Chương 15

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

CHƯƠNG 15

Lưu Diệu Văn nháo nửa ngày cũng thật sự ngửi được mùi hương dâu tây gì trên người Tống Á Hiên, mùi hương duy nhất vẫn là hương cam còn lưu lại trên người sau khi tắm tối qua, mùi này cùng với mùi hắn tưởng tượng cách biệt rất xa, Lưu Diệu Văn ngồi xuống một bên hỏi Tống Á Hiên.

"Tin tức tố của anh thật sự là mùi dâu tây sao."

Tống Á Hiên lắc đầu nói không biết.

Cậu cũng chỉ vừa mới phân hóa, thời điểm đó thoáng ngửi thấy một đợt mùi tin tức tố thuộc về chính mình, khi đó cả người cậu đều choáng váng chỉ có thể ngửi thấy một chút hương dâu tây, nhưng sau đó về nhà lại cảm thấy tin tức tố của mình và hương dâu tây thông thường có chút khác nhau, nhưng tuyến thể ở cổ lúc này được miếng dán ức chế che lại, cậu cũng không ngửi ra được rốt cuộc là mùi gì.

Lưu Diệu Văn có chút thất vọng hỏi.

"Em khi nào mới có thể phân hóa a."

Chuyện này không ai nói chính xác được, Tống Á Hiên đi ra vỗ lên đầu hắn nhẹ giọng nói.

"Lưu Diệu Văn, đừng vội trưởng thành."

Lúc ba Lưu trở về đã rất muộn rồi, lúc ông còn ở bệnh viện nhận được điện thoại của Lưu Diệu Văn, nói Tống Á Hiên phân hóa thành Omega rồi, vì thế tan làm ông cố ý mang vài liều thuốc ức chế về nhà.

Ông gọi Tống Á Hiên và Lưu Diệu Văn đến phòng khách giải thích về tầm quan trọng trong việc tự vệ của Omega, cũng yêu cầu Tống Á Hiên lúc nào cũng phải mang theo thuốc ức chế bên người, dùng hết rồi phải nhớ bổ sung đầy đủ.

Lưu Diệu Văn tò mò thuốc ức chế quan trọng đối với Omega đến mức độ nào, ba nhìn hắn một cái sau đó cảm thấy kiến thức sinh lý cơ bản vẫn phải nói với hắn.

"Omega sau khi phân hóa giới tính thứ hai mỗi tháng đều đến kỳ phát tình một lần, trong thời gian phát tình, nếu không có tin tức tố của Alpha an ủi rất khó trải qua, vì vậy thuốc ức chế đối với mỗi một Omega chưa tìm được Alpha mà nói cực kỳ quan trọng."

Lưu Diệu Văn hiểu ý gật đầu, đợi lúc ba đi tắm lại đi theo Tống Á Hiên về phòng cậu.

Tống Á Hiên cảm thấy hôm nay Lưu Diệu Văn đặc biệt dính người, nhưng lại thật sự không nói được câu đuổi hắn, chỉ có thể nằm cùng hắn trên giường nhìn chằm chằm lên trần nhà thả lỏng nói chuyện.

Lưu Diệu Văn nói với cậu,

"Em nhớ ba từng nói, tin tức tố của ông là hương bạc hà, mẹ là chanh, anh nói nếu em phân hóa thành Alpha thì sẽ là mùi gì."

Cơn buồn ngủ ập đến, mí mắt Tống Á Hiên bắt đầu đánh nhau, nhưng vẫn chống đỡ không ngủ, giọng nói càng ngày càng nhẹ hỏi.

"Em làm sao mà xác định em là Alpha chứ."

Lưu Diệu Văn không trả lời câu hỏi của cậu, tiếp tục tự nói một mình.

"Nếu anh là hương dâu tây, vậy em là hương việt quất đi, cũng không khác anh mấy, nhưng ngầu hơn anh một chút....."

Lời nói phía sau còn chưa nghe được, Tống Á Hiên lật người mơ mơ màng màng mà ngủ mất, trong mơ có một quả việt quất to mang gương mặt của Lưu Diệu Văn đang từng miếng từng miếng lớn mà ăn dâu tây.

Tống Á Hiên dựa vào thuốc ức chế mà an toàn trải qua mấy lần phát tình, chớp mắt đã đến học kỳ hai của năm nhất cao trung.

Khác với sự hồ đồ khi học sơ trung, sau khi lên cao trung trong lòng mọi người trừ việc học ra còn có thêm nhiều thứ chưa rõ ràng khác.

Cho dù Lưu Diệu Văn có trì độn đến đâu cũng phát hiện hình như bản thân nhận được chú ý đặc biệt trong đám đông.

Hắn vừa xoay bóng còn vừa muốn phân một ít lực chú ý nói với Tống Á Hiên bên cạnh.

"Gần đây cứ luôn có cảm giác có người đang nhìn em."

Tống Á Hiên nửa ngày không đáp lời, Lưu Diệu Văn nghiêng đầu nhìn cậu một cái, lập tức bóng dừng trên đầu ngón tay kẹp trong khuỷu tay.

"Anh làm sao lại không để ý người."

Tống Á Hiên dừng chân, Lưu Diệu Văn cũng dừng lại quay đầu nhìn cậu.

"Bạn học trong lớp có mấy người phân hóa rồi, em có phải cũng sắp rồi không."

Lưu Diệu Văn nghe thấy lời cậu nói có chút không hiểu, hắn không giải thích được hai việc này có quan hệ gì, giây tiếp theo, Tống Á Hiên mở miệng giải đáp.

"Những nam sinh nữ sinh gần đây nhìn em, đều phân hóa thành Omega, Lưu Diệu Văn, đối với Omega mà nói, những Alpha mạnh mẽ vốn có năng lực hấp dẫn trời sinh."

Nhịp tim Lưu Diệu Văn dừng chốc lát, có chút không rõ ý tứ trong lời nói của Tống Á Hiên.

Làm sao giống như hắn sắp phân hóa rồi, Tống Á Hiên dường như không vui vậy.

Hắn giơ bàn tay sạch sẽ kia ấn trên đầu Tống Á Hiên.

"Em phân hóa rồi anh không vui sao."

Tống Á Hiên lắc đầu không nói, trong có vẻ như không có hứng thú.

Buổi chiều giáo viên dạy văn giảng đến từ "ràng buộc", Hạ Tuấn Lâm bàn dưới lén lút nhổm dậy cúi xuống giữa hai người, thấp giọng cười đùa nói

"Từ ràng buộc này chẳng phải là nói hai người sao."

Tống Á Hiên đắm chìm trong cảm xúc của bản thân cũng không biết có nghe giảng hay không, ngược lại là Lưu Diệu Văn hơi hơi ngả người ra sau thì thầm hỏi.

"Tại sao lại nói như vậy"

"Không phải sao" Hạ Tuấn Lâm cười cười hỏi, "Sinh ra không quen biết, lớn lên lại thành anh em ngày ngày ở cùng nhau, không phải ràng buộc là gì."

Hạ Tuấn Lâm nói xong liền ngồi lại chỗ, để lại Lưu Diệu Văn bắt đầu suy nghĩ, hắn nằm bò lên bàn, tiếng giáo viên giảng bài bên tai biến thành tiếng ù ù, Tống Á Hiên ngồi bên cạnh, không nghe giảng cũng không nhìn hắn.

Lưu Diệu Văn khoanh tay nghiêng đầu nhìn cậu, nửa ngày sau mới từ bàn hồi thần đưa tay qua nắm lấy tay cậu, cảm nhận được hơi ấm từ lòng bàn tay truyền đến sau đó Tống Á Hiên mới coi như có chút phản ứng, cậu chớp chớp mắt quay lại có chút mơ màng nhìn về phía Lưu Diệu Văn, Lưu Diệu Văn động đậy khẩu hình miệng rõ ràng không nói ra tiếng nhưng Tống Á Hiên lại hiểu.

Hắn nói là, "Anh, chúng ta là ràng buộc."

Lưu Diệu Văn trước giờ không gọi cậu là anh.

Tống Á Hiên cảm thấy cổ họng giống như bị người ta dùng bông gòn chặn lại, nghẹn đến mức cậu không nói thành lời, cậu há há miệng, cuối cùng lại vô lực khép lại.

Lưu Diệu Văn phân hóa rất đột ngột, ban đầu không ai để ý, Tống Á Hiên cũng chỉ là phát hiện cảm xúc của hắn có chút không đúng.

Cậu nhẹ nhàng dán sát lại gần Lưu Diệu Văn, thấp giọng hỏi hắn làm sao vậy.

Lưu Diệu Văn không nói, tay nắm thành quyền giống như sắp phát hỏa, ngày thường Lưu Diệu Văn không bao giờ tức giận vô cớ, càng không bao giờ có lúc không kiềm chế được tính tình của mình.

Trong lớp đột nhiên có chút nóng nảy, Tống Á Hiên lúc vừa ý thức được Lưu Diệu Văn có thể sắp phân hóa thì có một cỗ mùi hương đặc biệt xộc vào chóp mũi.

Là hương bạch đào, lại không tinh khiết như thế.

Tống Á Hiên khịt khịt mũi cảm giác khoang mũi bắt đầu có chút nóng lên, tin tức tố ban đầu bình lặng trong cơ thể lúc này đấu đá lung tung, Tống Á Hiên vừa đứng dậy giây sau hai chân mềm nhũn ngồi sụp xuống tại chỗ.

Giáo viên giảng bài trên bục giảng cũng ý thức được không ổn, gọi mấy bạn học chưa phân hóa đỡ Lưu Diệu Văn đến phòng y tế trước, nhưng bất luận mọi người dùng lực thế nào cũng không kéo tay đang nắm cánh tay Tống Á Hiên của Lưu Diệu Văn ra được.

Mọi người không dám dùng sức, bởi vì dáng vẻ run rẩy hai mắt đỏ bừng của Lưu Diệu Văn thực sự rất khủng bố, Tống Á Hiên sờ soạng thuốc ức chế trong ngăn bàn thuần thục mà dán lên cho mình, đợi hoãn một hồi mới nói với giáo viên và bạn học xung quanh,

"Em không sao, em đi cùng Lưu Diệu Văn đến phòng y tế"

Đến phòng y tế Tống Á Hiên mới phát hiện chuyện này khó khăn thế nào, thuốc ức chế đối với Alpha vừa phân hóa và đang trong kỳ dịch cảm mà nói dường như vô dụng, thông thường bác sĩ thân là Omega sẽ giải phóng tin tức tố để làm tác dụng an ủi, nhưng cách làm này dường như đối với Lưu Diệu Văn mà nói có chút không hoạt động.

Nữ bác sĩ cau mày giải thích.

"Có thể trước đây lúc chưa phân hóa tiêm thuốc ức chế dẫn đến tin tức tố của một số Omega mất đi tác dụng với em ấy, cô hiện tại không an ủi được em ấy, hay là em thử xem."

Tống Á Hiên cố gắng bình tĩnh lại, cố gắng không chế tin tức tố của mình từ từ giải phóng ra một chút.

Hương dâu tây từ từ tràn ngập khắp phòng, chớp mắt hòa quyện với tin tức tố rượu bạch đào của Lưu Diệu Văn,

Qua một lúc, Lưu Diệu Văn mới bình phục lại một chút, ngược lại là nữ bác sĩ bị tin tức tố tràn ngập khắp phòng làm cho có chút khó chịu, cô chào hỏi một tiếng rồi đóng cửa đi ra ngoài hít thở.

Lưu Diệu Văn chậm rãi hô hấp, Tống Á Hiên có chút run rẩy đi lại gần, Lưu Diệu Văn vùi đầu vào bụng cậu giọng điệu có chút khàn.

"Tống Á Hiên, em phân hóa thành Alpha rồi sao."

Tống Á Hiên sờ sờ đầu hắn rồi cười trả lời

"Ừm, sau này em có thể bảo vệ anh rồi."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro