Chương 35: "Cho cậu một đời hạnh phúc"

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Khi tỉnh lại, Jisung cảm nhận thấy vật thể đang co lại một khối trong lòng mình còn ấm áp hơn cả ánh mặt trời. Con người ấy hắn đã ôm không rời tay suốt cả đêm trường. Tấm lưng trắng bợt gầy gò của Hyunjin vì bị dán vào ngực hắn cả quãng thời gian dài, đã thành một mảng hồng hồng, nhìn vào càng đáng thương và đáng yêu vô bờ. Hắn nhịn không được cúi đầu hôn lên tấm lưng mỏng manh kia. Hyunjin lập tức giật mình cựa quậy, đồng thời vì cựa mình động tới chỗ đau mà hít một hơi, nhưng vẫn chưa tỉnh hẳn, chỉ khó chịu một lúc rồi lại thiếp đi mê mệt. Jisung bỗng muốn trêu Hyunjin, hắn bèn ghé sát lại cắn vành tai anh, tiếp đó lại chậm rãi hôn lên chiếc cổ đã sớm ngập dấu hôn, mãi cho đến khi hắn xoay người anh lại mà hôn ngực, anh mới chật vật rung rung mí mắt, gượng mở mắt ra.

"Chào buổi sáng."

Nét mặt Hyunjin hốt hoảng, dường như chưa tỉnh ngủ cố gắng nhận diện người trước mắt, một hồi lâu sau mới có vẻ tỉnh táo, "A" lên một tiếng, ngơ ngác há miệng.

"Sao vậy?"

Ánh mắt ấy hoàn toàn không giống như nhìn thấy người yêu, mà ngược cứ hoảng sợ như trông thấy quái vật khiến Jisung khó chịu.

"Thiếu, thiếu gia..."

"Hử?"

Hyunjin lúng túng nói: "Bây, bây giờ mấy giờ rồi?"

Khóe miệng Jisung giật giật: "Chín rưỡi, sao thế?"

"Thôi rồi! Muộn..." Những âm tiết phía sau còn chưa kịp thốt ra đã mau chóng biến thành tiếng rên rỉ. Đây là chuyện đương nhiên, trải qua một đêm, từ phần eo Hyunjin trở xuống chẳng khác gì đã bại liệt.

"Muộn cái cóc khô gì, sếp còn chưa tới công ty nữa là." Jisung lấy tay ôm anh kéo trở về, "Hôm nay nghỉ một bữa thì có sao đâu."

"Nhưng mà..."

Hyunjin vẫn xoay lưng về phía hắn, thấp thỏm lo lắng. Jisung vừa bực mình vừa buồn cười, bèn vòng tay qua thắt lưng anh nghịch ác.

"A.." Hyunjin hít xuống một hơi khí lạnh, cố sức vặn vẹo toan vùng khỏi tay hắn, "Làm gì vậy... Xin cậu..."

"Đáng yêu ghê..." Cố ý dùng giọng thật xấu xa.

Hyunjin đỏ luôn cả cổ, xấu hổ đến nỗi không ngẩng đầu lên nổi, chỉ cố ngăn những ngón tay lộn xộn của Jisung lại: "Cậu, đừng quậy..."

"Mau gọi Jisung ơi."

"Nào, yên đi."

Jisung ủy khuất, trưng ra đôi mắt long lanh, mà chiêu này thì Hyunjin bao giờ cũng phải đầu hàng.

"Rồi thì Jisung ơi." Hyunjin cụp mắt, người tưởng chừng như ngại ra lửa.

"Ngoan vãi, giờ nói cậu thích tôi đi."

Màn xoa nắn vuốt ve trên tay Jisung càng khiêu khích hơn nữa. Hyunjin ưỡng cong cả lưng, hoảng loạn thì thào: "Chuyện đó, chẳng phải cậu đã biết từ lâu rồi sao..."

"Nhưng tôi muốn nghe cậu nói ra cơ."

"..."

"Nói đi chứ!"

Hyunjin dường như muốn vùi mặt vào gối, nửa ngày mới bật tiếng lí nhí như muỗi kêu: "...Tôi thích cậu."

Giọng điệu lúng túng vì bị bắt phải thú nhận làm Jisung bỗng chốc thấy nao nao.

"Hyunjinie," Hắn xoay mặt Hyunjin lại, chóp mũi chạm chóp mũi, cùng nhìn nhau, ở cự ly thật gần này đôi mắt đối phương chỉ còn là ánh đen mơ hồ, "Sau này nhất định cho cậu một đời hạnh phúc."

"..."

"Thật đấy, tôi chỉ thích một mình cậu thôi, chỉ muốn sống cùng cậu."

Ánh đen gợn lên một chút, nước mắt chầm chậm rớt xuống.

"Xin lỗi cậu, Hyunjinie... Có phải tôi xấu xa lắm không?"

Hyunjin lặng thinh lắc đầu.

"Sau này tôi sẽ không bao giờ.."

Hyunjin chỉ nhắm mắt rúc mặt vào cổ hắn, cảm nhận mạch đập mạnh mẽ mà ấm áp ở nơi đang dần bị thấm ướt ấy. Lời hứa của hắn, cho dù anh không dám tin tưởng cũng sẽ luôn nhớ kĩ, xem như bảo bối giấu sâu trong lòng, những lúc cảm thấy bi thương lại lấy ra ngắm một chút, có vẻ như đau đớn sẽ tan tưởng. Bắt đầu từ thủa thơ dại, đã là như vậy rồi.

---------------------------------------------------------------------

Những ngày tiếp theo, Hyunjin đi đứng đều là bước thấp bước cao. Cũng chẳng biết do Jisung ăn quen bén mùi, hay cảm thấy thứ kinh nghiệm mới mẻ này quá ư thú vị mà kể từ hôm đó chưa đêm nào hắn buông tha cho anh. Mặc dù là tình cảm yêu đương đến từ hai phía, nhưng đối với một kẻ xưa nay chẳng hề sôi sục ham muốn như anh mà nói, đêm nào cũng triền miên hàng giờ liền thật sự là quá sức kịch liệt. Nhưng hễ mà thấy mặt Jisung là toàn thân anh cứ bứt rứt. Vậy mà kẻ đầu têu lại cứ mặt mày tỉnh bơ như không.

Thật là oái ăm, theo lý mà nói, đang ở trạng thái tỉnh táo mà phát sinh quan hệ thể xác kiểu này, thì cái bên vốn không phải đồng tính luyến ái chả phải thường bị sốc kinh khủng sao? Mà bản thân anh vốn biết mình thích người đồng giới, lại ấp ủ tình cảm sâu đậm với Jisung, rồi chân chính có tiếp xúc thân mật, vốn phải mừng rơn giữ chắc lấy Jisung không buông mới đúng, ấy thế mà bây giờ lại càng thêm bị gò bó không ngớt. Vừa nghĩ tới lúc mình thần trí cuồng loạn, bao nhiêu vẻ si dại đều lộ cho Jisung thấy hết không sót chút nào, Hyunjin đã thấy hổ thẹn không ngóc đầu lên nổi.

"Hyunjinie."

Vốn đang lúi cúi vì thất lưng đau mỏi ê ẩm, tìm kiếm mấy thứ trong kệ chất đầy tài liệu, bỗng nghe thấy tiếng Jisung, Hyunjin bất giác căng thẳng hẳn, vội vã đứng thẳng lưng.

"Thân thể khá hơn chút nào chưa?"

"Cũng ổn..."

"Trông cậu có vẻ mệt mỏi lắm, chỗ đó có đau không?"

"..." Bị hỏi một cách thẳng thừng như vậy, Hyunjin lúng túng né tránh ánh mắt hắn: "Không, không đau..."

"Ài da, lạnh nhạt quá nhỉ, có phải đang trách tôi mấy hôm nay dữ dội quá không?"

Tay Hyunjin đơ ra giữa khoảng không, gật đầu cũng không phải mà lắc đầu cũng chẳng đúng, vẻ mặt xấu hổ vô ngần. Còn cái tên mặt dày như thớt kia thì một tay nâng cằm anh lên xoay mặt anh lại, hôn lên bên môi anh một cái thật kêu, "Tất nhiên rồi, đây là lần đầu tiên trong suốt hai mấy năm qua tôi gặp được một tình yêu chân chính như ý mình mà, sao có thể không mất kiềm chế được chứ."

Chuyện mình vẫn luôn giữ ý chẳng ngờ lại bị hắn nói toạc móng heo như chẳng là gì như thế, lập tức Hyunjin đỏ lựng như tôm luộc, bối rối khôn xiết bậm môi, xoay người chạy trối chết. Mới chạy được hai bước đã bị Jisung ôm eo chặn lại.

"Hyunjinie, cậu cứ e lệ thế hoài."

"Nào, nào có."

Bản thân Hyunjin vốn là người bảo thủ câu nệ, thiếu hẳn kinh nghiệm cùng người ta tiến tới bước thành đôi thành cặp, ngay cả chủ động nắm tay cũng chưa từng thử, muốn thoải mái chẳng ngượng ngùng cùng Jisung thân mật, anh thật sự vẫn còn cần ít thời gian để tích lũy dũng khí, luyện cho da mặt dày thêm chút nữa.

Quen nhau một thời gian, trạng huống của Hyunjin đã khá hơn lúc đầu rất nhiều, không còn bị cứng người mỗi khi Jisung chạm vào, cũng không vì nghe thấy giọng Jisung mà phát run nữa, nhưng muốn y như Jisung, giữa ban ngày ban mặt ôm anh giở trò, anh vẫn không có cách nào ung dung nổi.

"Bó tay, cậu đừng cứ lóng ngóng vậy hoài, phải luyện tập nhiều nhiều vào mới được chứ."

"Tay... Cậu đừng sờ tay vào chỗ đó..." Hyunjin ấp úng, đỏ cả tai.

"Nhưng tôi cứ muốn sờ đấy."

"Ai da, Hyunjinie, vẻ mặt này của cậu sẽ khiến tôi muốn ăn cậu luôn đó nha."

Gã đàn ông này làm cách nào có thể học được cách tán tỉnh đồng tính nhanh như vậy chứ?!

"Ngài Han."

Tiếng gõ cửa chẳng khác nào thần chú giải ma pháp, người bên ngoài vừa đẩy cửa vào, lập tức Hyunjin liền đẩy Jisung ra, cuống cuồng nhặt đồ lên lao ra ngoài như muốn bảo toàn tính mạng. Đương nhiên tối đó anh lại bị Jisung vin cớ "Dám chạy trốn bỏ lại một mình tôi" để trừng phạt, giày vò anh đến kêu cũng không nổi.

Hyunjin càng sợ để Jisung nhìn thấy bộ dạng thảm hại mất kiểm soát của bản thân, hắn lại càng muốn chọc cho anh vô phương kiềm chế. Jisung hoàn toàn là muốn bắt nạt đến chừng nào anh ứa nước mắt mới chịu buông. Cảm giác thẹn thùng ngọt ngào ngày một mãnh liệt này khiến Hyunjin càng thêm cảm thấy bất lực với bản thân. Bị đùa bỡn xấu xa là vậy, nhưng trái lại Hyunjin rất dễ nóng ran cả người. Căn bản là anh không thể chống lại nhất cử nhất động của Jisung, đối với kẻ nhanh chóng thuần thục kĩ thuật tán tỉnh như Jisung, anh hoàn toàn chỉ còn nước ngoan ngoãn thuần phục.

Có lẽ là vì sự dịu dàng của Jisung toát ra trong thinh lặng, đằng sau thái độ xấu xa cố ra vẻ lãnh đạm. Hyunjin tưởng như sắp chìm đắm vào đó, một chút phản kháng tự cứu mình cũng chẳng làm được.

Quãng thời gian này, cuộc sống với anh mà nói chẳng khác nào cõi mộng.

Jisung nồng nhiệt, suốt ngày không ngừng lặp lại lời thổ lộ bên tai anh, rồi cả chuyện anh bắt đầu buông thả thân thể sa đọa theo sự dạy dỗ của hắn, cũng đều không chân thật chút nào.

"Cậu đó, không phải bây giờ nên nói vài lời ngọt ngào cho có không khí à? Nói coi nào." Jisung nằm trên giường, ngón tay thon dài nghịch nghịch tóc Hyunjin, yêu chiều hôn lên đỉnh đầu anh.

Hyunjin đành cười khổ với tính khí trẻ con của hắn: "... Tôi thích Jisung."

"Chỉ thích thôi chưa đủ, tôi muốn ngọt ngào hơn cơ."

"... Tôi yêu Jisung."

"Thế mới phải chứ." Jisung phấn kích nhoẻn miệng cười toe toét.

Lần đầu Hyunjin biết Jisung cũng có lúc cười khoe răng, trong vẻ tinh nghịch còn ẩn chứa sự ranh mãnh, khiến vị đại thiếu gia luôn cao xa vời vợi của anh lập tức trở nên sinh động đáng yêu hẳn.

----------------------------------------------------------------------------

"Hyunjinie ơi~"

Hôm nay Jisung dường như đặc biệt phấn chấn, gương mặt ửng hồng không có nửa phân trầm tĩnh mà tuổi tác và thân phận hắn nên có, bộ dạng đẩy cửa phòng xông vào hoàn toàn chẳng khác nào một nhóc học sinh trung học.

"Đợi đã nào..." Tôi đang quét dọn, cậu ra ngoài trước đi, đừng làm bẩn sàn!"

Lúc Hyunjin làm việc nhà sẽ rơi vào trạng thái quên đi bản thân. Bị hắt hủi, đại thiếu gia nhà họ Han hơi tủi thân dẩu môi, "Gì chứ, tôi có chuyện quan trọng chứ bộ..." Thế nhưng hắn vẫn ngoan ngoãn ngậm miệng lại, chờ Hyunjin tập trung dọn dẹp phòng xong xuôi.

"Có chuyện gì vậy?"

Tay cầm máy hút bụi, mặc bộ quần áo ở nhà rộng thùng thình, nhìn qua Hyunjin quả thật y chang bà chủ nhà. Jisung cho tay vào túi quần mò mẫm, hắn nhịn không được nhoẻn cười: "Hyunjinie, tôi có thứ này tặng cậu nè."

"Hửm, lại phung phí tiền..." Lời nói ra được nửa chừng thì nghẹn lại. Một cái hộp nhung đỏ nằm gọn trong lòng bàn tay đang xòe ra trước mặt anh. Không hề chuẩn bị tâm lý, anh ngẩn người, hoàn toàn không có dũng khí đoán bên trong chứa thứ gì.

"Tuy là khoản tình cảm rất kém cỏi, nhưng tôi vẫn muốn chính miệng nói ra, Hyunjinie..." Jisung ngừng lại giây lát, nhìn bộ dạng hồi hộp khó thở của Hyunjin, hắn mỉm cười trìu mến, kéo anh lại, bỏ máy hút bụi anh đang nắm cứng ngắc trong tay ra, sau đó ôm anh, chóp mũi chạm vào chóp mũi rồi nói, "Chúng ra mãi mãi ở bên nhau nhé."

Hyunjin giống như người mộng du, đờ đẫn chẳng phản ứng gì.

"Tôi muốn kết hôn với cậu."

"Ji... Jisung," Hyunjin lắp bắp, bộ dạng run rẩy cũng làm người ta thấy thương cảm, "Cậu... không cần phải..."

"Ừ?"

"Không nhất thiết phải làm vậy đâu, tôi, tôi đâu có lòng tham tới vậy..."

"Ừ?"

"Tôi không cần được cả đời... như bây giờ là tốt rồi... Tôi không ép cậu phải làm vậy..."

"Cậu nói ngớ ngẩn gì vậy? Tôi đang cầu hôn cậu cơ mà, cậu cho tôi câu trả lời thỏa mãn đi chớ."

Yết hầu Hyunjin nhộn nhạo lên xuống, căng thẳng đến mức mặt mày nhăn nhíu, dường như đang cố gắng kháng cự điều gì đấy, nhưng hoàn toàn nói chẳng nổi từ 'không'.

"Ngoan, chìa tay ra nào."

Hyunjin dường như sợ hãi chần chừ, rồi lại giống như không cưỡng được được cám dỗ, chậm chạp giơ tay ra. Thế rồi lại sực tỉnh rụt tay lại, cố sức chà tới chà lui vào quần mình.

"Tay hơi bẩn... Chờ chút." Anh vội vàng lẩm bẩm, nhưng dường như chẳng cách nào chà sạch bụi bẩn quét dọn dính trên tay, "Tôi, tôi đi rửa..."

"Không cần đâu!"

"Rửa tí thôi, không lại làm dơ..."

"Tôi đã nói không cần là không cần mà."

Hyunjin tròn mắt nhìn Jisung nâng tay mình lên, lồng chiếc nhẫn bạch kim kích cỡ vừa như in vào ngón tay anh, cả người anh run bần bật.

"Cậu sao thế?"

Hyunjin vẫn cứ run rẩy, không sao thốt được nên lời.

"Không thích à?"

Hyunjin đỏ hoe khóe mắt, lắc đầu quầy quậy. Không phải đâu... Chẳng qua anh sợ quá mà thôi. Ngộ nhỡ chẳng phải là thật thì làm thế nào đây? Ngộ nhỡ chỉ là giỡn chơi với anh thôi, thì biết làm sao đây? Vậy nhưng... lời hứa lớn lao chừng ấy, lời hứa có sức hấp dẫn chừng ấy, anh sẽ tin là thật mất. Cả đời anh, chưa bao giờ như hôm nay, đứng trên cao như vậy. Được Jisung dùng hai tay nâng lên cao. Thật rất đáng sợ. Một độ cao anh chưa từng dám mơ tới, quả thật chẳng thể đứng cho vững. Chỉ cần Jisung vừa buông tay, anh sẽ chẳng còn gì nữa.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro