Chap 1 : Cuối cùng....

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Ha!"

Cale thở một cách nặng nhọc. White Star đang nhìn chằm chằm vào anh với một nụ cười đầy tự mãn.

'Bây giờ tên khốn điên này đang cười về cái quái gì vậy?'

"Cale Henituse."

White Star tiếp tục nhìn chằm chằm vào Cale khi làn gió thổi bay tóc của anh. Các đồng minh và gia đình của anh đang ở gần đó, đứng gần hai bên cột đã lớn để sẵn sàn hỗ trợ cho cuộc chiến này.

Để tránh lôi kéo những người dân vô tội vào cuộc chiến với White Star, Cale đã sử dụng Super Rock để tạo ra một tòa tháp cao để họ ở trên cao và tách biệt với thị trấn.

-Cale...ngươi thật sự...

-Nhân loại yếu đuối! Raon Miru vĩ đại và hùng mạnh có thể làm được điều đó vào lần tới! Ngươi không thể sử dụng sức mạnh cổ đại của mình nhiều như vậy được, nếu ngươi ngất xỉu ta sẽ phá hủy tất cả!

Cả Super Rock và Raon đều nói.

"Ngươi có thực sự nghĩ rằng đây là tất cả những gì ta đã chuẩn bị?"

'Hả? Bây giờ tên khốn điên rồ đang phun ra điều vô nghĩa gì vậy?'

Cale hơi nhướng mày trước câu hỏi của White Star. Câu hỏi của hắn cũng khiến mọi người chú ý.

"Chắc chắn hắn ta đang bị ảo tưởng sau khi bị đánh bầm dập như vậy."

Eruhaben nhận xết với vẻ chế giễu lạnh lùng.

"Cale đánh rất mạnh vào đầu anh ta đấy, nya-!"

"Chắc hắn đã bị tổn thương não rồi, nya-!"

On và Hong vui vẻ nói theo.

"Ngươi thật kiêu ngạo, Cale Henituse. Ngươi quá tự tin vào sự an toàn của bản thân chỉ vì ngươi có những người đồng minh mạnh mẽ. Cale à, ngươi có thực sự tự tin rằng họ sẽ bảo vệ ngươi cho đến cuối cùng không?"

'Vâng, vâng, họ thực sự rất đáng tin cậy. Nhưng tại sao tên khốn này lại nói như thế? Anh ta thực sự mất trí rồi à?'

"Tất nhiên rồi! Con người sẽ không bao giờ chết khi đã có ta ở bên. Ta, Raon Miru vĩ đại sẽ bảo vệ nhân loại! Rosalyn thông minh và ông Rồng Vàng nữa! Choi Han! Và-"

Eruhaben ngắt lời Raon bằng cách vỗ nhẹ vào đầu chú rồng con.

"Hãy cảnh giác nhé nhóc."

"Tất nhiên, ông Rồng Vàng!"

"Hahhh..."

Cale thở dài như thể đang khó chịu, nhưng thực tế thì anh đang cảm thấy rất bối rối. Những người đồng đội của anh ở gần đó cũng vậy. Tay Choi Han đặt tay trên bao kiếm trong khi những người khác nhẹ nhàng bước lại gần nơi Cale đang đứng.

"Này Cale, ngươi có biết không?"

"Cái gì?"

Cale bắt đầu cảm thấy khó chịu.

'Không, thực sự, có chuyện gì với tên củ cải trắng vậy?'

"Pfft, vậy ra ngay cả ngươi cũng không biết sao."

Cale nao núng. White Star nhìn thẳng vào mắt anh. Vẻ mặt của Eruhaben đột nhiên tái nhợt.

"Cale, điên thật đấy...!"

"Cale-nim"

"Nhân loại!"

Cale đột nhiên cảm thấy chóng mặt khi thân thể anh bắt đầu chao đảo.

"Thiếu gia Cale!"

White Star tiếp tục cười trong khi đồng đội của Cale chạy nhanh về phía anh. Cale và White Star đang được bao bọc trong một luồng khí u ám chết chóc.

"Ta có một khả năng khác."

White Star cười nham hiểm. Mọi người ngoại trừ White Star dường như đã bị đóng băng thời gian và không thể di chuyển. Bằng chứng cho thấy họ vẫn còn tỉnh táo là ánh mắt tuyệt vọng khi cố gắng tiếp cận Cale nhưng không thể.

Cale hiện đang thở hổn hển với một đầu gối quỳ xuống mặt đất.

"Mẹ kiếp! Đồ chết tiệt...ugh-!"

Hơi thở của anh dần trở nên nông hơn vào phút thứ hai.

Không, điều đó là không thể nào.

"Khehehe-! Cuối cùng! Sau tất cả những rắc rối mà ngươi đã gây ra cho ta..."

White Star quay lưng lại với đồng đội của Cale và đối mặt với anh. Hắn ta nâng cằm anh lên, để lộ cho mọi người thấy nước da xanh nhạt của Cale. Mồ hôi chảy xuống cổ khi anh lặng lẽ nghẹn ngào vì không thể làm gì được.

"Cale Henituse."

White Star nhìn xuống Cale từ trên.

Cale cảm thấy một cơn ớn lạnh chạy dọc sống lưng.

"Cuối cùng, ngươi đã là của ta."

Đôi mắt của Cale mở to khi anh cố gắng giữ tỉnh táo. Đột nhiên...

"THẢ CON NGƯỜI CỦA TA RA, ĐỒ WHITE STAR ĐIÊN!!!"

Raon, chú rồng đen trẻ tuổi với thuộc tính kỳ lạ, là người đầu tiên thoát khỏi sức mạnh của White Star. Phía sau nhóc có tổng cộng năm mươi mũi tên màu đen.

"Ồ? Ta cũng có thể đưa ngươi đi. Thuộc tính của ngươi chắc phải liên quan đến thời gian vì ngươi có thể thoát khỏi khả năng của ta rất nhanh. Hmm... được thôi, ta sẽ phải xem xét nó."

White Star sau đó giơ tay về phía Raon.

Nỗi kinh hoàng đánh thẳng vào trái tim của mọi người khi rồng đen tiếp tục lao về phía trước.

Nhiều luồng khí mạnh mẽ tràn ngập không khí, cố gắng hết sức làm điều gì đó để cứu chú rồng nhỏ trước khi quá muộn.

Chhhhh...

White Star thực hiện một cử chỉ tay kỳ lạ và phép thuật của Raon biến mất như thể nó chưa từng tồn tại.

Rồng đen có vẻ mặt tức giận và bối rối khi bị mất thăng bằng. Một ánh sáng rực rỡ làm cho nhóc mất phương hướng trong khi một ngọn giáo sáng bay về phía rồng đen.

-KHÔNG!

Thái tử Alberu, người đang theo dõi toàn bộ thử thách thông qua thiết bị liên lạc, chỉ có thể nắm chặt tay và bất lực nhìn cảnh tượng đang diễn ra.

Whooosh!

.....Plunk!

-Huh

"..."

"..."

"Hm..? Đợi đã, n-nhân loại..?"

Tầm nhìn của Raon bị chặn bởi ngực của Cale trong khi anh đang ôm chặt nhóc. Ngay trước khi ngọn giáo đâm vào, có thể thấy một người tóc đỏ đã phóng qua.

"Nhân loại, ngươi có thể di chuyển!"

"Raon."

Giọng của Cale nghe khô khốc và thều thào.

Mọi người đều im lặng và tất cả âm thanh mà họ có thể nghe được chỉ là tiếng thở khó khăn và nặng nhọc của Cale.

Tách...tách...tách

"Raon, nhắm mắt lại."

"C-con người! Không, ta sẽ-"

"Raon."

Cale nói nghiêm khắc hơn, anh chưa bao giờ nói với đám trẻ bằng tông giọng như thế.

"On, Hong, hai đứa cũng vậy. Tất cả đều phải nhắm mắt và không được mở ra cho đến khi nào Eruhaben-nim cho phép."

Giọng anh dần dịu lại.

On và Hong đã nhắm chặt mắt từ trước khi ngọn giáo định đâm vào Raon. Hai chú mèo càng không mở mắt trước lệnh của Cale.

"Hum, ngươi nhanh hơn ta nghĩ đấy."

White Star đứng đó thờ ơ như thể chuyện đang xảy ra trước mắt không liên quan gì đến hắn. Anh ta trông có vẻ vô cùng thích thú trước tình cảnh xúc động này.

'KHÔNG....'

'Đây là...!'

Tất cả mọi người, ngoại trừ những đứa trẻ, đều đang tuyệt vọng nhìn Cale đang ngồi trên mặt đất với Raon trong tay.

Xung quanh cơ thể anh là một vũng máu nhuộm màu đỏ tươi, và ngay chính giữa đó chính là một ngọn giáo sáng đã đâm xuyên qua bụng Cale.

Tách...tách...tách...

Đôi tai nhạy cảm của những người đồng minh mạnh mẽ chỉ càng làm khuếch đại thanh âm của sự việc diễn ra trước mặt. Nó rõ ràng đến mức ngay cả Alberu cũng có thể nghe thấy nó thông qua thiết bị liên lạc.

Bên cạnh Alberu là Tasha, Hoàng tử Valentino, Nữ hoàng Litana và Toonka. Đằng sau họ là một vài quý tộc đang đứng gần đó. Cuộc họp có mục tiêu là thảo luận về kế hoạch tương lai liên quan đến việc chống lại White Star, nhưng không ai ngờ được lại có một cuộc gọi khẩn cấp như thế này.

Đặc biệt là khi nó còn liên quan đến sự an toàn của cựu Chỉ huy Cale Henituse.

"Dù nhóc có làm gì đi nữa thì cũng đừng mở mắc. Ta sẽ ổn thôi"

-Tách

Nước mắt của Litana chảy dài trên khuôn mặt cô trong khi mọi người đều đang có vẻ mặt chua xót. Vai cô run lên khi nghe Cale nói tiếp với bọn trẻ.

"Raon, nhóc là người duy nhất có thuộc tính có thể hủy bỏ khả năng của White Star. Ngay khi ta thả nhóc ra, hãy lập tức giúp đỡ mọi người."

Cale tiếp tục thì thầm nhẹ nhàng trong khi ôm rồng con. Nước mắt của Raon làm ướt đẫm ngực Cale.

"Và điều gì khiến ngươi nghĩ ta sẽ để con rồng đó làm vậy?"

"Ai cần sự cho phép của ngươi chứ, đồ khốn nạn?"

Cale hét lại. Anh ôm chặt Raon lần cuối trước khi nói to hơn với On và Hong. Sau đó là với những người khác.

"Ba đứa rất mạnh mẽ và vĩ đại."

"Vì thế, hãy bỏ chạy đi."

Và sau đó, anh buông Raon ra và nhanh chóng tạo ra một chiếc khiên bạc bao quanh White Star. Cale nghĩ rằng cố gắng ngăn chặn White Star sẽ dễ dàng hơn là cố gắng bảo vệ gia đình mình.

"Hãy chơi một trò chơi nhé, Cale Henituse."

"Ack, um-!"

Cale kìm lại tiếng rên rĩ khi ngọn giáo trong bụng anh bắt đầu quay dưới sự điều khiển của White Star. Máu bắn tung tóe và vương vãi khắp nơi trong khi Cale tiếp tục ngồi yên chịu trận.

Raon đã làm mọi thứ nhóc có thể để tập trung giải phóng Eruhaben trước.

"Ưm-"

Cale bắt đầu nôn ra máu.

'Chết tiệt....đau quá.' 

Đây là một nỗi đau khác nhiều so với khi anh sử dụng sức mạnh cổ đại của mình.

'Cale-nim....'

Choi Han chỉ có thể nhìn hành động Cale cố gắng bảo vệ mọi người trước mắt với vẻ mặt tối đen.

"White Star, tên khốn nạn. Ngươi muốn chết đến thế hả, hmm? Ta sẽ biến ngươi thành cát mịn bằng chính đôi tay của mình, đồ khốn. Ta sẽ khiến ngươi cảm thấy đau đớn gấp nghìn lần so với những gì hắn đã phải gánh chịu."

Eruhaben dần lấy lại khả năng di chuyển của mình nhờ có rồng đen.

Ông vẫn chưa thể cử động đôi tay của mình, nhưng ông chắc chắn sẽ không bỏ qua cơ hội nào để nguyền rủa White Star.

"Là vậy sao?"

Một tiếng kêu đau đớn kèm theo những tiếng rên khe khẽ vang lên.

Toàn thân Cale bắt đầu run rẩy dữ dội khi ngọn giáo trong bụng anh tiếp tục quay tròn.

Hai tay anh giơ lên cao, giơ chiếc khiên bạc được coi là niềm hy vọng duy nhất và cuối cùng của anh.

Cale thậm chí không thể ngẩng đầu lên vào thời điểm đó vì anh phải tập trung toàn bộ sức mạnh của mình vào việc duy trì tấm khiên.

Anh cần phải câu giờ cho họ.

"Có vẻ thời gian vui đùa của chúng ta đã hết."

White Star bắt đầu bước nhàn nhã về phía rìa của tấm khiên. Ngay khi hắn tiếp xúc với Khiên Bấc Hoại, nó đã vỡ tan.

"Hức, ưm,-"

White Star xuất hiện phía sau Cale, người cuối cùng đã gục xuống đất và nằm trong vũng máu của chính mình.

Hắn ta dẫm lên một đầu ngọn giáo đang đâm vào bụng của anh. Cale phát ra một tiếng hét đau đớn.

"Ta nghĩ ta đã xong việc ở đây."

Đột nhiên tất cả đồng minh của Cale đều có thể di chuyển lại và bắt đầu chạy về phía anh nhanh hơn bao giờ hết.

"Cale-nim!"

"Thiếu gia Cale!"

"Cale!"

"Tch, tên khốn xui xẻo !"

Cale tiếp tục ho trên mặt đất và không thể nói gì với bạn bè của mình.

Thay vào đó, anh yếu ớt ngẩng đầu về phía Raon.

Đôi mắt xanh to tròn của rồng đen mở to và sợ hãi nhìn tình trạng của con người, nhưng một phần trong Raon đã đoán được chuyện gì xảy ra sau khi Cale ôm nhóc.

"KHÔNG!"

"Xin đừng-"

Tiếng hét tuyệt vọng của họ không thể đến tai Cale vì White Star và Cale đã dần trở nên trong suốt và mờ ảo.

Cho dù mọi người có la hét cỡ nào, Cale biết chắc chắn họ sẽ không thể nghe thấy nếu anh nói.

Thay vào đó, anh nói điều gì đó với Raon khiến mọi người chú ý.

"Đó không phải là lỗi của nhóc, Raon."

'Hãy đổ lỗi cho tên khốn điên rồ đằng sau ta này.'

Cale muốn nói thế, nhưng tầm nhìn của anh dần trở nên trắng xóa và mọi thứ xung quanh đều biến mất.

Cuối cùng, mí mắt của anh dần trở nên nặng trĩu và mọi thứ biến mất.

-Ta sẽ cố gắng hết sức để bảo vệ ngươi.

-Khi nào ngươi khỏe hơn chúng ta sẽ cùng nhau XXXX tên khốn đó!

-Tôi đói.

-Hãy phá hủy mọi thứ!

Cale cảm thấy được an ủi đôi chút khi biết mình không hoàn toàn cô độc và sau đó anh ngất đi.

.

.

.

.

Rosalyn yếu ớt khuỵu gối xuống và che miệng.

Beacrox ôm những chú mèo con trong tay và đảm bảo bọn trẻ quay lưng lại với vũng máu ở trên sàn.

Eruhaben và Choi Han là những người đứng gần vũng máu nhất. Họ đứng im đó vì sốc.

Một con dao găm đã cắm xuống đất nơi White Star từng đứng trước đó một giây.

Không ai có thể thốt ra một lời.

"Đó.... không phải là... lỗi của ta?"

Tất cả đều nao núng trước lời nói của chú rồng đen.

Raon đang lơ lửng ngay sau Choi Han và Eruhaben.

-Xin chào.

Giọng điệu của Alberu lạnh lùng đến khó tả.

Thiết bị liên lạc tiếp tục hoạt động bên cạnh, nơi Mary đang đứng với bàn tay vẫn đang dang rộng về phía Cale từng xuất hiện.

Những dòng tử mana nhỏ chỉ còn cách vài mm để đến được chỗ Cale.

-Cale Henituse đang ở đâu?

Mọi người dần trở nên im lặng.

"Hức-"

Có thể nghe thấy tiếng khóc của một trong những nhóc mèo.

"Hắn ta định làm tổn thương con người sao?"

Raon nói. Choi Han quay lại và nhìn vào chú rồng con.

"Liệu con người có giống như ta ở trong hang động không? Nhân loại của chúng ta quá yếu! Không thể để bị thương được!"

Lời nói của Raon đã làm tan nát trái tim của rất nhiều người, đặc biệt là những người biết về nỗi đau của nhóc rồng đen trong quá khứ.

Vẻ mặt của họ tối sầm lại khi nghĩ đến việc Cale có thể bị tra tấn.

Đầu óc mọi người đều choáng váng.

Có thể nghe thấy tiếng reo hò náo nhiệt từ bên dưới của những người dân thị trấn.  

Tiếng cỗ vũ ấy lại như một tiếng vang đầy ám ảnh đối với những người vừa mất Cale.

"Đi nào."

Eruhaben ôm Raon trong tay và sử dụng phép thuật dịch chuyển tức thời để rời khỏi nơi này.

Không ai có thể nói được gì ngoài trừ những đứa trẻ đang khóc nghẹn ngào.

Họ dịch chuyển xuống mặt đất và ngay lập tức được bao quanh bởi một đám đông cổ vũ.

"Kiếm sư Choi Han!"

"Chiêu hồn sư Mary!"

"Pháp sư Rosalyn!"

"Nhìn kìa, là người của tộc Molan!"

"Rồng đen-nim!"

Mọi người tiếp tục reo hò nhưng nhanh chóng dừng lại và dần trở nên bối rối khi nhìn thấy những đứa trẻ đang khóc. Tất cả những anh hùng yêu quý của họ đều có vẻ mặt dữ tợn.

"H-họ thua à...?"

Những lời thì thầm hoảng loạn và tò mò dần lan truyền trong đám đông.

Hillsman chạy đến chỗ nhóm, cụ thể hơn là tới nơi những chú mèo con đang khóc.

"Đám trẻ có bị thương không? Mọi người ổn chứ? Chuyện gì đã xảy ra vậy?"

Anh nhẹ nhàng vỗ về bọn trẻ và kiểm tra vết thương. Đám đông tiếp tục xì xào đầy lo lắng.

"Hm? Thiếu gia Cale đâu?"

"Hức-"

Hillsman quay về phía chú rồng đang run rẩy vùi mặt vào ngực Eruhaben. Mặt Hillsman tái nhợt.

"Thiếu gia đâu?"

Eruhaben không thể trả lời câu hỏi của Hillsman mà chỉ dùng ánh mắt ra hiệu cho anh tiến về phía trước.

"Cale Henituse đã bị White Star bắt giữ."

Có thể nghe thấy sự tĩnh lặng và những tiếng thở bất ngờ khắp trung tâm thị trấn trước câu trả lời của Bud Illis.

Bud nói điều đó một cách chậm rãi, như thể anh vẫn đang xử lý chuyện gì vừa xảy ra.

"Chúng ta sẽ rời đi ngay bây giờ."

Một vệt sáng xuất hiện trước mặt của Eruhaben và những người đồng đội và sau đó họ đã được dịch chuyển đến cung điện của Alberu.

Alberu đã đợi họ từ trước khi họ đến.

"Mời vào, ta có phòng cho mọi người nghỉ ngơi."

Alberu Crossman quay lưng lại và nắm chặt tấm bảng vàng trong túi.

Không ai nói gì khi tất cả mọi người đều im lặng đi theo Alberu vào một căn phòng có một chiếc bàn ở giữa.

Chiếc bàn này nếu so với giá trị của những đồ nội thất khác trong cung điện thì nó khá khiêm tốn.

Phần còn lại của căn phòng được trang trí bằng ghế dài và gối sang trọng để tạo sự thoải mái cho người ở.

Raon nhanh chóng lấy ra một chiếc chăn ở góc phòng trong khi On, Hong đi theo.

Cả ba đứa trẻ đều cuộn tròn và chôn mình vào trong chiếc chăn ấm áp và thơm ngát.

Alberu cảm thấy tim mình như thắt lại.

'Đó chính là chiếc chăn mà Cale đã sử dụng khi anh ấy ở đây hai ngày trước với bọn trẻ.'

Những người nhìn thấy vẻ mặt đau khổ của Alberu đều nhìn về phía bọn trẻ bên giá sách và ngay lập tức hiểu được chúng đang làm gì.

"Chết tiệt!"

Họ nao núng và quay đầu về nơi có tiếng ồn.

Choi Han trông có vẻ vô cùng tức giận.

Anh trông giống như có thể giết chết White Star bất cứ lúc nào.

"Cale-nim đã biến mất ngay trước mắt chúng ta...!"

"Choi Han-"

"Không! Cale-nim, anh ấy chưa đủ đau khổ hay sao!?"

Anh tiếp tục hét lên.

"Choi Han, ngươi đang làm cho bọn trẻ sợ đấy."

Eruhaben nói với Choi Han.

Anh sau đó ngậm miệng và tặc lưỡi.

"Chết tiệt."

Choi Han thì thầm, chửi bới nhiều hơn bằng tiếng Hàn.

"Khốn khiếp."

_________________________________________________________

❤️ Nếu các bạn muốn ủng hộ mình tiếp tục dịch các truyện khác, các bạn có thể donate thông qua số tài khoản :  1903 7705 6890 18 (NGÂN HÀNG TECHCOMBANK) hoặc mã QR phía dưới

❤️ Nội dung ck: donate ủng hộ truyện wattpad

 ❗ Việc donate là  không bắt buộc, mình vẫn sẽ đăng truyện như thường. Sự ủng hộ của các bạn sẽ giúp mình có thêm động lực và điều kiện để tiếp tục dịch những bộ fanfic chất lượng khác. Cảm ơn các bạn rất nhiều!



Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro