Chương 25

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

CHƯƠNG 25

Mẹ Lưu phát hiện gần đây đèn trong phòng Lưu Diệu Văn luôn tắt rất muộn, cũng không còn kiểu làm cái gì cũng dính lấy Tống Á Hiên như trước nữa, thậm chí buổi sáng lúc đợi Tống Á Hiên đánh răng rửa mặt sẽ ngồi ở ghế sô pha đọc từ vựng tiếng anh, kiểu trạng thái liều mạng này giống với Tống Á Hiên lúc tăng tốc cho kỳ trung khảo, bà có chút lo lắng, lúc riêng tư thảo luận với ba Lưu chuyện này, ba Lưu lật lật tờ báo nói bà đừng suy nghĩ, nhưng bà vẫn lo lắng đến không ngủ được.

Cuối cùng vẫn lén lút đi tìm Tống Á Hiên, Tống Á Hiên biết hắn tại sao lại liều mạng như vậy, nhưng trước mặt mẹ lại cái gì cũng không nói ra được, mẹ nhìn thấy dáng vẻ cúi đầu im lặng của cậu trong lòng cũng có chút khó chịu, cho rằng Tống Á Hiên cảm thấy mình lạnh nhạt với cậu, vì vậy thở dài một hơi giải thích với cậu:

"Hai đứa đều là con của mẹ, mẹ hy vọng hai đứa luôn luôn vui vẻ"

Làm sai nguyên nhân hậu quả dẫn đến lời an ủi không còn tác dụng, Tống Á Hiên nhốt mình mình trong chăn đóng chặt cửa phòng tâm loạn như ma.

Cậu chưa đến mười tuổi đã đến nơi này, ba Lưu và mẹ Lưu vẫn luôn đối xử với cậu như con ruột của mình, đến con ruột nhà hàng xóm cũng hâm mộ, cậu lại giấu bọn họ yêu đương với Lưu Diệu Văn.

Cậu vẫn còn đang suy nghĩ, đột nhiên có một đôi tay thò vào chăn đỡ lấy eo bế bổng cậu lên.

Tống Á Hiên vô thức vòng tay ôm lấy cổ Lưu Diệu Văn, hai người đối diện một lúc cũng không ai nói gì, ngay sau đó đột nhiên Lưu Diệu Văn dán sát lại gần môi cậu chạm nhẹ một cái, chưa qua nửa giây liền lùi ra, hắn mở miệng nói, giọng nói mang theo vẻ mệt mỏi sâu sắc:

"Anh, học hành mệt quá, anh vẫn luôn mệt như vậy sao."

Tống Á Hiên không khỏi đau lòng cho hắn, giơ tay chạm chạm vào quầng thâm dưới mắt hắn nói:

"Anh không sợ mệt, nhưng nếu em mệt, có thể dừng lại nghỉ ngơi một chút."

Lưu Diệu Văn lắc đầu, nắm chặt cổ tay cậu hơi hơi nghiêng người về phía trước, nhẹ nhàng dán lên lòng bàn tay mát lạnh của Tống Á Hiên.

"Nghỉ ngơi thì sẽ không đuổi kịp."

Hai tay Tống Á Hiên ôm lấy mặt hắn, cùng hắn hôn một nụ hôn nóng bỏng và ướt át, trong không khí tản ra một mùi hương nồng đậm của rượu trái cây mạnh, vodka dâu tây là thị trấn dịu dàng duy nhất khi Lưu Diệu Văn mệt mỏi, Tống Á Hiên giơ tay ôm lấy hắn, cánh môi sau khi hôn trở nên nóng bừng dán lên bên tai Lưu Diệu Văn, giống như an ủi lại giống như một câu thần chú:

"Ngủ một lát đi, anh đợi em."

Anh đợi em, câu nói này từ ngày hôm đó trở đi biến thành mục tiêu phấn đấu của Lưu Diệu Văn, hắn đem ba chữ kia viết lên trang tiêu đề của sổ ghi chú, giống như tín ngưỡng duy nhất ở tuổi mười bảy của hắn.

Hạ Tuấn Lâm ngồi sau đột nhiên bị Lưu Diệu Văn liều mạng học tập lôi kéo đến mất ngủ, sáng ngày hôm sau mang theo quầng thâm dưới mắt đến lớp bắt đầu buồn ngủ, đến tâm tình cả một ngày cũng không còn thoải mái.

Khi tiết cuối cùng của buổi sáng kết thúc, cả lớp tràn ra chạy đến nhà ăn, Hạ Tuấn Lâm sắp chạy đến cửa lớp không biết rút gân của cái cửa nào, đột nhiên quay lại nhìn Lưu Diệu Văn còn đang ngồi tại chỗ hỏi:

"Cậu học đến quên ăn quên ngủ luôn rồi?"

Lưu Diệu Văn cầm bút vùi đầu ghi chép như cũ:

"Lát nữa rồi đi."

Hạ Tuấn Lâm cười nhạo nói:

"Dì ở nhà ăn cũng không đợi cậu."

Lưu Diệu Văn cuối cùng cũng dừng bút từ sổ ghi chép ngẩng đầu lên, trên mặt mang theo một tia thắng chắc cười nhạt nói:

"Không sao, có người sẽ đợi tớ."

Hạ Tuấn Lâm buồn ngủ đến hồ đồ, tâm trí còn chưa kịp xoay chuyển, Tống Á Hiên đi vệ sinh xuất hiện lộ ra nửa cái đầu sau cánh cửa hỏi:

"Lưu Diệu Văn, em ghi chép xong chưa."

Thành tích thi tháng vừa có người vui vẻ nhất không phải Lưu Diệu Văn mà là Tống Á Hiên, cậu nhìn thấy số điểm đầu chín của Lưu Diệu Văn thì cười rất vui vẻ, Lưu Diệu Văn đối với điểm số này cũng không hắn là hài lòng, chủ nhiệm đứng trên bục giảng lần này chủ yếu là khen ngợi Lưu Diệu Văn, cả lớp đều vỗ tay cho hắn, Tống Á Hiên ở bên cạnh vỗ tay vui vẻ nhất.

Mẹ biết Tống Á Hiên và Lưu Diệu Văn lần này thi không tệ sau đó còn đặc biệt xin nghỉ đưa hai người ra ngoài chơi.

Vé công viên giải trí vốn dĩ đã mua xong rồi, bị Lưu Diệu Văn nói trẻ con sau đó cầm về trả lại, mẹ nhìn hai đứa nhỏ sớm đã cao hơn bà một cái đầu trước mặt có chút buồn bã:

"Vậy hai đứa muốn thưởng cái gì."

Lưu Diệu Văn đứng giữa quảng trường nhìn người đến người đi đột nhiên nhớ đến ngày hôm đó cùng Tống Á Hiên nắm tay về nhà:

"Đi mua hai bộ quần áo đi, lần trước còn chưa mua được."

Cuối cùng mẹ bị Lưu Diệu Văn dùng lý do đẩy đi, hoạt động chúc mừng ban đầu biến thành hẹn hò hai người, Lưu Diệu Văn cảm thấy bản thân giống như bị bệnh, chỉ cần đứng bên cạnh Tống Á Hiên thì sẽ luôn không nhịn được mà muốn dựa lại gần cậu, hắn tham luyến cảm giác tù túng khi nắm tay và hôn Tống Á Hiên, giống như chỉ có như vậy bọn họ mới có thể trở nên không có khoảng cách.

Đi cả một đoạn đường, Lưu Diệu Văn vẫn còn đang nghĩ làm thế nào để mở miệng tìm lý do nắm tay cậu, không ngờ Tống Á Hiên lại trở nên chủ động hơn trước đây mà đưa ra lời mời với hắn:

"Trời lạnh quá, có thể nắm tay anh không."

Lưu Diệu Văn dừng bước, giây tiếp theo đã đưa tay về phía cậu.

Tay Tống Á Hiên thật sự rất lạnh, một năm bốn mùa đều không ấm lên được một chút, vừa hay gặp được Lưu Diệu Văn nóng bừng, hai bàn tay thân mật đan vào nhau, luôn có thể điều chỉnh được độ ấm vừa phải.

Hai người cùng nhau dạo mấy cửa hàng, kiểu dáng quần áo của nam sinh luôn chỉ có vậy, không có gì bắt mắt, Lưu Diệu Văn không thích, Tống Á Hiên cũng cảm thấy sao cũng được.

Cuối cùng hai người dừng lại ở cửa hàng ở lầu ba, Lưu Diệu Văn và Tống Á Hiên thử một kiểu quần áo giống nhau nhưng khác màu đứng cạnh nhau trước gương sát sàn, Lưu Diệu Văn nhìn bản thân và Tống Á Hiên trong gương cảm thấy đặc biệt hợp, nhân viên trong cửa hàng ngọt miệng đứng bên cạnh khen đẹp đôi, Lưu Diệu Văn phất tay mua hàng.

Quần áo mới cũng coi như hợp mùa, vải lại cực kỳ mềm mại, Tống Á Hiên vừa muốn đến phòng thay đồ thay ra để gói lại thì bị Lưu Diệu Văn cản, cậu quay đầu nhìn Lưu Diệu Văn, Lưu Diệu Văn mất khả năng nói trong giây lát lại tìm lý do khập khiễng khác:

"Mặc về nhà, tắm xong cũng vừa hay thay ra."

Hai người mang theo bộ đồng phục học sinh mặc lúc đến đi về nhà, Tống Á Hiên đột nhiên hỏi Lưu Diệu Văn:

"Em thích bộ quần áo này không."

Lưu Diệu Văn thờ ơ nói:

"Cũng khá đẹp"

Tống Á Hiên nhịn cười vạch trần hắn:

"Bộ quần áo này cũng một kiểu với hai cửa hàng tầng dưới."

Lưu Diệu Văn bên cạnh đột nhiên dừng bước, tay Tống Á Hiên đan với hắn bị kéo ra một chút, cũng không còn cách nào khác là đứng tại chỗ nhìn hắn, đôi mắt đẹp đẽ của Lưu Diệu Văn phát ra ánh sáng duy nhất thuộc của thiếu niên tuổi mười bảy trong đêm tối, hắn đối mặt với người đã cùng hắn đi qua những con đường đêm vô số lần nói:

"Nhưng Tống Á Hiên, đây là lần đầu tiên có người nói chúng ta thật giống một đôi."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro