Chương 7

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

CHƯƠNG 7

Kỳ nghỉ hè sau khi kết thúc kỳ sơ khảo, ba mẹ đưa Lưu Diệu Văn và Tống Á Hiên đi chơi Disney, các địa điểm du lịch trong kỳ nghỉ lễ quá đông đúc, chạy cả một ngày mệt muốn chết mà chưa chơi được mấy trò, buổi chiều mẹ Lưu mua cho mỗi người một que kem, hai người ngồi đối diện nhau trong tiệm nhìn dòng người đông đúc bên ngoài qua cửa kính, trái tim dường như muốn bay đi. 

Đáng tiếc vẫn đã bị nhiệt độ cao đánh bay.

Mồ hôi trên cổ Lưu Diệu Văn từng giọt rơi xuống, rơi vào cổ áo rộng, nháy mắt bị ống tay áo trắng thấm hết, Tống Á Hiên xoay xoay kem hình nón hương vani, bên nào tan liền liếm một ngụm, nhất thời bận đến không ngước mắt lên được. 

Không dễ gì mới ra ngoài chơi được một chuyến, ngồi trong tiệm kem hưởng mát thật lãng phí thời gian, Lưu Diệu Văn cảm thấy vô vị, ăn xong kem cũng ngồi không nổi nữa, luôn nhìn trái nhìn phải, vừa nhìn khách du lịch đi ngang qua vừa giải thích cho Tống Á Hiên. 

Chị gái kia đoán chừng vừa đính hôn, đi chơi với bạn trai trước khi cưới, em nhìn thấy chị ấy đeo nhẫn trên tay trái; dì kia chắc là người bản địa, cùng con gái đến, cô ấy hình như rất quen thuộc với nơi này; anh trai kia và chị gái bên cạnh đang cãi nhau, không biết hai người họ là anh em hay người yêu.

Tống Á Hiên quá nóng, kem chưa ăn hết lại sợ tan, cậu không hứng thú với mấy chủ đề của Lưu Diệu Văn, nhưng vẫn vô thức mở miệng, há miệng nửa ngày không biết nên nói gì đơn giản lại liếm một ngụm kem, từ trong khoang mũi nặn ra một chữ “ừ”

Ừ cái gì, bản thân cậu cũng không biết.

Lưu Diệu Văn kể với cậu như thường lệ, Tống Á Hiên cũng chiếu lệ như thường, đầu nhọn kem ốc quế rất nhanh bằng xuống, Tống Á Hiên há miệng muốn một miếng cắn xuống, giây tiếp theo lại bị Lưu Diệu Văn dùng giọng kinh ngạc gọi tên một tiếng.

 “A”

Tống Á Hiên có chút mơ màng ngẩng đầu, miệng vẫn còn đang há, chóp mũi đụng phải que kem, dính một chút màu trắng, mát lạnh chốc lát rồi lại dính dớp khó chịu. 

Lưu Diệu Văn vui vẻ chỉ vào cậu bé bị ngã ở bên ngoài cửa sổ nói.

“Anh xem bọn họ, có giống hai chúng ta mấy năm trước không.”

Tống Á Hiên nhìn theo hướng chỉ tay của Lưu Diệu Văn nhìn ra, đứa nhỏ ngã trên mặt đất, ngồi tại chỗ hồi lâu không động đậy, cuối cùng cậu bé bên cạnh cao hơn cậu bé một chút cõng cậu lên.

Một tay Tống Á Hiên cầm que kem, một tay chống lên mặt kính, áp trán lên cửa kính nhè nhẹ thở ra hai hơi, trên cửa sổ liền có một mảng sương mù, cậu cau mày, giống như khổ sở nhớ lại mùa hè năm năm trước. 

Cảnh tượng tương tự, nóng nực như nhau, hôm đó cậu ngã từ trên tường xuống, là Lưu Diệu Văn nhỏ hơn cậu một tuổi rưỡi lại cao hơn cậu năm centimet cõng cậu về nhà.

Thời gian trôi qua thật nhanh, chớp mắt liền trở thành quá khứ, Tống Á Hiên hơi ngả lưng về sau, trán rời khỏi cửa sổ mát lạnh, cười hề hề nói với Lưu Diệu Văn.

“Có lẽ là một chúng ta khác trên thế giới đi.”

Cuối cũng kem vẫn tan rồi, Tống Á Hiên ném nó đi cùng với bánh giòn, đi ra ngoài một chuyến chơi chưa đã, hai người ít nhiều cũng có chút thất vọng, hai người trước khi lên xe rời khỏi Disney, Lưu Diệu Văn bò lên cửa sổ nói với Tống Á Hiên.

“Đợi chúng ta lớn rồi, lại đến một lần nữa đi.”

Kỳ nghỉ không có bài tập về nhà chính là thiên đường với bọn trẻ, trong phố học sinh cấp hai cấp ba đều có, mọi người ai cũng không ghét bỏ ai, thường một qua dưa hấu thấy người có phần, anh trai chị gái nói cho em trai em gái những chuyện vui ở sơ trung, nói nói rồi lại bắt đầu nhớ về ba năm đó bản thân mình từng trải qua, mọi người bất kể lớn nhỏ đều có chuyện nói, thường ăn cơm trưa xong liền chạy đến cùng một viện. 

Tống Á Hiên cởi mở hơn rất nhiều so với lúc mới đến, mấy đứa trẻ trong phố không ai xem cậu là người ngoài, bà cụ đầu hẻm cũng không còn nhắc lại những lời vẫn luôn thường trực bên miệng trước đó nữa, thỉnh thoảng gặp Tống Á Hiên, một câu bà gọi đến ngọt ngào vẫn sẽ cười đến vui vẻ mà đưa cho cậu kẹo mạch nha. 

Kẹo mạch nha không ngon, không có vị sữa chỉ có vị ngọt đến phát ngấy, nhưng Tống Á Hiên vẫn ăn đến vui vẻ, đó là minh chứng cho việc Tống Á Hiên được mọi người chấp nhận. 

Lưu Diệu Văn lấy tiền tiêu vặt tiết kiệm mấy năm ra mua một chiếc xe đạp leo núi, mang về nhà được hai ngày liền trả lại đổi thành xe đạp có chỗ ngồi phía sau..

Tống Á Hiên hỏi hắn tại sao lại muốn đổi, Lưu Diệu Văn vỗ vỗ yên sau nói với cậu.

“Anh ngồi lên liền biết.”

Mùa hè ngày dài đêm ngắn, hơn năm giờ trời mới hơi tối, xám đen pha chút xanh lam, in lên áo ngắn tay màu xanh nhạt của Tống Á Hiên có chút ảm đạm, tất cả nhiệt huyết đều nhạt đi trong ánh hoàng hôn, chỉ có gió là vẫn còn nóng hổi, va chạm trực diện với Lưu Diệu Văn đang cong người giẫm lên bàn đạp trong con hẻm, từ ống tay xuyên qua cổ áo trống rỗng, vù vù lướt qua sườn mặt giống như đang trêu người, Tống Á Hiên sợ rơi xuống, căng thẳng nắm lấy góc áo bên hông Lưu Diệu Văn, cả một mùa hè, nhăn nheo cả mười mấy chiếc áo ngắn. 

Lúc khai giảng vẫn là mẹ Lưu đưa hai người bọn họ đến trường, giống như Tống Á Hiên chuyển trường tiểu học ngày đầu tiên vậy, bọn họ suýt chút nữa muộn giờ, Lưu Diệu Văn kéo cánh tay Tống Á Hiên một hơi leo bốn tầng lầu mới kịp vào lớp trước khi chủ nhiệm vào.

Rốt cuộc vẫn không giống nhau, cũng không còn vừa mở cửa ra liền nhìn thấy mấy chục gương mặt quen thuộc nữa, trong lòng Tống Á Hiên có chút buồn bực, nhưng chớp mặt lại bị chờ đợi đánh tan.

Vừa khai giảng không ai quen biết ai, chỗ ngồi cũng là mọi người tùy ý ngồi, Lưu Diệu Văn và Tống Á Hiên từ khi vào cửa liền cùng nhau không tách ra, thay đổi vị trí cũng ngồi cùng nhau, một bạn học ngồi trước sảng khoái quay lại hỏi bọn họ. 

“Hai người là anh em sao?”

Tống Á Hiên gật đầu, vô thức chuẩn bị mở miệng, lại bị Lưu Diệu Văn giành trước một bước nói.

“Anh ấy là Tống Á Hiên, là anh trai tôi.”

Tống Á Hiên sững người một lúc, hồi lâu sau mới gật đầu. 

Ở tiểu học cậu làm em trai của Lưu Diệu Văn năm năm, hiện tại Lưu Diệu Văn chủ động đem thân phận anh trai trả lại cho cậu. 

Tống Á Hiên không biết là cảm giác gì, trong lòng ngột ngạt có chút không nói thành lời, cậu hơi hơi nghiêng đầu, đường xương hàm của Lưu Diệu Văn đã có chút hiện rõ, nhất thời cảm thấy hắn dường như đã trưởng thành thật rồi. 

Tiết đầu tiên của sơ trung không học, mỗi lớp đều đang tự giới thiệu mình, Tống Á Hiên và Lưu Diệu Văn ngồi cùng nhau, đến giới thiệu cũng một trước một sau lên bục giảng.

Trước mặt người quen đã cởi mở hơn một chút, không có nghĩa trước mặt người lạ cũng vậy. 

Khi đến lượt Lưu Diệu Văn lên bục giảng, Tống Á Hiên đã phải nắm chặt tay để dẫn dắt bản thân một lúc, nhưng cậu thực sự căng thẳng, vì vậy hiệu quả rất ít, cậu nhìn Lưu Diệu Văn bên cạnh đã đứng dậy rời khỏi chỗ ngồi, lòng bàn tay càng đổ nhiều mồ hôi lạnh hơn.

Lưu Diệu Văn từ nhỏ đến lớn đều không luống cuống sau khi đứng lên bục giảng cầm lấy nửa cây phấn trắng, quay người viết mấy chữ lên bảng, đợi hắn viết xong quay người lại, Tống Á Hiên mới phát hiện, Lưu Diệu Văn đem tên của cậu và chính mình đều viết xuống. 

“Tớ là Lưu Diệu Văn, Tống Á Hiên là anh trai tớ, hôm nay anh ấy không thoải mái, vì vậy tớ giúp anh ấy giới thiệu bản thân….”

Những lời phía sau đã không nghe vào nữa, tay Tống Á Hiên nắm chặt đột nhiên thả lỏng, ngón tay mỏi đến không cách nào duỗi ra, lưng đứng thẳng của cậu lúc này cuối cùng cong xuống, hơi thở nghẹn lại trong cổ họng giống như tìm thấy lỗ thoát khí, muốn cậu thở dài một hơi mới hoàn toàn thả lỏng.

Lưu Diệu Văn xuống bục giảng quay về chỗ ngồi trong tiếng vỗ tay, hắn nửa ngày không nói chuyện, đợi đến sau khi hai người lên rồi lại xuống bục giảng mới hơi hơi nghiêng đầu qua nói bên tai Tống Á Hiên.

“Biết anh sợ phải tự giới thiệu bản thân, vì thế giúp anh nói rồi, thế nào, có phải đặc biệt đẹp trai không?”

Sau khi căng thẳng tan đi Tống Á Hiên mới hồi thần lại, cậu nghiêng đầu cười cười. 

“Ừm, đặc biệt đẹp trai”

Sau khi nghe giáo viên bộ môn giới thiệu qua một ngày, giống như bị bỏ bùa vậy, huyệt thái dương của Lưu Diệu Văn đột nhiên giật giật lúc chuẩn bị tan học, đầu đau đến không chịu được, nhưng hôm nay ba mẹ đều có việc, không đến đón bọn họ được, Tống Á Hiên có chút lo lắng, hỏi hắn có muốn đến bệnh viện một chuyến trước khi về nhà không.

Lưu Diệu văn nói không cần, nhưng cả đường đều uể oải, trông không có tinh thần. 

Tống Á Hiên giơ tay chặn xe, Lưu Diệu Văn nhắm mắt dựa vào cột đá bên đường nghỉ ngơi, có rất nhiều phương tiện giao thông tới lui nhưng không có chiếc nào nguyện ý dừng lại, Tống Á Hiên đón xe nửa ngày không có kết quả, vừa muốn nói hay là chúng ta đi bộ về nhà, đợi lúc quay đầu lại chuẩn bị mở miệng, tên của Lưu Diệu Văn lại kẹt lại cổ họng không nói ra được. 

Chập tối bốn năm giờ, đường chân trời chỉ còn lại ánh tịch dương ngả vàng, ánh sáng không còn mãnh liệt nữa, nhưng lại đặc biệt dày đặc, chiếu lên người đi đường giống như ánh sáng tăng cường chỉ xuất hiện trên người nhân vật chính trong phim truyền hình, là bộ lọc đẹp mắt, bằng không sẽ không khiến người ta nhịn không được im lặng vì sợ bị tổn hại. 

Tống Á Hiên đứng trước người Lưu Diệu Văn nửa mét, giơ tay lên kiểm tra nhiệt độ trên trán hắn, lúc chuẩn bị thu tay về đột nhiên cánh tay bị nắm lại, Lưu Diệu Văn dựa vào cột đá chợp mắt mở mắt ra, kéo khóe miệng cười gọi cậu một câu

“Tống Á Hiên nhi.”

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro