Chương 16

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

CHƯƠNG 16

Tan học Hạ Tuấn Lâm cùng với mấy người bạn bình thường quan hệ tốt với Tống Á Hiên và Lưu Diệu Văn đến phòng y tế, còn chưa đợi bọn họ đi vào cửa đã bị nữ bác sĩ cản lại.

"Bạn học vừa mới phân hóa thành Alpha kia hiên đang trong kỳ dịch cảm, tin tức tố rất mạnh, nếu như các em có người phân hóa thành Alpha hay Omega thì đừng đi vào."

Mấy người nhìn nhau một lúc sau đó vẫn là Hạ Tuấn Lâm chưa phân hóa kiên trì đứng lên.

"Tớ đi vào xem thử, các cậu về lớp trước đi."

Bạn học gật đầu cũng không từ chối, Hạ Tuấn Lâm đẩy một phần ba cửa sau đó hít hít mũi, xác nhận bản thân không ngửi được bất cứ mùi vị gì mới lách qua khe cửa đi vào.

Phòng y tế mới được cải tạo lại hai năm nay, đổi sang cửa mới hiệu quả cách âm thật sự tốt, cửa vừa đóng bên trong bên ngoài là hai thế giới khác nhau, người ở bên trong căn bản không nghe thấy động tĩnh bên ngoài, Hạ Tuấn Lâm đi vào chưa chào hỏi liền nhìn thấy một màn khiến cậu tiến thoái lưỡng nan.

Lưu Diệu Văn ngồi ở mép giường hai tay vòng ôm lấy eo Tống Á Hiên tráp áp vào bụng cậu, một bộ dạng thân mật lại tin cậy, Hạ Tuấn Lâm nhìn ai người trước mắt, trong lòng dâng lên cảm giác kỳ lạ, nhưng thật sự nói kỳ lạ chỗ nào lại không nói ra được.

Tống Á Hiên nghe thấy động tĩnh mở cửa sau đó quay đầu nhìn về phía cậu, Lưu Diệu Văn lại dường như không quan tâm người đến là ai, chỉ cảm thấy bàn tay đang dán trên lưng mình của Tống Á Hiên có chút dấu hiệu buông lỏng liền càng dùng lực quấn chặt lấy eo cậu, Tống Á Hiên an ủi vỗ vỗ sau lưng Lưu Diệu Văn, nói với Hạ Tuấn Lâm.

"Lưu Diệu Văn không có việc gì, nhưng đoán chừng hai ngày này không cách nào đến lớp, lát nữa cậu có thể giúp tớ xin phép thầy nghỉ không, tớ muốn đưa em ấy về nhà, nếu ngày mai em ấy không sao, tớ liền đi học lại."

Hạ Tuấn Lâm gật gật đầu nói không sao là tốt rồi, Tống Á Hiên cũng không nói thêm với cậu được hai câu liền quay đầu lại đặt lực chú ý lên người Lưu Diệu Văn,

Phân hóa là chuyện lớn, đặc biệt là sự phân hóa của Lưu Diệu Văn kèm theo hiện tượng sản sinh kháng thể chống lại tin tức tố an ủi, ba mẹ nghe thấy chuyện này đều nghỉ phép nhanh chóng đến trường học, đưa bọn họ đến bệnh viện kiểm tra.

Mẹ ngồi ở ghế lái phụ, chỗ ngồi phía sau để lại cho Lưu Diệu Văn và Tống Á Hiên, cảm xúc của Lưu Diệu Văn vẫn còn chưa ổn định, cả đường bất kể ba mẹ hỏi gì đều không muốn trả lời, duy nhất bắt lấy cánh tay của Tống Á Hiên không buông.

Hương bạch đào và dâu tây quyện vào nhau trong xe, ba kéo kính cửa sổ xe xuống, nhân lúc đợi đèn xanh nói với Tống Á Hiên

"Tin tức tố của Diệu Văn quá mạnh, trong kỳ dịch cảm nó có thể không khống chế được bản thân, con tốt nhất cách nó xa một chút đừng để bị ảnh hưởng, nhất định không thoải mái liền tiêm thuốc ức chế, bằng không rất có thể vì tin tức tố của nó dẫn đến kỳ phát tình sớm."

Tống Á Hiên gật gật đầu đồng ý một tiếng, cậu cúi đầu, tầm mắt rơi trên cổ tay mình, nơi đó bị một bàn tay lớn dùng sức nắm lấy, cậu cảm thấy giác quan cả người đều tập trung lại nơi đó, mang theo chút tin tức tố rượu bạch đào thơm ngọt làm cho cổ họng cậu có chút nghẹn lại, khoang mũi nóng lên giống như chảy máu, mùi dâu tây của cậu thoang thoảng không thể phân biệt được.

Ba Lưu đi lấy số, mẹ Lưu trực tiếp đưa bọn họ lên lầu kiểm tra, đứng bên ngoài xếp hàng chờ, cũng may hàng tuy dài nhưng kiểm tra rất nhanh, đợi kiểm tra xong còn chưa qua mười phút, báo cáo của Lưu Diệu Văn liền có.

Bác sĩ nhìn báo cáo một cái lại nhìn Lưu Diệu Văn nói.

"Bởi vì trước khi phân hóa tiêm thuốc ức chế dẫn đến mất đi ảnh hưởng với nhiều loại tin tức tố, trước đây cũng có tiền lệ như vậy, không cần dùng thuốc trị liệu, cũng không có thời gian phục hồi cụ thể, đợi qua một khoảng thời gian nữa sẽ tự khỏi."

Mẹ Lưu lo lắng hỏi,

"Vậy kỳ dịch cảm trước khi phục hồi nên làm thế nào."

Bác sĩ nhìn bàn tay đang nắm chặt lấy cổ tay Tống Á Hiên của Lưu Diệu Văn

"Hiện tại làm như thế nào sau này liền làm như vậy."

Buổi tối mẹ gọi điện cho giáo viên nói rõ tình huống kỳ dịch cảm của Lưu Diệu Văn chỉ có tin tức tố của Tống Á Hiên mới có tác dụng an ủi, sau đó xin cho bọn họ nghỉ phép mấy ngày, cúp điện thoại, nấu xong đồ ăn cho hai người ở nhà ngày hôm sau mới đi ngủ, bà nằm trên giường lăn qua lăn lại không ngủ được, chỉ cần nhắm mắt lại trong đầu lại hiện lên dáng vẻ ỷ lại Tống Á Hiên, hai mắt đỏ bừng không nguyện ý để người khác lại gần của Lưu Diệu Văn.

Mà mở mắt lay tỉnh ba Lưu hỏi.

"Ông nói xem, tiểu Hiên và tiểu Văn, quan hệ có phải là quá tốt rồi không."

Ba Lưu nửa tỉnh nửa mê lẩm bẩm

"Cùng nhau lớn lên, quan hệ có thể xấu đến mức nào."

Mẹ Lưu nghĩ ngợi sau đó cảm thấy ông nói cũng có lý, vì thể trở mình cũng không nói nữa.

Căn phòng này yên tĩnh rồi, nhưng phòng còn lại lại náo đến nửa đêm.

Lưu Diệu Văn không thoải mái, cảm giác một hồi lạnh một hồi nóng , Tống Á Hiên sợ buổi tối hắn khó chịu, dứt khoát ở lại phòng hắn, cậu không ngừng phóng ra tin tức tố an ủi Lưu Diệu Văn, dày vò nửa ngày bản thân cũng có chút khó chịu, cậu từ giường ngồi dậy lục thuốc ức chế trong ngăn tủ đầu giường thuần thục mà tiêm vào dưới da, khi cậu buông kim tiêm xuống lại vội vàng phong ra đợt tin tức tố đậm đặc hơn trước.

Trong căn phòng kín gió hai tin tức tố nhanh chóng quện lại vào nhau, độ ấm trong phòng tăng lên hai độ, Lưu Diệu Văn coi như đỡ hơn một chút.

Hắn ngồi xếp bằng đối diện Tống Á Hiên, có chút yếu ớt mà gác cằm lên vai Tống Á Hiên uể oải mà xin lỗi.

"Xin lỗi Tống Á Hiên, nói là phải bảo vệ anh, hiện tại không chỉ không làm tốt ngược lại còn liên lụy đến anh."

Đây lại là đâu với đâu.

Tống Á Hiên há miệng thở dốc coi như không có gì nói

"Đợi kỳ dịch cảm qua đi, em liền có thể bảo vệ anh rồi."

Lưu Diệu Văn vòng tay ôm lấy eo cậu, vùi chóp mũi vào cổ Tống Á Hiên, một hồi sau mới mở miệng

"Lần này em ngửi thấy rồi."

"Tống Á Hiên, anh là hương dâu tây và rượu,"

Tống Á Hiên hơi ngửa đầu ra sau, hương thơm mạnh mẽ của rượu mạnh và rượu vodka va chạm vào nhau, sau khi chui vào khoang mũi liền có cảm giác chóng mặt.

Hương bạch đào và dâu tây trung hòa rượu mạnh, khiến cậu choáng váng khi nếm thử một chút ngọt ngào đắng cay.

Tống Á Hiên cười khổ một tiếng đặt tay lên sau gáy Lưu Diệu Văn.

Cậu cũng vô thức mà phát hiện, tin tức tố mùi dâu tây phổ thông nhất, nhạt nhẽo nhất trong mắt người khác không phải là tất cả, còn có một mùi rượu còn lại chỉ có khi bên cạnh Lưu Diệu Văn mới có thể bị kích thích phóng ra.

Tống Á Hiên là dâu tây, cũng là rượu mạnh, chỉ một mình Lưu Diệu Văn mới ngửi được. 

-----------------------------------------------------

Sắp tới sẽ là những chương truyện ngọt đến sâu răng, đọc nửa đêm sẽ béo lên mất

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro