấy nó. Cô ngã về phía trước và vung tay lên để giữ thăng bằng trên trán anh, nhanh chóng đặt chân mình vào cạnh chân anh để phóng người lên về phía bàn tay đang giơ lên ​​của anh. Anh lại hạ cánh tay xuống với một nụ cười chế giễu và Hermione gầm gừ .

- "Cô có một nỗi ám ảnh với đồ ăn vặt. Chúa mới biết bao nhiêu lần chúng ta đã thấy bản thân mình trong cùng một ..."

Hermione thoáng chốc bị thu hút bởi sự ám chỉ của anh đối với đức tin của người Muggle. Cô cười vì biết đó là do mình-  "Tôi nghĩ thật công bằng khi nói rằng cả hai chúng ta đều có một nỗi ám ảnh -"

- "Không, tôi thích đồ ăn nhẹ, cô tấn công vì lợi ích của chúng." Những nỗ lực của cô trong việc cố tóm lấy tay anh trở nên vô ích - "Theo như nỗi ám ảnh, tôi tin cô ha--"

- "Draco, thôi nào, đây là gói cuối cùng, và tôi ..."

- "Tôi xin lỗi, tôi có ấn tượng rằng mình có thể bị thuyết phục bởi nửa mông của cô--"

- "Anh sẽ phải trả lại gói bỏng--"

- "- với những lời đe dọa?"

- "Malfoy."

- "Có phải ... cô vừa mới rên rỉ với tôi không?"

- "Không," cô đỏ mặt và gục xuống chiếc ghế dài bên cạnh anh, trừng mắt khi anh chuyển chiếc túi sang tay kia và giữ nó khỏi tay cô.

- "Tôi chưa bao giờ nghe thấy cô than vãn trước đây," anh có vẻ hoàn toàn thích thú. "Chà, ngoại trừ lúc--"

- "Câm miệng."

Nhưng trong đầu Draco nảy ra ý tưởng gì đó vì anh nhín cô bằng cái nhìn tự mãn nửa kín nửa hở khiến hơi thở của cô hơi dồn dập một chút - "Cô biết đấy, cô có thể lấy lại chúng."

Hermione nhanh chóng với kế hoạch của mình, bởi vì cô luôn nhanh chóng lên kế hoạch - "Là vậy sao?"

Anh đẩy lưỡi vào má khi cô chuyển đến ngồi trên đùi anh, ánh mắt anh nhẹ nhàng mà cô luôn thích đặt vào đó - "Một cái gì đó có thể được sắp xếp, tôi chắc chắn."

- "Vậy anh muốn gì?" Cô đưa tay lên ngực và vai anh, đỏ mặt khi hỏi vì chuyện đó không thể giúp được gì với cô.

- "Tôi không chắc," anh tỏ vẻ không quan tâm, ngâm nga trong sự trầm ngâm chán nản, nhưng tay anh lướt lên đùi cô với thái độ chiếm hữu đối với hành động của mình.

Hermione không quen với kiểu đùa giỡn như thế này với anh ta, hoặc với bất cứ ai, thực sự, vì vậy cô cúi đầu nói chuyện với cổ anh- "Tôi chắc rằng anh có thể nghĩ ra điều gì đó."

Cô hôn vào phía dưới quai hàm anh, đánh dấu một đường nóng vòng lên tai. Draco gập hông lên để phản ứng, cô có thể thề rằng trái tim anh đang bắt nhịp nhanh chóng dưới lưỡi cô. Có lẽ cô không phải là người duy nhất dễ bị ảnh hưởng như vậy.

Tay anh đưa lên hông cô, miệng anh hôn xuống vai cô, cô gần như lùi khỏi kế hoạch của mình. Mặc dù vậy, đó thực sự là nguyên tắc cho đến giờ, cô trượt tay xuống cánh tay anh, nghe thấy tiếng kêu lục cục từ chiếc túi ở tay trái anh. Hermione chuẩn bị làm điều đó thì anh ấy lại đẩy người vào đệm và cúi xuống cằm, buộc cô phải nhấc đầu lên khỏi anh. Hermione có thể cảm thấy tim mình đập mạnh hơn khi anh nhìn cô, tay phải anh đưa lên phía sau đầu cô , kéo cô xuống miệng anh. Lưỡi anh lướt qua và liếm láp xung quanh, và khi cô quấn xuống, anh sẽ quấn ngược lại, và thật sự họ đang vặn bỏng ngô.

Tay cô rời khỏi cánh tay anh để kéo gấu áo sơ mi của anh, cánh tay anh ôm lấy cô, chiếc túi bị bung ra khi va chạm với sàn nhà, anh làm rơi nó. Cô vừa định đề nghị vào phòng ngủ thì cảm thấy nụ cười trên môi anh, tay cô ngừng khám phá làn da của anh khi anh lùi lại.

- "Tôi thắng," anh thở, định hôn cô lần nữa, nhưng lần này cô lùi lại.

- "Gì cơ?"

- "Đánh lạc hướng tôi với lời hứa hẹn mời gọi để lấy được cái túi? Tôi sẽ nói rằng đã chơi tốt, tình yêu, nhưng không phải vậy."

Hermione nheo mắt, và cô chắc rằng môi mình sẽ mỏng đi nếu chúng chưa cảm thấy sưng tấy. Anh cười, ngón tay cái lướt qua xương gò má của cô một cách trìu mến để cô  không tức giận. Cô nghĩ rằng đây có thể là một điều gì đó nguy hiểm.

Hermione  cảm thấy có gì đó khiến khuôn mặt mình rơi xuống cái nhìn sa sút và đôi mắt cô hướng lên, tránh khỏi màu xám đen chào đón trước mặt mình. Lavender lặng lẽ bước vào phòng, ngáp dài ngáp ngắn, mắt cô ta dán chặt vào đầu Draco. Hermione khẳng định trái tim và hơi thở của cô dường đã ngừng đập, nhưng không phải theo cách mà cô nhận thức được điều đó. Thế giới tự dưng ngưng lại một cách kỳ lạ, và mặc dù hàng nghìn thứ lướt qua tâm trí cô, cô vẫn đưng im như tượng và im lặng.

- "Draco, anh đã có kế hoạch và cách bố trí cho ngày mai chưa?"

Toàn thân Draco cứng đờ dưới chân cô, và Hermione nghĩ rằng đã quá muộn để có phản ứng. - "Sao?"

Lavender tiếp tục bước vào phòng như thể nó hoàn toàn bình thường. Như thể việc tìm thấy Hermione Granger ngồi trong lòng Draco Malfoy là điều cô thấy hàng ngày. Tầm nhìn của Hermione bị mờ đi, và cô nhận ra - bởi vì cô đã biết quá rõ - rằng đây là chế độ hoảng loạn tột cùng. Tay cô bắt lấy vai Draco, tay anh buông xuống khỏi mặt cô, nhưng cánh tay anh vẫn ôm lấy cô mà cô không biết tại sao.

Mặc dù đã quá muộn để đưa ra lời bào chữa ví dụ như là 'Mình đang kiểm tra răng của anh ấy, mình đang cố gắng thử nghiệm các kết cấu, mình hoàn toàn tức giận nên mình thậm chí không biết mình đang ở đâu - ồ, đó có phải là Draco Malfoy không?'

- "Hermione." Cô thoát khỏi suy nghĩ của mình để tập trung vào anh, và hẳn anh đang thấy nét sững sờ trên khuôn mặt của cô bởi vì hiếm khi anh gọi hẳn tên cô như thế. Hermione nhận thức được bàn tay anh đặt ở hông mình và cô biết đã đến lúc phải rời khỏi lòng anh.

- "Đúng vậy," cô gần như nghẹn lời, Draco vẫn nhìn cô một cách khó hiểu khi cô lùi lại và đứng lên dậy bằng đôi chân tê liệt của mình.

- "Vậy? Tôi và Harold có thể xem qua kế hoạch không, hay anh sẽ giữ chúng cho riêng mình? Anh biết chúng tôi có quyền mà-- xin lỗi vì đã làm gián đoạn, Hermione - nhưng chúng ta có quyền xem xét những kế hoạch đó ... "

Giọng của Lavender xa dần khi Hermione đã vào phòng ngủ của mình bằng cách nào đó. Cô nhắm mắt lại và áp lưng vào cửa, cố gắng kiểm soát hơi thở thất thường của mình, trấn tĩnh tâm trí để có thể thực sự suy nghĩ.

Đêm đó, Draco đã không đến.

Ngày: 1444; Giờ: 11

- "Cậu bị cái quái gì mà cứ bồn chồn thế ?"

Hermione nhảy dựng lên, làm rớt trà nóng lên tay và rên rỉ - "C-cái gì?"

Đêm qua cô đã ngủ được hai tiếng mười hai phút. Có lẽ là ít hơn, nhưng đồng hồ đã chỉ lúc 3:55 khi cô nhắm mắt lần cuối cùng, mặc dù mất một lúc sau cô mới chìm vào giấc ngủ, nhưng cô vẫn cho rằng 12 phút kia mình đã ngủ. Đôi khi tự nói dối bản thân rằng cô đã ngủ bao nhiêu, còn cả một đống công việc "cân nhắc kỹ lưỡng" để khiến cô không cố gắng thuyết phục bản thân.

Phải mất một lúc cô mới đủ bình tĩnh để bắt đầu nghĩ về những gì vừa xảy ra. Sau đó, như thói quen thích phân tích, cô nghĩ lại từng khoảnh khắc ra và đánh giá cho đến khi đầu óc cảm thấy tê liệt. Draco và Lavender hoàn toàn không có phản ứng có nghĩa là dường như không ai quan tâm. Mặc dù Hermione đã hơi bất cần khi không để ý liệu Lavender có đang nhảy cẫng lên vì vui sướng bởi sở hữu một câu chuyện tầm phào lớn nhất kể từ khi ... Ờ, Hermione thậm chí còn không biết từ khi nào. Draco đã căng thẳng, nhưng Hermione phát hiện ra bởi tiếng la hét bên ngoài phòng, điều đó liên quan nhiều hơn đến việc Harold yêu cầu xem các kế hoạch và chứng hoang tưởng đang hoành hành của Draco.

Hermione có Lễ Hiển Linh vào khoảng 9:27 sáng hôm nay. Trong khi lựa chọn ngôn ngữ và suy nghĩ về các cách để giữ cho Lavender im lặng, cô đột ngột tự hỏi bản thân tại sao mình lại quan tâm như thế. Ron sẽ lên cơn đau tim, Harry có thể chết vì sốc, và những lời thì thầm, đồn đại và những lời độc ác sẽ theo sau cô, và có Chúa mới biết là trong bao lâu.

Hermione nhận ra rằng không có nhiều lý do để khiến mình phải giữ bí mật như vậy. Nó không giống như việc Draco là một Tử thần Thực tử hay gì đó, và nếu anh ta là như thế, mọi chuyện đã không bắt đầu. Những lời của Draco ngấm tận ruột gan sau Lễ Hiển Linh khi cô hiểu được nó. Khi cô hiểu rằng toàn bộ lý do mình che giấu điều đó với mọi người là vì bản thân muốn thoát khỏi sự phán xét của họ, những cuộc tấn công chỉ trích vào cô, sợ rằng giá trị của mình bị suy giảm. Đó có phải là một phần của những gì Draco đã nói trong suốt thời gian qua không? Và hơn nữa, cảm giác tội lỗi, đen tối và xấu xa như lòng căm phẫn trên chiến trường khiến cô choáng ngợp trước lời đề nghị của nó - Draco có lẽ nghĩ rằng cô xấu hổ vì anh. Tại sao anh ta nghĩ như thế? Hermione đang che giấu sự thật rằng anh, trong tất thảy mọi người, là ... người yêu của cô, bởi vì cô quá thất vọng khi liên kết bản thân với anh. Bởi vì ở bên anh khiến bản thân cô giảm giá trị, thật kinh khủng khi Draco nghĩ như vậy.

Ngay từ đầu cô đã cảm thấy xấu hổ nên sau đó việc che giấu là chuyện bình thường, việc giữ bí mật sẽ dễ dàng hơn rất nhiều so với việc đối phó với những phản ứng của mọi người khi nó được công khai. Cô đã đủ lo rồi chứ đừng nói đến nhiệm vụ bảo vệ giá trị bản thân. Đó là lời bào chữa mà cô đưa ra, ngay cả sau khi nhìn thấy phản ứng của anh vào đêm hôm trước, khi có ai đó đã ở ngoài cửa. Cô đã cố gắng phớt lờ nó, để đưa ra những lời bào chữa hợp lý cho mình. Nhưng bây giờ khi thực sự để bản thân suy nghĩ về toàn bộ tình huống, cô cảm thấy thật kinh khủng. Mặc cảm và gánh nặng nhiều hơn bởi ý nghĩ rằng anh đã biết về cảm giác của cô đáng giá như thế nào hơn là ý tưởng về những gì sẽ xảy ra khi người khác phát hiện ra.

Lúc 10:02, Hermione ngừng quan tâm. Vì vậy, họ sẽ biết. Họ sẽ biết rằng cô đang có một mối quan hệ tình dục với một người không phải là bạn trai của cô. Họ sẽ biết rằng đó là Draco Malfoy; tôn trọng, sợ hãi và căm ghét Malfoy. Những lời thì thầm và cái nhìn cháy rực sau lưng Lavender giờ sẽ ở sau lưng cô, và có thể còn tệ hơn thế. Nhưng Hermione đã phải đối mặt với Tử thần Thực tử, chiến tranh, giết người và cái chết của bạn bè. Mọi thứ trở nên bình thường so với điều đó. Cô không sợ.

Đúng như Lavender đã chỉ ra, bồn chồn.

- "Vấn đề ở tối hôm qua?" Lavender thì thầm, Hermione ngước mắt lên nhìn cô ấy ngạc nhiên vì sự thận trọng của cô.

Hermione không biết mọi người sẽ phản ứng như thế nào, họ sẽ nói gì? Cô lo lắng, bởi vì sẽ có ai đó nói điều gì đó gay gắt đến tức giận- "Đúng vậy"

- "Hermione," Lavender cười, cắn một miếng bánh kếp, lắc đầu - "Sự khác biệt giữa những người biết và những người nhìn thấy là gì?"

- "Hả?" Hermione không thông minh vào buổi sáng. Tốt thôi, chỉ khi cô không chắc chắn - "Cậu đã biết?"

Lavender nhìn cô ấy như thể đang chơi một trò chơi, và sau đó như thể cô ấy thật ngây thơ. Hermione hơi nặng giọng - "Làm sao mà mình không biết được? Các cậu có nhận thấy tần suất mình ở cùng một chỗ với hai cậu không? Mình không thể nghe nhầm một số âm thanh được "Hermione mở to mắt và không chớp khi nhìn vào tách trà của mình, khuôn mặt nóng bừng và cơ thể cứng đờ - "Vậy mọi người đều đã biết?"

- "Mình không chắc. Không ai thực sự nói gì về điều này. Còn những thứ khác phải lo lắng, cậu biết chứ?"

- "Không ai nói gì sao?" Hermione nhìn lên, lông mày nhướng lên đầy hoài nghi.

Lavender nhìn cô ấy quá lâu trước khi đưa mắt vào bữa sáng, nhún vai - "Không có gì quan trọng, Hermione. Chả vấn đề gì cả."

- "Ồ." Mà sau đó cô lại hỏi - "Cậu đã biết bao lâu rồi?"

- "Merlin ... một năm? Có thể trước đó một chút, có thể sau. Mình nghe thấy giường của cậu có tiếng kêu vào một đêm nọ, và ... được rồi, thú nhận, mình đã theo dõi, và không có ai khác với mái tóc trắng đó có thể bước ra khỏi cửa phòng bạn sau đó, cậu hiểu chứ?"

Một năm? Lavender đã biết điều này từ lâu, vậy thì bất cứ ai khác cũng vậy, nhưng Hermione vẫn tiếp tục không biết? Lúc đó tất cả chỉ là tin cũ. Ôi Chúa ơi.

- "Mình thừa nhận, mình sẽ không nghĩ Draco, trong số tất cả mọi người, cậu biết mà? Mình đã nghĩ rằng cậu sẽ tìm thấy một ... tốt thôi, cậu biết đấy. Và mình đã thử điều đó--" Đầu Hermione vọt lên rất nhanh và ánh mắt của cô dữ dội đến nỗi Lavender ngay lập tức dừng lại và ngồi vào ghế của mình.

Lavender có thể là một kẻ đạo đức giả và gọi cô bất cứ thứ gì cô ấy muốn, nhưng điều cuối cùng Hermione muốn nghe cô ấy nói là về những mối quan hệ trong quá khứ của cô ấy với Draco. Với vẻ mặt của Lavender, cô hiểu rằng cô ấy có thể đã cho đi điều gì đó nhiều hơn bởi sự quyết liệt trong phản ứng của Lavender.

- "Hermione," Lavender thì thầm, Hermione đỏ mặt, gục đầu xuống, hít thở sâu. "Không sao đâu. Ý mình là, nó sẽ xảy ra, cậu biết không? Và ... và còn ai thực sự quan tâm nữa."

- "Đúng."

- "Chiến tranh sẽ sớm kết thúc, tất cả chúng ta sẽ tiếp tục cuộc sống của mình và quên đi những điều ngu ngốc đã xảy ra ở đây. Malfoy có thể sẽ biến mất, mình và Harold sẽ kết hôn, cậu sẽ trở lại với Harry và Ron. Tất cả sẽ trở lại ... như bình thường. "Hermione không nhận ra rằng mình đã ngừng thở cho đến khi chỉ nghe thấy tiếng Lavender trong sự im lặng kéo dài của căn phòng. Giọng cô lúc này phát ra dày đặc, Lavender giả vờ như không nghe thấy - "Đúng vậy"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro