Chap 1

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Quán cafe

"Chúng ta chia tay đi." 

Đới Yến Ni chỉnh lại mắt kính của mình, nhìn thiếu nữ xinh đẹp trước mặt.

"Cho em biết lý do." Tống Hân Nhiễm không hề hoảng loạn. Chỉ là ở thời điểm khuấy cốc cà phê , thìa nhỏ không biết bao nhiêu lần chạm vào thành cốc, thanh âm có chút chói tai.

"Đừng để thìa chạm vào thành cốc." Đới Yến Ni nhấp nhấp miệng khi nghe thấy âm thanh "Không có lý do gì, chúng ta vẫn là nên kết thúc đi."

"Vậy sao ?"  Tống Hân Nhiễm cúi đầu cười  "Kỳ thật em cũng đã suy nghĩ rất nhiều. Đới Yến Ni, ở trong lòng chị rốt cuộc xem em là gì, hiện tại nhìn xem có phải là nhàm chán rồi không ?"

"Tuỳ em nghĩ như thế nào, đều không quan trọng nữa. Hôm nay cũng là muốn thông báo với em một việc, chị đã đem căn hộ của chúng ta sang tên cho em. Chị đi trước." Đới Yến Ni lại chỉnh mắt kính, nàng cảm thấy đôi mắt của mình hơi khô và có chút đau. Không biết vì cái gì, nghĩ một hồi vẫn là nên đến bác sĩ một chuyến.

Tống Hân Nhiễm không nói gì nữa, dựa lưng vào ghế nhìn Đới Yến Ni lập tức rời đi không chút do dự.

"Tỷ tỷ, em đều đã thành mẫu người mà chị muốn, chị như thế nào vẫn không thích em, liền như vậy từ bỏ em sao ?

Tống Hân Nhiễm năm nay năm 4, chuẩn bị bảo vệ luận văn tốt nghiệp, đề tài là Đới Yến Ni giúp em chọn, cũng là người cho em một số ý kiến về báo cáo khai giảng. Tống Hân Nhiễm cảm thấy có chút bực mình, nhìn đến những thứ này không tự giác mà nghĩ đến người kia. Luận văn viết có một ngàn chữ nhưng ngay lập tức xoá đi, vô thức cầm bình rượu bên cạnh lên, theo bản năng mà muốn tìm ly rượu còn có đá viên. Nhưng thực mau lại lắc đầu, trước tiếp đưa đến bên miệng mà uống.

"A, thật là khó chịu." Thói quen, còn có người kia.

---------------------

"Con cùng tiểu hài tử kia đã chấm dứt ?" Người đàn ông trung niên nằm ở trên giường bệnh, nhìn mặt vẫn có thể thấy được sự tàn nhẫn của tuổi trẻ.

"Ân." Đới Yến Ni đứng thẳng ở một bên, không đến cũng không cách quá xa

"Ta nghe nói con đem căn hộ chuyển tên cho nàng ?" Người đàn ông kia nhìn chằm chằm Đới Yến Ni, cố gắng nhìn ra điều gì đó.

"Bồi thường."

"Ngày mai đến công ty đi, ta sẽ tìm thời gian triệu tập hội đồng quản trị."

"Ân."

----------------------

Mười năm sau

Rất nhiều người đều nói, Tống luật sư là phiên bản thu nhỏ của Đới tổng, có nề nếp, làm việc nghiêm cẩn, khắt khe.

"Tống luật sư , cài hết cúc áo không thấy không thoải mái sao ?" Trong bữa tiệc đón người mới, cô gái mới được tuyển dụng nhìn Tống Hân Nhiễm mang mắt kính, mặc áo sơ mi trắng, thật muốn khiêu khích sự lý trí, tỉnh táo của người khác.

"Sẽ không, cô say rồi." Tống Hân Nhiễm chỉ nhìn thoáng qua liền biết người trước mặt đã có chút men say.

"Thế nào" Cô gái kia mỉm cười, sau đó lớn mật nghiêng người hướng Tống Hân Nhiễm, ở bên tai thì thầm "Tống luật sư, trước đừng đẩy ra, tôi nghe nói cô thích nữ nhân có phải không ? Cho nên.. tôi cũng có thể chứ ?"

Tống Hân Nhiễm vẫn cầm ly rượu trong tay, lắc lắc, không trả lời câu hỏi của cô gái kia, lại cho thêm ba viên đá vào ly

"Tôi nói không thể, cô sẽ từ bỏ sao." Ngữ khí lãnh đạm, đối với hơi thở khiêu khích ở bên tai mình cũng không thấy để mắt đến một lần.

"Đương nhiên sẽ không, tôi còn muốn huỷ diệt cô." Cô gái cầm lấy ly rượu bên cạnh, học theo Tống Hân Nhiễm lắc lắc, uống một ngụm, ngậm viên đá ở trong miệng, tiến về vành tai Tống Hân Nhiễm.Cô gái khiêu khích một hồi mà Tống Hân Nhiễm đối diễn vẫn không có phản ứng gì 

"Tống luật sư, cô thật nhàm chán."

"Ân."

"Tôi nghe nói cô có căn hộ ở Giang Thành?"

"Không có." Tống Hân Nhiễm lắc ly rượu trên tay

"Tiểu hài tử không thành thật, sẽ không có kẹo đâu Tống luật sư."Cô gái đột nhiên đem Tống Hân Nhiễm đặt ở giữa thân mình cùng sô pha.

"Đới Yến Ni là tỷ tỷ của tôi, thân tỷ, là ruột thịt cùng cha mẹ sinh ra."

Tay cầm ly rượu của Tống Hân Nhiễm bởi vì dùng mà lập tức trở nên trắng bệch, nhưng trên mặt vẫn như cũ trầm lặng

"Tôi không hiểu cô đang nói cái gì."

"Căn hộ kia là thứ duy nhất trước khi mất mẹ tôi đã để lại. Là của hồi môn bà ấy để lại cho chị tôi." Nói xong cô gái cứ như vậy nhìn Tống Hân Nhiễm ở dưới thân mình, không nhìn ra được gì 

"Đêm nay tôi liền tuỳ tiện nói, cô cũng nên nghe một chút. Đúng rồi, chị của tôi sắp đính hôn, đến lúc đó tôi sẽ gửi thiệp mời cho cô."

End chap 1

--------------------------------- 

Này là một câu chuyện hoàn toàn mới về xhye. Tuy rằng cốt truyện có hơi khác so với những fic trước đây nhưng tôi nghĩ các cậu sẽ thích nó. Chap mới phụ thuộc vào lượng cmt và vote của cậu nhé :"> Enjoy it !

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro