Phần 20

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Ngày: 1439; Giờ: 23

Seamus, Justin, Lavender, bạn trai của Lavender, Harold, và cả chính Hermione. Có hai gương mặt trẻ mới, chỉ mười bảy tuổi, Seamus đã thuyết phục họ gia nhập nhưng họ đã lại rút lui trong khoảng thời gian Hermione và Seamus đột nhập vào văn phòng mới của thầy Lupin. Hermione chỉ nhớ rằng 2 đứa trẻ đó không hề biết rằng đây không phải là một nhiệm vụ hợp pháp của Hội, mà là một nhiệm vụ cá nhân.

Phải đến hai giờ sáng, khi mọi người ở Grimmauld đã rời khỏi nhà hoặc đi ngủ, họ mới vào được văn phòng của thầy Lupin. Chỉ mất một phút để tìm thấy những tờ giấy da trên bàn làm việc của thầy ấy, có đóng dấu của Azkaban và có chữ ký của một số thẩm vấn viên khác, trong đó phác thảo qua những nơi chứa Tử thần Thực tử. Gần hai chục địa điểm được liệt kê và chỉ có năm địa điểm cụ thể trong số đó, và không phải ai cũng thông minh để biết rằng phải có hơn hai mươi mốt nơi ẩn náu và cư trú của chúng. Tử thần Thực tử có số lượng lên đến hàng trăm, hầu hết trong số họ giàu có và không muốn chia sẻ nhiều ngoài đam mê quyền lực và giết chóc. Nếu Ron, hoặc bất kỳ người nào mất tích, không ở bất kì nơi nào của chúng, thì cũng không thể ngăn Hermione tìm kiếm.

Hermione là một người kỹ tính, vì vậy họ lên kế hoạch suốt ba giờ đồng hồ trong phòng ngủ của cô với đủ loại bùa khóa và im lặng để đề phòng nếu có ai cố gắng phá vỡ chúng. Họ có cả một túi các Portkeys đến những ngôi nhà an toàn khác nhau, bản đồ và mười trang kế hoạch, họ nhìn chằm chằm vào cô một cách kỳ lạ khi Hermione sử dụng bàn cờ để tìm ra chúng.

Mọi thứ đều đang tốt nhất có thể, trong lòng mỗi người đều có một chút phấn khích. Họ không biết mình sẽ phải đối mặt với điều gì, thậm chí không có đủ một nửa, và vì thế cũng có cả nỗi sợ hãi len lỏi trong họ nhưng họ đã quen với điều đó. Nhưng sự sợ hãi này vẫn khiến mọi người giật bắn mình và Lavender kêu lên một tiếng như con mèo bị thương khi nắm cửa phát ra tiếng kêu lục cục.

Tất cả cùng nhìn vào núm cửa với vẻ run rẩy, không ai cử động, thậm chí là thở, như thể những chiếc bùa im lặng hoàn toàn không hoạt động. Dừng một lúc, và sau đó tiếng lục cục lại vang lên, dồn dập hơn và hình như là tức giận.

- "Ai vậy? Tất cả chúng ta đều đang ở trên giường, bùa im lặng đã kích hoạt ... Chúng vẫn đang hoạt động, đúng chứ?" Sự thì thầm đầy nghi ngờ của Lavender.

- "Thầy Lupin?"

- "Có lẽ chúng ta không nên trả lời."

- "Chúng ta chắc chắn sẽ không trả lời"

- "Nếu có chuyện gì xảy ra thì sao? Nhỡ họ cần chúng ta?" Hermione hỏi điều này nhưng cô vẫn đứng yên, im lặng cho đến khi có thứ gì đó đập vào cửa.

- "Chết tiệt."

- "Nấp đi!" Lavender đột nhiên giống như một cô bé tám tuổi bị cha mẹ bắt gặp. Hermione thậm chí còn chưa thấy cô hành động như vậy khi ngoài kia là những Tử thần Thực tử.

- "Điên rồ! " Justin hét lên, lấy túi đựng Portkeys và ném vào vali của mình, đóng cái dập và ngồi lên trên.

Harold tỏ ra vô dụng khi lật tung quân cờ như thể điều này sẽ làm chúng biến mất, Lavender nhét bản đồ vào cạp quần và che lại bằng áo sơ mi. Justin, vì tất cả nhận ra rằng họ cần phải che giấu bằng chứng, chỉ đơn giản là đứng ở giữa phòng với hai tay trên không và ngang vai. Hermione nhét các kế hoạch, điểm đánh dấu và danh sách vào trong gối của mình.

Điều này thật hài hước, mỗi người tỏ ra vẻ ngây thơ khi Harold mở cửa. Hermione ngừng thở khi cánh cửa kéo lại, cô nhận ra bờ vai, cánh tay, những ngón tay thon dài kia. Cô chỉ có thể nhìn thấy một nửa khuôn mặt của anh ấy khi Harold ngừng mở cửa to ra. Có một vệt màu đỏ trên xương gò má của anh ấy. Anh không rời mắt khỏi Harold, và Hermione rủa thầm khi tĩnh mạch ở thái dương của anh ta xuất hiện.

Suy nghĩ này khiến cô dừng lại, nhìn sang những đối tác còn lại của mình trong tội ác để xem liệu họ có đang nhìn về phía mình hay không. Việc một người đàn ông xuất hiện trước cửa nhà một người phụ nữ vào lúc nửa đêm không hẳn là chuyện bình thường, và khi Lavender và Justin bỏ tay xuống, Hermione tin rằng họ đã biết. Sau đó, đột nhiên, cô tự hỏi liệu điều này có quan trọng hay không.

Draco không nói một câu nào, kể cả khi Harold hỏi anh ta cần gì. Sự tức giận của anh ta thật đáng sợ. Hermione chưa bao giờ thấy anh ấy trong tình trạng như vậy khi anh không làm nhiệm vụ hoặc khi sự tức giận của chính cô không làm dịu đi anh. Mãi cho đến khi Harold cúi xuống và cánh cửa mở rộng hơn, đôi mắt của Draco mới tìm thấy Lavender rồi đến Justin. Draco thở ra, khó nhọc, vai anh chậm rãi thả lỏng. Bàn tay nắm chặt đũa phép nới lỏng và sau đó anh nhìn cô.Hermione chợt sực tỉnh bởi cô biết lý do tại sao anh ta lại tức giận như vậy, có một cảm giác đau nhói ở đáy bụng mà cô không dám gọi là phấn khích. Draco đang đánh giá cô, Hermione gần như bật cười trước ý nghĩ của anh ta về 'cô và Harold', nhưng tình hình hiện tại là quá bất ổn nếu phản ứng như vậy. Hermione không nghĩ rằng mình đã từng chứng kiến ​​một người đàn ông ghen tuông với cô, nó khiến cô ấy xúc động đến mức tưởng tượng rằng mình sẽ rình mò xem phản ứng của anh ta nếu căn phòng trống rỗng.

Draco đặt lòng bàn tay vào cánh cửa, đẩy nó qua tay Harold và bước vào phòng. Harold lùi lại và Draco đóng sập cửa lại sau lưng anh, mắt vẫn nhìn chằm chằm vào cô, nếu hơi thở không ổn định, cô sẽ không bao giờ thừa nhận điều đó. Cách anh ấy nhìn cô có chút như săn mồi, nhưng không phải theo cách quen thuộc. Đó là sự tính toán trong ánh mắt và nụ cười mỉa mai của Draco khiến cô nghĩ rằng anh biết điều gì đó nhiều hơn những gì anh định làm khiến cô làm tất cả những điều anh ta thích .

- "Ba Gryffindor và hai đứa bạn, chặn cửa bằng bùa câm và khóa vào buổi đêm. Cô đã thất bại trong kỹ năng tàng hình và đầy điểm đáng nghi. Tôi gần như tự hỏi làm thế nào cô đã làm được điều đó thông qua việc lét lút đi quanh Hogwarts, Granger. Cô định rời đi khi nào? "

- "Chúng tôi không biết anh là cái ...--" Lavender bắt đầu, nhưng Seamus cắt lời cô ấy, viện một lý do yếu ớt là dù thế nào cũng không cứu được họ.

- "Đó không phải là việc của anh, Malfoy."

- "Tôi tin là có. Một nhiệm vụ trái phép giống như cô đang cố trốn đi đâu đó. Vì tôi đã nhìn thấy điều này, tôi không muốn bị coi là đã giúp đỡ những người đào tẩu bằng cách không báo cáo.""Draco," Hermione thì thầm, cô không hét lên vì có điều gì đó trên khuôn mặt anh mà cô nhận ra nhưng không chắc về điều đó. Một lời nói dối.

Hai mắt họ nhìn nhau một lúc, ngay cả khi Seamus tiếp tục la hét hành vi phạm tội mà cậu ta cảm thấy - "Họ sẽ không nghĩ vậy đâu, Malfoy! Cậu giúp đỡ mọi người tốt hơn nhiều so với giúp họ thoát ra ngoài, phải không? Như thể chúng ta đã đi đến mức này chỉ để rời đi bây giờ--"

Draco sẽ không tố cáo cô. Anh ta sẽ cố gắng thuyết phục cô ở lại, hoặc sẽ cố gắng ép buộc cô ở lại, nếu anh ta lấy cây đũa phép của cô và trói cô thì điều đó có thể đã thành công. Nhưng cuối cùng chắc Draco sẽ chỉ nổi giận và bảo cô đi đi. Ít nhất là cô nghĩ như vậy.

- "Chúng tôi không phải là những kẻ đào tẩu, hay gì đó ... Được rồi, có lẽ là hơi trái phép một chút, nhưng không có nghĩa là thầy Lupin sẽ không chấp nhận. Chúng tôi chỉ không có thời gian, Malfoy, và thầy Lupin sẽ làm cho chúng tôi đợi cho đến khi -- "

Cái cách anh nhìn khi cánh cửa mở ra, tất cả khuôn mặt mọi người đều đỏ bừng mặt và nín thở như thể anh đang cố gắng hết sức mình. Anh ấy đã không ở nhà. Anh ấy thậm chí vẫn còn mặc áo choàng. Draco đến vì một mục đích ... của cô, nhưng để làm gì thì cô không biết.

- "Seamus, bỏ đũa phép xuống," Lavender thở dài và ngồi phịch xuống giường, những tấm bản đồ kêu rắc rắc trong người cô.

- "Chúng tôi chỉ đang cố gắng giúp bạn của cô ấy." Harold nhún vai, rõ ràng là không thể lấp đầy tất cả những gì can đảm của một Gryffindor khiến lồng ngực phập phồng phẫn nộ trước một từ như 'kẻ đào tẩu'.

- "Weasley, tôi biết."

- "Anh không thể bắt tôi ở lại." Hermione nói với anh điều này bằng một câu đanh thép .

Rồi Draco quay lại, toát ra vẻ một người đàn ông với những cảm xúc và lập trường mà cô không thể hiểu nổi. Lông mày bên trái của anh nhướng lên, vai dựa vào khung cửa và hai chân bắt chéo. Ngón tay xoay xoay cây đũa phép, khóe miệng nhếch lên thành một nụ cười tự mãn. Anh ấy dường đang chơi một trò chơi, cô biết điều đó, che đậy sự thật rằng anh quá không chắc chắn về điều gì đó.

- "Tôi có thể, nếu tôi muốn. Nhưng nếu cô muốn lao tới vinh quang sau sẽ chết, Granger, tôi sẽ không cản"

- "Vậy sao anh vẫn còn ở đây?" Seamus cáu kỉnh, khuôn mặt lấm tấm mồ hôi vì tức giận.

- "Bởi vì sẽ thật tiếc nếu bỏ lỡ việc cô chết trước mặt tôi. Điều này có thể khiến toàn bộ cuộc chiến này dễ chịu hơn một chút."

- "Gì?"

- "Tôi đã biết não cậu ngắn như nào, Finnigan, vì vậy chẳng có ích gì khi chứng minh điều đó đâu." Draco vươn cao hết cỡ, thổi bay viền mắt và thở dài cam chịu - "Tôi sẽ đi với cô."

Ngày: 1440; Giờ: 1

Hermione sẽ không nài nỉ anh ta. Anh ta phớt lờ cô khi cô nói ra sự thật rằng anh ta chỉ vừa được thả khỏi bệnh viện chưa đầy 36 giờ trước. Trông anh có vẻ chán nản khi cô chỉ ra những vết thương của mình. Anh trừng mắt khi cô kể ra những hậu quả có thể xảy ra, và anh nắm lấy cổ tay cô gần như đến mức bầm tím khi cô đi vòng quanh kiểm tra và chọc vào vai anh. Sau nhiều lần cãi vã, hai cuộc tranh cãi gần như nảy lửa giữa Draco và Seamus, nhiều ánh mắt giận dữ giữa Hermione và Draco, cuối cùng họ cũng đã đưa ra quyết định.

Hermione giờ đã biết rằng khi Draco đặt quyết tâm vào điều gì đó, không có nhiều hy vọng thuyết phục anh ta suy nghĩ lại. Bên cạnh đó, anh ta có kỹ năng, thật tuyệt vời để thêm vào danh sách vốn đã rất ngắn. Đồng thời cô cảm thấy an toàn hơn khi ở cùng với anh, cô cũng lo lắng về vết thương của anh. Cô không thể biết mức độ của chúng, hoặc anh ta không nên làm điều này tồi tệ như thế nào cho đến khi anh ta chỉ ra điểm yếu của chúng, và đó là một điều rất khó để mong đợi ở Draco Malfoy.

- "Mình đã nói với cậu, đây là một ý tưởng tồi. Chúng ta hiện đang ở một trong những ngôi nhà an toàn được sử dụng ít nhất với Malfoy, và không ai biết chúng ta đang ở đâu. Nó giống như một sự sắp xếp hoàn hảo để anh ta thoát khỏi tội giết người. Nhưng không có nghĩ là mình sẽ không thể giết anh ta trước, vấn đề là ở đó, Hermione. Cậu mất trí rồi à? "

- "Đầu tiên, Seamus, đừng nói với mình như vậy. Thứ hai, nếu Draco chưa chứng tỏ bản thân với cậu, thì chắc chắn anh ấy đã chứng mình được ý kiến ​​của mình về việc cậu là kẻ ngu ngốc." Hermione cáu kỉnh, có thể cô sẽ cảm thấy tồi tệ về điều đó sau đó, nhưng cô thật sự đã hết kiên nhẫn từ lâu rồi.

Seamus đứng đối mặt với vẻ khó chịu, chiếc băng Phượng hoàng của cậu buông lỏng khi cậu nhìn chằm chằm vào cô. Lavender day day thái dương trong một khoảnh khắc lúng túng, rõ ràng không chắc mình nên đứng về phía nào và có lẽ sẽ cất thông tin đi để lấp đầy những lời đồn thổi mà Hermione đã bảo vệ Draco Malfoy. Một lần nữa.

Hermione đánh lạc hướng bản thân để tránh khỏi cảm giác hối lỗi bằng cách buộc dải màu cam quanh cánh tay và ngâm nga trong đầu. Về phần mình, Harold vẫn ngồi trên chiếc ghế dài với nụ cười toe toét mà Hermione luôn thấy rùng rợn. Bạn trai của Lavender dường như không có chút ý thức nào về rung cảm, điều mà Draco đã nói với cô vài tuần trước. Toàn bộ căn phòng có thể bùng nổ với hàng tá cảm xúc, hoặc mọi người có thể vẫn còn trong cơn tức giận, khó xử. Anh ấy chỉ ... tiếp tục mỉm cười, nhìn chằm chằm vào Lavender, hoặc cả hai để phát huy hết tác dụng.

- "Tôi chắc ai đó đã quên lấy tất cả các bản thiết kế." Draco nói ra điều này để cho họ biết rằng anh đã nhận ra sự kém cỏi của họ từ lâu.

- "Thiết kế gì? Của các tòa nhà?" Draco không trả lời Justin, người cũng đã biết rằng chàng trai tóc vàng không trả lời câu hỏi bằng câu trả lời rõ ràng, vì vậy cậu ấy chuyển sang giải thích -"Chúng tôi đã nắm được tất cả những thứ đã có ở đó."

Draco đẩy lưỡi vào má và hếch cằm về phía Hermione - "Tôi cần cô cho tôi thấy tất cả những biểu tượng nhỏ kia có ý nghĩa gì."

Hermione theo sau anh lui vào bếp và lúng túng dừng lại phía sau khi anh dừng lại ở bàn ăn. Cô không biết tại sao mình cảm thấy khó xử, nhưng nó là như vậy. Cảm xúc của cô xoay vần như một cơn lốc xoáy trong toàn bộ cuộc chiến, nhưng đặc biệt là trong vài ngày qua. Tại bệnh viện Mungo, cô đã rất hạnh phúc và nhẹ nhõm khi thấy anh ta còn sống, đến nỗi bỏ quên cuộc sống của Harry, tình trạng của Ron và cái chết của Neville, đến nỗi cô không có thời gian để suy nghĩ. Lần cuối cùng cô thực sự ở một mình với anh mà không có đôi mắt đờ đẫn và giọng nói lè nhè vì thuốc giảm đau, cô đã nghĩ đây sẽ là lần cuối cùng cô nhìn thấy anh sống lại.

Bây giờ anh ở đây, sức khỏe khá tốt, hoàn toàn tỉnh táo, hoàn toàn sống sót. Ở đây không có lý do rõ ràng, mặc dù cô có thể đoán được nhưng không cho phép bản thân vì cô không thể xử lý được việc sai về nó. Có lẽ cô cũng không hiểu đúng về nó. Nhưng cô muốn chạm vào anh. Cô muốn chứng thực nhịp đập của trái tim anh, hơi ấm của làn da anh, hơi thở của anh. Đó là lý do cho sự khó xử của cô - cô muốn nắm lấy anh ấy, hoặc ôm, và hoàn toàn không biết liệu mình có quyền làm thế bây giờ hay không. Hermione cần một thứ gì đó để kết nối bản thân với thế giới một lần nữa, bởi vì kể từ khi cô thức dậy với tiếng khóc điên cuồng của Justin sau cái chết của Voldemort, cô đã trôi nổi như trước khi Draco kéo cô xuống đất hơn một năm trước.

Draco nhìn qua vai, nhướng mày khi không có sự hiện diện của cô ở bên anh, anh dừng lại. Có gì đó lướt qua ánh mắt mệt mỏi của anh, và đây là lần đầu tiên cô thấy anh mệt mỏi như vậy. Điều này gần như làm cô sợ. Cô nhận ra rằng cơ thể mình đang chùng xuống với sức nặng của cảm xúc, tự hỏi khi nào thì cô bắt đầu cảm thấy thoải mái khi anh nhìn thấy cô yếu đi. Cô đứng thẳng người ra, rũ bỏ bản thân khỏi những suy nghĩ về anh, về tất cả những gì đã xảy ra trong vài ngày qua. Vẫn chưa đến lúc cho việc này.

- "Granger," nó phát ra nhẹ nhàng hơn những gì anh từng nói, khiến tim cô đập mạnh hai nhịp.Đôi mắt anh đảo qua đầu cô, khuôn mặt anh đanh lại, vẻ mệt mỏi biến mất khỏi mắt anh. Cô tự hỏi tại sao anh lại cho phép cô nhìn thấy nó. Justin đi ngang qua cô và đến bàn, đập nắm tay vào tấm gỗ sờn khi nhìn xuống đống giấy tờ trải ra. Phải mất một chút thời gian nhưng anh ấy không phải là Harold, khi anh nhìn sang cô, anh gần như lo lắng.

- "Được rồi, đi thôi." Draco gom đống giấy tờ thành một chồng, ngoẹo cổ nhìn Justin trừng trừng.

- "Cậu đã sẵn sàng chưa?"

- "Tất nhiên. Tôi chỉ cần đeo ..."

- "Vậy thì làm đi."

Justin trừng mắt nhìn anh và Hermione mỉm cười, rời khỏi bếp để thu dọn bất cứ thứ gì cậu ấy cần đeo. Seamus đang hét lên điều gì đó với Harold về nụ cười và Lavender cũng hét lên để bảo vệ bạn trai của mình. Draco hoàn toàn quay về phía cô, tất cả cảm xúc như một cánh đồng mùa đông.

- "Tôi không nói với anh ..."

- "Không, cô quá bận rộn với bữa tiệc đáng thương của mình để nhớ rằng thời gian là quan trọng. Đó không phải là lý do tại sao ngay từ đầu cô đã lén Hội để làm việc này sao?"

Hermione rụt đầu lại trong sự ngạc nhiên, cô thực sự hy vọng rằng mình trông có vẻ tức giận hơn là bị xúc phạm - "Tôi hoàn toàn biết--"

- "Vậy thì đừng đứng xung quanh như một đống thịt, hành động đi, Granger."

Hermione vẫn còn tức giận với anh và anh tiếp tục đưa ra những lý do chính đáng cho điều đó. Mãi cho đến khi họ trở lại ngôi nhà an toàn, kiệt sức sau khi khám xét kỹ lưỡng một tòa nhà trống và một ngôi nhà đã bị phá hủy một nửa, cô mới nhận ra rằng anh ấy đã cố tình làm điều đó. Chưa lần nào cô bị chế ngự bởi bất kỳ cảm xúc nào ngoài sự tức giận, sự mệt mỏi thấu xương mà cô cảm thấy trong nhà bếp đã được thay thế bằng một cơn thịnh nộ kiên quyết khiến anh nhếch mép với cô khi nghĩ rằng cô không nhìn thấy anh.

Ngày: 1440; Giờ: 19

Herione đứng trước cửa phòng anh trong ba phút. Cô không biết bao nhiêu lần mình nâng và hạ cánh tay khỏi vị trí gõ cửa, hoặc nắm lấy tay cầm, nhưng đủ số lần để vai cô bắt đầu cảm thấy đau. Hermione không phải là một kẻ hèn nhát, nhưng cô sẽ không bao giờ trải qua cảm giác là 1 trong 2, và cô biết điều này ngay cả khi cánh cửa đang mở ra trước mặt.

Hermione hít một hơi thật sâ, ngửi thấy mùi rượu trong không khí khi anh liếc mắt nhìn ánh sáng hành lang. Đôi khi cô quá quen với việc nhìn thấy anh trước mặt mình để quên mất rằng anh ấy đẹp như thế nào, đây một điều xấu hổ. Cô đỏ mặt, bị bắt gặp, và một ánh mắt thích thú thoáng qua khiến anh nhếch mép khi nhìn thấy cô. Draco giơ cẳng tay lên sát mép cửa và tựa vai, hình dáng anh choán hết ngưỡng cửa.

- "Tôi sẽ mời cô vào, nhưng tôi không chắc cô có muốn vào hay không hay chỉ định canh cửa cho tôi suốt đêm."

- "Làm sao anh biết tôi ở ngoài này?" Hermione hỏi.

- "Cái bóng dưới khe cửa. Tôi đoán rằng là cô hoặc Finnegan đang chuẩn bị giết tôi khi đang ngủ."

- "Ồ," bởi vì Draco thực sự là người duy nhất trên thế giới này có thể khiến cô có thể quên hết đống từ vựng phong phú của mình xuống những từ cơ bản nhất.

Draco đứng và nhìn chằm chằm vào cô đủ lâu khiến cô đứng hình, khó chịu với cách mình không thể đọc được suy nghĩ của anh ta. Hermione nghĩ đến việc bịa đặt và bỏ đi, nhưng dẫu vậy thì anh vẫn luôn nhìn thấu chúng. Tuy nhiên, anh ấy vẫn đang chờ đợi một điều gì đó.

- "Anh còn chúng không?" Hermione thực hiện động tác uống rượu, sự hiểu biết xung đột với sự tò mò về anh.

Draco lùi lại và nép sang một bên, mở cửa cho cô, có lẽ đã mong đợi ánh mắt hoang tưởng của cô thoáng qua vai. Tất cả đều đã đi ngủ cách đây hai mươi phút, mệt mỏi đến nỗi mong đợi những tiếng ồn ào từ căn phòng của Lavender và Harold không bao giờ vang lên.

Draco đóng cửa lại sau lưng, đi qua cô về phía bàn làm việc. Hermione phải chớp mắt để thích nghi với ánh sáng, một ngọn đèn duy nhất trên bàn là thứ duy nhất chiếu sáng trong phòng. Cô tự hỏi liệu đây có phải là một 'Ý tưởng Xấu' mà cô đã đến, nếu anh ấy đã kết thúc ... mối quan hệ này ... bây giờ khi chiến tranh đã gần kết thúc. Cô tự hỏi liệu mình trông có vẻ bấu víu hay thiếu thốn không bởi vì đó là điều cuối cùng cô muốn trông giống như vậy, suy nghĩ khiến cô đỏ mặt ngay cả khi anh quay lại về phía cô.

Draco dừng lại trước mặt cô một bước, một chất lỏng sẫm màu xoáy vào bên trong chiếc ly mà anh cầm. Cô chìa tay ra để cầm nó, nhưng khi anh ấy không di chuyển để đưa cho cô, cô nhìn lên và thấy anh đang nhìn chằm chằm vào mình. Draco dường như đã làm điều này rất nhiều gần đây.

Có điều gì đó trong cách anh nhìn cô, nó nói với cô rằng anh đang trải qua và loại bỏ tất cả những điều có thể nói, sự im lặng ngày càng lâu khiến cô khó thở. Có rất nhiều điều cô muốn nói và hỏi anh, nhưng có thể sẽ đào sâu ra rất nhiều điều mà cô đã rất cố gắng để bỏ qua. Hermione chỉ muốn ngừng suy nghĩ và băn khoăn, cô tưởng tượng anh cũng cảm thấy như vậy. Đó là lý do tại sao họ bắt đầu điều này ngay từ đầu.

Sau đó, anh di chuyển một cách uyển chuyển và dứt khoát, một tay đặt chiếc ly xuống bàn và ôm lấy hông cô bằng tay kia. Hermione không chắc mình di chuyển cùng lúc hay ngay sau đó, nhưng có cảm giác như thể cô đang tiến về phía trước khi anh đưa tay ra. Sau đó, tay cô nắm chặt áo sơ mi của anh, cô ép sát vào anh quá mạnh đến mức không thể nói được. Anh cúi xuống khi cô kéo cổ áo, cô hôn anh, một sự tiếp xúc của miệng và lưỡi cho cô biết rằng cô thật sự rất cần điều này nhiều hơn những gì mình nghĩ.

- "Chúa ơi," cô thở, đưa tay lên ôm khuôn mặt anh, những ngón tay trượt vào mái tóc phía trên tai.

Draco thở hổn hển hôn cô, đưa tay xuống nắm lấy chân cô, nâng cô lên và áp vào người mình. Hermione không thể chậm tay, theo dõi các góc độ của khuôn mặt anh, cổ anh, vết lõm trên vai anh. Cô siết chặt và giật mạnh, quấn chân mình quanh hông anh đến nỗi các cơ bắp căng cứng. Cô hôn anh thật mạnh, răng va vào nhau, lưỡi hai người cháy bỏng như trong cuộc chiến giành quyền thống trị, vì nhu cầu, thứ mà chỉ người kia mới có thể cho.

Bàn tay anh hơi gập lại, những ngón tay xòe ra như muốn cảm nhận hết mức, tay tìm kiếm eo cô, mông cô, bất cứ vùng da nào lộ ra. Anh tin tưởng cô sẽ giữ chặt, với tay giữa họ để cởi cúc quần của cô, luồn một tay xuống phía sau áo sơ mi của cô. Bàn tay anh mát lạnh lướt trên da cô, xoa nhẹ lưng rồi nắm lấy vạt áo và kéo nó lên.

Hermione đẩy mình lên để dễ cởi quần xuống, hít thở khí oxy khi cô ấy nhấc cánh tay của mình lên. Anh ném nó ngang qua phía sau đầu cô, cảm giác da thịt anh chạm vào da cô. Draco hôn lên bầu ngực, cổ cô, cằm cô, sau đó là quay lại với môi cô lần nữa, toàn bộ cơ thể họ chuyển động nhưng miệng lưỡi vẫn dính chặt lấy nhau. Nếu bây giờ cô đang đeo bám và thèm khát, anh buộc cô không quan tâm, chấp nhận đó là cách duy nhất để giải quyết vấn đề này.

Hermione ngã trở lại giường, nhận ra rằng anh đang dắt họ về phía đó, cô hít thở sâu để bù lại lượng oxy khi cô bị cơ thể anh đột ngột đè lên. Anh đặt một tay trên vai cô và nâng người lên, kéo áo qua đầu khi tay cô chào đón từng tấc da thịt của anh lộ ra.

Anh vén áo qua vai và nhìn xuống cô, tạm dừng những chuyển động. Tóc dựng lên theo mọi hướng của áo, má anh ửng hồng nhưng đôi mắt lại thâm quầng. Đây là lúc cô thích anh nhất, bộc lộ dáng vẻ thật và mất kiểm soát. Cô ưỡn hông lên, Draco rên rỉ, giọng anh trầm thấp và thô bạo, một tay luồn vào tóc cô để kéo mặt cô về phía mình khi anh cúi xuống, áp sát vào cô. Tay kia đẩy xuống dưới cô, các cơ trên cánh tay anh cọ vào lưng cô khi anh kéo cô lên, ép ngực cô vào lòng anh. Tay siết chặt hông cô, vòng qua sau đầu cô, dường như anh đang nuốt chửng cô theo cách khiến cô nghĩ rằng cô cũng có khả năng khiến anh đeo bám và thèm khát.

Hermione quay cuồng, cơ thể nóng bừng. Cô rời khởi miệng anh trước, hít vào thật mạnh. Draco cũng lớn tiếng như vậy, rút tay khỏi tóc cô để chống vào nệm, đẩy người lên khi tay cô di chuyển từ lưng lên ngực anh. Draco hôn lên cổ cô, xương quai xanh, ngực cô rồi xuống dưới, anh lùi lại để nắm lấy thắt eo quần jean của cô, Hermione nhận ra rằng mình đang run rẩy.

Draco đứng dậy, mặc cho cô rùng mình khi anh giật mạnh quần và áo lót của cô bằng một cú kéo gấp gáp. Anh nhìn xuống cô khiến bụng cô hóp lại và nở một nụ cười trên đôi môi sưng phồng, anh cũng cười tươi đáp lại. Hermione cười, bởi vì cô cảm thấy vô lý, nhưng không biết tại sao lại vậy. Nụ cười từ từ biến mất khỏi khuôn mặt anh khi mắt anh nhìn xuống cơ thể cô, cô phớt lờ ý muốn che đậy bản thân hoặc ngọ nguậy trong sự bất an - Draco đã cho cô thấy hết lần này đến lần khác rằng đó là phản ứng cuối cùng anh muốn từ cô, và rằng cô không có gì phải cảm thấy bất an khi ở bên anh, không phải trong lúc này. Anh cúi xuống đẩy chiếc quần của mình xuống sàn, và khi đứng lên một lần nữa, anh trở lại là một con thú săn mồi khiến cô kinh hãi.

Chúa ơi, số ngày tháng cô có thể dành để chỉ nhìn chằm chằm vào anh như thế này. Khơi dậy hoàn toàn theo mọi cách có thể, và từng đường nét trên cơ bắp, làn da, xương của anh mà cô có thể dành nhiều năm khám phá nhưng vẫn chưa biết thế nào là đủ.

- "Dra--" cô thở gấp.

Hermione cảm thấy đầu mình đang kéo lên vì một tiếng kêu cót két khác trên hành lang phía trước cửa, bây giờ cô mới biết tại sao anh lại mất nhiều thời gian như vậy để quay lại với cô. Một cánh cửa đóng lại và một tiếng ho nhẹ phát ra từ hướng phòng tắm. Cô nhìn Draco từ cánh cửa quay trở lại, sự mệt mỏi dần dần trở lại trong biểu hiện của anh, và ôi không. Ôi không vì Hermione sẽ không quay lại là một cô gái đang lúng túng đứng trước cửa phòng anh với cánh tay giơ lên ​​và không biết phải nói gì. Bởi vì cô sẽ không chịu để anh đứng đó trước mặt cô như vậy, cô sẽ nằm trên giường của anh thế này, để cho bất cứ ai đưa cô về phòng của mình để chăm sóc và ước đó là anh.

Cả hai đều quá mong manh. Nếu bây giờ cô bỏ đi, cô không có cách nào biết được liệu anh có mở cửa cho mình lần nữa hay không. Draco đã chứng minh rằng anh vẫn muốn cô, cô cũng biết rằng ở một khía cạnh nào đó, cô cần anh. Vì vậy, cô ngừng suy nghĩ, ngừng sợ hãi. Anh vẫn nhìn cô một cách thận trọng, đề phòng khi cô khuỵu xuống, và dường như vẫn không hiểu khi cô đẩy người lên và hôn anh một lần nữa. Những ngón tay anh quấn quanh cánh tay cô, cách anh đáp lại như thể anh không chắc chắn, cô không thích điều đó chút nào. Từ khi nào Draco đã quan tâm đến việc có người khác ở ngoài cửa hay không?

Hơi thở của cô lắp bắp khi cô hơi lùi lại, cảm thấy có thứ gì đó giống như bị từ chối cồn cào trong bụng mình. Khuôn mặt bối rối biến đổi và những ngón tay anh siết chặt lấy cánh tay cô hơn khi cô ngả xuống. Hành động này khiến Hermione không còn chú ý đến việc cố tránh ánh mắt của anh, cô nhìn lại anh, cố nhớ lại nơi anh đã ném quần áo của cô. Đầu anh ngẩng cao, mắt lướt qua khuôn mặt cô, và anh kéo cô trở lại. Draco hôn cô, cô nín thở, thở ra thật mạnh khi mắt anh mở ra nhìn cô. Một nụ hôn khác, một cái kéo lại ngay khi cô bắt đầu đáp lại nó. Biểu cảm của Hermione khiến cô ngạc nhiên khi hiểu được rằng anh đang kiểm tra cô. Ngoài đôi mắt thâm quầng và khuôn miệng sưng phồng, anh ấy trông giống như khi đang lập kế hoạch một mình trong phòng họp. Tìm kiếm mọi khả năng, tập trung và xem xét kỹ lưỡng, với cường độ làm việc cao nhất.

Đúng là một người đàn ông ngốc nghếch. Hoặc, có lẽ, anh ấy có mọi lý do để nghĩ rằng cô sẽ giật bắn người ngay khi nghe thấy một trong những người bạn của mình đang ở bên ngoài cửa. Đó không phải là những gì cô đã làm mỗi lần cô ở cùng anh? Sau này Hermione sẽ tách ra tất cả, khi cô có đủ kiên nhẫn, nhưng đó là điều cuối cùng cô có thể nghĩ bây giờ.

Hermione mạnh mẽ nắm lấy gáy anh, cướp lấy sự chủ động và kéo anh xuống. Tuy nhiên, anh sẵn sàng làm theo, thở ra một cách nặng nề, và khi một cánh cửa mở ra, cô vẫn hôn anh, anh lại vòng tay ôm lấy cô một lần nữa.

Ngày: 1441; Giờ: 5

Hermione vẫn không ở lại qua đêm với anh. Không phải là cô xấu hổ về anh, cô hy vọng anh hiểu. Chỉ là mọi người sẽ không dễ dàng gì, và cô cần điều đó. Vấn đề này giữa họ luôn khó khăn với riêng bản thân 2 người, huống chi nếu mọi người đều biết. Cô không muốn đối mặt với những lời xì xào bàn tán phía sau của Lavender, những lời buộc tội từ bạn bè hay bất cứ ai khiến cô cảm thấy mình kém cỏi vì cô là một "Malfoy giả tạo". Không phải chỉ bởi đó là anh, mà vì toàn bộ khía cạnh xấu xa khác. Hermione thậm chí còn không có một mối quan hệ có thể gọi tên với anh. Draco không phải bạn trai của cô, cô thậm chí không biết liệu toàn bộ chuyện này có kéo dài từ ngày này sang ngày khác hay không.

Nếu đây là một mối quan hệ vững chắc mà cô có thể nắm giữ và chiến đấu, thì cô sẽ làm. Cô sẽ. Nhưng cô thậm chí còn không thực sự biết anh có cảm thấy thế nào về mình, và trong khi cô sẽ chiến đấu vì anh và con người mà anh đã trở thành, cô không nghĩ rằng mình có đủ khả năng để chiến đấu vì cả hai, như một thứ gì đó gắn kết với nhau bất kể những gì ai nghĩ về nó. Quỷ thần ơi, những người bạn của cô đã phải trải qua một khoảng thời gian đủ khó khăn rồi.

Nhưng có một cái nhìn trong mắt anh mà nếu không vì quá mệt mỏi, thì đêm đó cô đã mất ngủ. Hermione gần như sẽ nói với tất cả mọi người, nếu chỉ để đảm bảo rằng anh sẽ không bao giờ nhìn cô như vậy nữa. Cô sợ quá nhiều thứ, giống như việc anh dừng lại vì có vẻ như cô đã quá nghiêm túc về điều này, nói với bạn bè của mình vì nó đủ quan trọng để họ biết. Cô sợ mình không biết như nào nếu anh rời bỏ cô và tất cả đều biết. Sự ngậm ngùi, những lời giễu cợt, cảm giác hụt ​​hẫng. Khi đó cô sẽ có những cảm xúc của riêng mình để giải quyết, và không cần thêm chúng vào những cảm xúc đó.

Tuy nhiên, cô chưa bao giờ là người thích đi một con đường dễ dàng, bất chấp lời bào chữa của mình, cô biết rằng bản thân sẽ tràn ngập cảm giác xấu hổ khi bước ra khỏi phòng ngủ của anh. Cô là người quyết định việc sẽ rời đi sau khi ân ái, và anh là người thay đổi điều đó. Cô luôn sợ mọi người phát hiện ra, anh đã chấp nhận điều đó. Cô đếm những lỗi lầm của mình như những vết bầm tím mà anh để lại trên da cô, tự cảm thấy mình thật hèn nhát. Có quá nhiều thứ khó khăn, cô không muốn thêm điều gì nữa.

Ngày: 1441; Giờ: 10

Hermione thở hổn hển đến mức cô bị nghẹn, kéo mạnh Lavender về phía cô với đủ lực để ném cả hai dính vào tường. Seamus đã cầm được cây đũa phép của Tử thần Thực tử trong tay trước khi làn khói xanh của Lời nguyền giết chóc bốc hơi khỏi vai Lavender. Draco đã trói hắn ta một giây sau đó khi Justin lục túi mình để lấy những con Portkeys của Bộ. Hermione nắm lấy vai Lavender lâu hơn một chút so với thời gian cô nên làm trong một nhiệm vụ, nếu vai của Lavender run rẩy dưới lòng bàn tay đẫm mồ hôi, cô sẽ không chỉ ra điều đó.

- "Cô có ổn không?" Hermione nhìn Lavender khi cô ấy rời đi, gật đầu nhưng rõ ràng là có hơi run.

- "Chết tiệt, chết tiệt, chết tiệt." Harold đặt một tay lên vai cô ấy nhưng Lavender hất ra, cảm thấy có dòng máu chảy ra có nghĩa là cô ấy còn sống.

- "Chúng ta có nên thẩm vấn hắn không?" Seamus gật đầu về phía cậu bé kia, Draco lắc đầu, mắt nhìn quanh họ.

- "Hắn còn quá trẻ. Hắn sẽ không biết gì cả."

Seamus phớt lờ điều, nhìn về phía những người còn lại, nhưng khi họ không trả lời, cậu đảo mắt - "Tôi đoán mình sẽ đồng ý với cậu, xem như cách cậu nắm giữ một số thông tin nội bộ về cách thức hoạt động của Tử thần Thực tử."

- "Chà, nếu mày muốn," Draco bắt đầu với vẻ khó chịu, nhưng giọng anh trở nên gằn gọc - "Tao có thể giải thoát hắn ta, cho hắn đưa mày đi để mày có thể lấy một số thông tin nội bộ cho chính mình--"

- "Mọi người" Hermione cắt ngang màn kịch lớn tiếp theo, nhìn Harold lắc cậu bé kia đủ mạnh như một con búp bê vô hồn trong tay một đứa trẻ ba tuổi đầy phấn khích.

- "Mày có biết Ron Weasley ở đâu không? Sandra Colack, Peter Hemmings?"

- "Gửi hắn ta đến Bộ. Hắn ta sẽ không nói chuyện cho đến khi bị tác động bởi Veritaserum."

Draco có lẽ đúng, anh đánh giá qua ánh mắt thách thức mà cậu bé kia đang nhìn lại họ. Họ cũng đã cố gắng hỏi trong mười lăm phút với một trong những Tử thần Thực tử trẻ tuổi khác mà họ đã tìm thấy trong nhà, và điều này đã chứng tỏ sự lãng phí thời gian. Justin đẩy Portkey vào hõm cổ cậu bé, đứng dậy khi cậu biến mất để đến Bộ.

Đó là lần thứ tư họ gửi lại, và sau một vòng tìm kiếm ngôi nhà khác, họ sẽ tìm thấy lần cuối cùng (hoặc sẽ tìm thấy chúng). Hermione cố gắng nói với bản thân rằng điều này không vô nghĩa, bởi vì họ vẫn bắt được bốn Tử thần Thực tử, có thứ hạng thấp hoặc không. Nó không làm cho cô cảm thấy ít thất vọng hoặc lo lắng.

Ngày: 1441; Giờ: 17

- "Làm sao anh biết?" Hermione đợi anh bối rối nhìn lên cô trước khi giật lấy túi bánh quy giòn khỏi tay anh.

Sự bối rối biến thành một cái nhìn lườm nguýt khi anh đưa tay về phía trước và nắm lấy cổ tay cô, đúng lúc để cô đổi tay -"Biết gì?"

Draco quay trở lại ngồi phía của mình trên ghế dài, chộp lấy điều khiển từ xa trong trường hợp cô quyết định cũng làm điều đó. Cả hai đều khó ngủ suốt. Anh ấy đã hết rượu, một phương pháp để đi vào giấc ngủ mới, còn cô thì không còn suy nghĩ gì nữa.

- "Tôi đã định làm gì. Với Ron."

- "Làm ơn đi. Cô cũng có thể đoán được mùi vị của nước bí đỏ."

Cô dừng lại trong việc tìm kiếm một chiếc bánh quy giòn, trừng mắt nhìn anh, rồi cuối cùng xé chiếc túi ra nhiều hơn để dễ lấy - "Anh thấy tôi dễ đoán thế à?"

Anh khịt mũi, chuyển kênh xem những bài tập thể dục mà anh vô cùng yêu thích - "Vô cùng"

- "Tốt," cô khịt mũi, nhai một cái bánh quy.

- "Cô đã biết Potter vẫn ổn. Cả thế giới đều biết Potter vẫn ổn. Khi tôi tìm thấy Weasley, tôi biết chính xác cô sẽ làm gì. Lao vào nguy hiểm với những người bạn cũ hạnh phúc đến chết của mình, sẽ chiến đấu với trận chiến ngớ ngẩn"

Lần này tới lượt cô khịt mũi, miệng khô lại vì bánh quy và cô nhìn ly đồ uống của anh - "Đạo đức giả. Anh cũng đang chiến đấu đấy thôi. Và anh ở đây để 'lao vào nguy hiểm' với chúng tôi."

- "Chà, phải có người còn sống để kể câu chuyện cho các thế hệ tương lai. Một bài học cho nhà Gryffindor, cho họ thấy bằng chứng trong lịch sử về việc người nhà của họ ngu ngốc đến mức nào. Dù biết nhiều về cô, họ có thể sẽ rơi nước mắt vì sung sướng trước sự dũng cảm đến chết của tất cả. "

- "Đúng vậy," Hermione đảo mắt.Draco là người thuộc nhà Slytherin, và chứng minh những đặc điểm nhà của chính mình khi anh đợi cho đến khi cô quên bẵng đi và trở nên thoải mái, anh tóm lấy túi bánh quy ra khỏi tay cô với một nụ cười nhếch mép. Anh trông hoàn toàn ngạc nhiên khi cô xử lý mình sau đó.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro