25. Sugawara Koushi

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Cây bút trên tay của Sugawara dường như mỗi lúc một nặng hơn. Hơn một tiếng trôi qua rồi mà anh vẫn chưa viết được một chữ nào. Đã một tuần sau kỳ nghỉ và anh cảm thấy mình đang bận rộn hơn bao giờ hết.

Một tiếng thở dài chán chường rời khỏi môi trước khi mắt anh nhìn ra ngoài cửa sổ. Những bông tuyết nhảy múa trước mặt anh, từ từ rơi xuống mái nhà. Suốt cuối tuần, anh đã cố gắng soạn giáo án cho học sinh của mình, nhưng cuối cùng lại không có nhiều tiến triển lắm. Bây giờ là chiều chủ nhật và anh đang bị mắc kẹt.

Sugawara rên rỉ, ngửa đầu ra sau khi ghế xoay nhẹ, bắt đầu cảm thấy hơi vô vọng.

"Koushi? Anh ổn chứ?"

Mắt anh chợt mở ra và nhìn thấy em đang tựa vào khung cửa, rất lo lắng trước trạng thái căng thẳng của mình. Em đang mặc một chiếc áo nỉ cũ của anh với vẻ mặt ngái ngủ và anh bĩu môi.

"Ừ, ừm." Anh trả lời và đứng dậy đi đến chỗ em. Anh nắm lấy tay em để hôn cả hai trước khi hôn lên trán em: "Anh đánh thức em à? Anh xin lỗi."

"Không, Kou, không sao đâu." Em mỉm cười, đi theo anh trở lại ghế bàn làm việc: "Anh sao thế?"

Sugawara cười lắc đầu: "Anh bó tay rồi. Anh đang cố lên kế hoạch cho những bài học này trong tuần tiếp theo, nhưng anh không biết phải làm gì cả." Anh chỉ về phía giáo án của mình, mỗi ngày trong tuần vẫn đều khá trống trải.

Em ậm ừ: "Anh có thể làm theo chương trình giảng dạy mà?"

Anh đáp: "Tất nhiên là được." Và cười trước khi nhướn mày: "Nhưng chúng còn là trẻ con mà, em yêu. Anh không muốn trở thành một giáo viên nhàm chán khiến học sinh dễ quên bài và không thể chịu đựng giáo viên đâu."

Em cười. Em đã hẹn hò với anh ấy được gần ba năm và kể từ khi ở bên nhau, Sugawara đã dồn hết tâm sức cho học trò của mình. Từ những chiếc tất ngộ nghĩnh đến những bài học tương tác, đến những món quà sinh nhật dành cho học sinh của anh trong những ngày đặc biệt của lũ trẻ. Anh sẽ làm bất cứ điều gì cho chúng, nên tất nhiên anh không thể chỉ làm theo chương trình giảng dạy.

Sẽ không giống Sugawara nếu nó không phải là thứ gì đó đặc biệt.

Em nhìn ra ngoài ngắm tuyết rơi, mỉm cười trước vẻ đẹp của tất cả. Khu phố nhỏ của anh phủ đầy tuyết trắng xoá, khiến mọi thứ trông sáng sủa hơn một chút, và những ngôi nhà trông thơ mộng hơn một chút. Tuyết khiến mọi thứ có cảm giác giống như một cuốn truyện.

"Em có thể giúp gì cho anh không?" Em ngồi trên bàn của anh, chân đá qua lại.

"Ồ, em không cần phải làm gì hết. Em chỉ cần ngồi đó và trông thật xinh đẹp thôi, công chúa của anh." Sugawara ngước lên em để hôn và em đáp môi xuống môi anh ngay lập tức.

"Em không phiền! Kế hoạch của thứ hai là gì?"

Anh mỉm cười, nhìn vào lịch trình bên cạnh kế hoạch của mình: "Thứ hai anh sẽ bắt đầu chủ đề về các mùa và thời tiết, chủ đề nãy sẽ kéo dài..." Anh dừng lại, lật qua các trang: "Khoảng một tháng."

Em chỉ ra lớp tuyết ngoài cửa sổ: "Việc này sẽ thật hoàn hảo đấy! Hôm nay là chủ nhật, và không thể nào tất cả những thứ này sẽ tan chảy vào ngày mai phải không?"

Lông mày anh nhíu lại, điều đó cho thấy anh đang suy nghĩ về chuyện này. Sugawara trầm ngâm một lúc trước khi quay sang bạn với một nụ cười.

"Lấy giày của em đi, em yêu. Chúng ta sẽ ra ngoài!"

Sau khi lấy vài chiếc áo khoác và một đôi găng tay dự phòng mà anh để trong tủ, hai người đi ra ngoài. Em ngay lập tức bị ấn tượng bởi sự yên tĩnh ngoài này. Tuyết rơi khiến vạn vật như bị bao lại, thế giới xung quanh tĩnh lặng và thư thái. Em thở dài trước khi bước vài bước vào tuyết.

"Anh đang nghĩ..." Sugawara bước vào bãi cỏ phủ đầy tuyết trước nhà: "Anh sẽ bắt đầu bằng việc kể cho học sinh nghe về mùa hiện tại của chúng ta. Mùa đông hiện tại như thế nào, nhiệt độ lạnh giá, tất cả những điều tuyệt vời vào mùa đông." 

Em gật đầu đồng ý, chăm chú quan sát khi anh bốc lên một nắm tuyết trên tay.

"Nhưng thế thì chán quá."

Tất nhiên là thế rồi.

"Ồ, anh Sugawara, anh đang định làm gì thế?"

Anh ấy cười rạng rỡ khi nghe thấy điều đó. Tim anh lỡ nhịp và phân tâm trong giây lát. Nhìn em bây giờ xem, lông mi được điểm nhẹ bằng những bông tuyết, đôi môi mềm mại của em nhếch lên một nụ cười nhẹ, và mái tóc của em trông lung linh hơn dưới tuyết khi hai người đứng lâu hơn. Em trông thật lạ, thật xinh đẹp, giống như thiên thần tuyết.

"Anh nghĩ chúng ta có thể làm mọi thứ thú vị hơn một chút! Thay vì chỉ nói với lũ trẻ về thời tiết, thay vào đó anh giúp chúng trải nghiệm nó thì sao!" Sugawara nháy mắt với em trước khi ngã xuống bãi cỏ, cử động tay chân để tạo thành một thiên thần tuyết: "Anh nghĩ, chúng ta có thể cùng nhau làm một số thứ về tuyết, anh sẽ chụp vài bức ảnh để tham khảo, sau đó anh sẽ đưa học sinh ra ngoài làm vài hoạt động! Em nghĩ sao?"

Đầu anh nghiêng trong tuyết, mái tóc xám rối tung trong nền trắng bên dưới, đôi mắt anh nheo lại nhìn em trong khi cố tránh những bông tuyết rơi vào mắt. Em ngồi phịch xuống cạnh anh, biến thành một thiên thần của riêng mình trước khi quay về phía Sugawara.

"Anh nghĩ đó là một ý tưởng hoàn hảo."

Cho đến khi trời tối hẳn, hai người đã hoàn thành xong tất cả. Chụp một bức ảnh về thiên thần tuyết của nhau, cùng đắp một người tuyết trước khi tạo dáng với nó và chụp một vài bức ảnh trên đường đi. Cả hai đã thử làm một lều tuyết, đây không phải là thứ có cấu trúc đẹp nhất nhưng nó trông rất tuyệt khi chụp lên ảnh. Việc cuối cùng hai người làm là viết tên viết tắt của mình lên tuyết, bên trong một trái tim lớn, trước khi chụp ảnh nó. Mọi thứ đều hoàn hảo, một sự kết hợp tuyệt vời giữa thông tin và cá nhân, điều mà học sinh của anh chắc chắn sẽ yêu thích.

Bóng tối bắt đầu bao trùm khu phố, những ngọn đèn đường nhấp nháy từng cái một.

"Được rồi, được rồi. Một bức ảnh cuối cùng và chúng ta có thể hoàn thành, anh hứa!" Sugawara nói trong tiếng cười khúc khích khi em lắc đầu.

"Sao cũng được, Koushi. Anh làm gì với cái này?"

Anh kéo em về phía người tuyết trước khi giơ điện thoại lên để chụp ảnh. Em quay đầu lại mỉm cười, nhưng anh ngăn lại. Những đầu ngón tay đeo găng chạm tới cằm em, xoay em về phía anh để đối mặt với anh một lần nữa.

"Này." anh mỉm cười, nhìn vào môi bạn.

"Ừm, Koushi." Em mỉm cười đáp lại. Anh nâng cằm em lên một chút, môi chỉ cách môi em một hơi thở.

"Đến đây nào." Sugawara đặt môi mình lên môi em, phía sau có tiếng bấm nhẹ của camera điện thoại. Khi em lùi ra, anh cũng đặt một nụ hôn lên trán em.

"Cảm ơn vì đã giúp anh thực hiện kế hoạch của mình, em yêu. Anh nợ em."

Anh kéo bạn vào trong nhà, đóng cửa lại sau lưng trước khi lấy áo khoác cho em. Em cởi giày trước khi đi về phía nhà bếp.

"Anh không nợ em gì hết, Koushi. Em rất vui vì giúp được anh." Em nhấc mình lên quầy trước khi anh người yêu má ủng hồng của mình cũng ngồi lên: "Thật ra em đã nghĩ ra cái này."

"Ồ, gì thế?"

Em đặt một nụ hôn lên nốt ruồi nằm ngay dưới mắt anh.

"Một bữa tối thật hoàn hảo."

Anh cười, vỗ đùi em trước khi đi về phía tủ lạnh: "Anh hiểu rồi, em yêu."

Sugawara dành cả đêm với cảm giác buồn vui lẫn lộn. Tuần mới, đồng nghĩa với một cơ hội mới, nhưng cũng có nghĩa là thời gian gặp em sẽ ít hơn. Anh không thể ngăn được ý nghĩ cứ quẩn quanh trong đầu mình, bảo anh chỉ cần để em chuyển đến. Những cơn buồn ngủ bất tận, những cảm xúc cuối tuần bất tận, và cuối cùng anh cũng có thể trở về nhà với người anh yêu thương.

Khi anh ngồi vào bàn làm việc, mở hộp cơm bento mà em đã dành tất cả yêu thương để làm cho anh sáng nay trước khi em đi làm, tay anh lướt lướt điện thoại. Kiểm tra các tin nhắn và thông báo bị nhỡ, kiểm tra email của mình và cuối cùng nhắn tin cho em để thông báo.

Anh tự cười một mình, biết rằng em sẽ hỏi về tiết học của anh đã diễn ra như thế nào. Suagawara biết tất cả những gì anh sắp nói, tất cả các chi tiết về cách học sinh của anh cười rạng rỡ trong suốt bài học, những tiếng cười khúc khích mà chúng có khi làm người tuyết trong lớp, và tất nhiên, lũ trẻ rất thích thú với bất kỳ cơ hội nào để có thể nhìn thấy em. Sugawara thường xuyên chia sẻ về em, cho chúng xem những bức ảnh về những chuyến đi chơi cuối tuần của cả hai, cũng như để một bức ảnh trên bàn làm việc của mình và anh sẽ luân phiên thay đổi bức ảnh đó mỗi tháng.

Tuy nhiên, phần yêu thích nhất của anh là khi kết thúc bài học, cho chúng xem bức ảnh cuối cùng em gửi. những tiếng la hét của các học sinh, một sự pha trộn giữa "Eww", những khuôn mặt nhăn nhó và nụ cười trên môi học sinh của mình. Phần hay nhất là khi một học sinh ở hàng ghế đầu giơ tay và hỏi anh một câu hỏi với giọng nhỏ nhẹ.

"Khi nào thì thầy kết hôn, Sugawara-sensei?"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro