Tiểu kịch trường của hai cha con

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Trên đường đưa khuê nữ đến nhà sư gia, Vu Tiểu Hoài vừa lái xe vừa hồi tưởng lại nội dung cuộc điện thoại vừa vô tình nghe được, cuối cùng cũng hiểu được nguyên nhân Đào Dương tối hôm qua không vui.

[ Còn giả bệnh với chồng anh? Chút mánh khóe này, nếu em không nhìn ra thì sẽ sinh được đứa con gái lớn như vậy với anh sao. ]

Vu Tễu Hoài có chút tức. Nhưng vợ là của mình, nên dỗ thì phải dỗ.

Chờ sau khi đến Vườn Hồng, trong lòng Vu Tiểu Hoài cũng nảy ra một chủ ý. Cậu quay đầu thương lượng với khuê nữ đang ôm gấu bông: "Bảo bối, tối nay con ở nhà ông bà có được không?"

"Cái này... Có ai ở đây chơi với con không?"

"Đương nhiên là có rồi, ca ca nhà Đại Lâm thúc thúc cũng đến, hôm nay còn có rất nhiều bạn nhỏ khác chơi cùng con."

"Vậy thì được." Cô nương không chút suy nghĩ liền đáp ứng.

Vu Tiểu Hoài không nghĩ tới khuê nữ lại đáp ứng dứt khoát như vậy, đột nhiên cảm giác mất mát nhàn nhạt dâng lên trong lòng.

[ Tiểu nha đầu này, vừa có tiểu ca ca khác liền không cần cha nữa rồi. Quên đi, đây cũng là chuyện sớm muộn. Vẫn là dỗ dành vợ quan trọng hơn. ]

"Nhưng cha cần con giúp một việc, đến tối, con nói với ông bà muốn ở lại nơi này, sau đó để cho ông ấy gọi điện thoại cho cha, được không?"

"Tại sao con phải nói như vậy, không phải là cha bảo con ở lại nhà Quách gia gia hay sao?" Tiểu cô nương chớp chớp đôi mắt giống hệt Đào Dương, tò mò muốn hỏi cho ra nguyên nhân.

"Ừm... Bởi vì hôm nay ba bệnh, cần cha ở bên cạnh. Nhưng anh ấy lại không muốn người khác biết, bởi vì anh ấy không muốn người ta cảm thấy anh ấy không thể xa cha, tuy rằng người cha thông minh này của con đã sớm phát hiện, nhưng còn phải làm bộ như không biết, cho nên chỉ có thể để bảo bối hỗ trợ."

Vu Tiểu Hoài cũng không biết mình nói như vậy, khuê nữ nhà mình có hiểu hay không, nhưng nhìn vẻ mặt tiểu nha đầu này có vẻ là đã hiểu: "Con biết, con biết. Cái này gọi là ngạo kiều, đúng không?"

"Con nghe ai nói ba của con ngạo kiều?"

Bộ dáng ranh mãnh của tiểu cô nương khiến Vu Tiểu Hoài không nhịn được cười.

"Đại Lâm thúc thúc a, chú ấy thường xuyên nói "A Đào ngạo kiều", A Đào chính là ba, đúng không?"

"Phải, phải phải. Nhưng lời này ngàn lần, vạn lần đừng để ba của con nghe thấy, biết không? Nếu không anh ấy sẽ không vui đâu."

"Nhưng mà tại sao ba lại không muốn để cho người khác biết ông ấy không thể rời xa cha? Ba vốn không thể xa cha, cha cũng không thể rời ba, con cũng không thể rời khỏi hai người, bởi vì chúng ta là người một nhà mà, vốn nên ở bên nhau nha."

Vu Tiểu Hoài ngồi xổm xuống, sờ sờ cái đầu nhỏ của con gái: "Bởi vì ba là một bé ngốc, cho nên cần cha cùng tiểu bảo bối chăm sóc cho anh ấy, hiểu chưa?"

"Vâng!"

Con bé đã chạy đi vài bước đột nhiên quay trở lại: "Con giúp cha rồi có phần thưởng không?"

"Ưmmm... Con muốn gì?"

"Con muốn có em gái! Em trai cũng được! Mấy người kia đều lớn tuổi hơn con, con cũng muốn làm chị nha, được không ba..." Tiểu cô nương bĩu môi, lôi kéo tay áo Vu Tiểu Hoài làm nũng.

"Vậy phải xem biểu hiện của con, nếu hôm nay làm tốt, cha liền cùng ba thương lượng, để cho anh ấy sinh cho con một cô em gái, được không?"

"Được! Con yêu cha nhất!"

Khuôn mặt Vu Tiểu Hoài bị lún xuống do một cái hôn từ tiểu tình nhân của mình. Cậu cũng cúi xuống hôn lên trán con gái rượu rồi nhìn bím tóc nhỏ của bé nhoáng một cái đã chạy xa.

–Hoàn tiểu kịch trường–

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro