Chương 5: "Chỉ cần biết cách lấy lòng tôi là được rồi"

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Nhân lúc Jisung còn đang tắm gội, Hyunjin cuống quít rà soát đồ đạc trong phòng một lướt, thu dọn hết món bảo bối vẫn thường đặt ở nơi dễ thấy, tả pí lù đều là đồ Jisung đã từng dùng, gom sạch sẽ giấu vào ngắn tủ khóa kĩ lại. Nếu để Jisung phát hiện ra anh từ bé đã bắt đầu lén lút tích trữ đồ vật của hắn, để hắn phát hiện ra anh là người đồng tính, lại còn thương thầm trộm nhớ hắn mười mấy năm, sợ rằng sau này sẽ chẳng có cơ hội nào gặp lại nữa, cũng chẳng cần nói đến chuyện được cùng hắn ngủ chung một giường.

"Hyunjin à, cậu đúng là tiết kiệm quá thể đáng!" Tên kia tắm xong đi ra, nửa nằm nửa ngồi vừa bấm điều khiển chuyển kênh vừa bất mãn bình luận. Ban nãy khi đang ăn cơm Jisung đã bắt đầu nghi ngờ không biết đồ đạc trong phòng khác có phải vẫn là đồ từ N năm về trước không, thậm chí chiếc bàn ăn bằng gỗ lim có vết dao ngày xưa hắn nghịch chơi vẫn chình ình ra đấy. Tiếp đó hắn lượn đại một vòng quanh nhà, không ngờ lại thấy thêm nhiều thứ quen thuộc, lúc đó mới xác định đồ đạc trong căn hộ này từ trước khi hắn đi đến nay vẫn không hề đổi khác.

"Hử?" Hyunjin mỉm cười, "Thì sao? Cả căn hộ này đều được bày biện theo ý của lão gia và phu nhân mà."

"Cho xin đi, thiết kế từ mấy năm trước á? Làm như nhà họ Han khắt khe với cậu lắm ấy. Để mai tôi gọi người đến tư sửa lại."

"Không cần đâu, đồ cũ tôi dùng quen rồi." Chỉ vì Hyunjin không nỡ đổi, hồi Jisung đi anh rõ ràng đã là một chàng trai hai mươi ba tuổi, cũng coi như đã chín chắn hiểu biết, thế mà vừa tiễn Jisung lên máy bay liền ngỡ ngàng chẳng biết phải làm sao, dường như ngay cả ăn ngủ cũng quên bẵng mất, về đến nhà liền dựa vào chiếc sô pha đơn Jisung thường dùng, một mình thẫn thờ đến hừng đông. Có lẽ cũng chính từ giây phút ấy, anh mới can đảm thừa nhận, bản thân mình thật to gan lớn mật, dám đem lòng yêu Jisung.

"Hyunjinie, đàn ông mà tùng tiệm quá, không biết cách tiêu tiền, sẽ khó lấy lòng bạn gái đó nha."

Hyunjin chỉ cười trừ.

"Nhưng thế cũng tốt, Hyunjinie vốn là của tôi mà, chỉ cần biết cách lấy lòng tôi là được rồi." Jisung vẫy tay, "Ngoan, lại đây cho tôi ôm một cái nào."

Thật là một mệnh lệnh khiến người nghe phải dựng tóc gáy. Tuy rằng từ nhỏ vẫn đảm đương vai trò thế thân cho cún yêu Iris, đã sớm quen với những yêu cầu như thế này, nhưng hiện tại đã là một gã đàn ông ngót nghét gần ba mươi tuổi, bảo anh ngoan ngoãn nằm trên đùi Jisung, khó tránh khỏi toàn thân cứng ngắc.

"Không nên đâu..." Hyujin cười khổ.

"Không nên?" Jisung nhướng mày, mặt mũi không hài lòng khiến anh nhận ra rằng, cho dù bao nhiêu năm trôi qua, thì vị đại thiếu gia như ông giời con này cũng không coi anh là một người đàn ông trưởng thành. Cách đối xử hiện tại so với khi xưa, cùng lắm cũng chỉ là sự khác biệt giữa Iris ba mươi tuổi và Iris mười hai tuổi. Đành phải cười khổ nằm thành tư thế kì quặc, cố gắng tưởng tượng lúc này mình chỉ là một con cún lông xù, dù cho chủ nhân có vuốt ve nồng nhiệt đến thế nào, cũng không hề nảy sinh ý nghĩ hay phản ứng không nên có.

Quả nhiên Jisung lập tức hài lòng ôm đầu anh vào ngực, vừa chăm chú xem TV vừa vuốt ve: "Hyunjinie, tóc của cậu mượt thật đấy... Da cũng mịn..." Jisung luôn luôn thích vuốt ve vật yêu, Hyunjin từ nhỏ đã bắt đầu nhận được sự "sủng ái" này, bị hắn mân đến tê dại, từ trán xuống cằm, chẳng còn chỗ nào không bị hết sờ lại nắn vô số lần, bởi thế ngày xưa mặt anh thường xuyện bị sưng vù.

"Ai da, đã quá..." Jisung hứng trí, lập tức đưa tay thò vào cổ áo anh bắt đầu trêu chọc phần cổ. Tiếp xúc thân mật thế này, dường như đã là chuyện cách đây bảy năm khi Jisung chưa du học. Tuy rằng Hyunjin vô cùng cố gắng kiềm chế, hô hấp vẫn có chút rối loạn, nhịn không nổi ngước mắt trộm nhìn Jisung đang vô cùng chăm chú theo dõi chương trình truyền hình buổi tối.

Jisung có vầng trán cao tao nhã vô cùng, tương xứng với chân mày thanh tú, đôi môi mỏng hơi mím, cặp mắt phượng thoáng nheo lại, dáng vẻ dễ dàng khiến người khác nảy sinh ý đồ xấu. Hyunjin đáng thương nằm trên đùi hắn, cách một lớp vải mỏng manh có thể cảm nhận được bắp thịt ấm áp mạnh mẽ bên dưới, ngay cả mùi hương thanh sạch ấm áp lẩn quất trên người hắn anh cũng có thể dễ dàng ngửi thấy, mấy ngón tay hắn lịa đang tùy ý vuốt ve xoa nắn lưng anh... Cứ thế này thêm chút nữa, e rằng bản thân sẽ không chịu đựng nổi, căng thẳng đến mức cả mắt cũng trắng dã. Chỉ sợ tiếng tim mình đập quá lớn sẽ bị hắn phát hiện, anh đành phải dốc sức ổn định lại tinh thần, di dời lực chú ý, cố sống cố chết không nghĩ tới việc lúc này mình đang gối lên đôi chân dài đẹp đẽ như chân siêu mẫu của Jisung, cật lực đè nén ý nghĩ đen tối vừa nảy sinh.

Vật vã đợi Jisung xem xong chương trình, cuối cùng thấm mệt mà không vuốt ve anh nữa, tắt đèn nằm xuống chuẩn bị ngủ, vẫn căng thẳng vô cùng, toàn tâm toàn ý khống chế thành công nhịp tim của mình, Hyujin đang định thở phào nhẹ nhõm thì thình lình bị ôm từ phía sau, thân thể bị đè xuống, hại anh thiếu chút nữa tắt thở.

"Hyunjin, ngày mai chuyển về nhà."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro