chương 27

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

  |27. It's okay to bot be okay|

---

đúng mười phút trước nửa đêm, mingyu không còn cô đơn nữa, khi hai cảnh sát bước ra khỏi nhà tang lễ với minghao bị kiệt sức giữa họ, hai tay quàng quanh vai của họ. mingyu ngay lập tức đứng dậy, vội vã tiến lại gần, "chuyện gì đã xảy ra vậy?"

"cạn kiệt sức lực. cậu ấy vừa ngất xỉu. có lẽ là do adrenaline đã làm ảnh hưởng," viên cảnh sát thở dài, khuôn mặt nhăn nhó, "tôi biết cậu nhóc này. tôi thương cậu ấy lắm, hầu hết chúng tôi đều thương cậu ấy." anh ta thở dài, đầu của minghao ngả sang một bên, "hai cheng có thể lớn về thể chất, nhưng về mặt cảm xúc, lại rất nhỏ bé."

mingyu gật đầu, không rời mắt khỏi minghao. anh muốn ôm cậu ấy, muốn giữ cậu ấy trong vòng tay mình, nhưng thật không may, lần này anh lại là người phải lùi lại. anh sẽ tôn trọng mong muốn của minghao không bị chạm vào, ngay cả trong trạng thái như thế này.

"xin lỗi, tôi có thể hỏi mối quan hệ của anh với cậu ấy không?" viên cảnh sát hỏi, tiếng hàn của anh ta có phần lúng túng và vụng về nhưng mingyu hiểu, "chúng tôi không muốn đưa cậu ấy về với một người hoàn toàn xa lạ..."

"à, vâng...vâng, tất nhiên rồi." mingyu nuốt khan, "tôi là học trò của cậu ấy. cậu ấy dạy ba lê ở hàn quốc..."

"được rồi. đây chỉ là thủ tục thôi." viên cảnh sát thở dài, "anh có biết cậu ấy sống ở đâu không? hay anh muốn tôi và bạn tôi đưa cậu ấy về?"

mingyu nhìn minghao một lần nữa, hít một hơi thật sâu, "tôi sẽ đưa em ấy về." mất một lúc, nhưng anh thành công trong việc đưa minghao ra khỏi hai người đàn ông, một tay đỡ dưới chân cậu ấy, tay kia ôm phía sau lưng, "có thể cho tôi địa chỉ không?"

và giờ đây, mingyu đã ở đây. vào lúc một giờ sáng, mingyu cuối cùng cũng đã dừng xe trước sân nhà thời thơ ấu của minghao.

nơi đây thật đẹp. nó giống như minghao nếu cậu là tự nhiên. ấm cúng và chân thành. mingyu hoàn toàn có thể tưởng tượng minghao đã khóc như một đứa trẻ sơ sinh và chạy loanh quanh nơi này khi còn nhỏ, có thể hình dung cậu nói chuyện với những bông hoa như thể chúng có thể nghe thấy mình.

vì cảnh sát đã tìm thấy chìa khóa xe trên người minghao trong cơn khủng hoảng của cậu, mingyu đã quyết định lái xe đến đây. anh bế cậu trai mệt mỏi từ ghế sau, đóng cửa xe lại.

mingyu đến cửa, ánh trăng phản chiếu từ chậu hoa nhỏ mà anh đá nhẹ bằng đầu ngón chân, và chìa khóa nhà được giấu ở đó như các nhân viên cảnh sát đã cho anh biết. anh xoay chìa khóa và mở cửa. anh nhanh chóng bỏ giày ra và đóng cửa mà không suy nghĩ thêm, khóa nó ngay sau lưng.

anh cảm thấy ngượng ngùng khi phải di chuyển trong một ngôi nhà mà mình không quen thuộc, bật vài cái đèn ở đây  đó, và cảm giác như một khoảng thời gian dài mới đến được một phòng ngủ thực sự.

khi bước vào phòng, mingyu lập tức nhận ra đây là phòng của minghao. anh nhận ra từ những cuốn sách về ba lê rải rác trên kệ sách, từ dây buộc của một đôi giày ba lê treo trên quạt trần...tất cả đều thật quý giá.

mingyu cẩn thận đặt minghao lên giường, cởi giày cho cậu, rồi nhanh chóng mang giày của mình ra ngoài và ném chúng gần cửa. anhh quay lại ngay lập tức.

mingyu để minghao trong bộ đồ tang lễ vì anh không cảm thấy thoải mái khi thay đồ cho cậu trong tình trạng này, và cũng không thấy thích hợp khi phải lục lọi ngăn kéo và tủ để tìm đồ thay thế. anh nhẹ nhàng kéo chân minghao vào dưới chăn mềm, vuốt những sợi tóc rối ra khỏi đôi mắt đỏ hồng của cậu, và kéo chăn lên tận ngực.

mingyu ngồi đó một lúc lâu sau đó, nhìn minghao ngủ. anh biết điều này có vẻ hơi đáng ngờ, nhưng anh không thể mang lòng mình ra đi, không thể đứng dậy và rời khỏi khi biết rằng mình sẽ bỏ lại một người con trai đang tổn thương và đau khổ như thế này.

mingyu nghịch những ngón tay của minghao, nắm chặt lòng bàn tay cậu như thể đang nói lời tạm biệt. rồi cuối cùng, anh chuẩn bị rời đi.

nhưng một bàn tay kéo anh lại, giọng nói mềm mại nhất có thể cất lên một lời cầu xin đau lòng.

"đừng đi."

chỉ hai từ thôi, nhưng chúng như một cú sốc vào ngực mingyu.

anh biết minghao chưa hoàn toàn tỉnh táo, biết rằng cậu vẫn đang ngủ và chỉ mơ về điều gì đó vì đôi mắt vẫn nhắm chặt, nhưng điều đó vẫn khiến anh cảm thấy ấm áp vô cùng.

mingyu mỉm cười, nắm tay minghao thêm một lúc nữa, đưa tay lên mặt để hôn lên các đốt ngón tay của cậu. anh thở dài, từ từ rút tay ra mà không nói lời nào. minghao đáp lại bằng sự im lặng, đầu xoay sang trái khi cậu cảm thấy thoải mái hơn, tay còn lại lén lút để dưới gối.

mingyu gật đầu, rời khỏi giường một lần nữa. anh rùng mình khi cánh cửa đóng lại với một tiếng kêu nhỏ, đứng ngoài một lúc và thở phào nhẹ nhõm khi chỉ vừa nghe thấy tiếng ngáy của minghao qua tiếng điều hòa.

mingyu đi vào phòng mà anh chỉ có thể đoán là phòng khách, ngồi xuống ghế sofa với sự ngần ngại.

anh nghĩ về việc rời đi, suy nghĩ về những gì nên làm trong tình huống này. nhìn lại, câu trả lời thông minh là tìm cách ra khỏi đây và gọi cho jihoon để xin lỗi một cách nửa vời và giải thích bản thân trước khi mất việc.

nhưng mingyu không thông minh.

anh là một kẻ ngốc.

cuối cùng, mingyu tắt điện thoại sau khi nghe tiếng báo tin nhắn thứ triệu lần trong tối nay, ném nó lên đệm bên cạnh. anh rên rỉ, gục đầu vào tay vì cảm giác như cả thế giới đang chống lại mình ngay lúc này.

mingyu ngồi dậy sau khoảng năm phút tự mắng chửi bản thân, ánh mắt rơi vào một bức ảnh được đóng khung trên bàn cà phê, ngay trước mặt anh. anh nhìn quanh và nhanh chóng cầm lấy bức ảnh, như một đứa trẻ lén lút lấy bánh quy sau khi bị cấm. mingyu đưa bức ảnh lại gần, và không mất nhiều thời gian để nhận ra những người trong bức ảnh.

trước tiên, mingyu nhìn thấy minghao. một cậu bé khoảng bảy hoặc tám tuổi, trông thật dễ thương. ánh mắt của anh tiếp tục di chuyển đến người phụ nữ ôm minghao trên một cái cầu thang, bên cạnh bức ảnh này, đầu của bà tựa vào đầu của cậu bé và cả hai đều nở những nụ cười rạng rỡ. minghao giống mẹ cậu đến mức không thể phủ nhận. mingyu giờ đã thấy điều đó rõ ràng đến nhường nào.

mingyu không thể tưởng tượng nổi điều này khó khăn đến mức nào đối với minghao. anh không thể hình dung việc mất một người cha, và vì không có bức ảnh nào của người cha trong nhà, điều đó càng làm anh cảm thấy tồi tệ hơn khi biết rằng người phụ nữ này có lẽ là phần còn lại của gia đình thật sự mà minghao có. mingyu không biết liệu cha của cậu có đã mất hay chỉ là một người cha vô tâm, nhưng cả hai đều không tốt như nhau.

"chào bác ạ" mingyu nói nhỏ, thì thầm khi anh giữ khung ảnh gần sát, "rất vui được gặp bác."

một khoảng lặng vô hình.

cho đến khi trời bắt đầu mưa. mingyu nghe thấy âm thanh của những giọt nước rơi lốp đốp trên mái nhà.

có phải cô xu đang khóc trên đó không?

"bác là một người phụ nữ xinh đẹp. con trai bác giống hệt bác vậy." mingyu mỉm cười, dựa lưng vào tấm đệm êm ái, "cậu ấy hơi mệt và có chút bệnh trong người, nhưng con đã cho cậu ấy đi ngủ rồi. bác không cần phải lo đâu ạ." cơn mưa hát...nó ngân nga... "con trai bác là người cứng đầu nhất mà con từng gặp đấy thưa bác." mingyu cười với bức ảnh trước mặt, "em ấy không để người khác dẫm lên mình hay công việc của mình...em ấy đứng lên bảo vệ bản thân và đưa ra những ý kiến mạnh mẽ, ngay cả khi chúng không thực sự được chào đón." anh bật cười, "nhưng đó là điều con ngưỡng mộ đấy cô xu. ngay cả từ xa, con có thể thấy rằng bác đã nuôi dạy em ấy rất tốt. bác đã làm một công việc tuyệt vời."

mingyu nhìn ra cửa sổ, thấy nó bị mờ đi vì cái lạnh, thở dài khi cơn mưa và nhiệt độ tranh giành sự thống trị. anh quay lại nhìn bức chân dung của mẹ minghao.

"con sẽ chăm sóc tốt cho con trai của bác nếu em ấy tiếp tục cho phép con. con sẽ cho em ấy không gian khi em ấy cần…con sẽ ôm em ấy khi em ấy muốn…con sẽ trò chuyện với em ấy khi em ấy cảm thấy muốn nói chuyện…" mingyu liệt kê từng điều một, và cảm giác thật kỳ diệu vì như thể mẹ cậu đang lắng nghe anh vậy, "con sẽ đối xử với em ấy như món đồ sứ yêu thích của bác."

sự im lặng vẫn tồn tại.

nhưng lần này, nó thật thoải mái làm sao.

mingyu ngồi đó lâu đến mức cảm thấy như cả thế kỷ đã trôi qua, đôi mắt mệt mỏi của anh chợt mở to khi nhìn vào đồng hồ trên lò sưởi, nhận ra rằng đã thêm một giờ nữa trôi qua, rằng anh thực sự đã nói chuyện với cô xu lâu đến vậy.

anh đặt bức ảnh trở lại trên bàn, cho điện thoại vào túi, "hmm" anh ngập ngừng khi chuẩn bị rời đi, cúi người một cách lúng túng về phía bức ảnh, "tạm biệt bác ạ, và...cảm ơn bác."

mingyu xoa mắt và xỏ lại giày, mệt mỏi đến kiệt sức.

thật tồi tệ khi điện thoại của mingyu lại hết pin, làm mất đi phương tiện dễ dàng nhất để tìm đến khách sạn gần nhất hoặc một chỗ nào đó. giờ anh phải đi bộ. quá tuyệt vời luôn.

mingyu mở cửa, rùng mình khi thấy mưa rơi rất nặng hạt. nhưng anh cố gắng chịu đựng, siết chặt áo khoác quanh vai trước khi đóng cửa lại, bước vào cơn mưa, ướt sũng từ đầu đến chân chỉ trong vài giây mà anh chưa kịp rời khỏi lối vào.

mingyu thở dài, cho tay vào túi vì anh cảm thấy mình thực sự xứng đáng với điều này. đây là một bài học cảnh tỉnh.

một bài học cảnh tỉnh rằng đây là việc tồi tệ nhất mà anh từng làm. anh ước mình chưa bao giờ nhận nhiệm vụ này ngay từ đầu, ước mình chưa gặp và làm quen với minghao vì cậu thực sự là người tuyệt vời nhất mà mingyu từng gặp trong hai mươi bảy năm cuộc đời của mình, và điều tồi tệ hơn là cậu lại là nghi phạm chính.

khốn nạn thật, mingyu cảm thấy mình sắp mất việc.

"đợi đã!"

mingyu nghĩ mình nghe nhầm trong một, hai giây đầu, suýt nữa thì tiếp tục bước đi, nhưng một giọng nói trong đầu anh bảo anh quay lại.

anh mở to mắt khi thấy minghao chạy ra khỏi nhà, nhảy xuống bậc thềm với đôi chân trần. cánh tay của minghao không thể che chắn khỏi cơn mưa khi cậu tiến gần hơn, và giờ đây, cậu còn ướt hơn cả mingyu.

"yah! em đang làm gì vậy?!" mingyu nheo mắt, bước vài bước về phía trước, "em sẽ bị ốm đấy! vào trong đi!"

anh lấy hết sức mà hét lên trong làn mưa.

minghao lắc đầu, cuối cùng dừng lại khi cách mingyu khoảng 1,5 mét, "đừng bảo tớ phải làm gì cả."

mingyu thở dài không tin nổi, "hao, em đang làm cái quái gì ở đây vậy?"

"tớ bảo anh đừng đi mà." minghao nói, và mặt mingyu tái mét.

vậy là cậu ấy vẫn tỉnh.

"tại sao anh lại bỏ đi? tớ bảo anh ở lại mà." minghao nói, và dù giữa cơn bão, việc thấy đôi mắt ươn ướt dường như là điều không thể, nhưng mingyu vẫn thấy minghao đang khóc. "sao anh lại phải cứng đầu như vậy?"

vai mingyu giãn ra, không thể không mỉm cười vì minghao quá ngây thơ, "là tớ cứng đầu á?"

"anh luôn như vậy mà." minghao thở dài, kiệt sức.

mingyu nhìn cậu một lúc, rồi tiếp tục sau một tiếng sấm lớn, "tại sao em lại theo tớ ra đây, hao?"

minghao nhăn mặt, mái tóc ướt bù xù khi cậu thở dài chịu thua, "anh thật sự muốn tớ nói ra sao?"

tim mingyu nhảy lên, nhưng anh vẫn nhìn minghao với vẻ ngạc nhiên, "nói gì cơ?"

minghao lắc đầu, cười vì mingyu thật ngớ ngẩn, "anh luôn ngốc nghếch như vậy sao?"

mingyu nghiêng đầu sang một bên, và minghao đã quá chán ngấy.

"tớ thích anh!" minghao hét lên, dang tay ra hai bên vì cảm giác thật tuyệt khi cuối cùng cũng thừa nhận, "tớ thật sự... thích anh. thích rất nhiều." cậu bày tỏ tất cả như một món tráng miệng ngon lành để mingyu nuốt trọn, "tớ...tớ chưa bao giờ cảm thấy như thế với ai đó trước đây...tớ thật sự thích anh, gyu."

gyu.

mingyu mỉm cười thích thú, giọt sương của chính anh cũng sáng lấp lánh trong hốc mắt, không phải vì mưa làm mờ mắt anh, "chẳng phải chúng ta đã xác nhận điều này rồi sao?" anh trêu chọc, "làm sao tớ không phải là swan lake của em được đây?"

minghao thở dài, "t-tiếp theo thì sao?" cậu cắn môi, vẻ mặt tuyệt vọng, "như... như...tớ thích em..." cậu nghĩ ngợi lâu, mingyu cảm thấy cậu lúc này thật đỗi đáng yêu quá đi mất. "nếu anh yêu tớ thì hãy nói đi."

minghao nhìn thẳng vào mắt mingyu, ngực cậu như đóng băng và nếu cơn giông bão này không làm hỏng lời thú nhận này, mingyu hẳn đã nghe thấy hơi thở của cậu bị nghẹn lại.

"tớ…tớ yêu em, tớ nghĩ thế?" minghao nhún chân, nhìn quanh như sợ bị phán xét, "nói như vậy có đúng không?"

mingyu mím môi, đôi môi run rẩy vì ngay cả khi minghao vừa trải qua bao khó khăn, cậu vẫn tìm ra thời gian để nói rằng cậu yêu mingyu theo cách mà một người bạn không thể.

"nghe có vẻ được đấy."

mingyu cười khúc khích, "vì tớ cũng yêu em." đôi mắt của minghao sáng lên khi lời thổ lộ của cậu được đáp lại, "có vẻ vậy." mingyu trêu chọc.

minghao loạng choạng tiến về phía trước, trợn mắt đấm vào ngực, "đồ khốn này."

và rồi cậu nắm chặt áo khoác của mingyu, kéo áo anh xuống mà đặt môi mình lên môi anh, cảm thấy mưa chảy xuống các đốt ngón tay mình khi cậu vắt những giọt nước mắt của bầu trời ra khỏi lớp vải.

mingyu mỉm cười trong nụ hôn, những ngón tay anh ấn sâu vào lưng dưới của minghao trước khi anh kéo tay cậu lên, lòng bàn tay nắm lấy gáy cậu, lưỡi luồn vào miệng cậu khi anh hôn sâu hơn.

nụ hôn thật tuyệt vời làm sao...

nhưng hôn một người mình yêu thì lại ở một cấp độ hoàn toàn khác.

tiếng sấm lớn nhất cho đến giờ là lý do khiến họ rời nhau ra. minghao lùi lại với một tiếng kêu thất thanh, và mingyu cười khúc khích vì đó là điều đáng yêu nhất mà anh từng thấy.

"chúng ta..." minghao lúng túng với khóa áo của mingyu, tránh ánh mắt anh, dẫu vậy trong ánh sáng mờ ảo, mingyu vẫn có thể thấy sắc mặt đỏ ửng của cậu, "có lẽ chúng ta nên đi làm khô người hoặc gì đó..."

mingyu nhìn xuống những bộ đồ ướt sũng của họ với một tiếng cười khẽ, "có lẽ vậy."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro