2.2

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Trong thư phòng của mình, Jaemin ngồi lặng im, nét mặt thập phần phức tạp. Đó là vì câu chuyện về giấc mơ của Jeno. Thật ra đêm qua chính hắn cũng choàng tỉnh từ cơn mơ tương tự. Hắn biết y mơ về điều gì. Những tưởng mọi ký ức từ kiếp trước chỉ có hắn mãi ấp ôm, thế nhưng không hiểu sao chúng dường như vẫn đọng lại trong tiềm thức của thiếu niên này. Hắn thực sự muốn biết nguyên nhân cớ sự. Đối với Jeno, đó chỉ đơn giản là một cơn mộng mị thường nhật mỗi khi màn đêm buông xuống, nhưng đối với Jaemin, đó là đoạn ký ức khiến hắn không ngừng hối hận suốt cả ngàn năm dài. Không hề có ý định kể cho Jeno nghe về những gì xảy ra trong kiếp trước nên Jaemin chỉ kiếm bừa một cái cớ để gạt bỏ nó đi. Vì hắn biết, một khi y có nhận thức về kiếp đời gian truân đó, cuộc sống hiện tại của hai người sẽ bị xáo trộn nặng nề. Vô tình tác động đến điều gì đó và tác động đến khả năng phán đoán bằng cách nhận biết chính xác về nó là hai phạm trù hoàn toàn khác biệt. Thế nên Jaemin mới  không muốn Jeno biết về kiếp trước của mình. Mặc cho chính bản thân cũng cảm thấy thật nực cười, thế nhưng có lẽ đứng ở vị thế của một người từng có Jeno làm bạn đời ở kiếp trước, thì điều đó sẽ không nên phạm phải. Hắn không muốn người ấy phải nặng gánh về kiếp đời vốn đã chẳng còn lưu lại chút ký ức để rồi đối diện với hắn bằng một cái nhìn đầy thương hại. Đó chính là điều mà hắn luôn lặp đi lặp lại trong đầu để buộc mình khắc ghi và tuân thủ kể từ khi đưa Jeno tới nơi đây. Tất cả những gì hắn mong cầu là mỗi ngày được ngắm nhìn khuôn mặt ái nhân, được thấy Jeno trải qua những tháng ngày viên mãn tại chốn này. Vùng mình ra khỏi mê cung cảm xúc, Jaemin khôi phục lại thần trí rồi quay lại với phần công việc dang dở mà Ngọc Hoàng giao phó. Phải hoàn thành thật nhanh để có thể dành cả ngày bên Jeno. Nghĩ đoạn, đôi mắt Jaemin mau lẹ lướt qua tảng dài những con chữ trước mặt.

Thời gian lẳng lặng vụt trôi, Jaemin mải vùi mình vào cuốn sách dày mà chẳng hề nhận ra có khách ghé thăm. Tiếng kêu khe khẽ vang lên, hắn mới ngẩng đầu và nhận ra bóng hình thân thuộc. Jeno xuất hiện ở bậu cửa với mái đầu vương đầy bụi, như thể y vừa lăn xả vào bụi cây nào đó. Có lẽ là do vô tình vào nhầm phòng, không lường trước được đây chính là thư phòng của vị chủ nhà, Jeno vội vàng đóng cửa lại ngay khi vừa chạm mắt Jaemin. Cún lớn lại đi lạc đây mà. Jaemin vừa kịp phản ứng lại, hắn đứng dậy, bước ra khỏi rồi túm được tay Jeno. Vào trong đi, ta gần xong rồi. Y chẳng nói chẳng rằng, chỉ im lặng để người kia kéo vào trong phòng. Hắn cố gắng hoàn thành thật nhanh những đầu việc cuối cùng nhưng không tài nào tập trung được vì có Jeno ngồi ngay cạnh. Cậu trai trẻ đang tròn mắt ngó ngang ngó dọc thư phòng của Jaemin ra chiều thích thú lắm này khiến hắn khó lòng rời mắt nổi. Cuối cùng, Jaemin quyết định đóng cuốn sách đang đọc lại. Bị giật mình bởi âm thanh đột ngột, Jeno ngẩng đầu lên nhìn hắn. Làm gì cũng thấy đáng yêu là sao nhỉ? Vẫn để y ngồi ngoan trên ghế, Jaemin nắm lấy đôi tay thon dài, phủi xuống từng mảng bụi bặm trên đầu cho y.

"Hôm nay đi đâu mà bụi bặm thế này?"

"Tôi vào thư viện xem thử... lỡ làm đổ giá sách."

"Có bị thương ở đâu không?"

Lời thú nhận của Jeno khiến Jaemin đặc biệt khẩn trương, hắn xem xét một vòng quanh người y để xác thực tình hình. Quyển sách ở nơi cao quá, tôi cố với lên để lấy xuống, không cẩn thận làm đổ cả giá sách. Jeno không nhanh không chậm trả lời, mỉm cười nhìn người trước mặt vẫn đang bận rộn rà soát. Không bị thương chỗ nào cả, nhưng có lẽ gia nhân sẽ phải hao tổn không ít công sức để dọn dẹp hiện trường. Vẻ áy náy hiện lên trên khuôn mặt trong trẻo của vị hoàng tử. Nghe được lời phân trần của người kia, hắn chỉ biết cười trừ.

"Ta chỉ là, không muốn cậu bị thương. Chạy nhảy cả ngày chắc phải đói lắm rồi nhỉ? Đi nào."

Thần trí ngẩn ngơ trước nét cười sáng lạn trên khuôn mặt người, Jeno chỉ biết để mặc cho người kia kéo tay rời khỏi. Nhận ra được y vốn chẳng hề bỏ lọt tai những gì mình vừa nói, Jaemin nhẹ giọng, kéo lại hồn phách thơ thẩn của người trước mặt. Không ổn rồi. Gia tăng thêm chút lực để giữ chắc bàn tay trong lòng, Jaemin tạm thời bỏ qua ý nghĩ đột ngột vừa đột khởi, gắng kìm lại những lời đường mật chỉ trực chảy trào.

Toàn thân mệt mỏi rã rời nhưng Jeno vẫn không tài nào vào giấc. Buổi ghé thăm thư viện chiều nay là để tìm xem liệu ở đó có cuốn sách nào đề cập tới câu chuyện mà Jaemin nhắc tới hay không. Y tìm thấy một vài quyển sách về thần thoại phương Đông trong thư viện được sắp xếp gọn gàng ngay ngắn. Những câu chuyện được kể trong đó quả thực vô cùng lôi cuốn, thế nhưng vẫn chẳng phải thứ y cần tìm. Liệu có phải do ở đây không hề có cuốn sách nào như vậy? Trong lúc mải mê chìm đắm vào kho tri thức đồ sộ hiếm có tại nơi này, một cuốn sách bìa đỏ không được đề tên đã vô tình thu hút sự chú ý của y. Cuốn sách nằm ở nơi tầng cao khó có thể tiếp cận. Cố vươn mình với lấy quyển sách để rồi mất đà mà ngã nhào, sách trên giá theo đó mà đổ xuống ào ạt gây ra tiếng động lớn khiến không ít gia nhân phải vội vàng chạy đến. Bản tính thiện lương khiến y không thể làm ngơ đứng nhìn người khác phải dọn dẹp hậu quả do mình gây ra, y bèn xắn tay toan tham gia cùng mọi người, thế nhưng họ không để y được toại nguyện. Họ nhất mực không cho y động tay vì không muốn để một người tôn quý làm công việc này. Bất đắc dĩ, y đành từ bỏ ý định và rời đi. Lang thang thêm một lúc để rồi lạc tới thư phòng của Jaemin lúc nào không hay. Jaemin bấy giờ vẫn còn đang bận giải quyết công việc, khuôn mặt cợt nhả thường ngày chuyển sang vẻ nghiêm nghị ngay khi vừa chạm mắt y. Cảm giác thật khác lạ, vẻ mặt hắn khi nghe y kể về sự cố tại thư viện làm y đặc biệt lưu tâm. Gương mặt biểu lộ sự lo lắng thật tâm dành cho y. Giữa lúc đó, khuôn mặt của một Jaemin thuở thiếu thời như hiện ra rõ ràng trước mắt. Khuôn trăng này y chưa từng được nhìn thấy trước đây, nhưng tất cả đều gợi lên xúc cảm thân thuộc, tựa hồ y đã từng ngắm nhìn nó mải miết thâu đêm. Dung dạng Jaemin này, những đường nét non mềm và ngây thơ hơn hiện tại nhiều. Vì mất sức mà tự tưởng tượng chăng?  Khuôn mặt này, thực sự rất quen. Như thể đã cùng kề cạnh bên y mà trưởng thành. Tự mình cắt ngang dòng hồi tưởng, Jeno nhắm mắt lại, cố tìm tới giấc ngủ một lần nữa. Chắc hẳn là vì ban ngày hoạt động liên tục nên cảm thấy mỏi mệt mà sinh hoang tưởng. Ngọn lửa hồ nghi bắt đầu nhen nhóm, dần ăn mòn trong tâm trí của Jeno tự khi nào không hay.

Chuẩn chỉ theo những gì đã hoạch định, Jaemin dành cả một ngày bên cạnh Jeno ngay sau khi bàn giao phần việc đã hoàn thành cho Ngọc Hoàng. Vừa đúng lúc cung Cheongsu đã hầu như đã chẳng còn mấy nơi mà Jeno chưa tới, y bèn quyết định cùng một chỗ nguyên ngày với Jaemin như hắn muốn. Thoải mái gối đầu trên đùi người kia, Jeno bắt đầu kể lể và cùng Jaemin đàm đạo về đủ thứ trên đời. Ngay cả những chuyện tưởng chừng nhạt thếch và chẳng có gì đặc biệt cũng đều được họ kẻ tung người hứng mà liên tục trao đổi. Có lẽ vì là thần nên hắn biết rất nhiều và sở hữu lượng kiến thức vô cùng uyên thâm. Những phong cảnh phía Tây hay Nam qua lời kể của Jaemin mà trở nên thập phần sống động, như thể hắn đang vẽ nên chúng ngay trước mắt vậy. Nhân gian quả thật còn thật nhiều điều mà y chưa có cơ hội được biết tới.

"Vào tiết Trung Nguyên, vùng đất phía Nam sẽ tràn ngập không khí lễ hội. Dân chúng có quan niệm rằng các linh hồn và ma quỷ sẽ đều xuống trần thế để lưu lại trong khoảng thời gian ngắn. Một buổi lễ cũng sẽ được tổ chức để đón những vong hồn của người thân đã khuất trở về thăm nhà. Để không bị lạc đường khi đi từ nhà này sang nhà nọ trong những ngày này, thường sẽ dùng tới đèn lồng. Ánh sáng vì thế mà chiếu rọi cả một vùng phương Nam không quản đêm ngày. Khung cảnh thực sự rất đẹp."

"Ồ... sau này tôi cũng muốn được thăm thú nơi đó cùng ngài Jaemin."

".... Được chứ, từ giờ chúng ta làm gì cũng sẽ cùng nhau, cùng tới đó vào thời điểm thích hợp nhé."

Từng câu chuyện mà Jaemin kể y nghe không sót một lời, say mê tới độ không còn muốn để tâm tới thời gian. Những chi tiết bỏ ngỏ từ cơn mơ kì lạ của y dường như đang dần được đẩy lùi. Ngay cả giữa mùa hè, khi cái nóng ói ả chẳng chờ đợi một ai cứ vậy mà ập tới, ở bên cạnh Jaemin chẳng khác nào một cỗ băng mát lạnh, thoải mái tới nỗi y chẳng còn nghĩ tới việc mình cần ra khỏi nhà cho khuây khỏa. Thế nên mấy ngày này y cứ vậy mà ở lì trong phòng. Sự ngại ngùng nhút nhát ban đầu cũng như được xua tan nhờ mỗi ngày cùng Jaemin trò chuyện. Jeno cũng bắt đầu mở lòng không chút do dự với Jaemin khi y dần cảm nhận được mối quan hệ đôi bên đang ngày càng gần gũi. Nhưng y nào biết bản thân Jaemin cũng ngạc nhiên không kém trước những biến chuyển đáng kể này.

Một buổi bình minh nọ, mặt trời vừa ló rạng đã chiếu xuống từng tia mạnh mẽ bỏng rát, y tỉnh giấc, cũng vừa nhận ra Jaemin đã không còn nằm bên cạnh. Trằn trọc trong cơn uể oải, Jeno chỉ buộc mình phải rời giường khi mồ hôi đã đầm đìa. Tự nhủ rằng có lẽ sẽ cảm thấy dễ chịu hơn nếu được ngâm mình trong dòng nước mát, thế nên y cho truyền gia nhân chuẩn bị một bồn tắm với đầy đá lạnh. Thân nhiệt dần hạ hỏa sau khi trút bỏ mọi thứ vải vóc và bước vào trong. Thả lỏng người để tận hưởng cảm giác mát lạnh cùng tiếng chim ca lanh lảnh, một lúc sau, Jeno quay đầu lại khi nhận ra có người đang tiến vào phòng. Nghe được câu trả lời của gia nhân về sự có mặt của mình, y mới nhận ra người nọ không ai khác chính là Jaemin. Ấy thế là Jeno vội vàng đứng dậy khỏi thùng gỗ và nhanh nhẹn mặc lại áo quần. Cơ thể vẫn chưa kịp ráo nước nên quần áo mới không khỏi dính chặt vào người, lộ ra không ít đường nét của những nơi ít có dịp lộ thiên. Y mới chỉ kịp tròng vào một lớp đồ, toan định mặc thêm thì Jaemin đã tới nơi. Jaemin tay cầm món tráng miệng thanh mát trong tay, sượng sùng khi nhìn thấy hiện trạng Jeno lúc này.

"Làm cái gì thế này?"

Giọng Jaemin hơi nhướn cao hơn bình thường, Jeno hoảng hồn vội vơ thêm áo để che thân. Với hoàn cảnh xuất thân và nhận được sự hầu hạ tận nơi từ tấm bé, y vốn đã quen với việc phô bày một thân không mảnh vải trước mặt kẻ lạ, cớ sao giờ đây y lại trở nên xấu hổ tột độ khi phải đối mặt với Jaemin trong tình cảnh này? Không khí giữa đôi bên bỗng kỳ quặc khó nói, Jaemin chẳng nhiều lời mà quay lưng lại, một tay giơ ra tà áo choàng lụa ngoài cùng y luôn vận trên người.

"Mặc mỗi thế thì thà không mặc còn hơn. Mau mặc đồ nghiêm chỉnh lại đi."

"À, vâng..."

Jeno vội vàng mặc lại từng lớp áo và không quên đón lấy chiếc áo choàng lụa màu thiên thanh từ tay người kia để khoác lên người. Mặc có vài lớp đồ mỏng thôi nhưng mà nằm giường cả ngày nên tôi thấy hơi khó chịu. Jeno chậm chạm phân bua mấy lời. Mùi thơm ngát và nhiệt độ mát dịu từ khối thân thể vừa trầm mình trong bồn tắm thảo dược từ từ ôm lấy khứu giác Jaemin. Dường như cũng cảm nhận được mùi hương có hơi đáng bận tâm, Jeno xấu hổ mà toan tránh mặt đi, Jaemin đã kịp thu hẹp khoảng cách. Hắn đưa tay chạm lên gò má của người đối diện.

"Nóng lắm sao? Mặt cậu vẫn còn đỏ bừng này."

Chẳng nói chẳng rằng, Jeno bước nhanh hòng mau chóng thoát ra khỏi bầu không khí khác thường này. Y vẫn luôn cảm thấy thất thố mỗi khi ở gần Jaemin. Jaemin phản ứng lại ngay lập tức, hắn đuổi theo Jeno, một tay vẫn cầm chắc món đá bào mà hắn đã cất công mang tới. May mắn làm sao, đường về phòng ngủ đã kịp làm cho quần áo y được hong khô, da thịt cũng không còn bị lộ thiên nữa. Jeno nhào lên giường, cởi ra lớp áo choàng rồi chùm chăn kín mít. Jaemin vừa đuổi tới nơi, tới ngưỡng cửa mới giảm tốc, lững thững tiến tới bên giường, lay lay ụ chăn lụa, chờ một lúc không thấy động tĩnh mới nhẹ nhàng vén ra. Ai đó vừa kêu nóng vậy nhỉ? Nóng thế này mà có đồ giải nhiệt thì còn gì bằng. Nghe Jaemin nói, Jeno mới chầm chậm nâng người dậy, xúc một thìa đá bào, đưa vào miệng rồi tận hưởng xúc cảm mát lịm từ từ lấp đầy khoang miệng. Sảng khoái tới độ đôi mắt cong lại tựa vầng trăng khuyết. Mỗi ngày Jaemin cứ đều đặn đưa tới những món ăn lạ lẫm như thế này, những thứ mà một vị hoàng tử với cuộc sống trong cung cấm hiếm khi có cơ hội được nếm thử. Thi thoảng lỡ khoán tay mà cho người chuẩn bị hơi nhiều, người ngồi bên cạnh thì liên tục cổ vũ y nếm thử, thế nên nhiều lúc y tưởng mình sẽ phát bệnh vì ăn quá no. Giờ đây, đá bào tươi mát kết hợp cùng hương vị ngọt ngào của trái cây đã lấn át đi tất thảy mọi sự ngượng nghịu trong lòng về sự cố vừa rồi. Món ăn này coi bộ nhỏ mà có võ, làm tâm trạng y được giải tỏa rất nhiều. Từng muỗng từng muỗng vơi dần, ngắm nhìn người trước mặt vì được thỏa mãn mà thả lỏng cơ mặt, Jaemin vỗ nhẹ vào đùi mình. Còn nóng thì qua đây. Jeno hiểu ý, trườn tới nằm ườn, gối đầu lên đùi người nọ. Khối cơ đùi của người này đích thực chỉ thấy cứng rắn mà chẳng thấy mềm, thế nhưng y lại chẳng muốn rời đi, có lẽ là vì hắn đang một thân lụa là. Trằn trọc thêm một hồi để rồi dần tìm tới màn đêm, bàn tay Jaemin vươn tới đan cài vào mái tóc đen nhánh đương độ xuân thì. Y mê luyến những cái chạm nhẹ của người kia lên vầng trán mình và cả thanh âm khẽ cười dụ hoặc từ làn môi đỏ mọng. Tận hưởng sự hòa hợp của nắng gió và bàn tay ve vuốt dịu dàng, y dần cảm thấy buồn ngủ. Jeno từ từ chìm sâu vào cõi mộng. Và y sẽ có lẽ sẽ chẳng bao giờ biết được, có kẻ si tình nào đó đã tận dụng khoảnh khắc này mà chiêm ngưỡng, có đôi môi mềm của ai kia khẽ đặt lên trán y một nụ hồng đong đầy nâng niu và trân trọng. 

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro