xiii.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Author: explaininfinity

Translator: JinviTr


jisoo rất buồn rầu.

nó đã được cho là một cuộc hẹn hò tốt đẹp nhưng trước khi jisoo có thể chọn món, soojoo đã chia tay với cô.

nó đột ngột và khủng khiếp và jisoo hoàn toàn lạc lõng. đó là một chuỗi dồn dập "không phải tại cậu, là do tớ" và "chúng ta vẫn có thể là bạn" và cô cảm thấy như mình đang chết đuối vậy.

rõ ràng, dispatch đã nắm giữ một bức ảnh họ hôn nhau trong buổi lễ hội tự hào vào những năm trước. soojoo đưa một bản sao cho jisoo, người cầm nó với đôi tay run rẩy. cả hai đều đeo khẩu trang ở nửa dưới của khuôn mặt nhưng họ đã cởi chúng ra để hôn. do màu vẽ trên khuôn mặt và góc của bức ảnh, không thể nói rằng jisoo là người phụ nữ khác trong bức ảnh nhưng khuôn mặt của soojoo không có màu sơn và chiếc mũ cô ấy đang đội nghiêng lên, để lộ rõ khuôn mặt. công ty của cô nàng đã trả tiền cho dispatch nhưng thực tế là jisoo hiện đang giữ bản sao duy nhất của bức ảnh không làm thay đổi suy nghĩ của soojoo.

"thật quá nguy hiểm khi chúng ta ở bên nhau", cô ấy nói.

nó rất là có lý.

ai biết được dispatch còn có được gì từ họ nữa, hoặc thậm chí nếu họ theo dõi họ ở đây, chỉ để có được những bức ảnh khác?

đó là sự lựa chọn tốt nhất cho sự nghiệp của cả hai.

điều đó không làm cho nó ít đau hơn.

cô vẫn còn bức ảnh mà cô hứa sẽ đốt thay cho lời nói tạm biệt khi cô rời khỏi nhà hàng, hai mươi phút sau khi soojoo đã rời đi (bởi vì, ngay bây giờ, họ chắc chắn không thể nhìn thấy đi cùng nhau nữa).

có lẽ đó là một phép ẩn dụ cho mối quan hệ của họ, soojoo bước ra ngoài trước khi jisoo thậm chí chẳng biết chuyện gì đang xảy ra.

jisoo cố gắng hết sức để ghét soojoo, nhưng cô không thể tự mình làm điều đó. cô không thể đổ lỗi cho cô ấy bởi vì nếu cô ở vị trí của soojoo, có lẽ cô cũng sẽ làm điều tương tự.

ghét ngành công nghiệp này, cô ghét hợp đồng mà cô đã ký và cô ghét đất nước ngu ngốc mà họ đang sống vì quá bảo thủ.

nhưng trên hết, cô ghét bản thân mình, vì quá yếu đuối để ngăn soojoo rời đi.

jisoo đã khóc cho tới khi thiếp đi vào tối hôm đó, với bức ảnh vẫn bị kẹp giữa các ngón tay.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro