Chương 2: "Một cậu chủ tính tình quái đản"

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Giây phút cậu rảo bước đi tới cánh cổng đồ sộ lỗng lẫy của nhà họ Han, bộ não đáng thương dung lượng nhỏ bé lập tức bị nhồi chặt. Khi ấy khả năng ngôn ngữ của Hyunjin chưa đủ để miêu tả chính xác, chỉ có thể liên tục thầm xuýt xoa: "To quá, đẹp quá..."

Ngồi trên chiếc sô pha thấp trong phòng khách rộng lớn, cậu tò mò nhìn chiếc bát thủy tinh trong suốt đựng táo Washington và nho California trước mặt, không dám tin những thứ đẹp mắt lạ lẫm này chỉ là để ăn. Jisung thảy một quả táo vào tay cậu, tỏ ý muốn cậu ăn ngay, khiến cậu rất hoang mang.

"Không cần cắt à?"

"Hử?"

"Không cần...Cắt thành tám miếng sao?"

Nhìn vẻ mặt ngạc nhiên của Jisung, cậu sợ hãi bổ sung: "Cả quả...Đều là của tôi à?"

Jisung ngẩn người một chốc, mãi mới nói: "Đúng thế, đương nhiên là của cậu hết." Nghĩ nghĩ một chút, nó lại đẩy bát hoa quả sang, đặt trên đùi cậu: "Của cậu cả đấy, cậu có thể ăn luôn, tôi sẽ gọi người mang thêm."

"Thật ư?" Hyunjin co vai, quên sạch sành sanh nguyên nhân gây ra vết tím bầm trên mặt, ngẩng đầu dùng cặp mắt đen láy như con thú nhỏ nhìn thiếu niên một cách biết ơn, "Cậu thật tốt."

"Hử? À...Đương nhiên rồi." Jisung dương dương tự đắc, không biết vì sao, được cậu ta khen lại cảm thấy cực kì thích thú. Thằng nhóc thoạt nhìn gầy yếu khiến người ta muốn bắt nạt này, không ngờ lại khiến nó cảm thấy nhỏ nhẹ điềm đạm thế thực đáng yêu.

"Ngon không?"

"Ngon lắm." Hyunjin cắn từng miếng nhỏ, gật đầu lia lịa.

Oa, đáng yêu quá đi! Jisung không nhịn được vươn tay sờ lên mái tóc màu trà mềm mại. Quả là giống Iris, a, không phải, còn đáng yêu hơn cả mấy con cún mình nuôi cơ, thật muốn ôm vào lòng. Nghĩ sao làm vậy, nó liền áp sát vào thân hình gầy yếu mới tắm rửa sạch sẽ của Hyunjin, ôm chặt lấy, hài lòng hôn một cái lên má cậu: "Chỉ cần cậu ngoan ngoãn, muốn gì cứ nói, tôi sẽ cho cậu hết."

"Ừm..." Hyunjin nhớ các sơ đã từng dạy, muốn cảm ơn người cho mình đồ ăn, muốn thể hiện sự cảm kích từ tận đáy lòng, thì phải cúi đầu một cách chân thành.

Từ ngày đó, Hyunjin là người của nhà họ Han, ngoài mặt là con nuôi của vợ chồng chủ tịch Han, nhưng thực tế chẳng khác nào thư đồng của những người lắm tiền nhiều của thời xưa; thân phận thực sự chính là: lúc nhỏ tuổi coi như người hầu, sau này lớn lên, nếu may mắn thì có thể trở thành quản gia.

Đương nhiên, đối với Jisung mà nói, lại càng đơn giản- Hyunjin chỉ là vật thay thế cho con chó cưng tên gọi Iris chẳng may đã mất. Nhiệm vụ chủ yếu của cậu là chơi cùng đại thiếu gia nhà họ Han, dùng những cách an toàn để xua đi những khoảng thời gian nhàm chán không thể tiêu khiển. Những lúc vui vẻ đại thiếu gia còn vuốt tóc hoặc ôm hoặc thưởng cho gì đó, lúc cụt hứng thì dùng gối ôm đánh mạnh vào người cậu, đẩy cậu ra sàn rồi ra sức véo má cho đến khi cậu khóc tu tu mới ngừng tay.

Cậu không gặp được một hoàng tử, mà lại là một cậu chủ tính tình quái đản. May thay cậu chủ này tuy không tốt tính lắm, đôi lúc còn độc tài xảo quyệt, hở một tí là động chân động tay, nhưng chưa có hành động bạo lực nào hơn việc véo mặt cậu. Hơn nữa sau này trưởng thành, tên Jisung kia hẳn là sẽ không đến mức trơ trán bóng tiếp tục véo mặt cậu nữa đâu.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro