Chương 23

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

CHƯƠNG 23

Chính quyền ra thông báo thời gian đón Tết cấm đốt pháo hoa, nhất thời tiệm pháo hoa đầu hẻm đều có chút vắng vẻ, ông chủ sợ hàng hóa chất đống năm tới, vì vậy cắn răng gắn lên mác bán rẻ, mấy đứa nhỏ trong hẻm trước đó đều do dự một trận, nắm một nắm pháo hoa yêu thích đến không buông tay, mẹ cầm pháo hoa vội vã nhanh chóng về nhà nấu cơm sau đó dắt đứa nhỏ về nhà.

Lưu Diệu Văn và Tống Á Hiên được sai đi mua đồ Tết, sau khi mua sắm túi lớn túi nhỏ vẫn muốn đi đến trước cửa hàng pháo hoa đứng một chút, Tống Á Hiên nhìn hắn đứng trước cửa không nỡ đi, còn muốn quay đầu nhắc nhở một câu:

"Biết luật mà vẫn phạm luật, mẹ biết sẽ trừ tiền lì xì của em."

Lưu Diệu Văn làm sao mà nghe lọt mấy chữ này, nhìn chằm chằm đống pháo hóa chất trên quầy hàng năm trước ngẩng đầu lên như cầu xin nói:

"Mua một ít thôi có được không, không có tiếng, chúng ta trốn đi đốt."

Tống Á Hiên thở dài một hơi, không thèm quan tâm nữa.

Buổi tối đến giờ cơm mẹ gọi hai người bọn họ từ trong phòng ra xới bốn bát cơm bảo bọn trẻ bưng, Lưu Diệu Văn nhìn đồ ăn trên bàn giống hệt hôm qua ngẩng đầu thở dài một tiếng, mẹ tháo tạp dề từ phòng bếp đi ra vừa khéo nhìn thấy:

"Thở dài cái gì, hôm nay ăn một bữa này nữa, ngày mai là ba mươi tết rồi."

Lưu Diệu Văn tự nhiên không dám phát ra tiếng nào nữa, Tống Á Hiên nhìn thấy vẻ ỉu xìu của hắn có chút buồn cười, cậu chia đũa, ba đã ngồi xuống rồi mở miệng nói:

"Cũng không biết năm nay có thể ở nhà ăn cơm tất niên không, tết năm nào cũng phải chạy đến bệnh viện."

Mẹ có chút lo lắng chuyện này, một nhà bốn người bọn họ đã mấy năm không cùng nhau ăn bữa cơm tất niên, Lưu Diệu Văn sợ không khí trên bàn ăn trầm xuống, vì thế chủ động đổi chủ đề:

"Nói không chừng năm nay mọi người đều bình bình an an đó."

Mẹ gắp cho Lưu Diệu Văn và Tống Á Hiên mỗi người một đũa thịt sau đó thở dài nói:

"Hy vọng là một năm tốt đẹp."

Buổi tối sau khi ăn cơm xong ba mẹ lái xe đến siêu thị mua ít đồ khô, để lại Lưu Diệu Văn và Tống Á Hiên ở nhà trông nhà, hai người ngồi trên ghế sô pha xem chương trình giải trí, ánh đèn của máy sưởi chiếu lên mặt hun cho mặt bắt đầu phát nóng, người dẫn chương trình trong tivi nói chuyện cười cũ mà không biết đã nghe qua bao nhiêu năm, Lưu Diệu Văn sắp có thể đọc thuộc lòng rồi.

Hắn cúi đầu đọc một câu nhàm chán, bỗng nhiên nhớ đến pháo hoa mua ban ngày sau đó đột nhiên nảy ra chủ ý, hắn quay mặt qua hỏi Tống Á Hiên có muốn đốt pháo hoa ở trong sân không, dù sao thì cũng nhàn rỗi, không đốt thì tiếc.

Tống Á Hiên nghĩ cũng phải, hai người nói đi liền đi.

Lưu Diệu Văn mua đều là túi nhỏ, mang theo tia lửa nhưng không có tiếng, hắn phụ trách đốt Tống Á Hiên phụ trách chơi, có một ít pháo hoa bị ẩm thực sự có chút khó cháy, vừa mới đốt cháy một cây, cây khác trong tay Tống Á Hiên đồng thời cũng bị tắt.

Đốt xong một chút, Lưu Diệu Văn cũng không nhìn pháo hoa.

Bận rộn nửa ngày đều đốt cho Tống Á Hiên.

Chút không tình nguyện ban đầu của Tống Á Hiên sớm đã tan biến, cậu cầm gậy tiên nữ đi vòng quanh trước mặt Lưu Diệu Văn hai vòng, tia lửa tàn nhanh chóng biến thành một vòng tròn không có cách nào bắt được, Lưu Diệu Văn một tay cầm pháo hoa một tay cầm bật lửa đến quên đốt lửa, chỉ nhớ Tống Á Hiên khi đó, nhớ khuôn mặt dịu dàng của cậu sinh động lại tươi sáng dưới pháo hoa.

Mua quá ít pháo hoa, đốt một hồi chỉ còn lại một nắm xác pháo không có tác dụng, trên mặt còn sót lại vệt đen bị cháy, Lưu Diệu Văn và Tống Á Hiên đứng dưới ánh trăng, ánh bạc đẹp đẽ lúc rơi trên người sẽ có loại ảo giác thực sự vào xuân.

Lưu Diệu Văn hỏi cậu có lạnh không, Tống Á Hiên vô thức hít hít mũi lại không thấy lạnh.

Nhưng chóp mũi đều lạnh đến đỏ lên.

Lưu Diệu Văn không vạch trần cậu, chỉ cảm thấy dáng vẻ nói dối của cậu giống như con nít.

Hắn nói đốt pháo hoa xong rồi, chúng ta vào nhà đi.

Tống Á Hiên lắc đầu nói không muốn, Lưu Diệu Văn còn chưa kịp hỏi tại sao cậu lập tức nói tiếp:

"Hóng gió thêm một lúc nữa đi, thêm một lúc nữa, mùa đông liền không lạnh nữa."

Người bên cạnh không hiểu ý của cậu, chỉ có Lưu Diệu Văn hiểu.

Tống Á Hiên đang nói, cậu hy vọng Lưu Diệu Văn thích mùa đông này.

Bữa cơm tất niên rất quan trọng, cho dù chỉ có bốn người cũng phải chuẩn bị chu đáo, Lưu Diệu Văn và Tống Á Hiên sáng sớm đã bị mẹ gọi dậy giúp đỡ, cũng không để làm gì nặng, nhưng bận trước bận sau mà chạy rất nhiều chuyến, bận đến cuối cùng Lưu Diệu Văn thả mình trên ghế số pha, hứng thú đối với cơm tất niên từ lâu đã biến mất.

Buổi tối bệnh viện không gọi điện thoại đến, ba ở nhà cũng như có cảm giác một bữa đoàn viên lớn, Lưu Diệu Văn và Tống Á Hiên nâng ly, nói chúc ba mẹ năm mới mạnh khỏe.

Ăn không ít cá thịt, cơm ngược lại không ăn được hai miếng, Lưu Diệu Văn đứng dậy trước, ngã lên sô pha chống đỡ có chút khó chịu, Tống Á Hiên là người thứ hai ăn xong, cậu nói một câu từ từ ăn sau đó thu dọn bát đũa vào phòng bếp, Lưu Diệu Văn nhìn thấy cậu ăn xong muốn gọi cậu đến xem Xuân Vãn, kết quả vừa giơ tay liền nhìn thấy Tống Á Hiên đi thẳng về phòng.

Lời Lưu Diệu Văn chưa nói ra được kẹt ở trong cổ họng, nụ cười trên mặt cũng từ từ tắt ngấm, trong đầu không ngừng lặp đi lặp lại vẻ mặt lúc Tống Á Hiên quay người kia.

Nên hình dung thế nào.

Không hẳn là bi thương cũng không vui.

Là sự suy sụp bị nhốt trong xương cốt.

Tống Á Hiên nhớ ba mẹ của cậu rồi.

Trong đầu Lưu Diệu Văn nảy ra ý nghĩ như vậy.

Tất cả vui buồn của Tống Á Hiên hắn có thể phân biệt rất rõ, giống như bản thân có một loại khả năng đặc biệt nào đó.

Lưu Diệu Văn buông điều khiển xuống đi đến phòng cậu, không gõ cửa, hắn nhẹ nhàng kéo cửa ra nhưng không đi vào, chỉ đứng ở trước cửa nhìn người đang đứng trước cửa sổ trong phòng.

Ánh trăng quá đậm đặc, lúc chiếu xuống giống như bột mịn bắn tung tóe, Tống Á Hiên không khóc, lúc cậu khóc cả người sẽ hơi run lên, Lưu Diệu Văn nhìn chằm chằm đường xương hàm rõ ràng của cậu, thăm dò suy nghĩ của cậu, giống như muốn từ cơ thể bất động kia tìm ra chứng cứ một tia yếu đuối của Tống Á Hiên.

Qua một hồi lâu, người đứng trước cửa sổ đột nhiên lên tiếng:

"Không vào sao."

Lưu Diệu Văn buông tay cầm nắm tay ở cửa tiến lên trước một bước, quay lưng lại đem theo tất cả ồn ào huyên náo đều ngăn cách bằng một cánh cửa.

Hắn đi qua, đứng cùng Tống Á Hiên trước cửa sổ.

"Muốn ngắm trăng lên sao."

Tống Á Hiên lắc đầu không nói, qua một lúc lại đột nhiên hỏi hắn:

"Em khi còn nhỏ đã từng ước nguyện dưới trăng chưa."

Lưu Diệu Văn gật gật đầu.

"Ước cái gì vậy."

Chuyện đã qua lâu rồi, làm sao có thể nhớ, nhưng Lưu Diệu Văn không chịu được khiến cậu thất vọng, vì vậy mở miệng nói ra một lời nói dối dỗ dành cậu.

"Hy vọng tất cả mọi người trên thế giới đều vui vẻ bình an đi."

Tống Á Hiên cảm thấy hắn đáng yêu, giống như anh hùng nhỏ, cậu kéo kéo khóe miệng khó khăn nở một nụ cười:

"Một người vui vẻ bình an đã rất khó rồi, làm sao còn có thêm bất kỳ nguyện vọng nào chia cho người khác."

"Là như vậy sao."

Lưu Diệu Văn ngẩng đầu nhìn ánh trăng, cảm thấy nỗi buồn nhàn nhạt phủ lên người Tống Á Hiên giống như tấm lưới giăng kín, kiềm chế tất cả cảm xúc trừ nỗi buồn, hắn sợ Tống Á Hiên như vậy, giống như là sợ một cơn gió không thể nắm giữ được, không hình không sắc lại phù du tạm thời.

Lưu Diệu Văn không hiểu bản thân nên tiếp lời thế nào mới có thể tỏ ra thông minh hơn một chút, mọi an ủi của hắn vào lúc này rõ ràng đều chẳng có tác dụng.

Hắn quay người qua há há miệng đem tất cả chân thành nói ra:

"Vậy em ước cho một mình anh là được rồi."

Cầu mong anh khỏe mạnh bình an, cầu mong anh có thể vượt qua được mọi khó khăn.

-------------------------

Chương này nhạt nhẽo quá chừng

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro