chương 26

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

  |26. breath|
  |📍hai cheng, anshan, china|

---

minghao ngồi trên đầu gối, nhìn xuống sàn, với lớp ren trắng vây quanh chân mình, mắt cậu như xuyên thủng bức chân dung của mẹ cậu.

cậu hầu như không nhớ ai ở đây, và những người cậu nhớ thì không đáng để nhớ.

lễ tang thật tẻ nhạt và kiệt sức. minghao cảm thấy như mình đã gãy hết cả bốn chi, như một con cá bị bỏ ngoài nước, một con chim cánh cụt bị sư tử biển nuốt chửng trong giá lạnh, một chiếc lá khô dưới đế giày.

cậu cảm thấy nhiều điều, nhưng cũng chẳng cảm thấy gì cả.

minghao đã trò chuyện với nhân viên cấp cứu và cảnh sát ngay khi đến đây. cậu biết mình sẽ nhận được câu trả lời như thế nào và nên chuẩn bị tinh thần, nhưng thông báo chính thức về cái chết của mẹ cậu vẫn như một cú sốc xuyên thủng trái tim cậu.

cậu cài một bông hoa nhỏ vào tóc, ngay trên đường cong của tai, chỉ vì nó hòa hợp với những bông hoa trang trí bên ngoài bình tro. cậu ghét nó nhưng nó khiến cậu cảm thấy gần gũi hơn với mẹ.

thời gian chậm rãi trôi qua...mỗi người bước vào căn phòng này đều bị bỏ qua. dù họ có vỗ vai cậu hay gửi lời chia buồn, cậu vẫn chỉ nhìn chăm chăm vào bức chân dung của mẹ.

minghao ngồi đó cho đến tận đêm, cho đến khi nhân viên ở nhà tang lễ bắt đầu băn khoăn về cách thông báo cho cậu rằng đã gần đến giờ đóng cửa, và họ cần phải kết thúc mọi thứ.

nhưng làm sao họ có thể? làm sao minghao có thể?

cậu chưa sẵn sàng để nói lời tạm biệt với mẹ, không nghĩ rằng mình sẽ sẵn sàng trong một thời gian dài nữa.

minghao đã chuẩn bị cho buổi lễ này trong nhiều tuần qua, và dù việc lên kế hoạch diễn ra khá suôn sẻ và nhanh chóng, nhưng có điều gì đó khiến mọi thứ trở nên chậm chạp và đau đớn diễn ra cùng lúc.

liệu có phải là nỗi đau? hay cậu không tin?

minghao không biết mình nên cảm thấy thế nào nữa.

dù vậy, sau một thời gian, cậu vẫn cố gắng đứng dậy khỏi sàn. khi đối diện với chân dung của mẹ, cậu không khóc, cũng như không rơi nước mắt trong suốt vài tuần qua, và đó là điều khiến cậu lo lắng.

"mama." giọng minghao nhẹ nhàng như hoa...một tiếng khóc thôi cũng đủ để cậu tan chảy "thực sự là như thế này sao?"

sự im lặng như một câu trả lời.

minghao hít một hơi, ngực nặng trĩu, trái tim yếu ớt nhưng cậu vẫn không khóc "con sẽ ngoan." cậu hứa, gật đầu như thể mẹ có thể nhìn thấy cậu, "từ giờ con sẽ cư xử thật tốt. mẹ không cần phải lo lắng."

minghao nhanh chóng rời khỏi, bông hoa rơi khỏi tóc cậu khi cậu cúi đầu giữa hai vai, giẫm nát những cánh hoa mà không chút quan tâm, bắt buộc mình phải bước từng bước một, ghét nó như một công việc vặt.

cậu đang rời đi.

cậu đang rời khỏi ngôi nhà thật sự duy nhất mà cậu từng biết.

minghao không nhận ra mình đã va phải ai đó cho đến khi thấy mình vẫn còn ở trong phòng tưởng niệm, chưa kịp ra ngoài vì bóng dáng bất ngờ chặn đường cậu.

minghao không hề chớp mắt khi bắt gặp ánh mắt của mingyu, không hỏi tại sao anh ấy ở đây hay bất kỳ câu hỏi nào mà người bình thường sẽ hỏi, chỉ lùi lại một bước khi mingyu cố gắng chạm vào cậu.

mingyu nhăn mặt, nhưng anh hiểu.

người đàn ông lo lắng lầm bầm xin lỗi, còn minghao thì quay đi, từng lời nói tiếp theo chỉ vào tai này ra tai kia vì đầu cậu đang chất đầy mọi thứ đã xảy ra.

cậu ấy lại nhìn vào chân dung mẹ mình, mắt cuối cùng cũng mờ đi vì cảm giác như mình sắp bùng nổ, chiếc chốt của quả lựu đạn đã bị tuột và không có gì có thể ngăn cản cơn bão cảm xúc sắp bùng phát vào mingyu.

cậu biết điều này không công bằng, biết mingyu chẳng liên quan gì, biết rằng anh ấy không có lỗi gì cả.

nhưng mặc kệ, minghao cần ai đó để đổ lỗi. hận bản thân mình chưa đủ.

"ra ngoài." câu cảnh cáo đầu tiên quá nhỏ để mingyu gần như không nghe thấy.

tuy nhiên, người đàn ông chớp mắt, hơi ngạc nhiên "gì cơ?"

"ra ngoài." minghao đang nhìn chằm chằm vào anh, với cái nhìn đầy phẫn nộ và thất vọng giống như lần đầu tiên họ gặp nhau.

có một khoảng lặng trước khi-

"ra ngoài!" minghao gào lên, nước mắt lăn dài trên má với tốc độ chóng mặt, vẻ mặt cậu đỏ bừng vì cơn giận dữ đột ngột, "ra ngoài! ra ngoài! anh không được chào đón ở đây!" cậu đấm vào ngực mingyu, đẩy anh ra khỏi phòng.

"hao-" mingyu cố gắng ngăn cậu lại, nhưng minghao dường như lại mạnh hơn.

"đm ra ngoài ngay!" minghao đẩy anh thêm lần nữa, lưng mingyu đập vào tường, "tất cả đều do lỗi của anh! tất cả con mẹ nó đều là lỗi của anh!" minghao chưa bao giờ chửi thề nhiều như vậy khi mingyu biết cậu, và mingyu thực sự không nên sợ hãi, nhưng anh thực sự cảm thấy như vậy. "RA NGOÀI!"

"này! này! lùi lại!" bảo vệ an ninh đã có mặt, khoảng hai hoặc ba người phải kéo minghao ra, hai người còn lại ở bên mingyu để đảm bảo anh ấy không bị thương.

"có chuyện gì ở đây vậy?!" một trong các sĩ quan hét lên.

"đưa anh ấy ra ngoài!" minghao vùng vẫy trong tay của những người đang giữ mình, liên tục chửi thề. mingyu kinh ngạc và đau khổ trước phản ứng bất ngờ này đến mức gần như bật khóc, "tôi không muốn anh ấy ở đây! tất cả là lỗi của anh ấy! tôi không muốn thấy anh ấy!"

một trong những người bảo vệ đứng cạnh mingyu, "thưa cậu, tôi cần yêu cầu cậu ra ngoài một lát để chúng tôi có thể làm cho cậu ấy bình tĩnh lại và tìm hiểu chuyện gì đang xảy ra."

mingyu nghe thấy viên cảnh sát nói nhưng không nhìn về phía ông ta, không có đủ can đảm để rời mắt khỏi minghao, khi cậu ấy cố gắng thoát khỏi tay những người đang giữ mình, tiếp tục gào thét và nói những điều mà mingyu biết là cậu không thật sự muốn nói.

"TÔI GHÉT ANH!" những tiếng la hét của minghao có thể làm vỡ kính.

mingyu lùi lại một bước khi cú đánh cuối cùng, run rẩy dữ dội và ngay sau đó, anh bước ra ngoài, điện thoại rung lên liên hồi trong túi, đầu óc như sắp nổ tung vì vẫn còn nghe thấy tiếng minghao gào thét và khóc ngay cả khi anh đã ra ngoài.

viên cảnh sát bảo mingyu đợi ở đây và sẽ trở lại khi mọi chuyện bình tĩnh hơn. mingyu chỉ nghe mơ hồ những gì người đàn ông nói, chỉ nhận thức được chỉ dẫn của ông ta khi cửa chính đóng sầm lại.

mingyu đứng đó một mình trong cảm giác như vĩnh cữu, cuối cùng ngồi thụp xuống vỉa hè, khuỵu tay lên đầu gối và nhìn chằm chằm vào bê tông.

điện thoại của mingyu vẫn rung liên tục trong túi quần, nhưng anh không còn đủ kiên nhẫn để thở chứ đừng nói đến việc trò chuyện với một jihoon đang tức giận.

anh cúi đầu vào tay, nuốt xuống hai ba lần trước khi cuối cùng bật khóc, những giọt nước mắt lăn qua những đốt ngón tay. mingyu chưa bao giờ cảm thấy cần được ôm ấp đến thế.

minghao đang đau đớn. đó là sự thật.

nhưng kết quả của sự thật xót xa đó lại là một trong những cảnh tượng làm đau lòng nhất mà mingyu từng chứng kiến trong 27 năm cuộc đời mình.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro