Hạ (2)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Bản thân thích con trai, Chương Hạo đã biết điều đó từ lâu.

Còn Thành Hàn Bân thì sao?

Chương Hạo cảm thấy rằng mình thích em ấy rất nhiều, nếu không làm sao có thể chia sẻ hoạt động của mình mỗi ngày với em ấy, làm sao có thể ngay lập tức bay đến Hàn Quốc chỉ vì em ấy nói sẽ quyết định mở một học viện dạy nhảy. Hay đơn giản chỉ vì anh là kiểu người dành nhiều tình cảm cho tất cả bạn bè của mình?

Chương Hạo ngồi trên máy bay, mắt nhìn ra cửa sổ cắn móng tay, cảm thấy hơi nhức đầu.

Tại sao lại mua vé máy bay quá vội vàng trước khi xác nhận bất cứ điều gì?

Nếu như hôm đó Thành Hàn Bân chỉ tùy tiện nói ra thì sao.. Mải suy nghĩ mà không để ý rằng tiếp viên hàng không đã hai lần hỏi anh muốn uống gì.

Lúc này Chương Hạo mới buột miệng xin đường đôi cho cà phê.

“Chúng tôi không thể tự điều chỉnh lượng đường."

"Xin lỗi, cà phê.. cà phê thôi là được rồi..." Chương Hạo bối rối, cảm thấy mình nên nhắm mắt ngủ trước.

-

Vào ngày chính thức khai trương học viện nhảy, bạn bè trong đoàn múa và các nơi khác đều đã đến chúc mừng. Người Hàn sẽ gửi quà mừng tân gia cho nhau khi họ chuyển đi hoặc khai trương gì đó, vì vậy các bàn trong sảnh chính đã đầy ắp các hộp quà bao gồm cả bánh và rượu trong một thời gian ngắn. Thành Hàn Bân vừa mới tiễn một đàn anh đi, xoay người sắp xếp lại tờ đơn xin việc nhận được trong đống hỗn độn.

"Sung Hanbin."

"Cảm ơn! Cứ đặt quà lên bàn nhé-" Thành Hàn Bân đang nói thì đột nhiên quay đầu lại, không biết là nhận ra giọng nói hay là nhìn thấy khuôn mặt của Chương Hạo trước.

Anh vội vàng bay đến đây, không có hành lý, chỉ đi người không. Nhẹ nhàng để gọn đồ đạc trên bàn sang một bên, sau đó ngồi xuống.

"Của em, anh mặc vào đi."

Thành Hàn Bân rất hiếm khi ra khỏi nhà, bình thường cũng chỉ mặc một chiếc áo len tùy màu. Khoảnh khắc ôm lấy Chương Hạo - người đang mặc một chiếc áo khoác nhung, cảm giác giống như một quả mứt mâm xôi nhỏ bọc trong chiếc bánh mì bông mềm mại.

Khí lạnh còn chưa tiêu tán hoàn toàn từ trong cơ thể ập vào người, lúc này em mới phát hiện Chương Hạo cũng đang từ từ ôm lấy mình.

“Anh là Aladdin à?” Thành Hàn Bân cao hơn Chương Hạo đang ngồi, vừa xoa tóc người lớn hơn vừa hỏi một câu không đầu không đuôi.

“Ý em là gì?” Chương Hạo nghe không hiểu, mặt áp vào ngực Thành Hàn Bân, hai bên má cũng bị nhào nặn, cảm giác có chút ngột ngạt.

Vì nếu em muốn một điều ước, điều đó sẽ trở thành sự thật...

Không biết vì sao, Chương Hạo trước tiên nắm lấy cổ tay của Thành Hàn Bân, sau đó liền bị mười ngón tay kia đẩy về phía sau, dùng sức nắm chặt.

Cả hai đi bộ trong học viện như thế này, lang thang từ phòng tập này sang phòng tập khác giống y hệt nhau. Thành Hàn Bân chỉ vào những tấm ảnh được treo trên tường và nói em sẽ dạy nhảy ở đây trong tương lai, những phòng trống sẽ được cho thuê thường xuyên, như vậy có thể lấp đầy một khoản tiền kha khá.

Không có gì đặc biệt trong những phòng tập nhảy, nhưng cả hai đều không muốn dừng lại, càng không muốn buông tay.

Cuối cùng, họ đi đến một căn phòng khác có kích thước nhỏ hơn, cùng một chiếc ghế sofa, chiếc bàn tròn nhỏ và giá treo nhạc cụ.

Chương Hạo trong lòng hơi động, giơ tay tùy tiện sờ soạng chiếc kệ gần nhất, sau đó ngẩng đầu nhìn.

"Đây là..."

Anh đột nhiên quay đầu lại nhìn: "Em có nhiều bằng hữu biết chơi vĩ cầm lắm à?"

“Em chỉ biết anh thôi.” Thành Hàn Bân ngập ngừng, vươn bàn tay đang buông lỏng ra chạm vào mu bàn tay anh.

.

"Anh.. có thể không chỉ là bạn được không?" Chương Hạo buột miệng.

Không hiểu vì sao lại như vậy.

Nội tâm rối rắm bắt đầu cào xé những suy nghĩ tận sâu trong lòng, anh mất cảnh giác mà buột miệng hỏi những lời đơn giản, thẳng thắn nhất.

Về phía Thành Hàn Bân.

Kỳ thật em suy nghĩ rất nhiều. Nghĩ đến hiện tại, nghĩ đến tương lai, nghĩ đến chính mình căn bản cũng không hiểu hết thảy, phía trước cứ mãi mơ mơ hồ hồ như vậy.

Nhưng dường như mọi thứ đã hoàn toàn biến mất, khi anh ấy xuất hiện.

Em mở cửa ra, nhìn thấy chiếc bình quen thuộc cắm hai bông hướng dương màu đỏ cam trên quầy lễ tân.

Chương Hạo nhớ lại ngày đầu tiên hai người gặp nhau. Thành Hàn Bân đứng đối diện với anh, trong tay nâng niu đóa hoa và nghe hết bản nhạc mang tên 'Mùa Xuân' ấy, anh còn nhớ chính mình gật đầu như thế nào, sau đó nói lời đồng ý ra sao.

Họ đến từ hai quốc gia khác nhau, nói một ngôn ngữ khác nhau, vậy mà lại vô tình có chiều cao tương đương, và chắc chắn rằng một trong hai không cần phải kiễng chân lên khi hôn.

“Hương cà phê.” Thành Hàn Bân ấn nhẹ gáy Chương Hạo, ngón tay nhẹ nhàng miết lấy cánh môi.

Hiển nhiên đây không phải một nụ hôn kịch liệt, chỉ là môi chạm môi nhẹ hai lần nhưng Chương Hạo hô hấp vẫn có chút khó khăn.

“Anh thêm đường đôi à?”

“Cà phê trên máy bay không tự tiện điều chỉnh được lượng đường, ngốc ạ.” Chương Hạo cười cười, tay lại mân mê môi, “Bây giờ mới được thêm lần thứ hai nè.”

Lần này đến lượt em ngại ngùng, dùng hai tay nhéo má Chương Hạo: “Anh học từ ai vậy?”

"Còn không phải em!"


-


Thời tiết đang ngày càng ấm dần lên.

Vạn vật như hồi sinh và âm thanh xung quanh có thể được nghe thấy nhiều hơn.

Là tiếng băng vỡ trên sông cùng đàn chim bay về đậu thành hàng trên cây. Là tiếng cành cây làm tổ dưới mái hiên, tiếng người bán hàng rong ở con ngõ gần đó, tiếng hai người cùng ngồi trên chiếc ghế dài trước cửa, vừa sưởi nắng vừa ghé tai trò chuyện. Không biết họ đang nói gì, chỉ thấy một trong hai vành tai đỏ bừng. Lát sau, họ tay đan tay, đầu ghé sát tựa vào nhau, cùng ngắm những tia nắng đầu tiên của ngày mới.

Hiện tại có vẻ như mùa xuân đã thật sự đến rồi.




-


END: 06.03.23

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro