Chap 2

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Em đến tìm em ấy ?" Đới Yến Ni ngồi ở ghế trong phòng CEO nhìn đến đứa em gái đang nằm trên sô pha

"Ân, làm sao vậy?" Ngữ khí có chút bất cần "Lớn lên cũng không tệ lắm, bất quá cũng không bằng người yêu cũ của em."

Đới Yến Ni nghe được lời này, khẽ nhíu mày nhưng lại thực mau khôi phục bình tĩnh.

"Em cùng em ấy không có khả năng." Nói xong nàng dừng một chút "Em ấy hiện là người đã có chức vụ."

"Ồ, kia không có việc gì. Chẳng qua, Tống luật sư cùng chị quả thực giống nhau như đúc, áo sơmi cài hết cúc. Thật nhàm chán. Hai người trước kia lên giường cũng như vậy sao ?" Yến Nhĩ khinh bỉ nói.

"Không liên quan đến em. Bây giờ em có thể ra ngoài được rồi, một lát nữa nhớ đến phòng họp."

"Được rồi, em đã nói với Tống luật sư về lễ đính hôn của chị cũng thuận tiện mời cô ấy, chị hẳn là sẽ không để ý đi." Đới Yến Nhĩ nói xong liền đứng dậy hướng cửa đi ra, thời điểm chuẩn bị mở cửa đột nhiên ngừng lại, xoay người nhìn Đới Yến Ni vẫn còn đang loay hoay với đống tài liệu "Để ý cũng vô dụng, gần đây em đang theo đuổi cô ấy. Tạm biệt, chị gái."

Cánh cửa đóng lại, trong lòng Đới Yến Ni không chịu đựng được nữa, nàng dùng sức đem cây viết còn ở trên tay nắm chặt, rốt cuộc không viết ra được nét nào nữa.

"A, như thế cũng thật tốt." Đã sớm nên chấm dứt, nga, đã mười năm rồi.

Đới Yến Ni bực dọc ném cây viết xuống đất, ấn vào cái đầu có chút đau nhức của mình, nghĩ thầm, xem ra đã đến lúc gặp lại bác sĩ.

----------------

Văn phòng luật sư

"Đới tiểu thư, đừng làm những việc vô ích." Tống Hân Nhiễm ngồi ở bàn làm việc xem văn kiện cũng không có ngẩng đầu lên, ngữ khí lãnh đạm vẫn như ngày hôm đó.

"Tôi cảm thấy nó rất hữu dụng a, nhìn khuôn mặt của cô, tôi nghĩ nó rất đáng giá." Đới Yến Nhĩ ngồi ở ghế dành cho khách, tay chống cằm nhìn nữ nhân đang nghiêm túc làm việc ở trước mặt. "Nhưng nói thật, cô và cùng chị của tôi quá giống đi. Nhưng cô so với chị ấy còn tốt hơn, ít nhất khuôn mặt cũng không có đáng sợ như vậy."

Tống Hân Nhiễm dừng tay đang lật văn kiện, nghe nhắc đến người kia, không tự giác mà siết chặt tờ giấy. Tống Hân Nhiễm bình tĩnh lại, chuẩn bị tiếp tục xem nhưng cảm thấy người đối diện tựa hồ lại muốn nói điều gì đó, nàng đơn giản buông văn kiện xuống nhìn thẳng vào mắt người nọ.

"Tôi và chị của cô đã là quá khứ. Còn có một chuyện nữa, có thể cô không biết được tôi và chị của cô chưa từng ở bên nhau, cô hiểu không ?" 

Bất quá tự chính tôi đơn phương cho là đúng, tính cái gì ở bên nhau.

"Thật là tuyệt vời! Chị của tôi bao nuôi cô sao??! Tôi đây có thể chứ? Tôi tuy rằng không thể so với chị của mình nhưng cũng không thua kém gì, nghĩ lại thấy thế nào" 

Yến Nhĩ từ lúc bắu đầu là khiếp sợ sau chớp mắt một cái lại bất cần, vốn chính là để cho vui mà thôi, có kịch hay thì xem. Vở kịch này vẫn là của chị cô, đương nhiên muốn xem, còn phải xem cận cảnh thì mới hay, nước đục thả câu cũng khá tốt.

"Không, tôi không nghĩ tới. Đới tiểu thư mời cô trở về." 

Tống Hân Nhiễm không có cảm xúc gì, giọng điệu như thường khiến người khác không thấy được nàng đang suy nghĩ cái gì lại càng không biết điểm mấu chốt của người này ở đâu.

"Đến, hôm nay không suôn sẻ bất quá không sao. Chị của tôi cuối tuần sau đính hôn, nếu được cô hãy đến tham dự." Yến Nhĩ đem tấm thiệp mời đỏ thẫm đặt ở trên đống văn kiện của Tống Hân Nhiễm "Đừng vội cự tuyệt, đề phòng đến lúc đó cô lại muốn đi đâu. Tôi đi trước, Tống luật sư không cần phải lạp!"

Tống Hân Nhiễm nhìn màu đỏ trước mặt, cảm thấy chói mắt. Mấy năm nay cảm xúc chưa từng dao động như vậy, cũng có chút kỳ quái. Rất nhanh liền khôi phục bình tĩnh, duỗi tay cầm lấy tấm thiệp mời, không mở ra chỉ dùng tay vẽ theo nét hoa văn trên bìa mặt, là hoa lan. Tống Hân Nhiễm mỉm cười, từ giữa thiệp xé rách một lần, hai lần, ba lần, bốn lần... thẳng đến khi không thể xé được nữa...

Sau khi xé xong, Tống Hân Nhiễm đứng dậy nhìn dòng xe cộ qua lại ngoài cửa sổ. Đầu lại có chút phát đau, cảm thấy chính mình nên đến bác sĩ một chuyến.

-----------------------

Tay Đới Yến Ni đã sớm luồn vào trong áo quần của Tống Hân Nhiễm

"Tỷ tỷ, liền ở chỗ này, có thể không vào phòng được không ?" Tống Hân Nhiễm bị nàng đè ở sô pha phòng khách, nhìn đến người đang ở phía trên mình. Rõ ràng hai tay đang tuỳ ý phóng túng nhưng ánh mắt lại như cũ thanh minh.

Đới Yến Ni không trả lời, hành động sớm đã cự tuyệt thay lời nói, nàng bế Tống Hân Nhiễm lên hướng đến phòng ngủ.

....

Hoan ái qua đi, Đới Yến Ni không ôm Tống Hân Nhiễm vào phòng tắm như mọi khi. Nàng xuống giường đem áo ngủ mặc lại ở trên người, đến trước buồng tắm mở nước rồi đi ra ban công châm một điếu thuốc nhìn thành phố rực rỡ ánh sáng ở phía xa, trầm tư.

Thuốc tàn, Đới Yến Ni quay lại bế Tống Hân Nhiễm vẫn còn nhìn lên trần nhà không biết đang suy nghĩ, hướng phòng tắm đi đến.

Hết thảy mọi thứ đều như trước, chỉ khác là lần này Đới Yến Ni cởi áo ngủ của mình, trực tiếp đi vào bồn tắm đem Tống Hân Nhiễm dựa vào trên người mình. Đây là lần đầu tiên Đới Yến Ni muốn phóng túng chính mình.

Thời điểm tay Đới Yến Ni bắt đầu đưa vào trong Tống Hân Nhiễm nhỏ giọng :"Đừng, hôm nay em có điểm mệt mỏi."

Nghe được lời này tay Đới Yến Ni bất giác tăng thêm lực, sự mềm mại đã không còn nữa. Tống Hân Nhiễm nhịn xuống để không phát ra tiếng rên rỉ, đôi mắt đỏ hoe nhìn lên ánh đèn trên trần nhà.

Đới Yến Ni cũng không biết chính mình làm sao lại thành ra như vậy, không màng đến cảm xúc của Tống Hân Nhiễm, trực tiếp duỗi thẳng hai ngón tay đi vào. Điên cuồng mà muốn cảm nhận được sự tồn tại, muốn nghe được thanh âm của em ấy. Ít nhất giờ này, Tống Hân Nhiễm là của nàng và mãi mãi chỉ là của một mình nàng.

Thời điểm Đới Yến Ni tỉnh táo lại, hạ thân của người kia đã sớm sưng đỏ, nước trong bồn đều có chút hơi hơi phiếm hồng.

"Chị xin lỗi."

"Không có việc gì. Đới Yến Ni, bây giờ có thể ngủ chưa?"

"Ân"

"Chị ôm em đến giường đi, em không có sức lực."

"Ân"

"Yến Ni, ngủ ngon"

"Ngủ ngon.."

-------------------------

Lại là giấc mơ đó có phải không?" Lục Thu rót một cốc nước đưa đến trước mặt Tống Hân Nhiễm rồi ngồi xuống phía đối diện.

"Ân" Tống Hân Nhiễm tự nhiên đối mặt với bác sĩ tâm lí, từ lâu đã thành thói quen cùng Lục Thu nói ra những điều không thể nói cùng người khác.

"Kỳ thật cho tới nay, chị cảm thấy em khôi phục rất tốt. Lần này là bởi vì cái gì ?" Lục Thu biết nguyên nhân là vì công việc, cũng là Tống Hân Nhiễm cùng người kia trong mộng thường xuyên chạm mặt. Nhưng hiện giờ tình huống này, sợ là đã xảy ra chuyện gì.

Tống Hân Nhiễm theo bản năng chỉnh mắt kính, cũng không trả lời, chỉ nhìn nước trong cốc. Lục Thu cũng không quá sốt ruột, kiên nhẫn chờ Tống Hân Nhiễm mở miệng.

-------------------------

"Mình lại mơ thấy giấc mơ đó." Đới Yến Ni lắc đầu, những hình ảnh đó hiện tại vẫn còn ở trong tâm trí nàng

"Hạn chế tiếp xúc cùng em ấy đi."

"Tống Hân Nhiễm đi tìm Lục Thu?"

"Hừ... Buông tha lẫn nhau đi"

"Mình thứ bảy này đính hôn"

"Nga"

"Mời em ấy..."

"Cậu điên rồi" Người nọ nghe được lời này, mày nhăn lại, câu nói có phần tức giận

"Mình.. đã sớm điên rồi."

End chap 2

---------------------------------

Cô gái ở chap trước chính là em gái của Đới Yến Ni. Vì author gốc không ghi cụ thể tên, nên mình đã lấy tên Đới Yến Nhĩ để các cậu dễ hình dung hơn =)))

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro