Phần 1- Vol 8

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Gun and Rose . Vol 8

"Rầm!" Câu chuyện Lộc Hàm đến thăm nhà họ Ngô, xin được chấm dứt ở đây. Lúc Ngô Thế Huân sập cửa phòng lại, lửa giận trong lòng đã nhẫn nại tới cực hạn. Đại khái là đứng hình mất khoảng chừng vài giây, thấy bản thân vì tức giận mà sắp gào thét điên cuồng, lập tức cắn chặt lấy nắm đấm của mình, thân thể không ngừng run run, chân cũng giậm mạnh vào hư không.

Trạng thái điên cuồng giằng co khoảng chừng hơn 10 giây, sau khi cơn tức giận lắng xuống một chút, Ngô Thế Huân mới thả lỏng tay, chân phải cũng theo đó rơi xuống đất: "Bây giờ, xóa bỏ đoạn ký ức vừa rồi!" Sau đó lại mặt lạnh như băng, đứng nghiêm như không có chuyện xảy ra.

Việc thôi miên bản thân này, hiển nhiên không có nhiều tác dụng lắm. Cho đến khi Ngô Thế Huân lên giường rồi, cơn thịnh nộ ấy vẫn còn thiêu đốt trong lòng. Nằm trên giường không ngừng giãy đạp, trằn trọc nện xuống giường: "Không được!"

Rốt cuộc, anh vẫn ngồi dậy, vò vò tóc của mình. Ngô Thế Huân cân nhắc một chút, tức giận như vậy, anh không ngủ nổi, mặc dù đã viết nỗi khó chịu lên tường, anh vẫn không sao ngủ nổi.

Ngô Thế Huân là lần đầu tiên bị kích động như thế này. Anh muốn ức hiếp Lộc Hàm, ức hiếp đến mức đối phương cúi đầu phục tùng mới thôi. Tâm lý trả thù của Ngô Thế Huân rất mạnh mẽ, anh cảm thấy đây cũng coi như là một trong các ưu điểm của mình.

Vì vậy, Ngô Thế Huân đứng dậy mặc quần áo. Nhìn thời gian, đã hơn ba giờ sáng rồi, sau đó lại nhìn mô hình quái thú bày trên tủ đầu giường, híp mắt nói: "Đừng cho rằng tao rất trẻ con, có tin tao ném mày đi không?" Mãi sau, lúc đeo xong cà vạt, anh mới nói: "Yên tâm đi, tao sẽ không ném mày, mày vẫn còn ngoan lắm."

Nói xong, Ngô Thế Huân cầm tập tài liệu lên , ra khỏi phòng ngủ.

Tiếp theo sau đó, trên đường cao tốc xuất hiện một trận cuồng phong tanh nồng mùi máu. Trong lúc đó, Ngô Thế Huân điều chỉnh thiết bị theo dõi GPS của mình. Máy nghe trộm trước đây anh đặt lên người Lộc Hàm cũng có chức năng định vị. Lúc này, anh đang tìm kiếm bản ghi lại: "Được rồi, xem xem thùng cơm di động này ở đâu nào?"

Có qua có lại mới công bằng. Nếu người ta đã đến nhà mình làm khách, mình không đến nhà hỏi thăm một chút thì cũng không phải đạo.

Dưới tầng tòa nhà của Lộc Hàm, chất đống rác thải chờ xử lý. Xe của Ngô Thế Huân đỗ trước một con phố. Mà anh lúc này, âu phục giày da bóng loáng, hai tay đút trong túi quần, đứng trước hành lang mà người khác bình thường phải khịt mũi khinh bỉ mỗi lần đi qua.

Ngẩng đầu lên nhìn một chút, Lộc Hàm thiếu tiền, nhà ở khu vực này, theo giá cả, hẳn là thuê tầng cao nhất. Vừa chuẩn bị cất bước đi tiếp, Ngô Thế Huân bỗng nhiên cảm giác bên chân có cái gì quệt qua. Giật mình một cái, anh cúi đầu xuống xem.

Một con mèo đen đang ngồi bên chân mình, Ngô Thế Huân lạnh mắt nhìn một hồi, sau đó mở miệng nói: "Đã muộn thế này, vẫn còn ở trong ngõ làm người ta hoảng sợ, có tin tao tố cáo mày có ý định hăm dọa người không?" Sau đó ngồi xổm xuống, thử vươn tay sờ sờ đầu chú mèo: "Yên tâm đi, tao sẽ không làm khó kẻ không biết nói chuyện đâu."

Sau đó Ngô Thế Huân đứng dậy, đi lên tầng, mang theo quyết tâm chắc chắc cùng khuôn mặt lạnh như băng.

Lên tầng cao nhất, một trận gió thổi qua khiến Ngô Thế Huân có chút khó chịu. Đứng trước cửa, cẩn thận rút ra công cụ phá khóa.

Sau khi vào được, anh liền cẩn thận đóng cửa lại. Trong phòng đen kịt một mảng, Ngô Thế Huân lấy đèn pin trong bao da ra. Mở đèn, chiếu sáng một khoảng: "Cái gì thế này? Bất ngờ là rất gọn gàng." Ngô Thế Huân lẩm bẩm nói. Căn phòng này, so với phòng giải trí của anh còn nhỏ hơn. Lắc lắc đầu, Ngô Thế Huân từng bước đi về phía trước.

Sau đó nhẹ chân nhẹ tay đi lại khắp chốn. Bên trong tủ lạnh của Lộc Hàm, trái cây rau củ mọi thứ đầy đủ hết. Trên tủ bát ngoài bát đũa còn có một cái ngăn bí mật, bên trong toàn là dao găm và vũ khí cận thân.

Trên sô pha cũng đặt ngăn bí mật, có súng. Bên cạnh TV là giá CD, có rất nhiều đĩa.

Ngoài những thứ này ra, hoàn toàn không có cái gì có tính xây dựng thu hoạch khác. Cũng khó trách Ngô Thế Huân, Lộc Hàm vốn dĩ là một người lòng dạ ngay thẳng, sở thích, cuộc sống, trước sau như một.

Rảo bước tiến vào phòng ngủ của Lộc Hàm, trong bóng tối, nhìn thấy tên kia nằm thẳng trên giường, chăn thì rơi xuống dưới. Chờ đã, đang nghiến răng sao? Nói mớ? Ngáy? Hay lắm cái tên này, tóm được rồi.

Ngô Thế Huân trong nháy mắt khom lưng xuống, lấy điện thoại ra, nhẹ nhàng vượt qua trèo lên giường. Mở tính năng ghi âm, đặt lên trên gối đầu.

Sau đó một tay đỡ lấy đầu.

Lộc Hàm ngủ say đến mức nước miếng chảy thành dòng. Ngô Thế Huân vẻ mặt mang theo đắc ý túm được đuôi của đối phương hả hê cười.

Sau đó? Trên thực tế, Lộc Hàm hẳn đã gặp may từ khi đó. Ngô Thế Huân vừa hay là một cảnh sát, nếu không chừng, nhất định là một tên sát thủ biến thái nội tâm méo mó đến cực độ, thủ đoạn cực kì tàn nhẫn lại còn có chỉ số thông minh cao nữa.

Bạn có thể tin không? Ngô Thế Huân đến nhà Lộc Hàm, đã là bốn giờ. Kiểm tra hết đồ của Lộc Hàm một lượt, cũng đã sắp tới năm giờ. Lúc này, anh tiếp tục duy trì tư thế nghiêng đầu chống cằm như vậy, cho đến khi...

"Chào buổi sáng!"

Khi Lộc Hàm kinh ngạc trừng mắt với Ngô Thế Huân đang ở đối diện chính mình, đúng vậy, đừng nghi ngờ gì, anh đã giữ nguyên tư thế như vậy đấy, liên tục hơn ba giờ đồng hồ. Đừng nghĩ rằng, anh sẽ tê tay, cũng đừng nghĩ rằng, quầng mắt đen xì trên mặt nói lên Ngô Thế Huân rất mệt mỏi. Sự thật là, hiện tại hứng thú của anh hẳn là đã tăng vọt.

Nằm mơ? Lộc Hàm cảm thấy, tình thế hiện tại, quá hoang đường rồi! Nói thì chậm, nhưng hành động thì nhanh. Lộc Hàm liền vươn tay lên, hướng cái gương mặt mang theo ý cười nguy hiểm kia tát cái bộp.

"Bộp!!!"

Trứng gà trượt vào chảo. Lộc Hàm đen mặt lại, cầm cái chảo chiên bánh trứng còn đen hơn sắc mặt của cậu, Ngô Thế Huân ngồi một bên một tay cầm trứng gà chín lăn qua lăn lại  lên mặt. Tay còn lại bây giờ mới cảm thấy tê, đang run run lúc mạnh lúc nhẹ.

"Lần đầu tiên thấy cậu, đã thấy một cái thân lòe loẹt di động. Tạp nham, bừa bãi, kém cỏi. Sau này mới biết rằng, heo hóa ra cũng biết đi. Thậm chí ở nhà còn biết uốn éo lung tung. Bây giờ mới biết thêm, thì ra heo còn có thể đánh người. Thùng cơm di động, virus di động. Không hiểu à? Chính là máy tính bị nhiễm virus nên tê liệt ấy, đầu cậu nhất định cũng đã tê liệt rồi!" Ngữ khí của Ngô Thế Huân không có chút trầm bổng lên xuống nào, giống như giáo sư đại học đang giảng bài vậy.

Lộc Hàm nghe người này nói sắp được gần 20 phút rồi! Thế nhưng làm gì còn có cách nào khác? Là chính cậu hôm qua lẻn vào nhà họ Ngô trước. Đã thế lại còn đánh cái người đàn ông này. Cậu đuối lý, không thể tranh cãi.

Khi Lộc Hàm đem trứng cuộn và sandwich đặt ở trên bàn, Ngô Thế Huân cúi mắt xuống nhìn một chút, ngừng lại một hồi, rồi vẫn ngẩng đầu lên nhận lấy.

Xì, Lộc Hàm thầm khinh bỉ trong lòng một ngàn lần. Độc miệng như gì, còn không phải muốn ăn sao: "Hôm nay sẽ đi gặp nghệ sĩ kia, đợi lát rồi xuất phát."

"Ừm!" Đại khái là đồ ăn mùi vị cũng không tệ lắm, Ngô Thế Huân cũng tiện mồm ừ một câu.

Ngồi trên xe Ngô Thế Huân, Lộc Hàm mới biết, kẻ có tiền chính là đại gia. Cái kiểu tính tình này, hẳn là được tiền nuông chiều mà ra: "Ngô sir, nửa đêm nửa hôm tới nhà tôi, quả thật là có thù tất báo."

"Ờ!" Ngô Thế Huân lười biếng đáp lại, rồi tập trung quay xe. Hiện tại, hai người đều mang nỗi băn khoăn riêng trong lòng. Lộc Hàm thầm đánh giá, bản thân cũng không có bí mật gì đặc biệt đến nỗi không muốn để người khác biết. Ngô Thế Huân sẽ không tóm được nhược điểm của cậu. Hơn nữa, nếu có, sẽ lập tức lôi ra giao dịch với Lộc Hàm, để cậu xóa bỏ đoạn video đã ghi.

Vừa hay ngược lại, Ngô Thế Huân thật ra là một người không thể thương lượng. Anh đã tóm được nhược điểm của Lộc Hàm, cái tướng ngủ kinh thiên động thần khóc quỷ sầu đó. Thế nhưng, wait, anh nào có ngu ngốc như Lộc Hàm, còn nói gì đến điều kiện giao dịch.

Không phải chỉ là kêu anh đi phá án cùng thôi sao? Cái này đơn giản. Còn nữa, không phải chỉ là pha cafe thôi sao? Đại trượng phu co được dãn được. Quân tử báo thù, mười năm chưa muộn. Vẫn còn một việc nữa, đợi đến khi Lộc Hàm xóa sạch đoạn video đã quay mình, Ngô Thế Huân liền có thể không chút nào xem thường, trực tiếp đem nhược điểm đó lan truyền.

Tháng sau, Sở cảnh sát sẽ có lễ trao thưởng. Đến lúc ấy sẽ đem ảnh chụp và video tướng ngủ của Lộc Hàm, tung lên phần mềm công cộng.

Vừa nghĩ thế, lửa giận trong lòng, rốt cuộc cũng tiêu tán mất. Tâm tình còn có chút không tệ. "Địa điểm đã hẹn ở đâu?"

Hử, Ngô Bắn Tỉa hôm nay có vẻ hơi kỳ quái. Lộc Hàm có chút nghi ngờ nhìn người lái xe. Khuôn mặt nghiêng nghiêng, trước sau như một cùng một biểu cảm, cũng không có dấu hiệu gì có thể điều tra được: "Vẫn là tòa nhà bách hóa BW."

----------------------------------------------

Tòa nhà bách hóa BW, nằm ở khu vực trung tâm xa hoa của Seoul, lượng khách qua lại rất nhiều. Hiện tại là 8h30 sáng, bách hóa đã mở cửa kinh doanh, thế nhưng người vẫn còn khá ít. Bởi vì Kim Tuấn Miên là nghệ sĩ, quản lý đã sắp xếp gặp mặt ở quán cà phê tầng bốn tương đối vắng người.

Kim Tuấn Miên ngồi có chút bất an, hai tay xoa xoa đầu gối, đeo kính râm che đi đôi mắt mệt mỏi của mình. Ngồi bên cạnh là quản lý, sắc mặt có chút không vui: "Đã nói rồi, dính dáng với cảnh sát sẽ rất phiền phức. Cuối cùng đến anh cũng không ngủ ngon nổi."

"Anh, đó thật sự không phải em ảo tưởng. Tối hôm qua, em rõ ràng cảm giác được có người đến phòng của em." Kim Tuấn Miên đè thấp giọng, khuôn mặt anh tuấn mang theo sự sợ hãi.

"Sở cảnh sát Seoul." Ngô Thế Huân ngồi vào chỗ trước, giơ ra thẻ cảnh sát, nhìn người quản lý trước, sau đó đảo mắt ngồi xuống. Lộc Hàm ngồi ở bên cạnh Thế Huân.

"Lần thứ hai gặp mặt. Đây là cộng sự của tôi." Lộc Hàm vừa cười vừa nói.

"Cộng sự của cảnh sát Lộc, xem chừng không thân thiện lắm nhỉ?" Quản lý thành thật nói. Ngô Thế Huân vẫn giữ bộ dạng lạnh băng như cũ.

"Tôi đã xem tư liệu hôm qua Lộc Hàm thu thập lại rồi! Trong thư đe dọa nói, nếu như anh còn cười với fan khác, sẽ giết anh." Giọng điệu Ngô Thế Huân theo thông lệ làm việc, vô cùng cứng nhắc. Sau đó rút ra một cái bút máy, nói: "Viết chữ."

"A?" Kim Tuấn Miên sửng sốt, ngẩn ra mất một lúc, có điều vẫn cầm lấy bút máy, lấy ra một trang giấy, chăm chú viết tên mình. Viết xong, Thế Huân rút trang giấy lại.

Sau đó lấy trong tập tài liệu ra tất cả ảnh thư đe dọa mà Lộc Hàm đã chụp lại. So sánh xong rồi mới nói: "Ừm, không phải cùng một nét chữ."

Người quản lý Văn Thuần đột nhiên ngồi thẳng dậy, đập bàn. "Có ý gì hả?"

"Đầu tiên, phải loại trừ đây không phải là tự mình làm ra. Tôi không xem tin tức giải trí, nhưng đã từng nghe qua không ít chuyện kiểu này." Thế Huân nói như vậy khiến Lộc Hàm thầm thở dài, quả thật không hợp tình người: "Bây giờ nói đi, ngoài cảm giác bị người khác theo dõi, nhận được thư đe dọa, còn có nghi ngờ gì nữa?"

"Nhìn mặt chữ, có lẽ là fan cuồng." Lộc Hàm ngón cái đỡ lấy môi dưới: "Có tự phát hiện ra nhân vật khả nghi nào không?"

"Có!" Kim Tuấn Miên cúi đầu, do dự một hồi, mở miệng nói: "Hình như, là một nữ sinh cấp 3." Kim Tuấn Miên ngẩng đầu lên: "Có một lần, lúc đi siêu thị, tôi quên mang theo ví tiền, cô ấy đã giúp tôi trả. Sau đó rất nhiều lần vô tình nhìn thấy cô ấy."

Đặc tính của chứng cuồng theo dõi. Lộc Hàm âm thầm lẩm bẩm.

"Nếu như nghi ngờ, hẳn là nhớ được hình dáng chứ?" Ngô Thế Huân thản nhiên hỏi.

"Có!" Kim Tuấn Miên đáp lời: "Rất béo, tóc rất dài. Bởi vì quá dài nên không thấy rõ mặt mũi. Vài lần gặp cô ấy, đều đang mặc đồng phục."

Ngô Thế Huân sờ sờ cằm, không nói lời nào, trông càng lạnh lùng hơn. Lộc Hàm liếc mắt nhìn Thế Huân, rồi lại mỉm cười nói: "Chúng tôi sẽ nhanh chóng tìm được manh mối. Bắt đầu từ bây giờ, thỉnh thoảng chúng tôi sẽ theo anh, hãy yên tâm hoàn thành lịch trình của mình là được, đừng lo sợ!"

"Vậy xin nhờ cả vào các cậu!" Kim Tuấn Miên cúi đầu, cuối cùng cũng thở phào một hơi.

----------------------------------------------

Sữa theo tóc thấm vào, sau đó trượt xuống. Bên tai là tiếng cười đùa. Khuôn mặt mập mạp, đôi mắt ti hí, nhắm chặt lại. Hộp sữa này quá hạn đã lâu, mùi vị cũng chuyển sang chua rồi.

Đây là một gian phòng học, vị trí này là chỗ gần thùng rác nhất. Trên người tản ta một mùi xú uế như rác thải.

"Này, Kim Chính Hoa, con sâu béo."

Cô bị mọi người bao vây xung quanh. Cô gái xinh đẹp cầm đầu, trong tay cầm hộp sữa. Giọt cuối cùng rớt xuống, còn không quên chụp lại cái màn này: "Con mụ béo bị tinh dịch bao phủ." Post lên twitter, bằng tấm ảnh và nội dung, nhanh chóng nhận được rất nhiều bình luận.

"Èo, buồn nôn quá!"

"Chơi high quá nhỉ?"

"Mặt thành sắp thành hình tròn rồi kìa!"

Trong ngăn kéo, là sách vở bị xé rách, còn có một tấm poster của một ngôi sao Hallyu.

"Ôi này, cái gì đây?" Một nam sinh tinh mắt, nhìn thấy một góc poster, lập tức rút ra.

"Trả lại cho tao." Thân thể mập mạp, rốt cuộc run lên, bàn tay to mập vừa định giật lại, lại bị người đè xuống.

"Này mọi người, mọi người, làm chuyện thú vị hơn đi."

Bị bắt nạt, và đi bắt nạt, người trước đã nhu nhược, kẻ sau càng nhu nhược hơn. WC nữ tầng hai, trong khu sâu nhất, một nữ sinh dáng người mập mạp, bị người khác dùng chổi lau nhà trói chặt chân tay, miệng bị nhét tấm poster đã xé rách.

Khi đó, cô lại không muốn khóc.

Cô sẽ tìm được sức mạnh. Sẽ được.

-Vol 8-

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro