Mở bát đầu năm

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Happy new year!!!!!!

———————

Bokuto Koutarou không bao giờ có thể giữ bí mật về em.

Đến mức ngay cả đồng đội của anh cũng biết mọi thứ về em, như phần yêu thích của em trong loạt phim 'Saw', thứ nước yêu thích của em tại quán cà phê gần đó, những địa điểm yêu thích để đến khi em cần giải tỏa đầu óc, món tráng miệng và đồ ăn nhẹ yêu thích, thậm chí cả giống mèo yêu thích của em. Nhưng ngoài tất cả những điều đó ra, họ rất vui vì đội trưởng của họ cuối cùng đã tìm được ai đó cho riêng mình. Bằng cách nào đó, có vẻ như anh ấy thậm chí còn tràn đầy năng lượng và đam mê hơn với mọi thứ khi quen biết em, và điều đó không chỉ tốt cho các trận bóng chuyền của họ mà còn giúp giảm nguy cơ Bokuto chuyển sang chế độ Emo mode.

Nhưng họ chưa một lần có cơ hội gặp em.

Điều đó khá kỳ lạ với đội, Bokuto không ngừng nói về em nhưng chưa bao giờ mời em đến xem anh luyện tập hay đấu trận? Theo những gì họ biết, em đã hẹn hò với anh được hơn ba tháng, nên thật kì lạ khi chàng trai tóc hoa râm còn không cố gắng lôi kéo em đi gặp bạn bè mình, anh không phải là người giỏi giữ bí mật về những mối quan hệ, vì vậy hơn tất cả, chuyện này hơi kỳ quái.

Tuy nhiên, hầu hết thời gian, họ không chú ý nhiều đến điều đó và nghĩ rằng có lẽ em chỉ là người nhút nhát. Đến nỗi họ gần như không cảm thấy một con mắt tò mò đang lén nhìn qua cánh cửa phòng tập hơi mở, tò mò quan sát tình hình bên trong.

Em không có ý định đến đây vào ngày hôm nay, nhưng hoàn cảnh khiến em không có lựa chọn nào khác, ít nhất đó là những gì em có thể nhận được từ tin nhắn của bokuto về 'Em mau đến đây điii, trường hợp cực kỳ khẩn cấp' với vài biểu tượng cảm xúc sau đó. Bây giờ cuối cùng em cũng đã đến nơi, em đang cân nhắc xem có nên vào phòng tập hay không, những suy nghĩ về việc liệu có nên làm gián đoạn việc tập luyện của họ hay không đang lởn vởn trong đầu em.

Cho đến khi em nghe thấy giọng Bokuto.

"BẠN GÁI CỦA TÔI CUỐI CÙNG TỚI RỒI!"

Giọng anh the thé, vang vọng khắp phòng tập khi anh bất ngờ thả quả bóng xuống, chạy về phía cửa để mở rộng nó hơn, thu hút sự chú ý của mọi người bên trong. Anh không tiếc một giây nào và vòng tay ôm chặt lấy em, khuôn mặt anh bừng sáng khi vùi vào hõm cổ em. Em chỉ có thể mỉm cười nhẹ nhàng, vẫn quen thuộc với sự trìu mến của anh bạn trai khi ôm lại anh ấy, ngón tay cái vuốt ve cánh tay anh.

Bokuto nới lỏng cái ôm khi em ngước lên nhìn, nở một nụ cười ngượng ngùng trên khuôn mặt khi em nghiêng đầu sang một bên.

"Vậy, Koutarou, trường hợp đặc biệt khẩn cấp đó là gì vậy?" Nụ cười của anh nhạt đi một chút, thay vào đó là vẻ mặt ngượng nghịu, chóp tai anh đỏ bừng. Em không thể không cười khúc khích trước phản ứng của anh ấy, cậu chàng tránh ánh mắt của em bằng mọi giá.

"Anh chỉ muốn gặp em thôi." Anh lặng lẽ lẩm bẩm, mắt đảo quanh phòng tập, nhìn khắp nơi trừ em. Đôi mắt em mở to trước câu nói của anh ấy, nụ cười của em biến mất chỉ để thay thế bằng vẻ mặt nghiêm túc hơn, lông mày anh nhíu lại khi bị em đánh vào vai: "Á! đau quá, em mạnh tay quá."

"Em đã đạp xe nhanh nhất có thể trong hai mươi phút vì nghĩ có chuyện gì đó đã xảy ra với anh!" Đột nhiên, em như quên mất tất cả những người xung quanh mình, chỉ tập trung vào Bokuto, đứng trước mặt em với vẻ cái môi đáng yêu nhất trên mặt (em suýt chút nữa đã nhượng bộ khi nhìn thấy vẻ mặt này, nhưng em quyết định không phải là hôm nay): "Ahh, thỉnh thoảng em lại quên mất mình đang hẹn hò với một tên ngốc."

"Anh không ngốc!" Anh lớn tiếng kêu lên, nghe đồng đội cười khúc khích trước lời nói của mình. Em nhìn Bokuto, một nụ cười hiện lên trên khuôn mặt khi em cố gắng hết sức để không bật cười.

"Vậy hãy nói cho em biết 'Drakryggen' nằm ở đâu." Anh nhìn em bối rối, khuôn mặt anh ấy giống như một chú cún con buồn bã.

"Em vừa tạo ra một từ mới vô nghĩa!"

"không phải."

"Có, phải đấy!"

Đồng đội của Bokuto nhìn khung cảnh trước mắt với ánh mắt thích thú, thích thú với sự hỗn loạn giữa hai người. Ngay cả mấy quản lý cũng có vẻ cảm thấy thú vị khi họ dừng cuộc trò chuyện để lên kế hoạch cho buổi tập hôm nay chỉ để cười khúc khích với Bokuto và em.

"Em chỉ muốn anh trông ngu ngốc trước mặt đồng đội thôi." Bokuto bĩu môi, đôi mắt trông y như một con cừu trong phim hoạt hình. Tiếng cười khúc khích rời khỏi môi, em đưa tay lên xoa tóc anh khiến anh như tan chảy trước cái vuốt ve đó.

"Có lẽ em đã làm điều đó nhiều lần rồi." Em nói thêm, mỉm cười dịu dàng với anh: "Tuy vậy em vẫn yêu anh."

Anh dường như hoàn toàn phớt lờ những lời trêu chọc của em vào lúc này, trở lại với con người thường ngày của mình và nở một nụ cười rạng rỡ, tự hào trên môi, anh cúi xuống hôn nhẹ vào má em.

"Rõ ràng là anh là người giỏi nhất." Bokuto nói, đứng thẳng người lên khi nhìn em: "Nhân tiện, anh cũng yêu em."

Anh đột nhiên quay lại, tay đặt lên eo em khi đối mặt với đồng đội của mình, trông như thể sẽ bắt đầu khoe khoang về em sau một giây nữa, một hơi thở sâu thoát ra từ môi Bokuto.

"Mọi người, hãy gặp cục cưng của tôi, tình yêu của đời tôi-"

Em chỉ có thể giấu mặt vào trong lòng bàn tay khi nghe những lời này anh, cả đội bóng chuyền Fukurodani bật cười ra nước mắt.

"Anh không chỉ sử dụng từ cục cưng một cách nghiêm túc, phải không?" Em lầm bầm, quay đầu về phía anh người yêu trong khi cố gắng nhịn cười, hình ảnh khuôn mặt không hiểu gì của Bokuto trước mặt em.

"Có gì sai khi gọi em là cục cưng của anh à?" Bokuto hỏi, và lần này em cũng cười, giọng em hòa vào giọng nói của những người khác, mặt em cứng lại vì cười quá nhiều.

"Chúa ơi, mình chắc chắn đang hẹn hò với một tên ngốc."

———————

Chúc mừng năm mới cả nhà 🥳🥳 Cùng chờ movie phát sóng nheeeee!!!!!!

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro