15. Miya Atsumu

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tôi quay lại ròi mn ơiii, dạo này t phải đi quân sự nên k có thời gian ngồi dịch j hết, chương này t dùng đt để dịch đóoo. Tôi rất tâm đắc chương truyện này luôn í, đúng kiểu cảm xúc dạt dào, nên là mn hãy enjoy nó thật tốt nhé.

———————

Atsumu đã có một ngày tồi tệ.

Em dễ dàng đoán được khi nghe thấy tiếng cửa căn hộ của mình mở ra, nhưng không có tiếng 'Em ơi, anh về rồi!', cứ như sự bình yên trước cơn bão vậy. Bình thường anh giống như mặt trời, ấm áp và tươi sáng, chiếu sáng toàn bộ căn hộ với sự hiện diện của mình. Nhưng bây giờ, ánh mặt trời đó có vẻ đã bị mây che phủ. Những đám mây u ám. Em nghe thấy tiếng bước chân nặng nề của anh, tiếng dép loạt xoạt lên trên sàn.

Nghe tiếng bước chân đến gần phòng ngủ, em đóng laptop lại và đặt sang một bên. Đã có chuyện gì xảy ra lúc luyện tập sao? Hay anh đã đánh nhau với Osamu? Rất nhiều trường hợp có thể xảy ra, nhưng em không thể biết được là cái nào trừ khi Atsumu tự mình nói ra.

Cánh cửa mở ra, Atsumu đang hơi khom lưng, đôi mắt toát lên vẻ kiệt sức. Anh trông tệ hơn em nghĩ. Anh người yêu của em vốn rất cao lớn, luôn tràn đầy năng lượng, nhưng giờ anh trông không có chút tinh thần, như tàn lửa le lói. Nhấp nháy, gần như không giữ được và có thể bị dập tắt bất cứ lúc nào.

Không nói một lời, em dang rộng vòng tay chào đón anh. Tấm nệm lún xuống khi anh trườn vào giữa hai chân em, anh tựa vào lòng em và vòng tay quanh eo em. Anh vùi mặt vào ngực em như muốn trốn tránh tất cả. Em đặt một tay lên lưng anh trong khi tay kia ôm lấy sau đầu anh...

"Mừng anh về nhà, Tsumu." Em nhẹ nhàng nói. Không có tiếng đáp lại.

Thật kỳ lạ khi thấy Atsumu im lặng. Anh sẽ luôn có chủ đề để kể, về đồng đội, đứa em song sinh của mình, hoặc về chuyện gì đó anh thấy trên mạng xã hội. Ít nhất thì sự im lặng hiện tại của anh thật đáng sợ, mặc dù rất muốn biết đã có chuyện gì xảy ra nhưng em vẫn không hỏi. Em cảm thấy mình không nên phá vỡ sự im lặng này.

Nhìn cách Atsumu lao vào vòng tay mình tìm kiếm sự an ủi, em nhận ra rằng lời nói dường như không cần thiết trong trường hợp này. Vậy nên em lẳng lặng vuốt tóc và xoa lưng anh, để anh biết em vẫn đang ở đây.

Thời gian trôi qua, Atsumu hít một hơi thật sâu, anh nói: "Em biết anh sẽ không bao giờ lừa dối em, phải không?"

Em chớp mắt, đây không phải điều em mong nghe được: "Tất nhiên là không, chuyện gì đã xảy ra thế?"

Atsumu quay lại áp một bên má anh vào ngực em: "Một tên chết tiệt đã nói đi nói lại về việc anh sẽ ăn vụng và cắm sừng em như thế nào." Lông mày anh nhíu lại khi nói: "Nhất định phải đấm hắn thật đau." Anh ấy lẩm bẩm: "Đáng lẽ anh nên đấm thằng khốn đó thêm vài cú mạnh hơn."

Em theo bản năng kéo cánh tay anh lên từ bên dưới người, khi nhìn thấy vết bầm tím trên đốt ngón tay của anh, em thở hổn hển: "Atsumu-"

"Anh không sao." Anh rút tay lại, ôm lấy cơ thể em một lần nữa.

Có thể anh không đau thật, nhưng có điều gì đó vẫn khiến anh bận tâm. Atsumu lại im lặng, anh nhìn chằm chằm vào tường, tránh ánh mắt của em. Em nghĩ về lời nói của anh, hay đúng hơn là những lời người khác đã nói về anh. Nó làm em khó chịu.

"Người như vậy thật ngu ngốc, hành động như thể mấy người họ biết anh là người như nào." Em phân tích. Giới truyền thông luôn nói về anh như một tay chơi, vì thế mà nhũng người không biết anh cũng nghĩ anh như vậy. Một chuyền hai tuyệt vời, nhưng cũng là một tay sát gái, bắt cá nhiều tay, họ đồn đoán rằng anh quen hết cô này đến cô kia như thể đó là một trò chơi.

Em đã thấy mọi người tranh cãi trên mạng
khi nào thì Atsumu sẽ bỏ rơi em. Cái cách họ coi mối quan hệ của bọn em như một trò đùa, và Atsumu là một người chuyên đùa giỡn với trái tim người khác thật nực cười, vì điều đó không đúng sự thật, không đúng chút nào. Không giống giới truyền thông, em hiểu rõ Atsumu là người như nào.

Em biết anh sẽ luôn nhét đầy đồ ăn của em trai vào mồm vì cơm nắm Osamu làm là loại cơm nắm ngon nhất thế giới. Em biết anh sẽ bĩu môi như thế nào mỗi khi bị em đánh bại trong trò chơi điện tử. Em biết anh thích hôn lên môi em đến mức nào, anh khiến em cảm thấy mình là cô gái quý giá nhất trên đời.

"Chuyện này làm anh phải suy nghĩ." Atsumu bắt đầu: "Mọi người nghĩ anh đã lừa dối em vì em không đủ tốt, rằng anh có người khác bên ngoài, nhưng họ đã nhầm. Tất cả họ đều sai lầm." Anh nói.

Anh ngẩng đầu lên khỏi ngực em nhìn lên: "Em là người duy nhất của anh, người duy nhất có trái tim anh, người duy nhất khiến anh muốn về nhà. Không có ai khác, chỉ có em. Luôn luôn là em."

Ánh mắt em dịu lại trước lời nói của anh: "Atsumu..." Em thì thầm, định ôm lấy má anh nhưng anh lại lùi đầu lại, quay lưng lại với em. Sự bối rối che phủ khuôn mặt em: "Sao thế?"

Atsumu thở dài nặng nề, phát ra từ sâu thẳm tâm hồn anh: "Chỉ là... anh vẫn chưa đủ tốt." Anh lặng lẽ thú nhận.

"Anh cảm thấy như vậy bao lâu rồi?" Em hỏi nhẹ nhàng. Cảm giác như thể anh đã trăn trở về điều nay từ lâu rồi, đã nảy lên trong góc tối của tâm trí anh, và sự bất an của anh bắt đầu xuất hiện.

Anh đưa tay vuốt tóc: "Trong một khoảnh khắc."

"Không —"

"Đúng là vậy."Anh nhấn mạnh, cắt ngang lời em.

Atsumu lắc đầu: "Anh không tốt, sẽ không bao giờ đủ tốt cả." Giọng anh run rẩy và vỡ vụn như những cục than hồng nhỏ trên khúc gỗ. Anh đã lặp lại điều này bao nhiêu lần với chính mình chứ?

Anh nuốt nước bọt, hơi thở run rẩy thoát ra: "Em xứng đáng có nhiều hơn, em xứng đáng có mọi thứ. Nhưng anh không đủ tốt. Anh không xứng với em." Mắt anh rưng rưng: "Anh biết anh quá tập trung vào bóng chuyền, anh có thể là một tên khó tính, và... chỉ là... anh thấy sợ. Sợ một ngày nào đó, em sẽ rời khỏi anh."

Nước mắt anh chảy dài trên khuôn mặt, những tiếng nức nở nặng nề phát ra từ cổ họng anh. Em cảm nhận được những giọt nước mắt nóng hổi của chính mình trên khóe mắt: "Không." Em nghẹn ngào, ôm lấy má anh: "Em sẽ không bao giờ rời bỏ anh, không bao giờ."

"Xin em đừng bỏ rơi anh." Atsumu rên rỉ: "Ở lại với anh, xin em. Anh biết anh không có quyền, anh không xứng với em nhưng anh không nghĩ mình có thể sống nếu thiếu em."

Thật đau lòng khi phải nghe anh nói về mình như vậy. Đối với nhiều người, Atsumu rất tự tin. Anh tự tin về bóng chuyền, lời nói, hành động, nhưng anh đã giấu kín điều này suốt thời gian qua. Anh đã che giấu cảm giác của mình, cảm giác không xứng đáng, ghét bỏ bản thân.

Em kéo đầu anh xuống cổ mình, để anh trốn trong đó. Atsumu nén tiếng nức nở trên da em, toàn bộ cơ thể anh run rẩy trong vòng tay em. Chớp mắt ngăn những giọt nước mắt, em cố giữ anh càng gần cơ thể em càng tốt.

"Em yêu anh, Atsumu, em yêu anh rất nhiều." Em thì thầm, hôn lên một bên đầu anh. Anh khẽ rên rỉ rồi vòng tay ôm chặt lấy em: "Em yêu cách anh ôm em, anh khiến em cảm thấy an toàn. Em yêu cách anh khiến em cười đến mức đau bụng. Em yêu cách anh đam mê bóng chuyền. Có rất nhiều điều em yêu ở anh, Atsumu. Em không thể tưởng tượng được cuộc sống của mình, tương lai nếu không có anh. Anh khiến em quá hạnh phúc."

Em dừng lại, cố gắng trấn tĩnh lại. Áo của em hơi ẩm, có lẽ do nước mắt của anh, nhưng em không quan tâm. Em sẽ đắm chìm trong nỗi buồn, nỗi đau cùng anh, tất cả. Em muốn ôm lấy hết nhũng nỗi đau đó từ anh.

"Xin đừng nói rằng anh không xứng, Atsumu, bởi vì anh đáng được như vậy. Anh còn quá tốt. Anh xứng đáng được yêu, rất nhiều tình yêu là đằng khác."

Nước mắt thấm đẫm má, em nức nở và run rẩy. Em hy vọng Atsumu sẽ tin tưởng vào những lời đó, tin tưởng vào em. Không có gì mà em không thể làm cho anh ấy. Em thậm chí có thể hái những ngôi sao từ trên trời xuống để tạo thành chòm sao mang tên anh.

Atsumu đã ngừng rơi nước mắt anh nhưng vẫn tiếp tục thở mạnh vào cổ em. Em trở lại nghịch tóc anh vì em biết rõ hành động này đối với anh rất dễ chịu.

"Em có thể ở bên anh mãi mãi được không?" Giọng nói của anh rất nhỏ nhưng em vẫn có thể nghe thấy rõ ràng và rành mạch.

"Miễn là anh còn cần em."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro