Chương 8

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

CHƯƠNG 8

Tống Á Hiên vô thức lùi một bước, từ trong giam cầm của hắn rút tay ra.

"Không có xe nữa, đi bộ về nhà."

Lưu Diệu Văn đeo balo trên lưng đi theo phía sau cậu, nhìn đầu cậu không quay lại mà đi thẳng về phía trước, cười rồi gọi một tiếng.

"Tống Á Hiên, anh chạy cái gì a"

Buổi tối ba mẹ về rất muộn, là Tống Á Hiên nấu hai bát mì, Lưu Diệu Văn thích ăn thịt, Tống Á Hiên thì bình thường, vì vậy cậu đem thịt trong thịt sợi xào ớt xanh còn lại tối qua trong tủ lạnh nấu cho Lưu Diệu Văn.

Cậu vẫn luôn như vậy, mọi thứ đều vì Lưu Diệu Văn trước, người ngoài nhìn thấy chỉ nói tình cảm anh em bọn họ thật tốt, ba mẹ nhìn thấy cũng chỉ mắng Lưu Diệu Văn không hiểu chuyện, nhưng không có người ngăn cản, mọi người đều thành thói quen, đến Tống Á Hiên cũng cảm thấy đây là chuyện nên làm.

Lưu Diệu Văn cũng không cảm thấy có gì không thích hợp, bởi vì hắn cũng sẽ đối tốt với Tống Á Hiên, hắn sẽ đưa thêm một thanh chocolate vị dâu tây cho Tống Á Hiên khi nhét sữa vào balo cậu, sẽ thay cậu lật lại những điểm kiến thức mỗi khi cậu phiền não vì gặp đề không giải quyết được, sẽ vào buổi tối ngày giỗ của ba mẹ cậu mà tắt đèn cùng cậu ngồi trên ban công ngắm sao.

Sẽ cách vài tháng so chiều cao với cậu một lần.

Chiều cao.

Tống Á Hiên nhớ ra cậu và Lưu Diệu Văn hình như đã rất lâu rồi chưa đo chiều cao, cậu ngẩng đầu từ bát mì lên hỏi Lưu Diệu Văn ở đối diện.

"Em gần đây có phải lại cao lên rồi không."

"Có sao, em không biết."

Hỏi cũng như không hỏi, đợi ăn xong mì thu dọn bát đũa xong xuôi Tống Á Hiên một hai phải kéo Lưu Diệu Văn đi đo.

Tường ở phòng khách dán một thước đo chiều cao, đó là ba Lưu đặc biệt mua về lúc bọn họ học lớp ba tiểu học.

Lưu Diệu Văn vừa mới ăn no, cả người đều lười biếng không muốn động đậy, cho dù là thẳng eo đứng đo trước tường còn phải phàn nàn một câu thật phiền.

Nhưng phàn nàn thì phàn nàn, Tống Á Hiên lúc bảo hắn đừng động đậy hắn cũng thành thật đứng vững chỗ đó, cách nửa phút đồng hồ mới dám mở miệng nói.

"Xong chưa."

"Xong rồi."

Lưu Diệu Văn buông lỏng sức lực, giả vờ như không để ý mà tê liệt trên sô pha, sau khi xác định hắn không hỏi Tống Á Hiên liền nhất định không nói mới không nhịn được hắng giọng hỏi một câu.

"Tống Á Hiên, em cao lên không."

Tống Á Hiên rót xong nước trong bếp đi ra, gật gật đầu giơ tay đưa ly nước cho hắn.

"Cao rồi, bây giờ là 174.5"

"Ồ"

Lưu Diệu Văn ngồi thẳng dậy đón lấy ly nước, sau khi mạnh mẽ uống một hơi xuống bụng ngẩng đầu lên hỏi Tống Á Hiên.

"Anh thì sao, hiện tại cao bao nhiêu rồi."

"172"

"Thấp hơn em hai phẩy năm centimet"

Lưu Diệu Văn gật đầu đặt ly xuống mặt kính của bàn trà sau đó đứng dậy, xòe lòng bàn tay đè lên mái tóc bồng bềnh của Tống Á Hiên.

"Một mét bảy hai cũng đã rất cao rồi, sau này em là số một trong lớp, anh chính là thứ hai đi"

Từ nhỏ đến lớn Lưu Diệu Văn thích nói câu này nhất.

Khi học lớp bốn điểm thi toán của Tống Á Hiên đạt chín mươi bảy điểm, Lưu Diệu Văn thi cao hơn cậu một điểm, là điểm cao nhất trong lớp, khi đó hắn nói với Tống Á Hiên em thứ nhất anh thứ hai, sau đó bọn họ cùng nhau báo danh thi chạy một nghìn năm trăm mét trong hội thao của trường, Lưu Diệu Văn vẫn là thứ nhất, Tống Á Hiên thứ hai.

Thứ nhất thứ hai giống như câu thần chú đem cậu và Lưu Diệu Văn cột lại một chỗ, mọi người sẽ nói bọn họ lợi hại, nhưng người cực kỳ hâm mộ với Lưu Diệu Văn càng nhiều hơn một chút, Tống Á Hiên đứng bên cạnh hắn, thời gian lâu rồi cảm thấy hình như vị trí thứ hai cũng chỉ có thế, chẳng có gì ghê gớm.

Chỉ có Lưu Diệu Văn, Lưu Diệu Văn sẽ khen cậu, anh đã thi tốt lắm rồi, chạy nhanh lắm rồi, cao lớn lắm rồi, chỉ có Lưu Diệu Văn sẽ chân thành lại nghiêm túc mà khen cậu, Tống Á Hiên rất lợi hại rồi.

Vì vậy thấp hơn so với hắn một chút cũng không có gì.

Tống Á Hiên cười phá lên, học theo dáng vẻ Lưu Diệu Văn giơ tay đè lên tóc hắn nói.

"Được nha, em đừng để anh vượt qua đó."

Buổi tối Trương Chân Nguyên gọi điện thoại đến hẹn Tống Á Hiên ra ngoài ăn đồ nướng, một bát mì trong bụng Tống Á Hiên còn chưa tiêu hóa hết, không đói lại còn lười đi nên đơn giản từ chối.

Lưu Diệu Văn sau khi ăn cơm xong vẫn luôn lười mà nằm trong phòng cậu chơi game,hắn một bên bận phòng thủ thạch anh còn muốn phân ra nửa điểm lực chú ý đến cuộc gọi Trương Chân Nguyên gọi đến, đợi Tống Á Hiên cúp điện thoại xong, trò chơi của hắn đã biến thành một mảnh xám xịt.

Mười mấy giây sau thạch anh hết rồi, đánh hai mươi bảy phút vẫn thua, Lưu Diệu Văn có chút phiền, trực tiếp tắt điện thoại ném lên giường Tống Á Hiên, hắn quay đầu hỏi Tống Á Hiên.

"Làm sao không ra ngoài, Trương Chân Nguyên không cùng trường với anh đoán chừng rất nhớ anh đó."

Tống Á Hiên đóng sách lại lắc lắc đầu.

"Không đói, đi cũng sẽ không ăn, bọn anh lại ở không xa, lúc nào cũng có thể gặp nhau."

"Ồ"

Lưu Diệu Văn nằm trên giường cậu, hai người yên lặng một lúc sau đó Tống Á Hiên đột nhiên trượt trên ghế xoay quay người lại hỏi hắn,

"Đúng rồi, đầu em còn đau không."

Không ai nhắc đến thì không có cảm giác, nhắc đến lại ẩn ẩn nhói lên, Lưu Diệu Văn trong lòng mắng bản thân già mồm, nhưng vẫn không giấu Tống Á Hiên.

"Có chút"

"Vậy qua đây, anh xoa bóp cho em"

Tống Á Hiên đem ghế xoay đẩy vào dưới bàn, ngồi trên tấm thảm lông cừu trắng vẫy tay với hắn, Lưu Diệu Văn do dự mấy giây sau đó vẫn làn chống tay lên giường ngồi dậy, từ góc giường đi qua nằm lên chân Tống Á Hiên.

Lưu Diệu Văn nhắm mắt, cảm nhận ngón tay mát lạnh của Tống Á Hiên dán trên huyệt thái dương của hắn.

Mấy lần rồi, hắn cũng không nhớ rõ.

Khi còn nhỏ hắn ở nhà một mình bị sấm sét dọa sốt cao một trận sau đó để lại di chứng, thời tiết thay đổi sẽ đau đầu, quá ồn cũng sẽ đau đầu, hắn lúc nhỏ thích sĩ diện, chuyện đau đầu không nói với mẹ, ngược lại bị Tống Á Hiên vừa mới đến nhà bọn họ phát hiện rồi.

Vào những đêm trời mưa đau đầu, Tống Á Hiên sẽ luôn đứng gõ cửa trước cửa phòng hắn, Lưu Diệu Văn khi đó phiền cậu giả vờ tốt bụng nhất định không mở cửa, thế là Tống Á Hiên mỗi lần đều nhét vào phòng hắn một con hạc giấy, sau đó một khoảng thời gian trời mưa liên tục, Tống Á Hiên mỗi tối đều đến gõ cửa, hắn vẫn là lung lay rồi, từ trong chăn bông quấn chặt bò dây mở cửa cho cậu.

Vừa bắt đầu chỉ là yên lặng ngồi bên nhau, sau đó sẽ thỉnh thoảng nói chuyện, đến cuối cùng Tống Á Hiên sẽ ấn huyệt thái dương cho hắn.

Lưu Diệu Văn từ kháng cự đến tiếp nhận chẳng qua chỉ tốn mấy tháng, đợi dưỡng thành thói quen sau đó lại vẫn luôn không thay đổi.

Lưu Diệu Văn nhắm mắt, trong đầu tái hiện lại dáng vẻ Tống Á Hiên ôn thuận trầm mặc mà xoa bóp thái dương cho hắn không khỏi cảm thấy buồn cười, không nhịn được mà cười thành tiếng, ngón tay đặt trên huyệt thái dương dừng lại một lúc, sau đó nắm thành quyền.

"Cười cái gì."

Lưu Diệu Văn mở mắt, đối diện với ánh mắt Tống Á Hiên cụp xuống nhìn hắn, sững lại mấy giây sau đó lại liếc mắt nhìn chỗ khác.

"Cười anh giống như bị em bắt nạt vậy."

Nghe lời mát xa cho kẻ gây chuyện, không giống bị bắt nạt chắc.

Tống Á Hiên khẽ cười cong khóe miệng, cũng không trách hắn nói năng linh tinh, chỉ nói một câu.

"Anh là anh trai em."

Anh trai chăm sóc em trai, quá mức bình thường.

Lưu Diệu Văn giống như là được nhắc nhở một trận, mới nhớ ra bọn họ không chỉ là bạn bè lớn lên cùng nhau, bọn họ còn là anh em, sống chung một nhà,

"Nói cũng phải."

Lưu Diệu Văn thẳng đầu, nhìn dáng vẻ Tống Á Hiên cụp mắt xuống nghiêm túc mát xa cho hắn, rất lâu sau lại mở miệng hỏi.

"Sau này anh vẫn sẽ mát xa cho người khác như vậy sao?"

Tống Á Hiên giống như suy nghĩ kỹ càng một lúc rồi mới lắc đầu nghiêm túc nói với hắn.

"Anh chỉ có một mình em là em trai."

Thì ra Tống Á Hiên nghĩ ngợi nửa ngày chính là đang suy nghĩ vấn đề này, Lưu Diệu Văn cười toe toét, cảm thấy dáng vẻ nghiêm túc của Tống Á Hiên có chút đáng yêu, hắn giờ tay chạm chạm vào lông mi dài của Tống Á Hiên, cảm nhận được rung động yếu ớt sau đó mở miệng nói.

"Em nhớ lúc anh vừa mới đến nhà em, em gọi điện thoại cho cô nhỏ nói xấu anh, bị ba em lôi ra phòng khách đánh, anh khi đó ngồi trên ghế sô pha trước mặt em khóc, trước khi em ngất đi nhìn anh một cái."

"Em khi đó đang nghĩ, trên thế giới này làm sao lại có nam sinh khóc lên giống như mèo vậy chứ, rõ ràng mấy đứa trong phố lúc khóc thì giống như vịt kêu."

"Sau đó anh chưa từng khóc nữa, em sắp quên mất âm thanh đó rồi, mãi đến khoảng thời gian trước, em đến thăm Thập Vạn nhà Nghiêm Hạo Tường, nghe thấy nó kêu, mới lại nhớ ra."

Nói đến đây, Lưu Diệu Văn giống như đột nhiên có hứng thú, hắn nắm lấy cánh tay Tống Á Hiên, từ chân cậu ngồi dậy sau đó quay đầu, sự tò mò cùng với xấu xa của thiếu niên cùng lúc phát động, hắn hơi hơi nghiêng người, đối diện với Tống Á Hiên đang nghiêng đầu, giọng nói giống như chân thành mà tò mò hỏi.

"Tống Á Hiên, anh rốt cuộc có biết bản thân giống mèo hay không nha,"

*Lời tác giả:

* Vẫn chưa phân hóa, nhưng cũng sắp rồi, phần sơ trung sẽ không dài, chủ yếu là ở cao trung.

* Hiện tại tình cảm Văn Hiên là tình anh em đơn thuần, còn chưa biến thành yêu thích. 

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro