30. Miya Atsumu

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng



Trong hai năm hẹn hò với Atsumu, anh ấy chưa bao giờ ăn những viên kẹo màu xanh trong gói kẹo dẻo. Hương mâm xôi xanh ngọt ngào chưa hề lướt qua môi anh dù chỉ một lần, mặc cho em nhất quyết ép anh phải ăn chúng.

Anh đã cho em một nắm kẹo trong lần đi xem phim đầu tiên của cả hai với tư cách là một cặp, và khi em hào hứng nhặt vài viên màu xanh lam từ đống kẹo, huyên thuyên về việc đó là món em yêu thích như thế nào và em đã ước nhà sản xuất có thể làm một gói chỉ toàn có những vên màu xanh ra sao, tất cả những gì anh làm là lắc đầu.

"Em ăn đi. Anh không thích vị này."

Sau đó, mỗi lần mua một gói kẹo dẻo, Atsumu luôn thả những viên kẹo màu xanh vào lòng bàn tay đang chờ đợi của em.

Vậy nên, đây thực sự là một cú sốc, một sự phản bội, khi em đi làm về và thấy Atsumu đang nằm dài trên ghế dài, một chiếc kẹo dẻo màu xanh lam đang trên không trung và hướng tới cái miệng đang há to của anh ấy.

"'Tsumu, anh yêu." Em cẩn thận hỏi: " Anh đang làm gì vậy?"

Với một ngụm kẹo, anh trả lời: "Ăn kẹo."

Em dùng ngón tay nắm lấy cằm anh ấy và bóp, mím môi anh ấy lại và tạo cho anh ấy khuôn mặt cá nhỏ đáng yêu này: "Hình như em vừa nhìn thấy một cái màu xanh!"

Em đang kịch tính hóa, em biết, nhưng em cần phải xoáy sâu vào vấn đề này. Em đã bị thuyết phục suốt hai năm rằng anh không thích chúng, và bây giờ thì sao? Em nghĩ việc đặt câu hỏi là chính xác.

"Mmmuh."

Lông mày của em nhăn lại: "Em tưởng anh không thích?"

Anh cố gắng trả lời, thực sự là vậy, nhưng cách em ôm má anh như bị bóp nghẹt, lộn xộn. Em bất đắc dĩ buông ra để anh giải thích: "Chà." Atsumu ngượng ngùng, má anh đỏ bừng dưới cái nhìn của em. Đầu ngón tay của em cảm thấy ấm áp: "Em có vẻ mặt rất dễ thương và hào hứng khi nói rằng em thích chúng đến mức nào nhưng anh chỉ... Nói dối một chút thôi."

Em choáng ngợp trước lời thú nhận của anh người yêu, tim đập thình thịch trong lồng ngực trước sự dễ thương của anh. Chắc chắn là một tên ngốc to xác nhưng lại rất đáng yêu.

Không có phản ứng ngay lập tức, anh ấy tiếp tục đi: "Em đều nở nụ cười hài lòng mỗi khi anh đưa cho em. Anh phải làm thế nào đây?"

"Nói cho em biết sự thật?"

Atsumu nhún vai và lầm bầm một cách trẻ con: " Anh đoán vậy."

Em đưa tay lên vuốt ve quai hàm anh, nhìn chằm chằm vào anh khi ánh mắt ấy lướt qua giữa em và gói kẹo bị bỏ quên. Với mỗi giây trôi qua, em cảm thấy sự đáng yêu đang lan khắp cơ thể mình.

Ôm hai má Atsumu lại một lần nữa, em hôn lên đôi môi nhăn nhó của anh, lên chóp mũi anh, trước khi nói với anh ấy: "Anh thật may mắn vì anh quá dễ thương."

Atsumu đuổi theo môi em, hôn em một lần nữa, ánh mắt anh đầy mơ màng: "Em nghĩ anh dễ thương sao?"

Em đảo mắt rồi ngồi xuống chiếc đệm bên cạnh anh và vắt chân qua đùi anh ấy. Atsumu tươi cười rạng rỡ khi đến gần em và quàng tay qua vai em. Và, như thói quen cũ, anh đặt túi kẹo vào lòng em: "Em có thể ăn nốt mấy viên màu xanh còn lại."

Em lấy hai cái từ trong túi ra và nhét một cái vào tay anh: "Chúng ta sẽ chia đều, phải bù đắp cho khoảng thời gian đã mất."

"Ừm." Anh ngân nga, hôn lên thái dương em: "Anh nghĩ em nói đúng."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro