Chương 24

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

CHƯƠNG 24

Năm học bắt đầu chính là học kỳ hai năm hai cao trung, cơ bản là đã bước vào giai đoạn quan trọng, bạn học bên cạnh thường rủ nhau ra ngoài chơi vào kỳ nghỉ đã hoàn thành tốt bài thi nhỏ đầu học kỳ, ngược lại thành tích của Lưu Diệu Văn có chút đi xuống.

Giáo viên đang đứng trên bục giảng giải đề, thỉnh thoảng xen vào hai câu giáo dục, dù không nói tên nhưng trong lòng ai cũng biết rõ.

"Có một số học sinh không thể đọc mãi tài liệu cũ, cho dù nền tảng có tốt đến đâu cũng vẫn phải học, nếu không thì trong một năm rưỡi tới đây sẽ bị người khác bỏ lại phía sau."

Lưu Diệu Văn lần đầu tiên có cảm giác khủng hoảng khi cầm tờ giấy thi trên tay, hắn đặt tờ giấy thi xuống và chép bài phân tích trên bảng vào bên cạnh, trong lòng vừa phiền vừa loạn, một chút cũng nghe không vào.

Trong đợt thi lần này người tiến bộ chiếm hơn nửa lớp, Tống Á Hiên được giáo viên chủ nhiệm một mình khen ngợi, nói là người tiến bộ lớn nhất trong lớp.

Tống Á Hiên từ nhỏ đến lớn cố gắng hơn hắn, điểm này không cần người khác nói hắn cũng biết, ngoại ra, hắn còn biết đại học lý tưởng của Tống Á Hiên là đại học A, trường đại học lớn duy nhất của tỉnh.

Thành tích của Lưu Diệu Văn bình thường vẫn trên trung bình, nhưng lần này sau kỳ nghỉ lại rớt một bậc lớn, hiện tại đến mức trung bình cũng không lên được, thành tích của hắn như vậy, đến cái đuôi của đại học A cũng sờ không tới.

Lưu Diệu Văn thở dài, trong lòng có cảm giác cách Tống Á Hiên càng ngày càng xa.

Tống Á Hiên cảm thấy trạng thái của hắn không tốt, lén lút đưa tay ra nắm hắn dưới bàn, nhỏ giọng nhắc nhở.

"Nghe giảng"

Một ngày theo đó đều ngây ra, Lưu Diệu Văn vốn luôn cười nhạo các bạn học bị điểm thi ảnh hưởng cảm xúc, hiện tại hắn thế mà lại trở thành một trong số đó.

Buổi tối mẹ đến đón bọn họ đi ăn lẩu, Lưu Diệu Văn bình thường thích ăn lẩu nhất lại trở thành người không có hứng thú nhất, mẹ vớt miếng thịt bò trong nồi canh nóng đặt vào bát của Tống Á Hiên, ngẩng đầu hỏi:

"Hôm nay không thoải mái sao, hay là kỳ dịch cảm sắp đến rồi."

Lưu Diệu Văn há há miệng mấy lần muốn nói nhưng cuối cùng vẫn lắc đầu không nói, mẹ vẫn luôn đợi hắn nói thấy bộ dạng uể oải này của hắn cũng có chút lo lắng, lại hỏi thêm một câu:

"Có phải vừa khai giảng áp lực quá lớn không."

Lưu Diệu Văn không biết nên nói thế nào với hai người quan trọng nhất trước mặt nghe cảm giác bất lực trong lòng, nếu mẹ biết chắc chắn sẽ lo lắng thay hắn.

Một người khó chịu tốt hơn là ba người khó chịu, thế là Lưu Diệu Văn tiếp tục lắc đầu, hoàn toàn mất đi ý muốn giải thích.

Mẹ đổi một cái tính khả thi tiếp tục hỏi, tiếp theo, đột nhiên có một bàn tay đặt lên mu bàn tay hắn, mát lạnh, hắn lạnh đến vô thức rùng mình hai cái.

Là tay của Tống Á Hiên.

Hắn ngẩng đầu lên nhìn người bên cạnh, trên gương mặt bình tĩnh của Tống Á Hiên lộ ra nụ cười, giống như một bàn tay xoa dịu tất cả mọi nôn nóng của hắn.

"Không muốn nói thì không nói nữa."

Mẹ thở dài một hơi gắp vào bát Lưu Diệu Văn một miếng thịt được nhúng chín trong nồi dầu đỏ nói với Tống Á Hiên:

"Con quen với nó đi."

Ăn xong lẩu sau đó mẹ được dì Đinh gọi đi đánh mạt chược, trước khi đi bà nhét vào tay Tống Á Hiên một nghìn tệ, bảo bọn họ đi dạo trung tâm thành phố, mua hai bộ quần áo theo mùa mặc.

Mẹ đi rồi, chỉ còn lại hai người Lưu Diệu Văn và Tống Á Hiên, bọn họ chậm rãi dạo quanh quảng trường nhộn nhịp trong trung tâm thành phố.

Người rất đông, lại rất ồn, người đến người đi có mẹ và con gái cũng có các cặp tình nhân, Lưu Diệu Văn im lặng đi một đoạn đường sau đó đột nhiên dừng bước, đợi Tống Á Hiên cũng dừng lại sau đó quay người qua nhìn cậu mới mở miệng nói:

"Anh, nắm tay không."

Lưu Diệu Văn chỉ có những lúc tâm tình không ổn định mới mặc kệ hoàn cảnh có thích hợp không mà muốn nắm tay cậu.

Tống Á Hiên đứng tại chỗ không nhúc nhích, Lưu Diệu Văn cũng lẳng lặng nhìn cậu, cả con phố chỉ có hai người bọn họ đứng tại chỗ.

Biết Tống Á Hiên sẽ không nắm tay hắn ở chỗ đông người cũng vẫn sẽ ôm vọng tưởng mà thử hỏi một lần.

Lưu Diệu Văn giật giật khóe miệng hơi cúi đầu, một câu thôi bỏ đi còn chưa nói ra khỏi miệng đã bị người nắm chặt, mát lạnh dán lên nóng bỏng, tay thiếu niên không còn mềm mại nữa nhưng vẫn luôn dịu dàng như cũ, lưng của Lưu Diệu Văn giống như bị một tia sẽ đánh vào, theo phản xạ ngẩng đầu lên.

Tống Á Hiên đứng trước mặt hắn ôn thuận mà cười với hắn.

"Không muốn dạo nữa thì về nhà."

Hai người nắm tay cả đường về nhà, những người đi đường thỉnh thoảng sẽ quay lại nhìn, ánh mắt rơi trên hai bàn tay đan chặt vào nhau của bọn họ mấy giây sau đó lại quay đầu đi, nhưng đa số sẽ không dừng lại một giây vì bọn họ.

Kỳ thực cũng không phải là chuyện gì lớn đi.

Trong lòng Lưu Diệu Văn an ủi chính mình, anh hắn sẽ luôn đợi hắn, bất luận bọn họ cách bao xa cậu cũng sẽ đợi bản thân đuổi kịp.

Mãi đến khi đến nhà, Lưu Diệu Văn vào phòng đóng cửa, Tống Á Hiên mới hỏi hắn vấn đề đột nhiên kết thúc ở tiệm lẩu.

"Hôm nay sao lại không vui, vì thành tích sao."

Lưu Diệu Văn vùi đầu vào hõm cổ cậu, hai tay ôm chặt lấy eo cậu giọng có chút nghẹn ngào trả lời:

"Ừm"

Tống Á Hiên bị tính con nít của hắn chọc cho có chút buồn cười, cậu giơ tay nắm lấy vai hắn hỏi:

"Văn ca của chúng ta trước giờ chẳng phải không quan tâm đến thành tích sao, làm sao mà lâu lâu mới thi không tốt một lần mà buồn như vậy."

Lưu Diệu Văn cảm thấy Tống Á Hiên như thế này thực sự có chút xấu xa, thế là há miệng cắn lên má cậu, Tống Á Hiên đau kêu lên thành tiếng, cậu che bên mặt còn dính nước bọt của mình có chút tức giận lại có chút buồn cười hỏi:

"Làm sao mà buồn bực lại còn cắn người."

Lưu Diệu Văn buông tay đang ôm cậu ra quay người ngồi lên giường, cúi đầu không nói, trong phòng kín gió rất nhanh tràn ngập mùi rượu mạnh.

Thật sự là rất không vui, mới nắm tay, mới cắn người, mới mất kiểm soát.

Tống Á Hiên hít một hơi thật sâu cảm thấy có chút khó thở, sau khi bình tĩnh lại, cậu chậm rãi đi tới ngồi xổm xuống trước mặt hắn, đặt cằm lên đầu gối của Lưu Diệu Văn, công kích bằng âm thanh dịu dàng:

"Được rồi, vui vẻ lên một chút, Diệu Văn của chúng ta thông minh như vậy, lần sau nhất định có thể thi qua anh, cũng có thể thi vượt mọi người có phải không."

Lưu Diệu Văn cúi đầu nhìn dáng vẻ dịu dàng của Tống Á Hiên tâm tình cũng miễn cưỡng tốt lên một chút, hắn đưa tay nhào nặn vành tai mát lạnh của người trước mặt nói:

"Anh, em không phải là sợ thua người khác, càng không sợ thua anh, em chỉ là cảm thấy, khoảng cách giữa chúng ta dường như càng ngày càng xa."

Bàn tay đang nắm lấy cổ tay Tống Á Hiên run lên, ánh mắt sững sờ hai giây, cậu nghe thấy tiếng thở dài của Lưu Diệu Văn kéo rất dài, lơ lửng trong không khí trong phòng, một lần lại một lần đụng vào bên tai cậu.

"Làm sao đột nhiên lại thay đổi rồi chứ, rõ ràng vốn dĩ là ở cạnh nhau mà."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro