Chương 1: Sự trở về của đại tướng (H)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Ở một vùng đất xa xôi nọ. Có một nàng công chúa đang đấu tranh để gìn giữ vương quốc của mình khỏi sự sụp đổ. Cha mẹ nàng đều đã qua đời trong cuộc chinh phạt ở phía đông, để lại nàng tự mình điều hành đế chế.

Nàng bẩm sinh đã là nhà lãnh đạo tài giỏi, được nhiều người dân yêu mến, nhưng Vương quốc láng giềng lại khao khát quyền lực, sức mạnh của nàng.

Trong số tất cả các đế chế dọc theo thung lũng, vương quốc của nàng là nơi có tầm nhìn cao nhất, mạnh nhất, đẹp nhất. Nhiều mối đe dọa đặt ra chống lại nàng.

Ngồi một mình trong căn phòng chung, nàng để mặc những âm thanh của màn đêm làm dịu bản thân

Nàng tự tin về quân đội của mình. Họ đã được đào tạo rất tốt và thành công nhiều trận chiến. Nhưng dù sao nàng vẫn rất lo lắng.

Một tiếng gõ vào khung cửa gỗ làm gián đoạn suy nghĩ của nàng. Nàng ngước lên, nhìn thấy một trong những người đưa tin của mình qua tấm vải màn mỏng manh.

"Xin lỗi đã làm phiền người. Tôi có tin rằng binh lính sẽ trở về trước khi mặt trời mọc." Anh thông báo.

"Eunwoo, ngươi bị trục xuất." Jennie nói. Anh ta đưa cho nàng một cây cung cuối cùng trước khi rời đi. Đứng dậy khỏi chỗ ngồi, nàng bước tới cửa sổ.

Mặt trăng tròn và sáng, chiếu sáng phía trước cung điện của nàng. Nàng nhìn chằm chằm vào cánh cổng lớn với hy vọng rằng nó sẽ được mở sớm để biết binh lính của nàng trở về.

Khi nàng đợi, một người hầu khác ngắt lời nàng. "Nữ vương, trà đêm của người." nha hoàn trình lên một khay trà.

Jennie tiến lại đệm ngồi, để Yuqi đặt một chiếc bàn nhỏ cho nàng trước khi đặt khay trà xuống.

"Hãy triệu tập Chaeyoung cho ta."

"Vâng." Yuqi lại cúi đầu trước khi rời đi.

Chẳng mấy chốc, Park Chaeyoung đã cùng nàng vào tẩm cung. "Người gọi cho ta?"

"Ngồi đi." Jennie chuyển động.

Chaeyoung ngồi đối diện nàng tại bàn trong khi Jennie rót trà. "Ta có thể làm điều đó thay người." nàng đề nghị.

Jennie nở nụ cười khiêm tốn. "Vô lý."

"Cảm ơn." Chaeyoung nói.

Jennie gật đầu và không gian trong im lặng. Chaeyoung cảm thấy khó chịu. Cô tự hỏi tại sao Jennie lại gọi mình đi uống trà. Chaeyoung luôn yêu mến vị công chúa này nhưng dù sao cô cũng chỉ đơn giản là người hầu đầu tiên cho Jennie.

Cô chú ý cách công chúa cứ liếc nhìn về phía cửa sổ đang mở. Mặt trăng đêm nay khá đẹp.

"Người là đang lo lắng cho binh lính?" Chaeyoung hỏi trong khi rót trà cho Jennie.

"Đúng vậy" Jennie trả lời thành thật. "Họ đã đi được một năm trời."

"Chúng ta phải giữ niềm tin." Chaeyoung đặt tay lên tay của Jennie. Nàng không được chạm vào nữ vương mà không được phép nhưng Chaeyoung đã theo Jennie từ khi họ còn rất nhỏ.

"Ta đoán rằng ngươi cũng lo lắng." Jennie nói trong khi nhìn chằm chằm vào bàn tay nơi được Chaeyoung đặt lên. Nàng đã luôn coi Chaeyoung như một người bằng hữu chứ không như những người hầu khác trong cung điện.

"Ta..." Chaeyoung ngập ngừng gật đầu. Nàng thừa nhận với bản thân rằng nàng có mối quan hệ bị cấm với một trong những người lính.

Jennie âm thầm quan sát nàng. Nàng quan tâm đến từng người một và chú ý đến cảm xúc của họ họ. Nàng biết rất rõ Chaeyoung có người yêu bí mật, và nàng cũng vậy.

Ngay sau đó âm thanh của tiếng vó ngựa phát ra từ phía ngoài cổng cung điện. Jennie ngay lập tức đứng dậy đi đến cửa sổ cùng Chaeyoung.

"Họ đã trở về." Jennie nói với sự nhẹ nhõm.

Hai người nhanh chóng tiến về phía trước cung điện, theo sau là người hầu.

"Có phải họ không?" Jennie hỏi Eunwoo.

"Vâng, thưa nữ vương." Anh gật đầu và ra lệnh cho những người lính mở cửa cung điện.

Nàng ngập ngừng bước ra ngoài, đứng trên cao nhìn vào cánh cửa và chờ đợi nó được mở. Tiếng vó ngựa đến gần hơn khi cánh cổng mở hẳn ra.

Jennie cười lần thứ hai khi nàng nhìn thấy con ngựa trắng dẫn đầu. Hai lá cờ của vương quốc của họ được giương lên một cách đầy tự hào cả hai ngựa của tướng quân.

Không chần chờ, Jennie liền đi xuống cầu thang tiến về phía vị tướng quân anh hùng của họ. Dừng cách quân đội lớn vài bước chân.

Vị tướng cười rạng rỡ với nàng trước khi bước xuống ngựa. Quỳ gối xuống trước Jennie, cô cúi đầu đầy vinh dự.

Những người lính còn lại nhanh chóng làm theo và những người hầu và các quan lại đang đợi phía sau cô. Nữ vương nở một nụ cười kín miệng để đánh giá cao đối tượng trung thành của mình.

Vị tướng lại một lần nữa đứng trước mặt nàng, đưa cho nàng bản hiệp ước

"Chuyến đi rất thành công. Hiệp ước của người đã được ký kết."

"Làm tốt lắm đại tướng quân." Jennie khen ngợi. "Đi theo ta, vào phòng để thảo luận về các phong trào tiếp theo."

"Vâng thưa nữ vương." Vị tướng gật đầu đáp.

"Binh lính của ngươi cũng xứng đáng nhận được phần thưởng, họ sẽ được chiêu đãi một bữa yến tiệc vào tối nay, cho phép họ thư giãn. Ta chờ đợi sự hiện diện của ngươi."

Truyền lệnh xong, Jennie đi lên cầu thang để quay trở lại phòng mình. Nàng chào chúc người hầu của mình ngủ ngon trước khi đóng cánh màn mỏng lại.

Nàng chờ đợi một khoảng thời gian ngắn trước khi cánh cửa trượt mở và đóng lại lần nữa. Trong đầu nàng bây giờ là khuôn mặt của người mà nàng mong nhớ bấy lâu.

Jennie nở nụ cười."Ngươi đang ở đây, ở rất gần ta."

"Nàng có lo lắng không?" Jisoo cười đáp lại.

"Rất nhiều." Jennie thừa nhận. "Ngươi đã thay y phục?" nàng cười khi nhận ra Jisoo mặc hanbok. Khác với áo giáp cô đã mặc lúc nãy.

"Ta cho rằng y phục của ta không phù hợp cho một cuộc gặp gỡ riêng tư với nữ vương." Jisoo nói rằng tiến một bước gần hơn với nàng.

"Ta rất vui vì ngươi đã trở lại." Jennie ngước nhìn cô. "Ta đã rất nhớ ngươi."

Jisoo mỉm cười đưa một bàn tay dịu dàng để vén một sợi tóc lỏng lẻo từ búi tóc của Jennie ra sau tai rồi tiện tay vuốt nhẹ má cô. "Ta cũng nhớ nàng." Cô thì thầm.

"Ngươi sẽ ở lại với ta tối nay?" Jennie hỏi với hy vọng.

"Tất nhiên." Jisoo gật đầu. "Những người kia sẽ không muốn gặp ta trong bữa tiệc, bọn ta đã dành quá nhiều thời gian bên nhau rồi." Cô cười khúc khích.

"Đừng lo lắng. Ta đã ra lệnh cho tất cả những người hầu rời khỏi để ta nghỉ ngơi, họ sẽ không làm phiền chúng ta." Jennie nói.

"Thật vậy sao?" Jisoo nhướng mày kiếm được một cái gật đầu từ Jennie.

"Trừ khi ngươi đói. Ta có thể chuẩn bị một cái gì đó cho ngươi." Jennie đề nghị.

"Không cần phải lo lắng, ta hoàn toàn hài lòng với hiện tại." Jisoo đảm bảo.

"Được chứ."

"Chúng ta sẽ thảo luận về các động thái tiếp theo của quân đội dọc theo phía tây nhưng ta nghĩ rằng có thể đợi đến sáng." Jisoo nói khẽ, áp trán mình vào Jennie.

"Sẽ không có bất kì chuyến đi nào trong vài tuần tới. Ngươi đã đi quá lâu rồi." Jennie nhìn vào mắt Jisoo. Những ngón tay mảnh khảnh của nàng cọ nhẹ vào má Jisoo.

Jisoo hôn lên môi của nàng. Nó bắt đầu nhẹ nhàng, chỉ đơn thuần là nhớ cảm giác và mùi vị trên đôi môi của Jennie.

Một trái cấm mà cô rất thích có.

Hai người chưa thành thân. Họ không được phép quan hệ tình dục. Jennie nhận được rất nhiều lời cầu hôn từ các vương quốc khác đang chờ đợi nàng nhưng Jisoo mới là người nắm giữ trái tim nàng.

Đại tướng không có có ý định buông tay bất cứ lúc nào.

Tay cô chạm vào dây đai hanbok của Jennie, cậy răng nàng để đưa lưỡi vào bên trong.

Jennie với lấy mái tóc của chính mình, vén búi tóc để mái tóc đen dài buông xuống tự do.

Jisoo cởi bỏ quần áo và vải của cô trước khi đặt nàng xuống giường. Miệng cô di chuyển từ môi Jennie xuống xương quai xanh, mang theo giác ấm nóng chạy dọc theo một bên cổ.

Hơi thở nóng bỏng của Jennie phả vào tai Jisoo làm cơ thể cô thêm rạo rực. Một năm xa nhau là quá dài.

Jisoo di chuyển trên cơ thể Jennie như con dã thú trong cô đang dần giải thoát. Một tay ôm và xoa bóp đồi núi trong khi tay kia đang khám phá những phần khác trên cơ thể nàng. Bên còn lại được Jisoo chăm sóc bằng miệng lưỡi của mình, mút mạnh khiến Jennie rên một tiếng lớn

Những người nghe thấy chắc hẳn sẽ tò mò ai là người may mắn được nằm cùng nữ vương.

Jisoo chuyển sang tay kia khi tay thuận cô trượt xuống giữa hai chân Jennie, hạnh phúc khi tìm thấy nơi đó hơi ẩm chờ đợi mình. Cô buông nhụy hoa của Jennie, khi tay kia vẫn nhẹ nhàng xoa bóp.

Tiếp tục đặt những nụ hôn mềm mại khắp khuôn mặt Jennie. Mùi vị muối từ những giọt mồ hôi mỏng manh của cô ấy vương vãi trên môi. Cô biết đây là lần đầu tiên của Jennie nên rất cẩn thận.

Đôi môi cô di chuyển đến tai của Jennie. "Nàng có muốn điều này không?" Cô thì thầm để chắc chắn. Làm như vậy có nghĩa là trao thân cho Jisoo. Nàng sẽ không bao giờ thành thân với người khác vì nàng đã mất lần đầu. Sự thuần khiết của nàng mãi mãi bị hủy hoại.

"Đúng." Jennie thở ra. "Ta muốn ngươi." nàng thì thầm.

Jisoo vẫn còn mặc quần áo, nhưng cảm giác về làn da của Jennie đối với cô vẫn đủ để khiến cô nóng lên. Mũi cô cọ vào má Jennie ngửi lấy mùi hương của nàng. Những ngón tay của cô chọc ghẹo Jennie trước khi đẩy vào trong.

Jennie phát ra một tiếng rên rỉ bên tai, những ngón tay của nàng bám vào vai của Jisoo. Một giọt nước mắt khẽ lăn trên gò má và Jisoo nhẹ nhàng hôn nó rồi tiếp tục lực đẩy nhẹ nhàng của mình.

Cơ thể của Jennie cong lại gần cô hơn hơi thở nóng hổi phả từng đợt vào tai. Jisoo lắng nghe hơi thở nặng nề của nàng rồi chúng từ từ chuyển thành những tiếng rên rỉ khoái cảm lặng lẽ.

Những ngón tay bên trong Jennie bị siết chặt, vách thịt co giật chỉ khiến Jisoo tiến sâu hơn. Hy vọng sẽ đưa Jennie lên đỉnh.

Cô ấn ngón tay cái vào âm vật sưng phồng của Jennie và làm cho nàng khóc thét lên mỗi khi cô xoa nhẹ nơi đó. Đôi chân nàng bắt đầu run rẩy, nàng quằn quại bên dưới Jisoo.

Với một tiếng gọi cuối cùng từ tên của Jisoo. Sự co thắt nhanh chóng của các vách thịt của nàng ép sát vào cô. Jisoo vẫn giữ dáng vẻ chậm rãi và dịu dàng trong khi Jennie bắt đầu mềm nhũn. Hôn lên làn da của Jennie, cô cẩn thận lấy tay ra khi nghe Jennie nhẹ nhàng thút thít.

Jisoo mỉm cười với nàng. "Ta yêu nàng." Cô thì thầm.

Điều đó làm Jennie cười lại. Nụ cười thương hiệu mà chỉ Jisoo biết. Nàng kéo Jisoo xuống gần nàng hơn và thì thầm "Ta cũng yêu ngươi."

* * *
Sáng hôm sau, Jennie thức dậy bởi tiếng gõ cửa. Nàng đoán cửa sổ đang mở bởi làn gió mát và tiếng ồn. Nàng có thể nghe thấy những tiếng hót nhẹ nhàng của những chú chim và tiếng hô của những người lính đang luyện tập buổi sáng.

Ngồi dậy, nàng siết chặt những tấm vải xung quanh cơ thể trần trụi của mình, liếc nhìn khắp phòng. Chỉ có mình nàng. Cũng không ngạc nhiên vì nàng biết Jisoo còn phải tập luyện.

*Cốc Cốc Cốc*

"Nữ vương, bữa sáng đang chờ người." Một trong những người hầu thông báo.

"Ta sẽ ra ngay." Jennie nói đủ lớn để họ nghe thấy.

Nhìn về phía đầu giường nàng ngạc nhiên khi thấy một ghi chú. Nhặt nó lên, nàng đọc nó xong liền cười mỉm.

'Jennie, ta xin lỗi vì không thể ở đó để đánh thức nàng vào buổi sáng. Ta không muốn gì hơn là ở lại. Đêm qua là đêm tuyệt vời nhất trong cuộc đời ta. Cảm ơn vì điều đó. Nhưng ta phải tập luyện cùng binh lính vào buổi sáng. Ta sẽ gặp lại người sớm thôi. Yêu, Jisoo.'

Jennie ra khỏi giường với nụ cười thật tươi và tự mặc quần áo. Thay vì búi tóc gọn gàng thông thường của nàng, nàng đặt một nửa của nó lên và một nửa của nó xuống và dung trang sức để cố định búi tóc

Trong vòng mười phút, nàng đã ngồi ngoài ban công cung điện với một bữa ăn đầy đủ và quan sát sân trong. Cô ngồi khiêm tốn khi nhìn những người lính.

Họ đang xếp hàng đối diện với Jisoo

"Mọi người sẽ được kiểm tra về kỹ thuật và độ chính xác! Kỹ năng của chúng ta còn thiếu ở bộ phận cung thủ. Nhưng chúng ta sẽ không bị khuất phục!" Jisoo ra lệnh nghiêm khắc. Đưa tay ra, Eunwoo đưa cho cô một cây cung và mũi tên. "Những thứ này sẽ sớm được trang bị cùng bộ giáp. Nó nhanh chóng, tĩnh lặng và có thể được sử dụng cho cả tầm xa và tầm ngắn." Cô bước đi trong khi nhìn họ. "Yedam." Cô gọi về phía trước.

"Có, thưa đại tướng." Anh tự trình bày.

"Thực hiện đi." Jisoo di chuyển đến cách mục tiêu vài mét.

Yedam nuốt khan trước khi nhắm bắn. Kéo dây cung, mũi tên hạ cánh trong khu vực bảy.

"Đó là những gì tôi gọi là tầm thường." Jisoo nói. "May mắn thay, tất cả các ngươi vẫn còn trẻ và có thể luyện tập để tiến bộ. Yedam trở lại vị trí cũ đi."

Cậu bé ngay lập tức làm như đã nói và Jisoo được trao một mũi tên mới. "Từ đây, chúng ta sẽ cố gắng làm tốt hơn. Quan sát. Lisa, xin bước về phía trước."

Jennie nhận ra người lính đặc biệt này. Cô được cha mẹ đưa vào trại trẻ mồ côi từ một ngôi làng khác. Cô lớn lên ở đây trong cung điện với Jennie và Chaeyoung. Họ không nói chuyện với nhau thường xuyên. Cô gái đã trở nên cao lớn, chỉ với một lượng cơ bắp vừa phải. Cô ấy là người giỏi nhất họ tham chiến đấu. Jennie nghi ngờ rằng có phải liệu cô ấy là người yêu bí mật của Chaeyoung.

Lisa cầm một quả táo trong tay do Eunwoo tặng. Đôi mắt của Jennie mở to khi Jisoo bước tới trước mặt cô ấy với cây cung của cô ấy giơ lên ​​và tải lên. Cô ấy đang làm gì vậy?!

Trước khi Jennie kịp ngăn chặn Jisoo, mũi tên đã bay đi. Lisa đứng yên mà không nao núng khi mũi tên đâm thẳng vào quả táo trong tay.

Những người lính và Jennie nhìn với ánh mắt kinh ngạc. Nàng ngạc nhiên.

"Hãy học hỏi theo Lisa." Jisoo đưa cây cung của mình lại cho Eunwoo. "Chiều nay chúng ta sẽ bắt đầu luyện đấu tay đôi."

Liếc lên ban công Jisoo bắt gặp nàng háo hức nhìn mình. Cô cười nửa miệng. Jennie ấp úng trong sự nhẹ nhõm và âm thầm rủ cô đi ăn sáng cùng nhau. Jisoo gật đầu đáp lại.

* * *
"Tướng quân" Jennie chào đón khi Jisoo đến cùng nàng.

"Nữ vương" Jisoo cười.

Jennie cho phép cô im lặng ngồi xuống và cô làm như vậy.

"Ta đã không thể thức dậy với ngươi sáng nay. Ta có nên buồn ngươi không?" Jennie nhấp ngụm trà.

"Nếu nàng muốn, ta phải nói rằng nàng thật rất đẹp vào buổi sáng. Giống như một bông hoa mùa xuân tươi mát vậy." Jisoo.

"Nịnh hót, biết vậy đã không đưa ngươi đến đâu." Jennie cười khúc khích.

"Thứ lỗi cho ta." Jisoo cười. "Ta chỉ nói sự thật."

"Ngươi đã khiến ta sợ hãi với màn trình diễn bắn cung với cấp dưới ngươi đấy." Jennie hất mặt ra sân.

"Nàng không nghĩ rằng ta có thể làm điều đó?" Jisoo nói thích thú.

"Ta chưa bao giờ thấy nó được thực hiện trước đây."

"Bắn cung là chuyên môn của ta." Jisoo cười lớn.

"Ngươi đã kiểm tra lý thuyết của mình về người lính tốt nhất của chúng ta. Sự tự mãn ở mức tốt nhất." Jennie nói.

"Những người lính phải tin tưởng lẫn nhau bằng cả mạng sống chứ." Jisoo nói. "Nàng đã thay đổi mái tóc?"

"Quả thực ta đã làm." Jennie gật đầu.

"Ta thích nó." Jisoo cười làm Jennie đỏ mặt.

"Ta nghe rằng ngươi sẽ bận chiều nay?" Jennie hỏi.

"Ừmm." Jisoo xác nhận. "Tối nay, hãy đi cùng ta ra ngoài cung điện." Cô mời.

"Chúng ta sẽ đi đâu?" Jennie hỏi.

"Thung lũng, nơi đó rất đẹp vào thời điểm này trong năm."

"Được chứ."

"Được chứ?" Jisoo cười.

"Vâng. Ta sẽ đi với ngươi." Jennie cười đáp lại.

* * *
Giữa buổi chiều, Chaeyoung ngồi bên ngoài cùng Jennie chơi một ván cờ, nhưng tâm trí nàng lại đặt ở nơi những người lính huấn luyện trước mặt họ.

Jennie chú ý đến điều đó nhưng nàng bỏ qua, vì bản thân nàng cũng đang ngắm nhìn Jisoo thay vì tập trung vào ván cờ. Gần như không thể tập trung khi thấy Jisoo đang làm việc dưới ánh mặt trời gay gắt. Làn da cô lấp lánh mồ hôi. Cơ bắp uốn cong với nỗ lực khi cô huấn luyện binh lính.

Tại thời điểm này, họ là bất cứ điều gì nhưng tinh tế vẫn là ánh nhìn của họ. Cả hai đã dừng lại để xem chúng.

"Luyện tập chăm chỉ hơn, cơ thể sẽ mạnh mẽ hơn." Jisoo khuyến khích.

Jennie lắc đầu trong nỗ lực ngừng xem. Thay vào đó, nàng tìm đến Chaeyoung. Đôi mắt cô lóe sáng đến chỗ Lisa. Chaeyoung mỉm cười ngại ngùng đỏ mặt trước khi quay lại nhìn vào bàn cờ.

Jennie mỉm cười một chút. Vui mừng khi biết rằng những nghi ngờ của nàng là chính xác. Khi cả nàng và Jisoo ra khỏi cung điện tối nay, nàng nghĩ hai người cũng sẽ trốn ra cùng nhau.

"Người dáng cao đó khá tốt phải không?" Jennie nói.

"Hả? À...vâng." Chaeyoung đỏ mặt hơn nữa.

"Ngươi có biết cô ấy không?" Jennie hỏi.

"Không hẳn." Chaeyoung lắc đầu.

"Cô ấy có vẻ thích ngươi. Cô ấy cứ nhìn về đây." Jennie cười.

"Có thật không?" Chaeyoung liếc qua vai nàng. "Ta không nghĩ vậy, ta chỉ là một người hầu trong cung điện, còn cô ấy là một người lính. Cô ấy sẽ không quan tâm đến ta đâu."

"Ngươi sẽ ngạc nhiên về những gì tình yêu có thể thay đổi." Jennie nói trong lúc di chuyển quân cờ.

"Làm sao vậy?"

"Các quy tắc không được áp dụng khi nói đến tình yêu, nó không thể bị ép buộc, xảy ra một cách tự nhiên. Một sức mạnh nằm ngoài tầm kiểm soát của chúng ta." Jennie nói.

"Người đã bao giờ yêu chưa?"

"Rồi." Jennie trả lời thành thật. "Thật không may cho ta, đó là một tình yêu không được tán thành."

"Tại sao?"

"Ta không yêu bất kỳ ai trong số những người cầu hôn ta." Jennie nói khẽ. "Mặc dù vậy, ta không cần họ nữa."

"Ý người là ..." Chaeyoung hỏi một cách có ý thức.

"Đúng vậy." Jennie nói. "Vương quốc sẽ gặp khó khăn trong nhiều năm tới nếu mọi người biết đến điều này. Vì những lý do ích kỷ của riêng ta, ta sẽ vượt lên tất cả chúng."

"Nhưng người đã làm nó vì tình yêu. Người có cho rằng nó xứng đáng không?"

"Ngay cả khi trong cuộc sống này là sai, ta sẽ không để chính mình phải hối tiếc."

* * *
"Ngươi đang đưa ta đi đâu?" Jennie hỏi khi Jisoo giúp nàng lên ngựa. Jisoo đứng sau lưng nàng, giữ nàng an toàn trong vòng tay.

"Chúng ta sẽ ngắm hoàng hôn trên thung lũng. Ta chắc rằng cung điện vẫn ổn nếu không có chúng ta." Jisoo nói rồi chuyển động con ngựa của mình phi nước đại.

Jennie mỉm cười hài lòng khi họ đi ra ngoài cổng cung điện. Nàng biết Jisoo sẽ không bao giờ cố tình khiến nàng gặp nguy hiểm và nếu có, cô sẽ bảo vệ Jennie bằng mạng sống của mình.

Chỉ là một chuyến đi nhỏ nhưng Jennie dù sao cũng thích nó. Không khí trong lành trong thung lũng, không bị ảnh hưởng bởi nền văn minh. Mặt trời ấm áp trên da nàng khi cỏ cao nhô lên trên đôi chân phủ kín của nàng.

Đã đến điểm dừng gần vách đá. Mặt trời treo trên đường chân trời làm cho dòng sông chảy qua thung lũng lấp lánh như kim cương. Nếu nhìn kỹ, có thể thấy người dân của những ngôi làng nhỏ. Họ đã làm việc chăm chỉ với mùa thu hoạch.

Đôi môi của Jennie nở một nụ cười buồn. Nàng muốn làm tốt cho người dân của mình. Nếu không có một cuộc hôn nhân để vương quốc của nàng với một vương quốc khác thì sẽ rất khó khăn.

Người mà nàng muốn kết hôn cũng sẽ đau khổ nếu nàng chấp nhận lời cầu hôn người khác. Nàng không thể chịu đựng nỗi đau không thể tránh khỏi này.

"Hãy cho ta biết những gì nàng đang nghĩ." Jisoo nói.

"Trái tim ta bị giằng xé giữa những ham muốn của chính nó và con người của ta." Jennie nói khẽ.

"Người dân sẽ không còn đau khổ. Chúng ta có các hiệp ước dọc theo phía tây. Nền kinh tế của chúng ta rất mạnh."

"Kẻ thù ở phương đông sẽ không ngừng trả thù. Sự lựa chọn duy nhất của chúng ta là kết hôn." Jennie nói.

Jisoo nhắm mắt thở dài. Cô biết điều này cũng giống như Jennie. Mọi hiệp ước họ đã giao đều bị từ chối. Hoàng tử phương đông chỉ muốn quyền lực và đất đai. Thông qua Jennie anh ta sẽ đạt được điều đó.

"Vương quốc sẽ mạnh mẽ. Chúng ta sẽ chiến đấu chống lại phương đông nếu họ lấn át chúng ta."

"Ta không thể để ngươi tham gia chiến tranh một lần nữa." Jennie luồn tay vào tay cô. "Ta đã rất lo lắng khi ngươi đi chinh phạt, đã khóc khi nghĩ đến việc không còn nhìn thấy ngươi nữa."

Jisoo mỉm cười tựa cằm lên vai Jennie khi cô lại gần. "Đừng nghĩ những điều như vậy tình yêu của ta." Cô siết chặt tay Jennie. "Ta sẽ luôn bên nàng."

Jennie rúc vào gần hơn, má nàng áp vào Jisoo. "Ta muốn thành thân với ngươi, mặc dù biết thế giới sẽ không chấp nhận."

"Thế giới luôn vận hành. Đó là một cuộc chiến không ngừng với chính nó, vì mọi người không có suy nghĩ thoáng, họ luôn sợ hãi những điều mới mẻ." Jisoo ôm nàng.

"Ngươi có sợ chúng không?"

"Không." Jisoo thì thầm trả lời ngay phía trên. "Ta biết rằng ta yêu nàng, và nàng yêu ta. Không còn gì khác."

"Vương quốc của ta có thể sụp đổ dưới chân ta ... Ta có thể sắp xếp lại cơ ngơi của gia đình ... nhưng ... ta không thể rời xa ngươi." Jennie quay đầu về phía Jisoo.

Cơn gió nhẹ thổi qua mặt cô khiến những sợi tóc đi lạc của cô cọ nhẹ vào da nàng khi nàng nhìn chằm chằm vào mắt Jisoo.

"Ta thề sẽ yêu nàng mãi mãi Jennie Kim. Trái tim ta còn sống ngày nào sẽ yêu nàng đến khi nó ngừng đập. Ta sẽ mãi yêu nàng dù là ở kiếp nào đi chăng nữa." Jisoo thề trước khi từ từ cúi xuống và đặt một nụ hôn lên môi nàng.
_________________
Đây là truyện trans đầu tiên của team bọn mình. Nếu có sai sót thì cmt để chúng mình khắc phục nha.
#Blue

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro