Phần 6

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Ngày: 869; Giờ: 2

Gần như tất cả bát đĩa trong nhà đều chất thành đống đổ nát trên sàn. Đây là một một ngôi nhà thông hành, có nghĩa là nó được sưởi ấm và cư trú cho bất kỳ thành viên nào của Hội hoặc Bộ khi cần một nơi để ở, nhưng đã không ai ở đây lâu hơn một tuần và không có chỗ cho bất kỳ cá nhân nào.

Đây là lần đầu tiên Hermione nhìn thấy Malfoy trong hơn một tháng qua. Cậu xuất hiện với đôi mắt buồn ngủ, hoàn toàn khiến cô mất cảnh giác khi cậu bước đến cửa. Bữa sáng bao gồm chủ yếu là bánh xốp cũ nướng được tìm thấy từ phía sau phòng đựng thức ăn và một chút trà với cà phê còn sót lại. Bất ngờ có một Thần sáng vô danh xông vào nhà. Các món ăn chất thành hàng trên đầu quầy đều bị hất xuống sàn trong cơn thịnh nộ của anh ta. Malfoy, Fred, và cô chỉ có thể nhìn chằm chằm với sự kinh ngạc, sững sờ khi anh ta hét lên một cách vô thứ rồi đập vỡ kính.

Phải mất ba người bạn của anh ta mới có thể khống chế và đưa anh ta ra khỏi phòng. Từ những gì Hermione có thể thu thập được từ vài tiếng la hét càu nhàu của anh ta là có vẻ như anh đã mất đi một người thân thiết vào sáng sớm hôm đó.

Thật khó chịu khi nhớ lại rằng Hermione đã gần như tê liệt điều đó. Không phải để mất mát, mà là ý tưởng về nó. Trong khi cô cảm thấy thương hại cho người đàn ông kia, nỗi buồn và sự đau buồn của cô dành cho anh ta không phải là sâu sắc, mà âm ỉ. Cứ như thể mọi người đều phải mất một ai đó trong chiến tranh. Hermione đã than khóc với đủ nỗi đau cho tất cả bọn họ.

Tuy nhiên, sự phẫn nộ của người đàn ông vẫn để lại mùi vị khó chịu trong miệng cô, và cảm giác khó chịu trong không khí, nhưng ba người cùng bàn vẫn tiếp tục, uống tiếp cà phê buổi sáng trong im lặng, ngồi giữa đống hỗn loạn trên sàn nhà. Thật kỳ lạ. Điều này giống như Hermione đã từng mơ thấy.

"Chiến tranh là một kẻ hạ gục." Fred lắc đầu, khuấy thêm muỗng đường vào cà phê.

Hermione chớp mắt nhìn anh. Nếu đã từng có một cách đơn giản hơn, gần như lóng ngóng mà cô đã nghe tất cả những gì được mô tả về địa ngục này, thì cô không thể nhớ lại được. Hermione rất ngạc nhiên. Quá ngạc nhiên trước giọng điệu của anh ấy, và sự lựa chọn từ ngữ của anh ấy, đến nỗi cô ấy cười. Fred ngạc nhiên nhìn cô, và khi cô đang chờ anh nói điều gì đó, cô nghe thấy tiếng cười thích thú hơn ở phía bên phải.

Malfoy đang cười toe toét. Cậu quay mặt vào bàn tay đang áp vào má mình, cố gắng hết sức để che đi nụ cười toe toét kia, nhưng Hermione vẫn có thể nhìn thấy nó qua những khe hở trên ngón tay cậu, cả cái nhăn nhẹ ở mũi và khóe miệng, mắt và các đường quanh miệng. Hermione thậm chí còn không tin rằng cậu ta đang cười như một kẻ ngốc. Vai cậu ấy rung lên theo nhịp của một tràng cười, sau đó lại tiếp tục một tràng cười khác. Malfoy hướng mắt từ mái tóc đỏ sang cô, và đó là một khoảnh khắc được chia sẻ. Cả hai đều cười sảng khoái, có thể 50 năm sau, Hermione vẫn sẽ nhớ lại chính xác vẻ ngoài của Malfoy vào thời điểm đó.

Ngày: 870; Giờ: 7

Âm nhạc kỳ lạ vang lên cùng với tiếng động leng keng từ vòng tay của Alicia sau cánh cửa. Dean và Seamus chơi một ván cờ, trong khi Lavender kể lại trải nghiệm kinh hoàng khi bơi ở hồ cho Colin nghe. Có một chiếc bánh sinh nhật bị ăn dở trong bếp, chỉ có hai chữ cái đầu tiên của tên cô ấy trên đó, và Seamus bị dính một miếng trên cằm nhưng không ai nói với anh ấy. Khi những ngón chân co quắp trong hơi ấm của ngọn lửa rực cháy, Hermione thì thầm với trái tim mình, thề rằng sẽ trở lại tháp Gryffindor.

Ngày: 888; Giờ: 3

Hermione huýt sáo, còn Malfoy thì cười toe toét khi thấy cô không thể trở lại. Hermione ném một cái nhìn khinh bỉ với cách nó biến đổi trên khuôn mặt cùng với sự tự mãn của cậu ta.

Pansy đã từng nói một lần rằng Malfoy có cách khiến người khác cảm thấy đặc biệt khi cậu cười. Lúc đó Pansy đã say kinh khủng, và một phần bữa trưa của cô ấy đã nằm trên đầu của người huấn luyện Hermione, có cả nước bọt bám trên ngón tay cô ấy. Pansy là người nói nhiều khi say, điều đó giải thích tại sao mỗi khi Malfoy đối diện với chuyện đó, cậu ấy lại đưa Pansy lên giường hoặc luôn bên cạnh để thay đổi chủ đề bất cứ khi nào cậu ấy cần.

Pansy nói rằng Malfoy khiến người khác cảm thấy như đang cười trong một trò đùa nội tâm, và ngay cả khi một khán phòng đang náo loạn, khi mắt anh ấy bắt gặp ánh mắt của bạn, bạn sẽ có cảm giác như mình là người duy nhất thực sự chứng kiến và cậu ấy muốn chia sẻ giây phút đó với bạn. Tuy nhiên, đó phải là những nụ cười thật sự, không phải nụ cười giả tạo hay nụ cười ác ý. Những nụ cười làm cho toàn bộ tư thế của cậu ấy trở nên dễ dàng, hơi chùng xuống, và một bên miệng cậu ấy nhô cao hơn bên kia. Khi cậu ấy cười như vậy.

Hermione thích nghĩ rằng mình biết chính xác những gì Pansy muốn miêu tả, mặc dù lúc đó cô đang bận rộn gọi cô ấy một danh sách những cái tên khó chịu trong đầu.

Draco Malfoy nở một nụ cười xấu xa. Thực ra mọi thứ về cậu ta đều xấu xa. Như thể tất cả các bộ phận của cậu đã được suy nghĩ kỹ càng và được tạo ra để lôi kéo mọi người theo cách suy nghĩ của cậu ấy. Mọi thứ của cậu ấy - nụ cười, sự hóm hỉnh, trí tuệ, khuôn mặt, cơ thể - đều có thể được sử dụng làm vũ khí. Tất cả chỉ phụ thuộc vào đối phương là ai và cậu ta muốn gì ở họ.

Không phải Hermione thích nghĩ về Malfoy theo cách này, nhưng cô đã quên bỏ qua việc cậu ta có thể hấp dẫn như thế nào, bất chấp sự xấu xa mà cậu ta thể hiện.

Ngày: 913; Giờ: 18

Hermione không chắc bằng cách nào mà cô có vẻ cảm thấy thoải mái khi ngồi cạnh Malfoy trên bàn. Hermione biết cậu ấy từ lâu rồi, cùng với nhiều thời gian và nói chuyện dần dần, nhưng không về bất cứ điều gì quá riêng tư. Moody dường như nhận thấy sự thay đổi trên cơ thể của họ, ông nhìn cả hai một cách kỳ lạ trước khi quay trở lại bữa ăn của mình.

Hermione tò mò về Malfoy theo nhiều cách khác nhau, nhưng chủ yếu bây giờ là cách mặt trời chiếu sáng mái tóc của cậu ấy, cách cậu ấy cầm nĩa, mặc dù Hermione không biết tại sao mình lại như vậy. Cô cảm thấy bị thu hút bởi Malfoy là một điều hơi đáng lo ngại, bởi cô cũng không thể diễn tả, cũng không giải thích được, hoặc bởi đó chỉ đơn giản là Malfoy.

Hermione huyễn hoặc bản thân rằng cô vẫn còn ghét cậu ta, nhưng khi ở một mình, cô tự hỏi không biết bản thân mình cảm thấy như thế nào nữa.

Ngày: 931; Giờ: 20

Malfoy thực sự đẹp trong ánh sáng xám xanh mờ mờ của buổi sớm, cô nghĩ rằng cậu ta ghét phải nghe điều đó. Bất chấp việc Hermione luôn nghĩ cậu ta là một người viển vông như thế nào, cậu thực sự tỏ ra coi thường khi nghe về bản thân mình. Trưởng thành là một điều đau khổ, và một trong những điều khó khăn nhất là khi bạn có thể bắt đầu nhận ra sự thật về chính mình. Draco Malfoy có thể là một người xấu xí. Đó là điều bình thường, nhưng Hermione thích nghĩ rằng có những khoảnh khắc sẽ bù đắp lại.

Có lẽ không nên như vậy, nhưng Hermione là kiểu người nhìn vào mọi thứ và thấy điều gì đó tử tế về nó. Đó là lý do tại sao Malfoy ghét cô và cũng ở lại với cô. Không ai khác trên thế giới có thể ghét người mà cậu ta đã thúc đẩy để tốt hơn. Nếu không có cô, Malfoy sẽ chỉ có một mình. Cậu ấy thích tranh luận rằng cậu ấy vẫn vậy.

Malfoy gần như khỏa thân. Căng cứng và nhợt nhạt, trông giống một người đàn ông hơn bất kỳ người đàn ông nào khác mà cô đã theo dõi khi nằm trên giường của mình trước đây. Đúng là lúc đó Hermione mới mười bảy tuổi, còn bây giờ cô đã hai mươi. Malfoy hai mươi mốt tuổi, và cơ thể cậu ấy săn chắc hơn bởi Quidditch, chiến tranh, và do quá tự hào đến mức không thấy thoải mái với cơ thể khỏa thân của mình.

Hermione theo dõi các đường nét của cậu ta bằng mắt, tự tạo ra một ký ức quan trọng để ghim vào não. Tất cả các vết lõm, đường cong và hõm trên cơ thể của cậu ấy. Hermione muốn vươn tay, lướt các ngón tay của mình trên làn da xanh xao phát sáng kia, chỉ để có thể cảm nhận được các múi cơ săn chắc dưới da là như thế nào. Để Hermione có thể biết cảm giác thực sự khi chạm vào một người đàn ông và có thể tự tưởng tượng được mỗi khi các cô gái nói chuyện hoặc khi cô đọc sách, cô sẽ không còn phải cảm thấy như một cô gái trẻ không biết gì hoặc nhút nhát trốn tránh cuộc trò chuyện.

Hoặc chỉ để Hermione có thể biết cảm giác khi chạm vào Malfoy. Bụng cô nhộn nhạo, trái tim đang đập loạn xạ trong lồng ngực mỗi khi cô nghĩ đến việc chạm vào cậu. Hermione vẫn chưa biết đủ sự lãng mạn trong cuộc đời mình để biết liệu đây chỉ đơn giản là ý nghĩ chạm vào một người đàn ông nào đó hay là vì đó là Malfoy. Cô thích nghĩ về vế trước, đó chỉ vì sự tỉnh táo.

Rất nhiều người mất trí trong chiến tranh. Hermione tin rằng mình không thể là một trong những người đó, bởi vì cô có quá nhiều thứ để thất lạc.

Malfoy đã đến Grimmauld vài giờ trước, một vài chiếc giường trong bệnh xá của họ đã bị lấy mất, Hermione cảm thấy thật tệ khi buộc cậu phải ngủ trên ghế dài. Phòng ngủ của Ron và Harry là một lựa chọn, nhưng không phải là một lựa chọn mà cô sẵn sàng đưa ra, vì vậy cô đã dẫn Malfoy vào phòng riêng của mình. Không phải do cậu ta biết đó là của cô, hoặc cậu sẽ có vấn đề với nó, cô chắc chắn.

Malfoy thở từng hơi ngắn, nhưng gấp gáp. Mi mắt của cậu ấy di chuyển theo vòng tròn và quét nhanh như thể đang mơ, các cơ ở cánh tay và vai gồng lên chống lại điều gì đó. Có những dải băng được dán lên da cậu, trong ánh sáng mờ, chúng có màu hạt dẻ, nhưng dưới ánh nắng mặt trời chúng sẽ có màu đỏ tươi. Móng tay không đều, bụi bẩn bám bên dưới và xung quanh cả ở các đường nhỏ trên khớp ngón tay và ngón tay. Hàng đốt ngón tay trên bàn tay phải của cậu có màu đen sẫm, sưng tấy và khó nhìn. Họ đã làm sạch gần hết máu và chất bẩn trên người cậu, nhưng vẫn còn một vệt máu khô đọng trên bàn chân, và Hermione luôn tự mình nhìn chằm chằm vào nó. Nhìn chằm chằm, nhìn chằm chằm, và nhìn chằm chằm.

Ngày: 937; Giờ: 14

Malfoy cựa người, chiếc ghế dài càng lún xuống dưới sức nặng của cậu, và Hermione phải thu mình về phía sau để cánh tay không chạm vào cậu. Malfoy chuyển các kênh một cách tình cờ; mặc dù cậu biết điều đó làm Hermione khó chịu, như thể xem tivi là phần căng thẳng trong ngày của cậu ta.

- "Cậu có biết rằng mỗi năm, mặt trời càng ngày càng xa chúng ta?"

Malfoy hoàn toàn không hứng thú, tiếp tục xem phim tài liệu về chuột trong giây lát trước khi nói - "Cảm ơn vì những thông tin vô ích, Granger."

- "Cậu không quan tâm à?"

- "Tại sao tôi phải quan tâm?"

- "Bởi vì một ngày nào đó, nó sẽ di chuyển đi quá xa. Ngày của chúng ta sẽ vĩnh viễn mờ mịt, và mùa hè sẽ kết thúc như mùa đông. Tất cả chúng ta sẽ chết cóng khi mùa đông đến. Thảm thực vật của chúng ta sẽ tàn lụi. Nước sẽ - "

- "Tại sao cô luôn miệng nói 'của chúng ta' và 'chúng ta'? Thời gian nó xảy ra sẽ là một tỷ năm. Đến lúc đó, mặt trời sẽ bùng nổ. Và khi đó, vấn đề hàng đầu, điểm mấu chốt thực sự, Granger .. . là chúng ta thậm chí sẽ không ở đây. Vì vậy, tôi nhắc lại một lần nữa, tại sao tôi phải quan tâm? "

- "Thế còn thế hệ tương lai thì sao? Con cái của tôi và những người trong dòng họ của tôi, và cả của cậu nữa."

- "Họ sẽ tự giải quyết." Malfoy nhún vai, nghiêng đầu nhìn theo đường cong uốn lượn của một chiếc xe trên quảng cáo.

- "Nhưng ..." Hermione dừng lại khi cậu quay lại nhìn cô.

- "Tại sao cô lại quan tâm nhiều như vậy khi cô không thể làm gì? Cô luôn nói về những điều tồi tệ mà cô không thể thay đổi, việc của cô là nên tập trung vào cuộc sống đẫm máu của chính mình hoặc những vấn đề mà cô có thể xử lý. Hãy bỏ những suy nghĩ kia đi"

Hermione nhìn lại cậu ta cho đến khi cậu ta quay đi, sau đó quan sát một bên khuôn mặt của cậu - "Tôi đã cố gắng"

- "Ồ, vâng. Khá rõ ràng, sự cố gắng đó."

Ngày: 948; Giờ: 1

Có hai luồng sáng, đỏ và tím, chiếu về phía một người đàn ông với màu cam quanh tay áo. Tóc của cậu ấy cũng có màu cam, màu cam dưới ánh nắng mặt trời. Sau một giây chói mắt, Hermione nhận ra rằng đây là Ron và cậu đang chết trước mặt cô. Bàn chân của Hermione đã bắt đầu chuyển động vào thời điểm cô nhận ra đó là Seamus, nhưng cô vẫn chạy, vì cậu ấy có thể đã có cơ hội được cứu.

Sau đó, cánh tay của Hermione bị rách, cháy và xé toạc ra, cô hét lên vì cơn đau bùng phát. Cô ngã vào không trung và gần như khuỵu xuống. Tiếp đến, Hermione bị kéo vào thứ gì đó ấm áp như vải và một thứ gì đó cứng, che khuất cô. Cô nhìn thấy màu đen, và sau đó là một chiếc mặt nạ bằng xương, và cô hét lên nhưng có bàn tay bịt lấy miệng cô.

Hermione nhận ra đôi mắt kia bởi vì cô đã nhìn thấy hàng triệu lần rồi, nhưng cô không thể tin rằng chúng lại xuất hiện ở đây - bên trong chiếc mặt nạ kia, vì vậy cô lại bắt đầu vật lộn.

- "Sh! Sh, Granger! Là tôi! Chỉ có tôi thôi. Dừng lại." Cậu ấy lay cô, và càng làm cánh tay của cô tồi tệ hơn, cậu ấy biết vì cô sẽ thút thít khi gặp tai nạn.

- "Malfoy?"

- "Đúng," Malfoy nói trong khi Hermione nhìn chằm chằm vào cậu ấy đến nỗi cô thậm chí không nhận ra cậu ấy đang kéo cô ra sau hàng rào.

Mọi thứ dường như đang lắc lư và lắc lư, và Hermione không chắc chắn khi nào điều này sẽ dừng lại như là một giấc mơ mà cô đang có trên giường, hoặc khi nào nó bắt đầu thành hiện thực. Trái tim cô đập dồn dập bởi những nhịp đập vụng về, khiến cô không thể thở được nữa.

- "Cậu là một Tử thần Thực tử." Bây giờ Hermione đang thở hổn hển, và đẩy một tay vào chiếc áo choàng nặng nề, áp vào ngực cậu để đẩy cậu ra.

- "Cái gì? Cô ... cô đang bôi nhọ tôi à? Bỏ nó ra!" Malfoy lay cô, đưa thế giới trở lại tập trung hơn một chút.

- "Không, tôi không bôi nhọ ..." Cô đẩy cậu mạnh hơn - "Cái gì ... Tôi ... Khi nào ... Làm sao!"

Hermione đang hoảng loạn, tất cả mọi thứ từ cổ họng đến đáy dạ dày của cô đang sôi sục vì sốc. Đôi mắt cô đang bốc cháy còn đầu óc như đang bơi, và cô chỉ không hiểu.

- "Cậu là ... một điệp viên? A ..."

- "Cái ..." Malfoy đẩy cô trở lại, còn cô thì liếc nhìn khuôn mặt của cậu trước khi cậu cúi xuống để biết rằng cậu đang tức giận vì bị xúc phạm (và có lẽ bị tổn thương ).

Malfoy phóng to một chiếc áo choàng có mũ trùm đầu và một chiếc mặt nạ, đưa cho cô. Chúng rơi vào tay cô dễ dàng và lòng bàn tay của cô cảm thấy bỏng rát khi cầm chúng.

- "Chuyện gì đang xảy ra vậy?"

- "Cởi bỏ phù hiệu Phượng hoàng và áo choàng của cô ra, Granger, và mặc bộ quần áo Tử thần Thực tử vào. Cô sẽ tham gia vòng trong của Chúa tể Hắc ám vào tối nay."

- "Gì?"

Malfoy ném dây giày màu vàng neon về phía cô - "Dây giày của cô"

- "Malfoy--"

- "Cô vẫn chưa rõ sao? Lupin đã được đưa đến cho trường hợp dự phòng, Moody đã nảy ra ý tưởng này trước khi chúng tôi rời đi--"

- "Cậu đã làm" cô thì thầm, ngước lên khỏi dây giày, Malfoy nhìn cô trước khi nhìn xuống bàn tay đang vuốt phẳng áo choàng của mình.

- "Tất cả chúng ta đều là Tử thần Thực tử kể từ lúc này. Phượng hoàng - Granger, hãy chú ý, bởi vì tôi biết cô xác định rất tệ - Hội phượng hoàng đều là những sợi dây giày màu vàng. Được chứ? Không có dây giày màu vàng, thì đó là một Tử thần Thực tử. Hiểu chưa?"

- "Tôi không thể ..." Cô lắc đầu. "Tôi không thể mặc cái này, Malfoy"

- "Cô không nghĩ mình có thể làm được nhiều việc khó đâu, Granger" Malfoy lẩm bẩm, mặc dù điều đó chỉ đúng một phần, và cậu đeo chiếc mặt nạ lạnh thấu xương vào mặt cô.

Hermion cảm thấy ma thuật của cậu ta giống như một thứ gì đó thô sơ và được nung nóng, có một luồng tĩnh điện mạnh đến mức khiến cô nổi da gà từ cổ đến mắt cá chân. Ngực của cô căng cứng lại, tử cung thắt lại, Hermione thở hổn hển vì ngạc nhiên khi cảm thấy nó. Nó cũng khiến cô sợ hãi, bởi vì cô chưa bao giờ phản ứng như vậy với ai đó. Đó là điều kỳ diệu, Hermione nói với chính mình, một lần nữa và một lần nữa.

Malfoy nhìn thấy cô khác khác khi cậu rụt tay lại, và Hermione phải nhắm mắt lại để lấy lại cảm giác của mình. Malfoy phải mất một lúc để nói, và khi nói thì giọng cậu nín lặng.

- "Đơn giản vậy thôi. Bây giờ thì nhanh lên. Chúng ta không phải là chúa tể thời gian đâu"

Hermione phải mất một lúc để hòa hợp lại - "Seamus--"

- "Không sao. Bị đánh bằng một câu thần chú Bình tĩnh và gây choáng để cậu ta không tiếp tục ném những lời nguyền chết chóc vào Longbottom và Thomas"

- "Và bằng cách nào để tối có thể biết ai đi sau khi tôi chỉ có dây giày để dẫn đường?"

- "Chúng sẽ nghĩ rằng Hội đã rời đi và coi chúng ta là của riêng. Khi chúng tập hợp, chúng ta sẽ tấn công"

Cô dừng lại, ngồi xổm xuống và xé toạc những sợi dây buộc màu đen trên đôi ủng của mình - "Tôi xin lỗi"

- "Vì điều gì?"

- "Tôi ... Tôi chỉ ... Ý tôi là, cậu đang mặc ..."

Chân Malfoy di chuyển - "Sao cũng được, Granger. Nhưng nhanh lên"

- "Tôi đang đây" Hermione ngước lên nhìn cậu, và cậu lại nhìn chằm chằm vào cô lâu hơn những gì nên làm đối với một người đàn ông vội vàng.

- "Đã xong"

Ngày: 949; Giờ: 10

Hermione có thể cảm nhận được sức nặng trong mắt của cô Tonks khi Malfoy sẵn lòng ngồi vào chiếc ghế duy nhất còn lại trong phòng khách và ngồi bên cạnh cô. Nó làm cho cô thay đổi vị trí của mình, và trong một giây có cảm giác tội lỗi, kỳ lạ ở cổ họng. Tonks, tuy nhiên, tiếp tục với khả năng bình thường; như thể đó không phải là điều kỳ lạ nhất mà cô có thể thấy trong cả ngày.

- "Draco, hãy làm cho nó thành hai chọi một và bảo cô ấy tắt cái kênh ngu ngốc đến tê người này đi"

Malfoy không trả lời trong vài giây, và Hermione không chắc liệu cậu có lên kế hoạch trước khi cô chen vào hay không - "Cậu ấy thực sự là người đã từ chối chuyển kênh kh cháu muốn hàng tuần trước, vậy nên chúng ta vẫn sẽ xem nó"

Tonks thở dài và lẩm bẩm điều gì đó, nhưng Hermione quá bận rộn vào bên cạnh để nhận ra những gì cô Tonks đang nói. Hơn nữa, cô quá tập trung vào cách Malfoy ngửi mùi, và sau một vài lần ngửi, cô đỏ mặt khi đặt nó. Malfoy ném cho cô một cái nhìn kỳ quặc, có thể là do cô ngửi thấy rõ ràng mùi người cậu, và sau đó nhếch mép khi nhìn vào khuôn mặt của cô.

- "Cậu hôi quá," cô thì thầm, như thể nó sẽ thu hút sự chú ý khỏi sự xấu hổ của cô.

- "Cô chỉ đang nói quá lên"

- "Cậu nên tắm sau khi ... những thứ như vậy"

- "Tôi không dậy chỉ để tắm"

- "Nhưng cậu đã dậy cho việc đó?" Malfoy cười một cách hèn hạ, và cô mất một lúc để tìm ra ý nghĩa sâu xa hơn trước khi đỏ mặt lần nữa -"Cậu hiểu ý của tôi mà!"

- "Cô ấy muốn tôi làm điều đó, vì vậy tôi đã làm điều đó"

Hermione khịt mũi - "Lý do duy nhất cậu làm vậy chỉ là vì cô ta muốn cậu"

- "Chà, tôi chắc chắn sẽ không tự mình đi tìm cô ta"

- "Vậy thì tại sao cậu lại làm vậy? Nếu ..." Cô dừng lại khi cậu nhìn cô, như kiểu cô rất ngây thơ. Không phải Hermione không biết câu trả lời nhưng vấn đề về việc mọi người ngủ cùng nhau ở khắp nơi - bất kể họ có thích nhau hay không - là điều mà cô đã tò mò từ lâu.

- "Hai người đang thì thầm chuyện gì ở đó vậy?" cô Tonks nghiêng người về phía họ, rõ ràng là thất vọng với sự thiếu kỹ năng nghe trộm của mình.

- "Không có gì" Hermione nhanh chóng trả lời khiến cô Tonks càng thêm nghi ngờ. Hermione nằm trên chiếc ghế dài, tránh càng xa Malfoy càng tốt. Mùi trên người cậu khiến cô nghĩ đến những điều mà cô không muốn nghĩ đến.

Ngày: 951; Giờ: 22

- "Hermione!" Giọng nói rít lên và trầm, Hermione có thể nhìn thấy màu đỏ trên tóc của Seamus bất chấp màn đêm bao phủ.

- "Cậu đang làm cái quái gì vậy?" Giọng của Malfoy cũng thấp xuống, nhưng có vẻ bực bội hơn rất nhiều.

- "Dây Phượng hoàng của tôi bị bay mất, tôi phải--"

- "Tôi không quan tâm. Tôi đã bảo cậu đứng yên ở đây, vậy nên hãy đứng yên ở chỗ chết tiệt này!" Malfoy gầm gừ, rất khác so với những người đàn ông thất thường mà cô quen. Cậu rất giống với người mà cô từng biết, suy nghĩ này khiến cô đứng đó như một con ngốc.

Những ngón tay Malfoy túm chặt, kẹp lấy cánh tay Hermione rồi giật mạnh và đẩy cô về phía trước, khiến cô loạng choạng.

- "Hey!" Seamus định bước tới, nhưng Hermione đang cùng Malfoy bước đi.

- "Đừng chạm vào tôi, Malfoy"

- "Vậy thì hãy di chuyển đi. Chúng ta không có thời gian để cô bị thụt lùi lại phía sau, chết tiệt"

- "Không. Không, đừng chạm vào tôi. Tôi sẽ di chuyển, làm ơn, và cậu không có quyền nói tôi phải làm gì!"

- "Được rồi. Được rồi, tôi xin lỗi, Granger. Cô muốn đi tìm dây đai của mình đúng không?" Malfoy lại nắm lấy cánh tay cô, xoay cô trở lại - "Bằng mọi cách. Hãy tìm chúng tôi khi cô xong việc, hoặc có lẽ chúng tôi sẽ tìm thấy cô để đưa vào nhà xác. Thật là một kế hoạch tuyệt vời"

Malfoy lại đẩy cô ra sau, ra hiệu cho cô đi trước khi cô nói. Seamus lao vào cậu, nhưng Malfoy nhanh chóng rút cây đũa phép ra và chĩa mũi nhọn đâm đâm cổ Seamus. Hermione cũng lấy đũa phép ra và chĩa thẳng vào mặt Malfoy.

Malfoy không bận tâm đến Hermione. Cậu không thèm nhìn cô, quay lại nhìn Seamus như thể cô không phải là một mối đe dọa. Và chết tiệt Malfoy đã đúng! Chết tiệt, bởi vì Hermione sẽ không làm bất cứ điều gì trong tình huống như thế này, trừ khi cô thấy cậu ta cố gắng làm tổn thương cô. Thay vào đó, Hermione hạ đũa phép xuống và xô mạnh cậu ta, một lần nữa cậu ta chú ý đến cô. Hermione đẩy Malfoy mạnh hơn, buộc cậu lùi lại một bước và hất tay cô ra rồi tóm lấy chúng bằng tay còn lại.

- "Gì đây, Malfoy? Không thích mọi người cố gắng đẩy cậu à? Là--"

Lần này Malfoy cố gắng nắm lấy cổ tay cô, kéo cô về phía trước cho đến khi cô đâm vào anh. Seamus tận dụng cơ hội để rút cây đũa phép của mình ra, trong khi Malfoy cúi đầu xuống cho đến khi trán cậu chạm vào cô. Đôi mắt cậu nóng rực và giận dữ, nhưng Hermione không hề dao động.

- "Đừng đùa với tôi, Granger."

- "Đừng đùa với tôi"

Khi đầu đũa phép của Seamus chạm vào thái dương của Malfoy, cậu gầm gừ và nhếch mép cười, buông cổ tay ra để nắm lấy vai Hermione và kéo cô ra sau. Cậu nhìn Seamus đang tức giận. Hermione nghĩ rằng nếu không phải vì sự xuất hiện đột ngột của những người còn lại trong đội, thì sẽ có chuyện xảy ra mà cô không thể ngăn cản.

- "Chúng ta sẽ hoàn thành việc này sau, Finnigan"

- "Đồ chết tiệt"

Ngày: 952; Giờ: 8

- "Thật là quá trẻ con. Cả hai cậu" Hermione nhìn trừng trừng vào con mắt sưng vù của Malfoy sau đó quay lại nhìn chàng trai tóc đỏ xơ xác và vẫn còn giận dữ, hiện đang bị gãy mũi.

- "Mình đang bảo vệ bồ" Giọng Seamus dày và đặc, Hermione lắc đầu.

- "Bồ đã rất tức giận. Đừng lấy mình ra như một cái cớ."

- "Đó là thứ đã đẩy mình ra bờ vực."

Cô lại lắc đầu, vén tóc cậu ra khỏi mặt để kiểm tra thương tích - "Và ngay tại văn phòng của Moody, ở tất cả mọi nơi! Thật tốt khi ông ta đã tóm được cả hai người trước khi mọi chuyện trở nên dã man hơn"

Seamus hít một hơi, phả vào mặt cô một luồng khí nóng có mùi sô cô la. Sau khi chắc chắn cậu ấy đã ổn, cô nhìn lên và thấy Malfoy vẫn đang ngồi ở bên giường, trừng mắt nhìn cô hết sức có thể. Hermione cảm thấy mình chuẩn bị nói gì đó trẻ con đó là 'cậu là người đã bắt đầu', nhưng lại cắn lưỡi khong nói.

Ngày: 952; Giờ: 21

- "Tôi muốn nhìn thấy mặt trời mọc trên đảo" Cô không biết tại sao mình lại bận tâm tìm kiếm loại thuốc giảm đau cho Malfoy, rồi lại thấy mình đang nằm bên cạnh cậu khi nhìn thấy cậu nằm trong tuyết ở sau nhà. Sự im lặng sau đó đã biến thành một cuộc trò chuyện rất dài về nhiều thứ, họ đang thảo luận về những điều họ muốn làm nếu họ thức cả đêm.

- "Đảo gì?"

- "Tôi không biết. Chỉ là một hòn đảo"

Cậu ra dừng lại, cho cô thời gian chờ đợi và nhìn chằm chằm vào những luồng hơi trắng phả ra từ miệng của cả hai - "Cô kỳ lạ hơn tôi nghĩ"

Bây giờ đến lượt Hermione im lặng - "Đó có phải là một điều xấu không?"

Malfoy nhún vai - cô có thể nghe thấy âm thanh quần áo cọ xát vào da khi cậu ta làm vậy -"Nên là như vậy"

- "Nhưng nó xấu à?"

Những ngón tay cậu lướt trên đống tuyết và lấp lánh giữa chúng. Trong một giây điên khùng, Hermione nghĩ cậu ta có thể sẽ nắm lấy tay cô, cậu nói - "Không"

Ngày: 960; Giờ: 5

Những ngón tay của Hermione lướt qua các dòng thành phần lọ thuốc, danh sách của cô về kho dự trữ của bệnh xá Grimmauld đang dài ra rất nhanh trên tờ giấy da bên cạnh cuốn sách. Khi Hermione nhìn lên, Lupin đang tò mò nhìn cô có vẻ như đã được một lúc.

- "Có gì trên mặt em ạ?" Cô giơ tay sờ qua mặt.

- "Thầy đã nghe được một số tin thú vị."

Đầu cô hếch lên, bởi vì đây hoàn toàn có thể cũng là những gì cô muốn biết - "Về ai ạ?"

- "Trò" - Có vẻ không thú vị như cô nghĩ.

- "Có chuyện gì ạ?"

- "Thầy nghe nói trò và Malfoy có vẻ đang khá ổn."

Hermione đỏ mặt, nhưng cô không thể kiểm soát phản ứng của mình -"cô Tonks đã nói với thầy phải không?"

- "Chỉ là chuyện cả hai dường như quen biết nhau hơn"

- "Em gặp cậu ấy ở rất nhiều nơi. Cậu ấy là người duy nhất em biết ở một mức độ nào đó - chính xác là một người lắm lời."

- "Trò ấy?"

Khi em làm cậu ta tức giận - "Có lúc"

- "Thầy chưa từng thấy điều đó xảy ra"

- "Không thực sự có 'điều đó' "

- "Ý thầy là ngay cả sự bình thường giữa hai người cũng vậy. Trò chuyện và sự hiện diện của nhau cũng còn lâu mới có thể thấy điều đó"

- "Ừm , thì ... em cũng không thể nói là em đã thấy điều đó" Lupin vẫn đang nhìn cô một cách tò mò - "Không phải kiểu là bạn bè đâu thầy Lupin."

- "Và điều đó sẽ sai nếu trò là gì?"

- "Tất cả mọi thứ"

- "Như là?"

- "Thực tế là tất cả bạn bè của em đều ghét cậu ấy, thực tế là cậu ấy vẫn kiêu ngạo, cố chấp và xấu tính. Cậu ấy là ai, đến từ đâu, và tất cả những điều cậu ấy đã làm. Em đã phát ốm vì không nói chuyện. Đôi khi cậu ấy lại nhắc lại"

- "Trò ấy đã làm rất nhiều điều tốt trong năm qua hoặc lâu hơn"

- "Nhưng nó không thể xóa bỏ tất cả những điều tồi tệ trong mười năm qua."

- "Không sao? Sự thù hận khiến trò già đi, Hermione."

- "Malfoy là một người khó chịu, phân biệt chủng tộc--"

- "Là, trò đã nói?" Sau đó, Lupin nhìn lên từ cuốn sách của mình, mỉm cười nhẹ với cô - "Malfoy đã có những quyết định tồi tệ trong cuộc đời mình, dính vào rất nhiều tình huống dở khóc dở cười. Có một người đàn ông ở dưới chân đồi, Hermione. Anh ta luôn đẩy và tiếp tục đẩy nhưng tảng đá cứ lăn trở lại chỗ cũ. Trò có nhớ câu chuyện đó không? "

- "Có ạ"

- "Malfoy hồi trẻ đã dành phần lớn cuộc đời mình để xây dựng tảng đá đó, và đẩy nó lên ngọn đồi. Mọi nhiệm vụ đều đi đúng hướng, mọi thành tích trò ấy đạt được với Hội đều đưa trò ấy tiến lên một bước. Và mọi lời nói, lập luận, định kiến trên khuôn mặt bạn bè khi trò ấy đối mặt với họ khiến trò ấy chùn bước lùi lại một hoặc hai lần nữa. Thầy không biết cuối cùng trò ấy sẽ vượt qua nó và tự thoát khỏi những thất bại của chính mình, sự khó khăn mà trò ấy tự tạo ra cho mình như thế nào. Nhưng Malfoy vẫn không ngừng cố gắng, phải không? "

Ngày: 964; Giờ: 19

Hermione nhìn Malfoy, những lời Lupin lặp đi lặp lại trong đầu cô, và cậu nhìn lại cô trừng trừng để cô biết rằng cậu đang rất khó chịu khi bị cô nhìn chằm chằm.

Có lẽ Hermione đã sai. Có lẽ bạn không thể tách một người thành hai. Người ta phải chấp nhận quá khứ và hiện tại như một điều không đổi để tiến tới tương lai, nếu không họ sẽ không thể di chuyển tiếp được

Malfoy đã là một số thứ, và cậu ấy vẫn còn nhiều thứ khác nhau, và những khía cạnh đó tạo nên con người cậu ấy. Cậu ấy vừa là kẻ thù vừa là đồng minh, một người để phớt lờ và cũng là một người để nói chuyện. Cậu ta mâu thuẫn, nhưng đó là một phần bản chất con người cậu. Không phải tất cả mọi thứ đều phải thay đổi để ai đó trở nên khác biệt. Malfoy sẽ không bao giờ được tạo nên từ sự hoàn hảo, nhưng cậu ấy sẽ không còn bị tạo ra bởi sự căm ghét và phân biệt chủng tộc.

Đây là một điểm bắt đầu, và một kết thúc. Đó là cơ hội mà cô ấy đã miễn cưỡng trao đi một nửa trong nhiều tháng nay. Hãy để cậu ấy có nó, cô nghĩ. Để cậu ấy đẩy tảng đá qua. Và họ sẽ trở nên tốt hơn.

Ngày: 969; Giờ: 3

Một giáng sinh buồn tẻ và chẳng giống Giáng sinh chút nào. Ngôi nhà không có đồ trang trí, một Thần sáng nhìn chằm chằm vào tuyết rơi, và một Malfoy chúi mũi vào sổ tay cả ngày. Bên cạnh câu 'Chúc mừng giáng sinh' để đáp lại Hermione, cậu ấy không nói chuyện với cô cho đến khi ngày giáng sinh sắp kết thúc.

Hermione xem lại những bộ phim Giáng sinh cũ, và Malfoy cùng cô thưởng thức sô cô la nóng; khi cô nói với cậu rằng cô sẽ không nói gì về nhiệm vụ của họ vào ngày mai cho đến khi Giáng sinh kết thúc, cậu ấy cứ ba phút lại xem phim một cách vui vẻ và sau đó bắt đầu thực hiện kế hoạch đúng một phút sau nửa đêm.

Ngày: 975; Giờ: 12

Hermione không nhận được quà Giáng sinh của mình cho đến đêm giao thừa, trong một lần giao hàng từ Fred và Ginny, mặc dù cô thích nghĩ rằng sự hiện diện của họ là một món quà. Hiện tại không có ti vi trong ngôi nhà cô đang ở, vì vậy Fred và Dean đã buộc một bóng đèn vào một sợi dây để đếm ngược ba mươi giây. Nó đã chạm đất trước khi họ đếm mười chữ số cuối cùng nhờ bàn tay thiếu kiên nhẫn của Justin, nhưng Fred vẫn vui vẻ dậm chân tại chỗ ở phút cuối, và đổ rượu của mình lên mọi người trong phòng.

Hôm nay gần như bù đắp cho Giáng sinh.

Ngày: 981; Giờ: 4

- "Tôi nghĩ ngay từ đầu mọi thứ trong cuộc sống dường như là một điều tuyệt vời. Giống như những đứa trẻ lái ô tô để đi chơi đêm vui vẻ, nhưng không ai nghĩ đến vụ tai nạn ô tô lại xảy ra. Giống như mọi cuộc chiến tranh bắt đầu, bởi vì con người nghĩ rằng tự do và quyền lực đang chờ đợi họ ở cuối cùng, thay vì nghĩ về quá trình của nó. Hoặc thậm chí là Midas. Midas với nét vàng của mình, và người chắc hẳn đã nghĩ rằng thế giới đã nằm trong tay mình trước khi anh ta tự hủy hoại hoàn toàn cuộc đời mình"

- "Có những thứ bắt đầu tồi tệ nhưng kết thúc cũng khác đi nhiều."

- "Nhưng tại sao nó lại tệ? Nó phải là một cái gì đó tốt ngay từ đầu, nếu không một người sẽ không thấy mình trong tình huống đó."

- "Có lẽ họ chỉ nghĩ rằng nó tốt, ngay cả khi nó không phải thế" Hermione tự hỏi liệu đây có phải là một mảnh trên tảng đá của cậu ấy không, bởi vì đôi khi cậu ấy nghĩ rằng cậu ấy không liên quan, nhưng Hermione tìm thấy rất nhiều liên quan đến cuộc sống của cậu ấy bất kể cậu ấy nói gì.

- "Nhưng nó vẫn giống nhau. Nó bắt đầu với sự tuyệt vời - bởi vì nó là thế, hoặc cậu nghĩ nó sẽ như vậy, hoặc bởi vì ai đó đã nói với cậu rằng nó là như vậy. Nhưng rồi ... rồi BÙM. Mọi người đi lại mỗi ngày trong cuộc sống của họ, và không bao giờ mong chờ tai nạn xe hơi. "

- "Có lẽ không có"

- "Có thể là có"

Malfoy quay người ra khỏi bếp, nghiêng đầu về phía cô - "Và cô sẽ dành mỗi ngày trong đời chỉ để nghĩ về nó?"

- "Dù sao tôi cũng sẽ nghĩ" Hermione nhún vai - "Tôi thích có sự chuẩn bị"

- "Tôi không nghĩ đó là cuộc sống"

- "Vậy còn cậu thì sao? Cậu không chờ đợi cho sự thất bại?"

Malfoy khịt mũi, lấy bát đường trên nóc tủ lạnh (cậu thích giấu nó trên đó) - "Chúng ta đang ở trong chiến tranh đẫm máu, Granger"

- "Vậy cậu đang chờ đợi cho việc xây dựng lại?"

- "Tôi đang đợi để tỉnh lại sau vụ va chạm. Tôi không muốn làm căng đầu mình quá nhiều với những thứ không quan trọng. Tôi nghe nói nó gây tổn thương não." Malfoy nhìn cô đầy ẩn ý, và cô cũng quắc mắt nhìn cậu.

- "Không. Chỉ là đầu của cậu đã quá lớn để có thể nhét được bất cứ thứ gì khác vào bên trong"

- "Đừng cố gắng so sánh kích thước đầu của tôi với cô chỉ để cô cảm thấy bản thân tốt hơn"

- "Malfoy, tôi sẽ hạ gục cậu khi tôi muốn cảm thấy tốt hơn về bản thân."

Cậu thở ra một cách nhanh chóng, có thể là một tiếng cười hoặc một tiếng thở dài - "Slytherin."

- "Hufflepuff" Cậu chỉ chiếc thìa của mình như một vũ khí và trừng mắt.

Ngày: 989; Giờ: 17

Hermione ném tờ báo xuống, dòng tiêu đề bốn tháng tuổi đập vào mặt bàn - "Muggles không ở phía sau của quá trình tiến hóa!"

- "Tất nhiên là có. Sự sống sót của những người khỏe mạnh nhất--"

- "Không! Nó giống như gen, đúng chứ? Nó là gen, giống như màu mắt của cậu. Nếu cả bố và mẹ đều có mắt xanh, thì gần như đứa trẻ không thể có mắt nâu. Nhưng đôi khi có những trường hợp đặc biệt, và một đứa trẻ sẽ được sinh ra với đôi mắt nâu. Đó là lý do tại sao có những người là Squib, và tại sao có những người giống như tôi! Thông thường, nếu có cha mẹ là Muggle, đứa trẻ đó là một Muggle. Bố mẹ là phù thuỷ, đứa trẻ sẽ là phù thuỷ"

- "Điều này không thể bác bỏ quan điểm của tôi rằng người Muggle đứng ở phía sau. Họ không có phép thuật! Họ thiếu khả năng mà chúng ta có. Giống như những Squib, Granger. Toàn bộ dân số đầy Squib, và nếu một người được tìm thấy, mỗi nhà nghiên cứu trong Bộ sẽ cố gắng tìm hiểu những gì đã xảy ra "

- "Điều đó khác! Cả một cộng đồng Squib có thể là một vấn đề vì tất cả họ đều phải xuất thân có cha mẹ là phù thủy để trở thành một Squib. Mã Gen đang bị mất đi đâu đó. Muggles và phù thuỷ hầu như không hòa nhập, Những pháp sư luôn ở lại trong thế giới phù thủy nơi họ được phép sử dụng phép thuật. Đó là lý do tại sao nó không lan truyền khắp người Muggles. Bởi vì họ chưa bao giờ có nó"

- "Chính xác! Họ không bao giờ có nó! Chúng ta hàng trăm thế hệ sử dụng năng lực ma thuật của mình và nó chưa bao giờ hiển thị trong thế giới Muggle ngoại trừ những trường hợp đặc biệt. Tại sao chúng ta có phép thuật, nhưng họ không? Tại sao họ không hình thành nó qua hàng nghìn năm? Bởi vì họ đang ở phía sau của quá trình phát triển--"

- "Hoặc có thể họ căn bản chỉ là như vậy! Có thể cậu mới đang ở phía sau trong quá trình phát triển--"

- "Tôi là người có năng lực! Tại sao tôi lại là người đứng sau?"

- "Có thể đó chỉ là một sự đột biến kỳ lạ, và chưa bao giờ biến mất--"

- "Đột biến ... Một đột biến chết tiệt gì cơ?"

- "Và cậu biết đấy, đối với một người đang cố gắng chuộc lỗi, cậu vẫn còn thể hiện sự phân biệt chủng tộc!"

- "Tôi phân biệt chủng tộc?"

- "Đúng, cậu là người phân biệt chủng tộc!" Hermione gật đầu, như thể cậu ta nên nhận ra điều này từ lâu.

Malfoy đập bàn, đập mạnh vào tường, chân cậu đập vào xương bánh chè của cô. "Tôi là kẻ phân biệt chủng tộc chết tiệt? Cô chỉ so sánh phép thuật với một đột biến chết tiệt, nhưng tôi lại trở thành người phân biệt chủng tộc? Cô là một kẻ đạo đức giả"

"Cậu có vấn đề về sự tức giận!"

"Tất cả những gì cô làm là đánh giá người khác! Cô đang chờ đợi lời nói hoặc hành động buộc tội tiếp theo nhiều như thể đang chờ đợi sự thất bại chết tiệt của cô! Cô đặt người khác vào hàng, và tất cả những gì cô làm là đánh giá và áp đặt suy nghĩ của mình. Hãy nghĩ rằng điều đó nên xảy ra, thay vì tìm hiểu nó là gì! Nếu người khác không hành động như cô, nói như cô, nghĩ như cô hay thậm chí thở như cô, thì họ phải là thứ gì đó bên dưới cô phải không? Mary-Janes chết tiệt"

- "Tôi đánh giá mọi người bởi vì tôi biết ..."

- "Cô nghĩ cô biết. Cô nghĩ bản thân thật thông minh và đã tìm ra mọi thứ. Cô đi vòng quanh như thể cả thế giới mắc nợ cô nhưng đây là một bài học cuộc sống, Granger." Malfoy nghiêng người, mặt đỏ bừng và mắt cứng lại - "Thế giới nợ tất cả mọi người một điều gì đó. Cô không phải là người duy nhất cảm thấy bị người khác làm phiền, bởi vì mọi người đều cảm thấy như vậy. Từ cô, đến tôi, đến Harry-Fucking-Potter, đến cả Voldemort. Cô không có quyền phán xét họ, và vẫn tiếp tục-- "

- "Cậu không biết gì về tôi! Cậu đang công kích về việc tôi đánh giá mọi người, đồng thời cậu cũng đang đánh giá tôi! Cậu đang--"

- "Cảm giác thế nào khi vị trí bị đảo lộn?" Cậu gầm gừ, giận dữ.

Hermione đứng đó, quá tức giận - "Cảm giác thế nào khi bị đánh giá? Tôi là máu bùn, Malfoy, cậu có nhớ không? Cậu là một người có dòng máu thuần chủng chết tiệt và luôn nghĩ mình tốt hơn người khác, còn tôi là Máu bùn. Nhớ không?" Cậu có nhớ không? " Hermione la hét, nấc cụt, cô bắt đầu trợn mắt vì thất vọng và nhiều thứ khác nữa.

Malfoy đứng thẳng dậy, ngả người ra sau, như kiểu cô đã tát cậu. Vâng, Malfoy. Vâng, hãy nhớ điều đó, Mr. Redeemed. Mr.Tôi-Quên-Mất-Tảng-đá-Chết-Tiệt-Của-Tôi!

- "Có lẽ lý do tôi đánh giá mọi người là vì tôi biết họ đang đánh giá tôi. Tôi đã biết được vào ngày tôi gặp cậu, phải không? Đó là cách tự vệ. Đó là cách tôi bảo vệ bản thân, vì tôi chú ý và tìm hiểu. Ý kiến ​​của người không đáng để bản thân phải lo lắng. Và cậu không thể ngăn nó khỏi tôi, Malfoy. Cậu không thể dừng nó lại, khi chính cậu là người đã làm nó bắt đầu trong tôi! "

- "Tội nghiệp, tội nghiệp, Hermione," Malfoy thì thầm. "Hermione Granger tội nghiệp, với tuổi thơ tồi tệ cùng những người bạn học xấu tính."

- "Cậu không dám coi thường những gì tôi ..."

- "Được rồi, cô muốn làm bẩn thêm không khí sao? Đó là những gì cô muốn?" Malfoy đập mạnh lòng bàn tay xuống bàn, đủ mạnh để khiến cô giật nảy mình - "Tất cả những gì tôi biết là làm thế nào để ghét cô, bởi vì đó là cách được dạy để lớn lên. Không còn sự lựa chọn nào khác, bởi vì đó là cách duy nhất tôi nghĩ như vậy. Cũng như cách cô ngày càng ghét tôi. Tôi đã hành động vì sự căm ghét đó, giống như cô đã làm "

- "Tôi không hề xúc phạm cậu cho đến khi cậu xúc phạm tôi và âm mưu làm tổn thương tôi và bạn bè của tôi!" Hermione đã hét lên -"Tôi đã không hề làm gì khiến cậu phải làm như vậy"

- "Cô không cần phải làm như vậy! Tôi có kiến thức, tất cả đều được lưu trữ giữa hai ngôi đền của tôi. Tôi có dữ kiện và bài học. Đồng loại của cô đang tiếp quản, và họ mang bệnh tật và sự ô nhục, họ không thuộc về nơi này và lấy đi những thứ từ chúng ta. Thế giới của họ ở phía bên kia của chúng ta. Họ ngớ ngẩn hơn, xấu hơn, bẩn hơn và phải làm gì đó để mang lại hòa bình cho cuộc sống của chúng ta. Tôi tin rằng tôi đã nghe được điều đó từ Moody chỉ tháng trước"

- "Nhưng tôi vẫn không làm ..."

- "Hành vi phạm tội của cô, theo suy nghĩ của tôi lúc đó, chỉ là ở đó. Những gì tôi đã được học là ghét cô, bởi vì cô không được phép ở đây. Ngay cả khi tôi còn trẻ, tôi không có lý do gì để nghĩ về tội ác diệt chủng người Muggle . Đó là những người ở đây, lấy đi những gì là của chúng tôi mà tôi muốn loại bỏ. Vì vậy, tôi đã ghét cô. Tôi ghét vô cùng cô "

- "Và--"

- "Nhưng tôi khinh bỉ cô bao nhiêu thì cô cũng như vậy với tôi. Cô có thể không phân biệt chủng tộc, nhưng cô vẫn ghét tôi"

- "Đối với con người của cậu, hơn là dòng máu của cậu! Còn cậu đã ghét tôi vì một điều mà tôi không thể thay đổi!"

- "Và cô cũng ghét tôi như vậy! Vậy sự khác biệt chết tiệt ở đây là cái quái gì?"

- "Đây là sự khác biệt rất lớn!"

- "Như thế nào?"

- "Nếu cậu không ghét tôi, Malfoy, tôi đã không ghét cậu. Tôi bị ép buộc, thậm chí chỉ để tự vệ!"

- "Tôi cũng vậy!"

- "Không, cậu không hề!"

- "Không cần phải dạy tôi! Cô không sống cuộc sống của tôi, Granger! Và đây là vấn đề của cô, một lần nữa. Luôn đánh giá, và không bao giờ nhìn vào khía cạnh khác của sự việc"

- "Tôi sẽ nhìn từ quan điểm của người khác khi họ xứng đáng để tôi phải làm thế"

- "Khi cô cho rằng họ xứng đáng với nó, có nghĩa là?"

- "Đúng, wh--"

- "Vậy thì hãy đi đi. Hãy. Đi. Đi. Cho đến khi tôi không lọt vào tầm nhìn của cô, cho đến khi hầu hết các thiệt hại đã được hoàn thành, còn cô thì không. Không bao giờ. Băt đầu"

- "Bởi vì các Tử thần Thực tử đã chứng tỏ mình xứng đáng? Ha! Họ--"

- "Vì tôi có!" Malfoy hét lên.

Im lặng. Hermione thấy cả hai bọn họ đều thở khó nhọc, cách nhau một bước chân, mặt đỏ bừng. Cô nhìn chằm chằm vào cậu, quên mất sự tức giận vì bất ngờ, nhưng Malfoy vẫn cố kìm nén cơn thịnh nộ của mình. Những hợp âm trong cổ cậu thắt lại, mắt chớp lên, và nắm đấm đang thả ra ở hai bên.

- "Tôi không phải là người phân biệt chủng tộc," Malfoy gằn giọng - "Tôi không còn như thế nữa. Tôi không nói Muggles không thông minh, không sáng tạo, hay hoàn toàn là mọi thứ khác mà chúng ta cũng vậy. Tất cả những gì tôi nói, là họ ở phía sau trong việc đạt được khả năng phép thuật. Chỉ có thế. Tự cô đã cho rằng điều này có nghĩa là họ là dòng dõi kém phát triển hơn - không phải tôi"

Malfoy nhìn chằm chằm thêm một lúc nữa trước khi lảng đi, xương của cậu co rút, nổi lên trên những bắp thịt căng cứng.

Ngày: 991; Giờ: 12

Neville cười, khuấy cà phê khiến chiếc thìa văng ra khỏi thành cốc nhiều lần - "Điều đó có tệ không?"

- "Mình không biết. Mình chỉ ... Nó giống như cậu ta tiếp tục cố gắng mở mắt mình khi mình đã nhìn"

- "Tuy nhiên, cậu ấy có lý. Một chút."

- "Mình biết. Đó là điều khiến mình bận tâm nhất. Bởi vì mình không cảm thấy cậu ta có quyền để mình thương hại hoặc để nhìn tất cả theo quan điểm của cậu ấy và hiểu tại sao cậu ấy lại làm những điều cậu ấy đã làm. Đúng, nếu mình muốn hiểu cậu ấy, thì có lẽ mình nên làm thế. Mình là người mà cậu ấy cố gắng xa lánh, nhưng cậu ấy chỉ tránh ra xung quanh "

- "Đó là bởi vì đó là cách khác đối với cậu ấy. Và, Hermione, không phải là không có gì, nhưng thực tế là cậu ấy đang cố gắng giải thích nó cho bồ hiểu, chắc hẳn có ý nghĩa gì đó"

- "Cậu ấy đang cố gắng cảm thấy bớt tội lỗi hơn về những gì cậu ấy đã làm. Hoặc chỉ muốn có cuộc sống dễ dàng hơn bằng cách không để mình nhảy vào những điều cậu ấy nói."

- "Mặc dù vậy, việc cậu ấy cảm thấy tội lỗi cũng có nghĩa. Cũng như--"

- "Mình biết, Neville. Mình biết. Và đó là lý do tại sao mình quyết định cho câu ấy một cú sút, bồ hiểu không? Mình cho cậu ta một cơ hội rồi lại nghĩ rằng cậu ta không xứng đáng. Sau đó, một cơ hội khác, rồi mình lại rút lại. . Mình nói tới nói lui, thật nực cười. "

Hermione cảm thấy lúng túng khi mở lòng với Neville, bởi cô chưa từng nói điều nay với bất cứ ai. Tuy nhiên, sự mẫu thuẫn của cô với Malfoy thường là kích động và tức giận, và Hermione cần một người không ghét cậu ta để nói chuyện.

Hoặc có thể chỉ đơn giản là một người nào đó để nói chuyện.

- "Bồ đang để bản thân dễ bị tổn thương, vì vậy bồ đang duy trì sự phòng thủ. Và bồ sẽ không tiến xa như vậy."

Hermione thở dài - "Vì vậy, mình nên bỏ sự phòng thủ xuống? Nhưng đó là Draco Malfoy."

- "Không, không. Ý mình là bồ nên ngừng nhìn cậu ấy như thể cậu ấy sẽ trở thành con người cũ bất cứ lúc nào. Đã có quá nhiều chuyện xảy ra theo cách đó. Mình nói rằng bồ không nên kỳ vọng vào điều gì khác biệt, nhưng bồ không nên kết luận về những gì cậu ấy nói, cho đến khi bồ biết chắc chắn cậu ấy nói gì. Hoặc nếu không, điều đó cũng vô ích, bởi vì bồ đã quá quen với việc tìm kiếm những lời xúc phạm mà bồ không chú ý đến nhiều thứ khác. Bồ đang phải tìm những quả trứng Phục sinh bằng nhựa bị giấu đi mà không có gì bên trong chúng"

- "Một phép ẩn dụ hay!"

- "Mình đã nghĩ về nó kể từ khi bồ bắt đầu nói, vì vậy mình phải thêm vào" Neville đỏ mặt, và Hermione cười.

Ngày: 994; Giờ: 2

Hermione viết và viết, đã qua thời gian tay cô bị cứng, và tiếp tục cho đến khi cô ký tên. Vào lúc Hermione thả nó xuống bàn của Arthur Weasley, cô cho rằng rằng bàn tay của mình sẽ mỏi và rụng ra ra vào buổi sáng.

Hermione không quan tâm rằng lá thư có thể sẽ không đến tay họ trong nhiều tháng, bởi vì ít nhất cô cũng đã cố gắng hết sức phần của mình.

Ngày: 996; Giờ: 10

Một người đàn ông với bộ râu đen dài đang ngồi bên cạnh Hermione khi Malfoy vào bếp. Cô lo lắng khi gặp cậu, nhưng lại nhẹ nhõm một cách kỳ lạ - người đàn ông cùng bàn đã nhìn Hermione một cách khó hiểu được hai mươi phút.

Bạn là Hermione Granger, anh ấy bắt đầu. Vâng, cô trả lời lại. Và sau đó anh đã nhìn chằm chằm.

Cô nhìn lên khỏi tay Malfoy, xung quanh bát đường đông cứng. Một biểu hiện bối rối sắp xếp lại các đặc điểm trên khuôn mặt của cậu ấy, và cái nhìn về phía Thần sáng đã chuyển thành một cái nhìn sững sờ.

- "Gì?" Hermione hỏi, hoảng hốt.

- "Mông của cô"

- "Gì?" Cô quay lại nhìn Malfoy, và mắt cậu nhìn xuống cơ thể cô khi cậu hếch cằm về phía cô.

- "Tôi tin rằng mông của cô đang bốc cháy, Granger"

Hermione đỏ mặt, nghĩ rằng đây chỉ là một trò đùa nào đó, cho đến khi sức nóng ở túi sau của cô lên đến mức mà cô không thể tưởng tượng nổi. Hermione nhanh chóng đứng dậy, va vào bàn làm trà đổ ra ngoài. Đồng xu trong túi cô nóng đến mức làm bỏng đầu ngón tay cô, những bức thư của Harry và Ron trôi nổi trên mặt đất đằng sau đồng xu vẫn xoay tròn rồi dừng lại trên sàn.

Cô vẫy tay giảm đi cái đau của vết bỏng trên ngón tay, cúi xuống túm lấy mẩu giấy da đang bốc khói bằng tay còn lại. Nó có màu vàng hơn so với những bức khác, cô biết đó là bức thư đầu tiên Harry gửi cho cô kể từ khi cậu rời đi.

- "Chết tiệt!" cô thở, vẫy tờ giấy và ngăn chặn lửa bén nó thành tro. Trái tim Hermione đau đớn, bởi vì trong tay cô có một thứ đáng trân trọng là một nửa tro và một nửa giấy da cháy. Hermione phải chớp mắt nhiều lần khi mở tấm giấy da ra để kiểm tra gần hết bức thư.

Hermione không quan tâm đến việc mình phải nhìn hai người đàn ông như thế nào, cô đứng đó và suýt khóc trước một mảnh giấy bị cháy, cô cảm thấy mình cẩu thả kinh khủng. Hermione có thể viết lại từng câu chữ một trong bức thư nhưng sự thật là nó đã biến mất. Cũng giống như Harry đối với cô bây giờ.

- "Nó bắt đầu như thế nào?" vị Thần sáng hỏi cô, nhưng Hermione phớt lờ anh ta, sửa soạn lại tờ giấy.

- "Granger." Malfoy thì khăng khăng hơn và ít kiên nhẫn hơn, cô ngước nhìn cậu và nuốt nước bọt một cách khó khăn.

- "Nó ... ờ ... Cái gì?"

- "Đồng xu đã được kích hoạt chưa? Đó có phải là thứ làm cháy tờ giấy?" Vị Thần sáng lại lên tiếng.

- "Nó không nên nóng như vậy." Malfoy nhìn chằm chằm vào đồng tiền vàng một cách khinh thường, một vết cháy xém giờ đã hình tròn trên sàn nhà.

- "Cái ... đồng xu. Ồ! Ồ, đồng xu! Ai đó ... rắc rối ... Tôi ..." Hermione lắc đầu, trở nên điên cuồng và lao ra khỏi nhà trước khi cô có thể nói thành câu mạch lạc.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro