28. Oikawa Tooru

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương này cho tớ cảm giác như Oikawa cũng sẽ có những lúc thấy bất lực vì nhớ nhà hệt như vậy. Vì mn nghĩ mà xem, anh rời đất nước của mình ngay sau khi học xong THPT để bay đến một đất nước xa xôi, mặc dù theo tiếng gọi đam mê, nhưng mà vì ở chỗ xa lạ như vậy khó có thể gặp một người cùng quê để tâm sự, chắc chắn sẽ có lúc rất buồn và giống như muốn buông bỏ mọi thứ để trở về thôi ấy. Nhưng anh không làm vậy, đó là lí do anh được gọi là thiên tài của sự nỗ lực. Tớ đọc đc là dịch luôn cho nóng đó. Thương anh ghê.

————————

Bảy giờ tối.

Oikawa loạng choạng bước vào căn hộ mà mình thuê, sự cô đơn quen thuộc chào đón anh trong im lặng. Đôi mắt anh ánh lên sự mệt mỏi vì thiếu ngủ, cơ thể đau nhức vì những bài tập cường độ cao và cánh tay bầm tím do đón bóng quá mạnh.

Lẽ ra anh đã quen với việc này, nhưng thật tình cờ đây lại là một trong những ngày anh cảm thấy hoàn toàn kiệt sức, thật khủng khiếp.

Sẽ là nói dối nếu anh nói mình không muốn về nhà, Oikawa thực sự muốn về. Vô số ngày luyện tập khiến anh chỉ muốn xách ba lô lên và rời đi. Anh nhớ gia đình và những bữa ăn mẹ anh nấu ở nhà, anh nhớ việc thưởng thức món mì ramen chính hiệu ở nhà hàng gần trường cấp ba, anh nhớ việc được ôm người yêu trong vòng tay của mình vào lúc thư giãn.

Anh nhớ nhà của mình.

Oikawa đặt túi ở lối vào, không buồn sắp xếp chúng ở chỗ nào đó để khỏi chắn đường đi. Anh đá đôi giày của mình ra mà không quan tâm đến việc cất chúng cẩn thận lên giá giày. Anh kéo lê thân mình đến chỗ gần nhất, mềm mại nhất mà anh có thể tìm được để nghỉ ngơi – ghế sofa.

Căn hộ vẫn tối tăm mặc dù được chiếu sáng bởi ánh sáng còn đọng lại trên bầu trời buổi chiều tà. Anh nặng nề đặt một cánh tay lên mắt, một tiếng thở dài thật dài thoát ra từ môi anh.

Người đầu tiên hiện lên trong tâm trí anh chính là em.

Anh muốn gặp em.

Oikawa đột nhiên nhớ đến chiếc điện thoại bị bỏ quên trong túi xách của mình. Anh hơi nhấc cánh tay lên để liếc nhìn chiếc túi, nhưng sau đó lại lờ đi.

Sao cũng được, mình không có tâm trạng...

Có lẽ chỉ một chút nữa thôi.

Khi đôi mắt anh không còn chịu được sức nặng của ý thức nữa, cuối cùng anh dần chìm vào giấc ngủ.

Anh thấy mình trong một giấc mơ. Anh đang ở trên một cánh đồng cỏ và không có gì khác xung quanh. Mọi hướng anh đi đều không có trở ngại, chỉ có một cánh đồng vô tận.

Anh đang tìm kiếm cái gì?

Anh đã đi đâu thế?

Anh tiếp tục bước đi không mục đích.

Ahh... mình đã đi bộ được bao lâu rồi nhỉ?

Tiếng chuông vang lên từ phía trước, thu hút sự chú ý của anh, làm cho đôi chân của anh bắt đầu tăng tốc. Anh đây rồi, chạy về phía tiếng chuông vang lên với hy vọng tìm được đích đến.

Một tia sáng làm anh chói mắt.

Oikawa tỉnh dậy khỏi ghế sofa khi tiếng chuông cửa tiếp tục vang vọng cả căn hộ. Anh có chút bối rối, vì nhớ rõ rằng hôm nay anh không gọi đồ ăn giao tận nơi và cũng không có mời ai đến.

"Đến đây." Anh nói rồi lảo đảo lê mình về phía cửa, không thèm kiểm tra điện thoại nữa.

Tay anh chạm vào tay nắm cửa khi mở khóa. Anh chưa nhìn ra người đó là ai, nhưng đôi giày chắc chắn là của một người quen: "Có chuyện gì không-"

"Tooru!"

Hả?

Đôi mắt rũ xuống của anh mở to ngay lập tức khi nghe thấy giọng nói quen thuộc gọi tên của mình. Đầu anh ngẩng lên khỏi mặt sàn, ngay lập tức nhìn chằm chằm vào em.

Em đứng trước cửa nhà anh với chiếc balo to tướng đeo trên lưng, như một con gấu túi và một chiếc vali còn to hơn nữa bên cạnh. Em ở đó, bằng xương bằng thịt, ngay trước mặt anh, môi nở nụ cười toe toét mà anh ngày đêm nhớ mong.

"Anh không nghe điện thoại của em." Em vừa nói vừa cố ý bĩu môi, nhưng anh chắc chắn rằng em rất thích thú trước phản ứng của bạn trai mình.

Oikawa vẫn không nói nên lời khi quan sát em từ đầu đến chân, xác nhận lại xem liệu đó có phải là người thật hay không, một nửa quý giá của anh, ngay trước cửa nhà anh. Phải chăng đây chỉ là sự trùng hợp ngẫu nhiên, khi bằng cách nào đó em lại xuất hiện trước mặt anh như một thiên thần một cách kỳ diệu nhất vào lúc anh cần em nhất?

Có lẽ vậy.

Tay anh rời nắm cửa rồi ngay lập tức kéo em vào một cái ôm thật chặt và ấm áp. Cảm giác thật kỳ lạ biết bao khi vùi mặt vào hõm cổ em, tận hưởng cảm giác ấm áp mà anh khao khát được cảm nhận. Anh cảm thấy em đáp lại cái ôm của mình, khi em đưa tay lên ôm, anh có thể ngửi thấy mùi hương quen thuộc của em xộc vào mũi mình như muốn nói: "Lâu rồi không gặp!"

Anh cố ôm em lâu hơn một chút trước khi bị quấy rầy để giúp em cất đống hành lý nặng nề. Anh không hỏi câu nào, chỉ bám lấy em như một đứa trẻ bất lực và kết thúc một ngày dài bằng một cái ôm.

Và anh lại cảm thấy như đang ở nhà.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro