【Phần 2.2】

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Atsushi đi cùng thầy Kunikida đến bệnh xá.

Thành thật mà nói thì, sợ vãi ò. Một tên học sinh vô cùng rắc rối đến mức họ đồn rằng tới cả giáo viên cũng khó lòng nào xử lý cậu ta kia mà.

Cậu ta là Akutagawa Ryunosuke. Nghi phạm hàng đầu trong vụ trộm cuốn sổ không ai khác chính là cậu ta.

Trên đường đi, thầy Kunikida giải thích đại khái tình hình.

Sau buổi tập luyện tối qua, các thành viên Câu lạc bộ Quần vợt đã nhìn thấy một con mèo tam thể đi lạc trong khuôn viên. Khi mọi người đang chú ý đến chú mèo dường như không sợ người, họ nhìn lên phòng giáo vụ và thấy một bóng đen bên trong.

Lúc đó là 8 giờ 15 tối. Đèn phòng giáo vụ đã tắt và tất nhiên là không có giáo viên nào còn ở trong.

Tuy nhiên, các thành viên Câu lạc bộ quần vợt quả quyết rằng họ đã thấy, trong bóng tối của phòng giáo vụ, Akutagawa vất vưởng loanh quanh như một bóng ma.

Chỉ thế thôi cũng thấy sợ vãi ra quần rồi, Atsushi nghĩ vậy.

Mình không biết cậu ta đang làm gì, nhưng nếu mình nhìn thấy Akutagawa, kẻ được mệnh danh là Quỷ La Sát của trường, đứng trong bóng tối như vậy, mình sẽ giả vờ như chưa từng nhìn thấy và cố gắng xóa bay nó khỏi trí nhớ.

Nhưng các thành viên câu lạc bộ đã không quên. Và khi Hội Học sinh vũ trang biết chuyện, họ đã nói cho mình điều đó.

Lúc 8 giờ 20 tối, Kunikida trở lại phòng giáo vụ để giải quyết một số công việc lặt vặt và nhận thấy cuốn sổ của mình bị mất.

Chỉ 5 phút sau khi họ nhìn thấy Akutagawa.

Mà tận khoảng 8 giờ 10 Kunikida mới rời phòng giáo vụ.

Lúc đó trường tắt đèn nên mấy người liên can đều nhớ kỹ.

Nói cách khác, cuốn sổ đã bị đánh cắp trong khoảng thời gian từ 8 giờ 10 đến 8 giờ 20 tối, và trong thời gian đó Akutagawa đã đột nhập vào phòng giáo vụ mà không bật đèn.

Mình không nghĩ cậu ta sẽ được gọi đến phòng giáo vụ vào thời điểm khỉ ho cò gáy như vậy làm gì.

Dù cứ cho là Akutagawa đến đó vì lý do chính đáng đi, thì tại sao khi đó cậu ta lại tắt đèn để tránh bị nhìn thấy?

Đang mải nói chuyện thì đã đến được bệnh xá. Tim Atsushi đập loạn xạ khi Kunikida nhắc cậu mở cửa.

Cậu ta là kiểu người gì vậy?

Cậu ta thực sự là gã chó điên như mọi người nói sao?

Nếu cậu ta hét vào mặt mình thì sao?

Nếu cậu ta cắn mình thì sao?

Nếu chuyện đó xảy ra, mình sẽ bỏ mặc thầy Kunikida ở lại đây và chuồn ngay lập tức.

Nghĩ vậy, Atsushi ngó vào trong phòng.

Bao trùm bệnh xá là khoảng lặng chết chóc.

Dường như như giáo viên y tế hiện không có ở đây.

Làn gió nhẹ từ sân trường thổi vào, cuốn tấm rèm ren màu trắng bên cửa sổ bay bay. Giường dành riêng cho học sinh bị ốm được mắc thêm tấm rèm che màu kem để tạo sự riêng tư.

Mùi thuốc sát trùng đặc trưng xộc vào mũi Atsushi khiến cậu hắt xì một cái.

Đúng lúc đó, một cơn gió mạnh bất chợt thổi qua cửa sổ, thổi những tấm rèm che xung quanh giường bay phấp phới.

Atsushi há hốc mồm.

Áo choàng đen. Mái tóc đen. Đôi giày đen. Đôi mắt đen tuyền sắc lẹm.

Trong bệnh xá trắng xóa, cậu học sinh mặc nguyên cây đen trông nổi bần bật.

Bản năng của Atsushi đánh lên hồi chuông cảnh báo rằng "tên này rất nguy hiểm."

Dù không phải trực giác thì cũng là thứ gì đó giống ký ức tiền kiếp đang nói với Atsushi rằng, trước mắt cậu là chàng trai Akutagawa đầy nguy hiểm.

Akutagawa hé miệng. Atsushi giật bắn mình. Thứ ngôn ngữ dã man tàn bạo nào sẽ phun ra khỏi miệng cậu ta đây?

"Đây là lần đầu tiên chúng ta gặp nhau," Akutagawa nói.

"Tên tôi là Akuta... Khụ, khụ, khụ"

Thì ra cậu ta gặp vấn đề về hệ hô hấp.

Phải mất tận năm phút nghỉ ngơi thì Akutagawa mới lấy lại được vẻ điềm tĩnh.

"Tôi không trộm nó." Akutagawa nói bằng giọng điệu rành rọt kì lạ.

"Việc cậu phạm phải suy nghĩ sai lầm như vậy cũng không phải vô lý, thế nhưng không phải là tôi trộm. Tôi chỉ đến lấy lại một thứ mà một vị cán bộ đang giữ tạm thôi. Khụ"

Atsushi nghiêng đầu bối rối. Có phải "cán bộ" mà cậu ta nói ám chỉ giáo viên không?

"Đó là thứ gì vậy?" Thầy Kunikida hỏi.

"Mảnh vải này" Akutagawa chỉ vào mảnh vải vắt trên cổ áo mình.

"Mảnh vải bùng nhùng này...cái thứ trông giống tấm khăn ăn màu trắng quấn quanh cổ áo trò này sao?"

"Đúng vậy. Miếng vải xếp ly màu trắng quấn quanh cổ áo tôi này."

"Tôi hiểu rồi. Tên gọi chính xác của nó là gì vậy?" Thầy Kunikida hỏi.

"Tôi cũng chịu." Akutagawa tuyên bố. "Tôi đang học tiết dệt may thì nó vô tình vướng phải máy dệt tự động, bị khâu lung tung lên khắp nơi. Vậy nên, vị cán bộ nói rằng sẽ tạm giữ nó một lúc để sửa lại. Thầy ấy bảo rằng tối đó sẽ để nó trên bàn, và tôi đã đến phòng giáo vụ để lấy lại khi nhận được tin nhắn. Mấy kẻ nhìn từ đằng xa hiểu lầm rồi."

"Nhưng..." Atsushi chưa thấy thuyết phục hẳn nên hỏi tiếp

"Cậu vào phòng giáo vụ mà không bật đèn à?"

"Tiết kiệm điện." Akutagawa nói, mặt không hề đổi sắc.

À, tiết kiệm năng lượng. Điều đó đã giải thích được tất cả.

"Hừm... nếu đúng vậy thì cuộc điều tra của chúng ta lại quay về điểm xuất phát." Thầy Kunikida khoanh tay.

"Nghi phạm của chúng ta là người đã vào phòng giáo vụ trong khoảng thời gian từ 8 giờ 10 đến 20 tối. Không có băng ghi hình giám sát nào cả. Việc tìm ra nghi phạm đó sẽ khó khăn đấy."

"Tôi thấy một bóng người rời đi trước khi tôi bước vào."

Atsushi và thầy Kunikida sửng sốt trước câu nói đột ngột của Akutagawa.

"Cái gì? Cậu đã nhìn thấy ai đó sao?

"Đúng là tôi đã nói vậy, nhưng tôi không biết người đó trông như thế nào. Tôi chắc chắn rằng căn phòng không có ai khi bước vào nhưng lúc tôi đang đứng đó thì nghe thấy tiếng cửa mở phía sau lưng. Tôi quay lại nhìn nhưng chỉ thấy cánh cửa đóng lại phía sau lưng một ai đó vừa rời đi."

"Nhưng mà, tôi tưởng không có ai ở trong phòng giáo vụ...?"

"Nói cách khác," Kunikida vừa khoanh tay vừa nói. "Khi Akutagawa đi vào phòng giáo vụ, một người khác đã trốn ở đó. Sau đó, khi cậu ta quay lưng đi, kẻ đó đã lén lút di chuyển đến cửa, mở cửa ra và rời mất. Akutagawa chỉ thấy cánh cửa đóng lại."

"Chuyện đó..." Atsushi nhận ra, "nhìn thế nào cũng thấy hắn giống thủ phạm!"

Kunikida nói: "Tôi không dám chắc nhưng rất có thể. Việc Akutagawa là thủ phạm có thể là nhầm lẫn nhưng việc kẻ đó rời phòng vào thời điểm ấy rất đáng ngờ. Khó mà có chuyện trong 10 phút đó lại có đến hai ba người định trộm đồ từ phòng giáo vụ."

"Cái bóng đó, cậu có nhớ gì về nó không?"

"Cũng không phải là tôi nhìn thấy nó, nhưng," Akutagawa nghiền ngẫm, "Tôi nhớ được tiếng bước chân rời đi. Đó là những tiếng bước chân kỳ lạ, âm thanh nghe kiểu bốp, bệt, bốp, bệt vào khoảng không trước khi biến mất."

"Bốp?"

"Bệt?"

Atsushi và thầy Kunikida đồng loạt nghiêng đầu bối rối.

"Giờ nghĩ lại thì, chân trái và chân phải phát ra những âm thanh khác nhau. Tôi nghĩ lý do là bởi kẻ đó đang vội."

Vậy thì thủ phạm là ai đó có tiếng bước chân trái phải khác nhau sao?

Đúng lúc đó, cửa bệnh xá mở ra.

"À, Atsushi. Tôi không biết cậu ở đây đó."

Atsushi quay lại và thấy thành viên Hội Học sinh Vũ trang, Yosano Akiko, đứng trước lối vào.

"Chị Yosano. Chị đang làm gì ở đây vậy?"

"Tôi là người đứng đầu Ủy ban Y tế. Giờ thấy việc tôi ở đây hợp lý chưa?" Yosano vừa nói vừa nhướng mày nhìn quanh.

"À, thầy Kunikida, mừng là thầy ở đây. Thầy Hiệu trưởng muốn gặp thầy đấy."

"Thầy Hiệu trưởng sao?"

"Đúng vậy. Tôi nghe nói..." Yosano nghiêng đầu khi nói. "Tôi nghe nói là tìm thấy cuốn sổ rồi."

Atsushi và Kunikida nhìn nhau.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro