Chương 12

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Những lời nói oán giận ngày hôm qua của Ngô Thế Huân đối với Lộc Hàm đả kích rất lớn, anh không nói quyết định quay về Trung Quốc của mình với Biện Bạch Hiền và Trương Nghệ Hưng.

Biện Bạch Hiền nhìn cái bộ dáng này của Lộc Hàm, cũng không dám nói gì nữa, đành đi về trước, dưới tầng vừa vặn đụng phải  Phác Xán Liệt vừa kết thúc lịch trình vội vàng chạy tới.

"Thế nào rồi? Lộc hyung không có sao chứ?" Phác Xán Liệt vừa thấy được Biện Bạch Hiền liền chạy vội đến đón hỏi.

Biện Bạch Hiền nhìn chung quanh một chút, cảm thấy đây không phải chỗ nói chuyện, kéo tay anh đi ra chỗ đỗ xe, mới mở miệng: "Em nhìn Lộc hyung là đã chết tâm rồi."

"Không thể nào?" Phác Xán Liệt thật kinh ngạc truy hỏi: "Ngày hôm qua rốt cuộc chuyện gì xảy ra?"

Biện Bạch Hiền nhìn Phác Xán Liệt một chút mới nói: "Còn chưa phải là do em trai Ngô Thế Huân của anh gây ra sao, Lộc hyung cùng cậu ấy tỏ tình, không biết cậu ấy nghĩ như thế nào, đem Lộc hyung ra giễu cợt, còn nói Lộc hyung căn bản không thích cậu ấy, làm mọi chuyện chỉ là vì muốn làm hòa, anh nói xem cậu ấy có phải bị bệnh hay không, nếu là không thích hắn, Lộc hyung việc gì phải từ Bắc Kinh xa xôi chạy đến Hàn Quốc chịu ủy khuất hết lần này đến lần khác dỗ dành cậu ấy!"

Phác Xán Liệt vừa nghe, nhíu mày một cái: "Ngô Thế Huân đúng là không biết tốt xấu, đường quang không đi đâm quàng bụi rậm"

Biện Bạch Hiền trừng mắt một cái, giọng lành lạnh: "Hừ, đường quang không đi đâm quàng bụi rậm? Em đoán là cậu ấy đi vào ngõ cụt, cụt quá đến nỗi không muốn đi ra luôn rồi hả?"

"Ách..."Phác Xán Liệt cười một tiếng.

Biện Bạch Hiền bây giờ lòng chỉ có thể hướng về Lộc Hàm, nhìnPhác Xán Liệt cũng không thuận mắt: ''Anh còn cười ra tiếng, cũng không nghĩ Thế Huân nhà anh đã làm ra cái chuyện gì."

Phác Xán Liệt mắt vội vàng rủ xuống giả bộ đáng thương: "Anh cũng không nghĩ tới Thế Huân làm mọi chuyện thành ra như thế, vốn dĩ phải có kết quả tốt đẹp vậy mà bây giờ chuyện như thế này là cớ làm sao?''

Biện Bạch Hiền kéo tay Phác Xán Liệt đầy lo lắng: "Xán Xán, em có trực giác không tốt lắm, Lộc hyung nếu là lần này bị đả kích lớn như vậy, nói không chừng ngày nào liền mất hết ý chí trở về Bắc Kinh?"

Phác Xán Liệt rất tin tưởng trực giác của Biện Bạch Hiền, suy nghĩ một chút nói: "Vậy anh với em qua chỗ quay phim của Thế Huân xem tâm trạng cậu ấy thế nào?"

Biện Bạch Hiền chép miệng một cái: "Anh không sợ em tức lên sẽ đánh nhau với cậu ấy sao?"

"Em, không thể nào?" Phác Xán Liệt sửng sốt một chút, "Lát nữa em phải nhịn đi nhé vợ."

"Được rồi được rồi, mau lái xe đi." Biện Bạch Hiền khoát khoát tay thúc giục.

Cậu thật muốn nhanh chóng nhìn thấy bộ dạng cao lãnh thâm trầm cả người đầy hàn khí của Ngô Thế Huân mà khi nãy Xán Liệt nhắc đến là cái dạng gì. Thuận tiện cảm nhận một chút cảm giác làm đau người khác cũng là làm đau mình có dư vị như thế nào...

Ngô Thế Huân cả đêm luyện vũ đạo, đến sáng lại phải đến chỗ quay phim, lúc Phác Xán Liệt và Biện Bạch Hiền đến nơi cậu đang trang điểm. Phác Xán Liệt nhìn Ngô Thế Huân mặt mũi dù có trang điểm cũng không che dấu được vẻ tái nhợt, trong lòng cảm thấy bất đắc dĩ, cần gì phải vậy chứ.

Yên lặng hồi lâu, vẫn là Biện Bạch Hiền không nhịn được định xông lên nói chuyện, mới vừa muốn mở miệng, liền bị Phác Xán Liệt kéo trở về, cậu trợn mắt nhìn Phác Xán Liệt một cái, anh là có ý gì vậy?

Phác Xán Liệt  vừa nhìn đã biết Ngô Thế Huân trong lòng không thoải mái, sợ vợ mình nói chuyện không nhẹ không nặng chọc vào nỗi đau của cậu, đưa tay vỗ vào lưng cậu mấy cái, mở miệng nói: "Thế Huân à, cậu cùng Lộc hyung..." Phác Xán Liệt định nói tiếp mà bị ánh mắt của Ngô Thế Huân làm cho sởn lạnh, tự giác biết điều không nói nữa.

Cho đến khi rời đi, bọn họ hai người cái gì cũng không hỏi không ra.

Thời gian thấm thoắt trôi qua...

Bất tri bất giác đã mấy ngày Ngô Thế Huân không thấy Lộc Hàm, mấy ngày nay bên người cậu những thứ liên quan đến Lộc Hàm cũng tự nhiên biến mất không lưu lại dấu vết, trong lòng cậu thấy trống rỗng, tranh thủ lúc quay phim được nghỉ ngơi tìm tới tìm lui cũng không thấy bóng dáng anh, dù chỉ là giống bóng dáng anh cũng được, nhưng tất thảy đều không thấy gì... Mấy ngày qua cứ như một giấc mộng, nhưng cuối cùng mộng nào cũng cần tỉnh giấc, giấc mộng của cậu vào tối hôm ấy đã tỉnh rồi, lại tỉnh bằng cách trực tiếp nhất tàn nhẫn nhất, Ngô Thế Huân không dám nghĩ đến những điều đã nói với Lộc Hàm, cậu sợ nhớ lại ánh mắt đau thương của anh.  Chỉ cần vừa nghĩ tới vẻ mặt đó của Lộc Hàm, cậu liền không nhịn được mắng mình là khốn khiếp, tự tay đẩy Lộc Hàm ra xa...Rất nhiều năm trước Ngô Thế Huân không thấy được Lộc Hàm sẽ điên mất, bây giờ Ngô Thế Huân cũng không khá hơn chút nào, chỉ cần có liên quan đến Lộc Hàm, cậu cũng không thể nào không quan tâm được.

Ngày sinh nhật Phác Xán Liệt là Kim Tuấn Miên lái xe đến khách sạn đón Lộc Hàm, anh nghe được ít chuyện mọi người chia sẻ trong lòng cũng cảm thấy Ngô Thế Huân làm không đúng, có lẽ người trong cuộc luôn luôn là mơ hồ, chuyện tình cảm người ngoài cuộc cũng không tiện nói quá nhiều.

"Chúng ta trực tiếp đến nhà Xán Liệt sao?" Lộc Hàm ngồi ở vị trí ghế phụ, nhìn ngoài cửa xe ngắm phong cảnh, hỏi.

"Đúng vậy, ở nhà thì yên tĩnh hơn, đợi một chút mọi người cùng đến, chúng ta cũng có thể tụ tập rồi." Kim Tuấn Miên vừa lái xe đồng thời còn liếc nhìn về phía Lộc Hàm, cảm giác như anh đang cố tỏ ra bản thân không có việc gì.

Lộc Hàm gật đầu một cái, lại nhìn ra ngoài cửa sổ, mấy ngày nay anh vẫn không có ra khỏi khách sạn, Lộc Hàm cũng không phải là người tùy tiện biểu đạt cảm xúc, phàm là những chuyện buồn lại càng không muốn nói ra, những chuyện liên quan đến Ngô Thế Huân cứ để bản thân anh giữ ở trong lòng là được, lúc đêm khuya vắng người thì mang ra hoài niệm tự mình khổ sở đi. Suy nghĩ bản thân ngày mai sẽ phải rời khỏi Hàn quốc, Lộc Hàm đột nhiên hỏi: "Thế Huân tối hôm nay sẽ đến chứ?"

"Đến chứ." Kim Tuấn Miên cười trả lời.

Lộc Hàm nghe được cậu sẽ đến trong lòng yên tâm không ít, cho dù không nói lời nào với nhau, trước khi đi gặp lại Thế Huân một lần cũng là điều tốt.

Bởi vì không biết sau này gặp lại sẽ là mấy lần 4 năm....

Thế Huân à,  chúng ta lại phải sắp nói lời tạm biệt....

Lúc Lộc Hàm cùng Kim Tuấn Miên đến nhà Xán Liệt, mọi người đại đa số đều đã đến trừ Phác Xán Liệt cùng Kim Chung Đại ở phòng bếp bận bịu, còn lại đều cùng Biện Bạch Hiền ở trong phòng khách tán gẫu, các thành viên khác cũng đều biết Lộc Hàm tâm tình không tốt thì bảo nhau cùng nói chuyện hài, chọc cho anh vui.

Lộc Hàm luôn tỏ ra vui vẻ, cười đến nheo cả mắt nhưng lại tuyệt nhiên không thấy nụ cười rớt hàm của anh.

Các thành viên đều đến đông đủ, Phác Xán Liệt nói chuẩn bị ăn cơm, Lộc Hàm nhìn ra cửa một chút, nói: ''Thế Huân còn chưa tới mà?"

Lộc Hàm vĩnh viễn luôn là người đầu tiên phát hiện sự tồn tại hay không của Ngô Thế Huân.

Phác Xán Liệt sửng sốt một chút, đúng vậy, thời gian đều đã không còn sớm, Ngô Thế Huân nói xong việc sẽ tới, làm sao bây giờ còn không thấy bóng dáng?

"Chắc là chưa xong việc? Để em gọi điện thoại cho cậu ấy." Kim Tuấn Miên cũng không hiểu tiểu tử Ngô Thế Huân này lại định giở trò gì, đã đồng ý thì phải đến chứ, Lộc hyung còn là đang đợi đây, vội vàng lấy điện thoại ra gọi cho Thế Huân.

Lộc Hàm thật ra trong lòng sợ Ngô Thế Huân không muốn tới, vẫn nhìn chằm chằm vào Kim Tuấn Miên.

Điện thoại reo vang rất lâu mà không có ai bắt mát, Kim Tuấn Miên bất đắc dĩ cười một tiếng: "Không ai nghe."

Lộc Hàm không có nói cho bọn họ, anh ngày mai sẽ phải đi. Anh chỉ là muốn yên ổn ăn bữa cơm chia tay với mọi người, cùng Phà Xán Liệt trải qua sinh nhật, muốn trước khi đi gặp lại Ngô Thế Huân....

Cũng không được sao?

"Vậy nếu không chúng ta cứ ăn trước đi, vừa ăn vừa đợi, lát nữa em sẽ gọi điện thoại lại cho cậu ấy?" Kim Tuấn Miên nhìn Lộc Hàm đề nghị.

Lộc Hàm như không có chuyện gì xảy ra gật đầu, nói: "Được."

Kim Mân Thạc cùng Trương Nghệ Hưng không yên tâm Lộc Hàm, chờ các thành viên khác đều đi đến phòng ăn, thấp giọng hỏi: "Không có sao chứ?"

Lộc Hàm lắc đầu một cái, hướng bọn họ cười cười.

Anh tự nhủ, sinh nhật Phác Xán Liệt, Ngô Thế Huân nhất định sẽ tới.

Lúc ăn cơm Kim Chung Nhân mang rượu ra mời mọi người, Lộc Hàm mới đầu chỉ uống một ly, anh đang chờ Ngô Thế Huân, có thể càng chờ, lòng càng lạnh, không nhịn được uống nhiều hơn.

Ăn cơm được một lúc, Lộc Hàm đã ngà ngà say, anh lại nhìn ra cửa vẫn là không có động tĩnh gì, thở dài, xem ra là Ngô Thế Huân sẽ không tới. 

Phác Xán Liệt nhìn Lộc Hàm như vậy cũng không có biện pháp, chạy lên sân thượng đi gọi điện thoại cho Ngô Thế Huân, vẫn như cũ không người nghe: "Tiểu tử này, shit."

Cúp điện thoại xong trở lại, Biện Bạch Hiền lập tức kéo anh ra một chỗ, hạ thấp giọng hỏi, "Ngô Thế Huân rốt cuộc là có chuyện gì?"

"Anh cũng không biết a. Điện thoại vẫn là không có người nghe."

Lộc Hàm thấy một màn này, đột nhiên hiểu rằng Ngô Thế Huân hôm nay là sẽ không tới, là cậu ấy cố ý tránh đi đây, ai, đau lòng quá, trước khi đi muốn gặp mặt một lần cũng không được.

Lộc Hàm đi về phía Nghệ Hưng nhét vào tay anh một ly rượu, nói: "Đản Đản a, hai ta cùng mệnh khổ, anh chẳng thèm quản cái tên Ngô Thế Huân có tới hay không đâu, uống."

Trương Nghệ Hưng liều mình bồi quân tử, nhấp một hớp rượu, thật là cay. Không ai dám cản Lộc Hàm uống rượu, bởi vì đều biết anh đang khổ sở, cho nên Lộc Hàm cuối cùng uống say bí tỉ. Người say rượu nói chuyện luôn là không có gì kiêng kỵ, Lộc Hàm cuối cùng đem một bụng bất mãn với Ngô Thế Huân đều nói ra, khuôn mặt tinh xảo nhỏ nhắn lúc này chất đầy hờn tủi.

"Các ngươi nói xem Ngô Thế Huân, cái tên tiểu tổ tông, hyung mặc sức lấy lòng hắn, dỗ hắn, không thèm để ý đến thể diện, dày mặt đi tỏ tình, cậu ta nha ngược lại xem đối xử với hyung thế nào, đem hyung ra mà giễu cợt mà quở trách, hyung ở  trong mắt mắt cậu ấy đáng bị đối xử lạnh nhạt đến mức ấy sao?"

Kim Tuấn Miên, Kim Chung Nhân, Độ Khánh Tú, Biện Bạch Hiền, Phác Xán Liệt, Kim Mân Thạc, Kim Chung Đại, Trương Nghệ Hưng, 8 người cùng không hẹn mà gật đầu, bọn họ còn tưởng rằng dẫu Ngô Thế Huân có hồ nháo thế nào Lộc Hàm cũng sẽ không trách cậu, hoá ra trong lòng anh cũng có một bụng hoả khí chỉ chờ bộc phát, mắng tốt lắm, mắng tốt lắm...

"Còn nữa, cậu ấy đối với hyung không tốt, hyung biết chuyện 4 năm trước là hyung không đúng nhưng cậu ấy cứ mãi chấp niệm như vậy, hyung đã về đây chỉ còn thiếu nước quỳ xuống xin tha thứ còn đâu cũng đã cố gắng thể hiện thành ý rồi, mà cậu ấy vẫn lạnh nhạt như thế, lại còn không nguyện ý tha thứ thì thôi còn một đạp, đạp hyung rơi xuống đáy tuyệt vọng...."

Mọi người đều gật đầu, gật đầu, lại gật đầu, mắng chết Ngô Thế Huân kia đi.

Lộc Hàm lại cạn một ly rượu, uống xong mạnh lên bàn : "Dù sao đại gia đây ngày mai trở về Bắc Kinh, để cho cậu ta vừa lòng."

Gật đầu, gật đầu.

Aaaa, không đúng.

"Lộc hyung, hyung phải đi a?"

Lộc Hàm đôi mắt đã không còn tỉnh táo, không giống bình thường, nói ra toàn là những lời giận dỗi: "Về thôi, Ngô Thế Huân không phải ghét hyung mà, lần cuối cũng không muốn thấy, vẫn là chỉ có hyung mới nhớ nhung thôi."

Phác Xán Liệt vội vàng lấy điện thoại di động chạy lên sân thượng, Thế Huân a, xảy ra chuyện lớn rồi, Lộc hyung ngày mai phải đi, ngươi nha chết ở đâu rồi.

"Có thể Thế Huân trưởng thành rồi, không cần hyung nữa." Lộc Hàm mù quáng ngửa đầu uống rượu, muốn đem nước mắt chảy ngược vào trong.

Mấy người kia ngồi nghe trong lòng đều cảm thấy thương anh, muốn ngăn Lộc Hàm không để cho anh uống. Lộc Hàm khoát khoát tay, "Hyung không có sao, hyung thích Ngô Thế Huân như vậy, 4 năm qua không có hyung bên cạnh, chẳng phải cậu ấy vẫn trưởng thành mạnh mẽ vượt qua đấy sao, cậu ấy chính là không cần hyung nữa rồi."

Kim Chung Đại đi tới vỗ vỗ vai Lộc Hàm an ủi anh. Uống rượu quá nhiều, Lộc Hàm ưu tư có chút tan vỡ, anh trước đây đối với mọi chuỵen liên quan đến Ngô Thế Huân đều là cứng rắn giả vờ, anh thật ra đau lắm, rất đau. Kim Chung Nhân bắt đầu hối hận không nên để cho Lộc Hàm uống rượu. Biện Bạch Hiền ánh mắt tỏ ý nhìn mọi người hỏi ý có muốn hay không đi tìm Ngô Thế Huân, cách gì cũng được kể cả là phải trói cậu mang đến.

Trương Nghệ Hưng uống cũng có chút nhiều, mặt hồng hồng, bắt đầu nhớ Ngô Diệc Phàm.

Lộc Hàm nằm ở trên bàn, nước mắt lặng lẽ nhỏ xuống, anh không muốn biểu hiện yếu ớt, nhưng chính là không nhịn được, tại sao Ngô Thế Huân ngay cả lần cuối cùng mặt mũi cũng không chịu lộ diện để anh được nhìn thấy, cậu ghét anh như vậy sao.

Nhưng là Lộc Hàm thật thích Ngô Thế Huân a.

Thật thích thật thích...

Lộc Hàm khó chịu, Ngô Thế Huân cũng không tốt hơn, cậu quả thật định đi chúc mừng sinh nhật Phác Xán Liệt, cũng không muốn tránh Lộc Hàm, thậm chí trong lòng còn có chút hưng phấn vì sắp được gặp anh, cũng đã mấy ngày cậu chưa thấy anh ...

Rõ ràng là nói 4h ngừng quay, nhưng vì cái cô nữ chính não cá kia mà đến 6h mới quay xong, Ngô Thế Huân không hiểu có phải cô ta cố ý đối nghịch với cậu hay không tức giận trừng mắt nhìn cô ta mấy lần.

Cuối cùng cũng quay xong, khoảng 6h Ngô Thế Huân nghĩ tầm này đến đó vẫn kịp, nhưng không, tại sao lại có người nói với cậu sẽ có đoàn phóng viên đến thăm quan, thăm cái lông ý. Đoàn phóng viên muốn phỏng vấn nam nữ diễn viên chính, Ngô Thế Huân tuỳ tiện trả lời, chỉ mong nhanh kết thúc, nhưng nữ chính của chúng ta cái gì cũng không vừa ý, lúc nói là ánh sáng không đủ, khi lại góc quay thế này nhìn mặt cô ta to quá, lúc lại mệt quá cần nghỉ ngơi, lúc phải dặm lại phấn vân vân và mây mây...

Cứ kéo dài như thế mãi đến 9h, lúc này mặt Ngô Thế Huân càng ngày càng lạnh, càng ngày càng lạnh, thậm chí cả ý nghĩa muốn nhảy vào bóp cổ chết cô nữ chính cậu cũng đã nghĩ qua.
Mãi cũng hoàn tất phỏng vấn, Ngô Thế Huân lập tức rời đi quần áo cũng không kịp thay, để trợ lý lái xe nhanh chóng đến nhà Phác Xán Liệt.
Cậu trợ lý chưa bao giờ thấy anh vội vã như vậy, lập tức xuất phát không dám chậm trễ.
Trên đường đến nhà Phác Xán Liệt, Ngô Thế Huân mới mở điện thoại ra xem liền thấy có bao nhiêu cuộc gọi nhỡ của mọi người, lại nhìn thấy tin nhắn của Phác Xán Liệt nói ngày mai Lộc Hàm sẽ rời Seoul, tâm trí cậu hoảng loạn. Tâm hoảng nhưng đồng thời lại thấy có sự giận dữ, Lộc Hàm anh dám cả gan âm thầm bỏ đi sao?

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro