14. Bokuto Koutarou

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Happy birthday anh bé Kou, mặc dù hơi muộn chút 🥳🥳🥳

——————

"WOOHOO!" Anh ấy hét lên, và bạn giật mình tỉnh giấc.

"G-gì thế? Kou, có chuyện gì thế?" Em buồn ngủ hỏi. Em mở mắt ra, chúng mờ mịt và em đang cố gắng hiểu chuyện gì đang xảy ra.

"Em yêu dậy đi! Hôm nay là sinh nhật của anh! Chúng ta đi ăn mừng đi!!" Bokuto hét lên cùng lúc. Em đã nghĩ rằng khi đến một độ tuổi nhất định, mọi người sẽ không quan tâm quá nhiều đến ngày sinh nhật của họ nữa. Nhưng chồng em đã chứng minh cho em thấy điều đó rất sai vì anh đã hai mươi tám tuổi, và anh vẫn luôn hào hứng như một đứa trẻ hai tuổi chuẩn bị thổi nến trong ngày sinh nhật của mình vậy.

"Đợi một chút, em cần tỉnh ngủ đã. Em cũng cần caffeine nữa." Em lẩm bẩm. Đôi mắt vàng đó quan sát khi em ngồi dậy và chớp mắt từ từ để thích nghi với buổi sáng.

"Đừng lo, em yêu! Anh đã pha cho em một cốc rồi (cà phê hoặc trà)!" Anh kêu lên với chiếc cốc trên tay. Làm thế nào? Em thề rằng vài giây trước không hề có một chiếc cốc nào trong tay anh ấy.

Anh đưa cho em chiếc cốc, em nhấp một ngụm dài và thở ra 1 hơi thật lớn ở cuối: "Cảm ơn anh, Kou."

"Mhm, hôm nay em cảm thấy thế nào? Anh đã chọn sẵn vài bộ đồ cho em rồi!" Anh chỉ vào những chiếc váy, chắc chắn là có ba hoặc bốn bộ đã được bày ra.

"Chúng ta sẽ đi đâu vậy? Có vẻ như anh muốn đi đâu đó." Có một điều em chưa bao giờ hiểu được là tại sao Bokuto lại muốn chiều chuộng em vào ngày sinh nhật của anh cơ chứ. Anh luôn đưa em đi khắp nơi và mua đồ cho em. Anh nói 'nhìn em hạnh phúc khiến anh cũng cảm thấy hạnh phúc, đó là tất cả những gì anh muốn trong ngày sinh nhật của mình.'

Năm nào anh ấy cũng bảo em không cần tặng bất cứ thứ gì ngoài tình yêu của em. Sến quá đi. Em cũng sẽ tặng anh một cái gì đó.

Việc này thực sự đã mất rất nhiều thời gian để lên kế hoạch vì em phải nghĩ xem có điều gì mà anh ấy không thể nghĩ tới. Kuroo cũng đóng một vai trò trong món quà bất ngờ của em.

"Ừ, đúng vậy. Hôm nay chúng ta sẽ lái xe hai tiếng. Ta đến đó càng sớm càng tốt." Em nhìn anh ta với vẻ hoài nghi.

"Bokuto Koutarou." Em nghiêm khắc nói.

"Anh hứa lần này sẽ là việc muốn làm." Đó là những gì anh đã nói trong quá khứ và nó không bao giờ là sự thật.

----

Bokuto nhìn em vượt qua những công việc hàng ngày của mình, mỉm cười với mọi điều nhỏ nhặt. Anh rất hào hứng khi giúp em những việc nhỏ nhặt như giúp em xỏ giày hoặc đặt hẹn giờ để lớp trang điểm của em có thể khô.

Bọn em đã sẵn sàng đi vào khoảng chín giờ sáng. Bokuto dừng lại ở nhà hàng yêu thích của mình để ăn sáng rồi lên đường.

"Những chiếc burrito này không bao giờ hết ngon!!" Anh nói phóng đại bằng một tiếng rên lớn khi cắn một miếng to khác.

"Anh là một tác phẩm tuyệt vời." Em thở dài với một nụ cười và cắn bánh burrito của mình.

Trong suốt chuyến đi, Bokuto hát những bài hát em thường nghe khi anh lần đầu gặp em. Anh luôn cố tình hát sai tone chỉ để (chọc tức em) khiến em cười.

Anh ấy muốn chơi trò chơi đi đường nhưng em phải nhắc nhở anh vô số lần rằng anh đang LÁI XE nên bọn em không thể chơi trò chơi đi đường.

------

Em thực sự không biết anh đã đưa mình đi đâu. Nơi này trông khá vắng dựa trên số lượng ô tô có trong bãi đậu xe. Trước khi em kịp suy đoán, anh đã mở cửa xe cho em: "Đi thôi em yêu, em không muốn bị trễ đâu."

Hai bàn tay đan vào nhau và anh dẫn em vào một tòa nhà nhỏ màu trắng.

"Anh đưa em đến một địa điểm nhảy dù trong nhà vì anh quá sợ để nhảy dù thật." Anh ấy giải thích, một nụ cười toe toét hiện lên trên khuôn mặt em khi anh đề cập đến việc nhảy dù thực sự.

"Chúng ta hãy làm việc đó vào sau này!" Em hào hứng nói.

Bokuto kiểm tra việc đặt chỗ của hai người. Hướng dẫn viên sẽ đưa cả hai đến một căn phòng nhỏ để dạy những kiến ​​thức cơ bản về môn nhảy dù trong nhà. Cô ấy nói nó tương tự như môn nhảy dù ngoài trời. Cô ấy chỉ cho em ba tín hiệu tay mà em cần biết để người vận hành có thể biết em đang cảm thấy thế nào.

Khi đã nắm được khái niệm thì cô ấy dẫn hai người đến khu vực nhảy dù. Bokuto đi trước, anh trông thật dễ thương và hài hước, anh đung đưa đôi chân trong ống trụ thủy tinh để cố nhớ lại những gì người hướng dẫn đã dạy.

"Em yêu nhìn này! Anh đang bay!" Anh hét lên khi cố gắng vỗ cánh như một con chim, điều này làm rối loạn nhịp độ của anh và khiến anh va vào bức tường kính. Tiếng cười khúc khích của em không được chú ý khi anh ở bên trong tấm kính khi không khí ngừng chảy.

"Anh Bokuto, anh đã xong rồi!" Người điều hành hét lên. Sau khi kiểm tra mũ bảo hiểm một lần nữa, em sẽ bước vào căn phòng.

Nhìn chung, trải nghiệm này khá thú vị và em đã có được vài bức ảnh đẹp về chồng mình, trông anh thật ngốc nghếch.

-----

Khi về đến nhà, em bịt mắt Bokuto lại để ngăn tầm nhìn của anh.

Em ra hiệu cho Kuroo, người đã chờ sẵn trong nhà và chờ tín hiệu từ em.

"Được rồi Kou, mở mắt ra nào!" Anh mở mắt và em bỏ tay ra. Đứng quanh bàn bếp của em là Tsukki, Kuroo, Akaashi, Kenma, Atsumu, Hinata và đáng ngạc nhiên là Sakusa.

"Chúc mừng sinh nhật!!" Tất cả đều đồng thanh nói.

"Em muốn anh có thể ăn mừng cùng bạn bè nên em đã giăng lưới ở bên ngoài để mọi người có thể chơi vài hiệp bóng chuyền." Em nói một cách dịu dàng với nụ cười rạng rỡ trên khuôn mặt.

"Em yêuuuuuu." Bokuto kéo ra một nụ cười lớn.

"Cảm ơn em rất nhiều! Nào mọi người! Hãy chơi bóng chuyền trước khi quá muộn!" Bokuto hôn em. Khi rời môi khỏi em, anh nắm lấy cánh tay em và kéo em ra ngoài chơi bóng chuyền với những người bạn của mình.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro