end.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Sáng hôm sau, Sicheng thức dậy với khăn lạnh đắp trên trán và một thau nước đá nhỏ trên chiếc bàn cạnh giường. Em rên rỉ, cố gắng để ngồi dậy. Sicheng vẫn còn cảm thấy nặng đầu, toàn thân thì hừng hực như lửa đốt. Ít nhất thì em đáng lẽ nên mang theo chiếc ô mà Doyoung đưa cho mới phải.

Sicheng mở cửa phòng, lững thững bước ra ngoài trước sự chào đón của Taeyong và Doyoung trong bếp. Nói đúng ra là em chỉ được chào đón bởi sự hiện diện của hai người bọn họ thôi, cả hai bận cười khúc khích chuyện gì đó, rõ ràng chẳng chú ý tới sự xuất hiện của Sicheng.

"Chào buổi sáng hyung." Sicheng cuối cùng cũng mở miệng, mệt mỏi thả người lên ghế sô pha

"Ồ Sicheng, em dậy lúc nào vậy? Đỡ hơn chưa?" Taeyong đi đến sô pha xem xét, để lại Doyoung trong bếp nghịch ngợm nấu một món gì đó cho bữa sáng

"Không hẳn." Sicheng thở dài, "Em vẫn còn nặng đầu."

"Xin lỗi cưng nhưng anh và Taeyong hyung có lớp vào hôm nay, để anh gọi Jaehyun đến chăm sóc em nhé?" Doyoung tắt bếp, lấy ra điện thoại trong túi tạp dề

"Hyu--"

Không đợi Sicheng có cơ hội phản đối Taeyong nhanh nhẹn ngắt lời. "Thôi nào baby, để cậu ấy biết đi. Sicheng thực sự cần ai đó chăm sóc khi chúng ta đi vắng." Anh khẽ huých vào vai người nhỏ hơn. "Đây là thời gian cho bọn em nói chuyện đấy."

Sicheng rên rỉ. "Nhưng em là người trưởng thành rồi, em có thể tự lo cho mình."

"Được rồi, bọn anh cần phải đi bây giờ. Cháo của em đây, anh vừa nhắn Jaehyun rồi, đừng khoá cửa." Doyoung dặn dò, vẫy tay gọi Taeyong ra ngoài

"Vâng, em biết rồi. Cảm ơn hyung."

Doyoung chỉ mỉm cười rồi rời khỏi. Tại sao em phải nói chuyện với Jaehyun lúc còn đang ốm và cảm thấy tổn thương chứ? Rõ ràng Sicheng chưa sẵn sàng, nhưng Doyoung nghĩ cả hai vẫn bên nhau, Taeyong thì bảo họ nói chuyện cho ra lẽ. Khả năng cao là em sẽ giả vờ ngủ khi Jaehyun đến.

Sicheng chuẩn bị về phòng thì nghe tiếng mở cửa và ai đó thở hổn hển. Người nọ trông vẫn đẹp trai như thường lệ, điểm khác biệt là cậu ấy đổ mồ hôi như tắm trong khi nghiêm túc cố gắng hít thở theo đúng nghĩa đen. Jaehyun thậm chí còn không mặc áo khoác dài mà chỉ vắt hờ nó trên cánh tay.

Điều duy nhất cậu có thể nói sau 2 - 3 phút điều chỉnh nhịp thở là "Chào."

Nghĩ có thế nào cũng không tránh được, Sicheng bèn quay lại sô pha ngồi xuống. "Mình nghĩ lát nữa cậu nên đi tắm, cậu vừa chạy à?"

"Ừ, mình bán mạng chạy từ nhà đến đây, còn dùng cầu thang bộ." Jaehyun bước vào sau khi Sicheng ra hiệu mời cậu ngồi

"Cái gì? Cậu có bị điên không? Căn hộ của mình ở lầu 12 đó?" Sicheng bắt đầu cảm thấy lo lắng, đứng dậy vào bếp rót cho cậu một cốc nước

Sicheng đưa nó cho Jaehyun, nghe cậu lẩm bẩm hai tiếng 'cảm ơn' trước khi ngồi xuống ghế lần nữa.

"Cậu bị cảm lạnh sao?" Jaehyun hỏi

"Phải, mình đoán vậy."

"Chúa ơi Sicheng, mình đã cực kì lo lắng, mình biết chuyện này xảy ra là vì mình, hôm qua mình đáng lẽ nên giữ cậu lại thay vì để cậu chạy đi trong mưa như thế. Mình đã nghĩ cậu thực sự không muốn gặp lại mình nữa."

Jaehyun cẩn thận quan sát Sicheng từng chút, cậu sợ chính mình lại tổn thương em vì bất kì lí do nào.

"Đây là lỗi của mình, đừng lo. Nhưng phải thừa nhận rằng mình sẽ không đi xa tới mức này nếu không có cậu, Taeyong hyung nói ít nhất thì mình cũng nên cho cậu cơ hội giải thích. Tiếp tục đi?"

"Được rồi được rồi. Mình nên bắt đầu từ đâu nhỉ? Trước tiên, Yoon Hee không phải là bạn gái mình."

Sicheng dự định chen ngang liền bị Jaehyun ngăn cản. "Làm ơn nghe mình nói tất cả trước đã, nhé?"

Sicheng đắn đo gật đầu, im lặng chờ đợi.

"Yoon Hee thực sự là bạn kiêm hàng xóm của mình. Năm cô ấy rời đi cũng là năm cậu chuyển đến, hai người đương nhiên không có khả năng gặp nhau. Đó là lí do vì sao bạn bè xung quanh mình đều biết cổ. Một ngày Yoon Hee nhắn tin nói rằng đã trở về, và rồi chúng ta vô tình gặp cô ấy ở quán cà phê. Mình thề chẳng có kế hoạch gì hết, cô ấy chỉ là làm vậy, trước mặt cậu. Mình thậm chí không hiểu tại sao, lúc đó mình quá sốc để phản ứng. Vậy nên làm ơn, đừng tin Yoon Hee, cô ấy không phải bạn gái mình. Làm thế nào mình có thể bắt cá hai tay khi có cậu là bạn trai được chứ?"

', bạn trai cũ." Sicheng chỉnh cậu. "Thậm chí còn không phải là bạn trai thật."

"Sicheng, nghe này. Những gì mình làm với cậu mỗi ngày khi chúng ta 'hẹn hò', đều là thật. M- Mình yêu cậu từ rất lâu rồi Sicheng. Vậy nên lúc mẹ hỏi mình hẹn hò với ai, mình chỉ buột miệng nói là cậu, mình ước gì đó là cậu. Sau đó mẹ nói muốn gặp cậu, mọi thứ mới bắt đầu."

"Những gì mình làm, những gì mình nói, đều là từ tận đáy lòng. Mình không bao giờ muốn tổn thương cậu. Mình vô cùng hạnh phúc khi cậu đồng ý với yêu cầu ấy, mình vẫn luôn muốn được biết cảm giác bên cạnh cậu là như thế nào, với tư cách là bạn trai cậu. Đó là khoảng thời gian đẹp nhất trong cuộc đời mình, Sicheng."

Sicheng không rời mắt khỏi gương mặt Jaehyun, dường như muốn thăm dò xem liệu nó là sự thật hay dối trá.

"Đêm hôm ấy, khi mình hỏi tại sao cậu không bao giờ nói yêu mình, chỉ vì mình muốn chắc chắn mình đã không hiểu nhầm tín hiệu của cậu. Mình đã nghĩ cậu thích mình, nhưng bất cứ khi nào mình nói điều đó, cậu lại chỉ ậm ừ mà thôi. Mình sợ nó chỉ là cảm xúc đơn phương nhưng cậu đã đáp lại nụ hôn của mình. Nhưng rồi cậu chạy đi mất."

"Còn ngày đó khi mình bảo cậu hôn mình, mình sợ rằng được ở bên cạnh cậu chỉ là giấc mơ. Mình muốn được đi với cậu, dù là bao xa."

Jaehyun cuối cùng cũng thở dài. "Mình thực sự yêu cậu. Xin lỗi vì đã mất quá nhiều thời gian để nói điều này với cậu. Nếu cậu muốn chúng ta là bạn, ổn thôi, quên tất cả những gì mình vừa nói đi."

"Sao mình có thể quên được những gì cậu vừa nói Hyun?"

Giọng Sicheng trở nên run rẩy, Jaehyun ngạc nhiên quay sang nhìn em.

"Mình vẫn luôn chờ đợi ngày này."

"Nhưng mình nghĩ... cậu hết yêu mình rồi?"

"Là nói dối, mình chưa bao giờ ngừng yêu cậu Hyun, lúc đó do mình quá xúc động. Mình đã chờ đợi rất lâu, mình yêu cậu nhiều lắm, tại sao cậu có thể không nhìn thấy chứ?"

Sicheng bật khóc. "Lí do mình muốn cẩn thận với việc hẹn hò giả này, đơn giản vì đó là cậu. Mình sợ mình quá chìm đắm vào nó. Mình sợ sẽ phá hỏng mọi thứ mà chúng ta có. Cậu biết không, khi cậu giữ mình lại và hôn mình, đó là điều ngọt ngào nhất."

Jaehyun cuống cuồng quỳ gối trước mặt Sicheng, dịu dàng nâng mặt em bằng hai tay.

"Nhìn mình đi Sicheng."

Sicheng xấu hổ chậm chạp giương đôi mắt ngập nước đối diện với ánh mắt Jaehyun. Cậu ấy thực sự là chàng trai đẹp nhất mà em từng gặp qua.

"Cậu đẹp lắm, mình cũng yêu cậu rất nhiều Sicheng. Mình ước mình có thể nói điều này sớm hơn nhưng chết tiệt, mình thực sự yêu cậu nhiều lắm."

Sicheng chỉ im lặng ngồi đó, em thích cảm giác những lúc mà gương mặt cả hai chỉ cách vài inch. Sicheng theo bản năng dời tầm mắt đến môi cậu. Jaehyun nhận ra tình huống liền khẽ nhếch mép, rốt cuộc cũng nhướn người về phía trước.

Sicheng lẩm bẩm giữa những nụ hôn, nói cậu hãy ngồi bên cạnh em thay vì làm đau đầu gối. Jaehyun làm theo nhưng không được bao lâu, vị trí hiện tại chính là Sicheng đang ngồi trên đùi cậu.

"Mình đã từng nghĩ chỉ có mình mới được quyền đòi hỏi phúc lợi này thôi." Sicheng hạ thấp giọng, thì thầm vào tai Jaehyun

"Dành riêng cho cậu."

Jaehyun chỉ cười và kéo Sicheng vào một nụ hôn khác. Môi của họ đồng điệu như được sinh ra để thuộc về nhau. Jaehyun cố gắng nhấn nụ hôn sâu thêm cho đến khi Sicheng đột ngột lùi về sau.

Cậu bĩu môi phản kháng. "Tại sao cậu dừng lại?"

"Mình bệnh Hyun, không thể để cậu cũng bệnh được. Chỉ là, chờ mình khoẻ lại đã."

Jaehyun chán nản rên rỉ, nhưng lập tức bật cười toe toét. "Nghĩa là bây giờ, mình cuối cùng cũng là của cậu đúng không? Một cách chính thức? Không giả vờ nữa?"

Sicheng nhún vai. ""Nếu cậu muốn thế."

"Đương nhiên là muốn rồi!!! Mình yêu cậu nhiều lắm Sicheng." Jaehyun hệt như đứa trẻ hào hứng vùi đầu vào ngực Sicheng, lắng nghe nhịp tim của em

Sicheng đưa tay vò rối mái tóc của người trong lòng, kéo mặt Jaehyun ra đặt lên khoé môi cậu một nụ hôn. "Mình cũng yêu cậu đồ ngốc."

"Trêu mình hả?" Jaehyun ôm lấy hai má vẫn còn ửng đỏ của Sicheng làm bộ giận dỗi, nhưng rồi cũng phải phì cười trước sự đáng yêu của em

"Nhưng ít nhất hãy để mình được ôm cậu được chứ?"

"Tất nhiên."

_

tạm biệt mọi người =)))

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro