Chương 2: Rắc rối từ phương Đông

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Buổi tối trong cung điện, Chaeyoung bận rộn với công việc hàng đêm của mình. Nàng chuẩn bị đi ngủ, cởi bỏ hanbok nàng chỉ chừa lại xiêm y. Kéo chiếc kẹp bạc từ búi tóc, mái tóc nâu rơi tự do xuống lưng.

Tiếng cửa trượt đóng lại làm nàng giật mình. Cô xoay người hét lên, tay che ngực, tay kia ném chiếc kẹp bạc vào kẻ đột nhập để phòng thân.

Lisa bắt được và cười khúc khích.

"Yah! Lalisa!" Chaeyoung vẫn hét lên. "Ngươi nghĩ ngươi đang làm gì vậy?!"

"Yah Park Chaeyoung." Lisa mỉm cười khi cầm chiếc kẹp lên. "Ngươi không nên ném những thứ có giá trị như vậy." Cô nhướng mày trêu chọc.

"Ngươi làm ta giật mình." Chaeyoung nói. "Ngươi đang làm gì ở đây vậy? Binh sĩ không được phép ở trong căn phòng này."

"Tướng quân Kim đang ở cùng Nữ vương. Tôi sẽ không bị bắt." Lisa cười toe toét, ánh mắt rơi xuống ngực Chaeyoung.

"Yah!" Chaeyoung lấy lược chải tóc ném về phía cô.

"Gì!" Lisa cười, né tránh vật bay về phía mình.

"Đừng nhìn chằm chằm thế! Quay người lại." Chaeyoung yêu cầu.

"Aish" Lisa mỉm cười quay lại, che mắt lại. "Được rồi, ta không thể nhìn thấy gì cả."

Chaeyoung thay trang phục ngủ thích hợp, nhanh chóng che đậy bản thân. Nàng xấu hổ. Lisa chưa bao giờ thấy nàng như vậy trước đây.

"Làm xong chưa?" Lisa hỏi.

"Rồi." Chaeyoung nói.

Lisa quay lại với một nụ cười. Sớm muốn gì ta cũng nhìn thấy nó thôi." Cô nhếch mép. "Hơn nữa, ta là một người lính trở về sau chiến tranh, ra nên được khen thưởng bằng những việc như lúc nãy." Cô nói từ từ bước đến chỗ Chaeyoung.

"Hừm, người ta nói quả thật không sai"

"Nói cái gì?"

"Những người lính không có gì ngoài dục vọng." Chaeyoung lấy tay ấn vào trán cô.

Lisa cười. "Sao ngươi cứ thích làm mọi chuyện trở nên khó đoán vậy, bảo bối?"

"Bởi vì ta thích nhìn ngươi đau khổ." Chaeyoung cười ngọt ngào.

"Aish thôi nào, đây có thể là cơ hội duy nhất để chúng ta có thể ở cùng nhau. Chúng ta phải trân trọng nó." Lisa nói rồi nắm lấy tay và kéo nàng lại gần. "Dù sao thì ngươi cũng không bao giờ tránh được." Cô mỉm cười ép trán họ lại với nhau.

Tay của Chaeyoung đưa lên ôm lấy má Lisa. "Ngươi sao lại quyến rũ như vậy?"

Lisa nhún vai nhẹ nhàng. "Ngươi có nhớ ta không?"

"Nhiều hơn ta có thể nói." Chaeyoung gật đầu tinh tế cắn môi dưới. "Công việc của ta ở cung điện này đơn độc hơn nhiều."

"Ta nghĩ về ngươi hàng ngày." Tay Lisa rơi xuống hông nàng. "Không thể nhìn thấy khuôn mặt của ngươi đúng là một loại tra tấn."

"Ta đã cầu nguyện cho ngươi trở về bình an." Chaeyoung thì thầm. "Sự chờ đợi gần như khiến ta không thể chịu nổi."

"Hãy cho phép ta ở lại, ta muốn ở bên ngươi đêm nay."

"Nhưng còn Tướng quân?"

"Ta sẽ trở về khu của mình trước khi mặt trời mọc." Lisa nói. "Làm ơn đi Chaeyoung ..."

Chaeyoung suy nghĩ chỉ trong một giây trước khi trả lời "Thôi được"

Lisa nhẹ nhàng hôn lên trán nàng. "Cảm ơn Thiên Thần của ta."

"Chúng ta không được như vậy với nhau. Sáng mai ta sẽ xuống sông để giặt giũ. Ta không thể có bất kỳ dấu vết đáng ngờ nào trên cơ thể mình." Chaeyoung nói trong lúc nằm xuống giường.

"Tốt thôi" Lisa vui vẻ thở dài. "Đôi môi của ngươi sẽ vẫn thuộc về ta đêm nay." Cô nằm cạnh Chaeyoung, kéo nàng lại gần. "Ta đã rất nhớ những lần chúng ta thân mật với nhau như thế này."

"Ta rất vui khi biết rằng không có bất cứ tình nhân nào trong cuộc sống của ngươi." Chaeyoung nói. Ngón tay nàng vẽ những đường nét vô nghĩa lên cánh tay Lisa nằm quanh eo nàng.

"Ta không có nhu cầu với bất cứ ai trong khi ta đã có ngươi." Lisa hôn lên vai nàng. "Mặc dù có một người khá dễ thương." Cô trêu chọc và nhận được một cái tát "vui vẻ" từ Chaeyoung. "Ta đùa thôi." Cô cười. "Ngươi là tình yêu duy nhất đối với ta, Park Chaeyoung"

* * *
Bình minh rất nhanh đã đến với Jennie. Nàng bị đánh thức bởi tiếng cổng mở khiến Jisoo giật mình tỉnh giấc bên cạnh. Trước khi kịp chớp mắt, Jisoo đã tự mặc quần áo, nắm lấy thanh kiếm của mình và đi ra cửa.

Jennie theo sau nhanh nhất có thể. "Chuyện gì vậy?" Nàng hỏi.

Một người đàn ông trong trang phục sứ giả ngồi trên con ngựa trước cổng. Jisoo rút thanh kiếm của mình ra một cách đe dọa trong khi bính lí bao vây kẻ xâm nhập. "Ngươi là ai?" Cô hỏi và giữ Jennie phía sau cô.

"Tôi mang đến một tin tức từ phương Đông." Sứ giả đưa ra một cuộn giấy.

Jisoo lấy nó từ anh và mở nó ra, để Jennie đọc từ trên vai cô.

"Hoàng tử yêu cầu một cuộc gặp mặt chính thức."

"Nữ vương sẽ họp với các quan đại thần của mình trước khi đưa ra quyết định cuối cùng. Câu trả lời chính thức của chúng tôi sẽ được sứ giả mang đến phương Đông." Jisoo nói.

Sứ giả cho cô một cái gật đầu đồng ý trước khi kéo ngựa và rời đi.

"Bảo bối, trở về phòng nào." Jisoo hướng dẫn. "Nữ vương sẽ được hộ tống đến phòng của người." Cô đặt một tay lên lưng Jennie và đưa nàng đi.

"Điều này có nghĩa là gì? Jisoo?" Jennie lo lắng hỏi.

"Hiện tại ta không chắc chắn. Chúng ta phải xem xét lại các lựa chọn của mình để chống lại phương Đông. Các vị trí địa tầng tốt nhất có thể bị xâm chiếm trong thung lũng khi tuyết tan."

"Dù lý do là gì chúng ta phải tránh chiến tranh bằng mọi giá." Jennie nắm chặt cánh tay cô. "Chúng ta không thể giải quyết điều này bằng bạo lực. Đế chế sẽ chịu tổn thất lớn."

"Được." Jisoo nghiến chặt hàm. "Nhưng ta ước sẽ không phải thấy nàng thành thân với hoàng tử. Vì ta thà chết còn hơn là thấy nàng cùng người khác thành thân." Cô đặt một tay lên má Jennie.

Jennie giữ yên, áp môi vào lòng bàn tay Jisoo. "Ta đã trao thân cho ngươi rồi, sẽ không còn ai nữa." nàng đảm bảo.

Jisoo nở một nụ cười. "Chúng ta phải nhanh chóng thảo luận xong vấn đề này ."

* * *
Chaeyoung bận rộn rót trà cho quan lại cùng với những người hầu khác. Jennie ngồi trong trang phục nữ vương trang trọng trên người cho buổi họp triều chính thức. Jisoo đang ngồi đối diện với nàng ngay trong trang phục truyền thống của riêng cô với Lisa bên cạnh.

Jennie nói. "Hẳn các vị đã biết chúng ta còn một số điều chưa giải quyết với các quốc gia Đông phương. Hoàng tử đã đưa ra yêu cầu về một cuộc gặp riêng với ta."

"Điều này có thể là về cái gì?" Baekhyun hỏi.

"Quyền lực. Nó luôn là về Quyền lực. Hoàng tử mong muốn hợp nhất các đế chế để tạo thành một đế chế lớn."

"Chúng ta không thể, nền kinh tế của họ đang nghèo nàn. Nhân dân ta sẽ phải chịu khổ. Vương quốc sẽ bị lụi tàn cùng với họ." Junmyeon nói.

"Cuộc chiến chống lại phương Đông của chúng ta đã nổ ra quá lâu. Chắc chắn có một giải pháp nào đó." Chanyeol.

"Nếu chúng ta gây chiến trước, chúng ta sẽ có cơ hội thắng. Chúng ta không phải là đế chế hùng mạnh sao sao?" Yixing hỏi.

"Ngươi nói phải. Với các hiệp ước được ký kết bởi các Vương quốc phía Tây, chúng ta có các đồng minh mạnh mẽ có lợi cho chúng ta." Jennie thông báo.

"Vậy thì chúng ta sẽ tấn công khi có thể. Người của Tướng quân rất mạnh. Chắc chắn họ có thể thắng lợi trở về." Kyungsoo nói.

"Không." Jennie nghiêm nghị nói khiến họ bối rối.

"Nhưng Nữ vương..."

Chỉ với 1 cái phất tay khiến anh yên lặng.

"Chúng ta sẽ không giải quyết tranh chấp này với Chiến tranh. Nếu chúng ta gây chiến với phương Đông, cả nước sẽ phải chịu tổn thất. Bạo lực không phải là câu trả lời." Jennie nói.

"Vậy chúng ta nên làm gì?" Sehun hỏi.

"Một cuộc hôn ước." Jongin nói.

"Nữ vương không nguyện ý gả." Jisoo nói.

"Đó là cách duy nhất để hợp nhất các đế chế bằng hòa bình." Jongin nhấn mạnh.

"Tìm một cách khác." Jisoo nghiến răng.

"Với tất cả sự tôn trọng thưa Đại tướng, chúng ta không có lựa chọn nào khác. Người có đề xuất giải pháp nào khác không?"

Jisoo mở miệng định nói nhưng Jennie ngắt lời, cô biết chuyện sẽ chỉ kết thúc trong tranh chấp giữa hai người.

"Dừng lại. Tướng quân nói đúng. Ta không đồng ý thành thân. Ta không có ý định nhường ngôi vương cho bất cứ ai trước khi ta chưa phát triển đất nước bằng tất cả khả năng của mình." Jennie nói. "Vì lợi ích của vương quốc, ta sẽ làm tất cả những gì có thể để bảo vệ chúng ta khỏi phương Đông."

"Nếu người không thể thành thân với Hoàng tử, vậy còn một lời đề nghị thì sao?" TAO gợi ý

"Đề nghị?" Jennie nhướng mày hỏi.

"Mời Hoàng tử cầu hôn với nữ nhi xinh đẹp trong Vương quốc ta! Hoặc những người hầu tốt nhất của chúng ta!"

Đôi mắt Chaeyoung thoáng lo lắng khi bắt gặp Lisa. Nàng cảm thấy có nghĩa vụ phải tình nguyện, vì nàng là một trong những người phục vụ lâu nhất của Jennie. Đó là nhiệm vụ và vinh dự của nàng khi giúp đỡ Vương quốc của mình.

Lisa nghiến chặt hàm, khẽ lắc đầu. Cầu xin nàng đừng làm điều đó.

"Park Chaeyoung thì sao?"

Việc nhắc đến tên của nàng khiến cô chú ý. Một trong những vị quan đã đề nghị nàng.

"Cô ấy là người hầu tốt nhất của chúng ta, và là người đẹp nhất." Luhan nói.

Jennie nhìn nàng một lát trước khi nhìn Lisa để xem phản ứng của cô. Trông cô có vẻ lo lắng, nhưng cô giữ im lặng, như thế tốt hơn là nói ra mà không được phép. Vì lên tiếng là vi phạm điều luật và phải chịu những hình phạt khắc nghiệt dành cho người lính.

Chaeyoung làm nàng ngạc nhiên bằng cách đứng dậy. "Nữ vương. Ta là đầy tớ trung thành của người. Ta sẽ hoàn thành mọi nhiệm vụ do người giao cho một cách chính trực. Đó là vinh dự và nghĩa vụ của ta khi phục vụ người. Nếu đó là mệnh lệnh của người, ta sẽ tuân theo." Nàng nói trong khi tránh giao tiếp bằng mắt với Lisa.

"Vấn đề được giải quyết!" Luhan vui vẻ nói.

"Không!" Lisa xen vào đứng dậy từ chỗ ngồi của mình.

"Lisa, ngồi xuống" Jisoo cố ngăn cô lại.

"Không. Chúng ta không thể cho Chaeyoung đi..." Lisa mệt mỏi nói.

"Tên lính kia. Ta khuyên ngươi nên ngồi xuống và im lặng. Việc này không liên quan đến ngươi." TAO nghiêm giọng nói. "Tướng quân, ra lệnh cho người của ngài đi."

Jisoo nắm lấy cánh tay cô và ra hiệu cho cô im lặng như một lời cảnh báo. "Lisa .."

"Ta xin lỗi Tướng quân nhưng ta không thể chấp nhận việc này." Lisa nói một cách cương quyết.

"Chiến sĩ, ngồi xuống!" TAO hét lên tức giận trước sự thách thức của cô. "Ngươi sẽ phải chịu hình phạt vào lúc hoàng hôn. Ngươi bị sa thải!"

"Chờ đã." Jennie giơ tay ngăn bất cứ ai rời đi. Tất cả đều im lặng và chuyển sự chú ý trở lại cô. "Ta đã đưa ra kết luận."

Mọi người lại ngồi vào chỗ của mình khi họ chăm chú lắng nghe.

"Chúng ta sẽ từ chối tất cả các yêu cầu của Hoàng tử phương Đông. Điều này sẽ khiến hắn tức giận, vì cái tôi quá lớn của mình hắn sẽ tự mình đi đến Vương quốc của chúng ta. Điều này sẽ khiến hắn bớt đe dọa chúng ta. Ta không thể cho Park Chaeyoung lãnh hôn ước thay ta. Hắn sẽ chỉ muốn người thuộc hoàng tộc. Bên cạnh đó, Chaeyoung là người hầu tốt nhất của chúng ta và nàng ấy đã chứng minh được lòng trung thành với ta. Nàng nên được đền đáp cho những hy sinh của mình. Về phần người lính" nàng nhấn mạnh Lisa. "TAO nói đúng. Ngươi chỉ được nói khi được ta cho phép. Ngươi sẽ bị trừng phạt vào lúc hoàng hôn." nàng nói làm cho cuối đầu xấu hổ vì đã làm Nữ vương thất vọng. "Tuy nhiên, ta ngưỡng mộ sự chính trực và lòng can đảm của ngươi. Vương quốc này cảm ơn ngươi vì lòng dũng cảm. Ta muốn mời ngươi cùng dùng bữa tối với ta tối nay."

"Vâng, Nữ vương." Lisa cúi đầu đầy cảm kích.

"Khi Hoàng tử phương Đông nhận được lời từ chối của chúng ta, hắn sẽ đến. Ta chắc chắn về điều đó. Hãy chuẩn bị để thực hiện các cuộc đàm phán. Nếu làm không xong các ngươi đều bị cách chức." Jennie nói.

Sau cuộc họp, Jisoo không thấy Jennie đâu. Cô nghi ngờ nàng đang buồn bã với chính mình. Nàng thường làm theo cách đó sau khi đưa ra quyết định liên quan đến lợi ích của vương quốc. Luôn luôn có sự xa rời của nàng mà cảm thấy không đủ tốt để ở vị trí của mình, ngay cả khi nàng đang làm tốt.

Jennie biết rằng không thể làm hài lòng tất cả mọi người nhưng đó là điều mà nàng luôn nỗ lực.

Đúng như cô nghi ngờ, Jennie đang ngồi dưới tán cây hoa anh đào một mình.

Jisoo thấy Jennie đang nhìn một bà lão ngồi gần cây anh đào đang nở hoa. Bà ấy đã không còn làm việc cho Jennie nữa vì đã đến tuổi về hưu, bà ấy đã quá già. Nhưng Jennie thích bà ấy nên nàng đã giữ bà ấy bên cạnh.

Bây giờ bà ấy có vẻ đã chơi đàn tranh của mình cả ngày, tạo ra thứ âm nhạc tuyệt vời nhất mà chỉ có những cây hoa anh đào mới nghe được.

Việc ngồi và lắng nghe những giai điệu kỳ diệu mà bà ấy đã chơi luôn khiến Jennie bớt căng thẳng.

Jisoo lặng lẽ bước đến và ngồi cạnh nàng trên chiếc ghế dài nhỏ màu trắng. Mặc dù cô không thích hoa anh đào nhiều như những người khác nhưng cô vẫn chịu đựng được khi ở bên Jennie.

Nữ vương trẻ tiến lại gần cô và ngả đầu vào vai Jisoo thở dài.

"Nàng đã làm tốt." Jisoo nói.

"Nhưng vấn đề vẫn chưa được giải quyết." Jennie trả lời.

"Trì hoãn nó sẽ cho chúng ta thời gian để nghĩ ra một giải pháp tốt hơn." Jisoo động viên. "Ngươi đã nói đúng về Hoàng tử. Hắn sẽ sớm đến Vương quốc của chúng ta. Bất cứ việc gì cũng đều tốt hơn việc nàng đứng sau hàng ngũ kẻ thù."

"Ta cảm thấy như thể mình sẽ bị đâm sau lưng." Jennie thừa nhận. "Hoàng tử sẽ không dễ dàng nhượng bộ. Hắn sẽ cố gắng giết ta trước. Một đế quốc không có quyền lực sẽ tìm kiếm một kẻ mạnh."

"Tại sao nàng lại chắc chắn rằng hắn sẽ nhắm vào 1 trong những lãnh thổ của chúng ta?" Jisoo hỏi.

"Dù có thân thiết đến đâu thì chúng ta vẫn là một vương quốc độc lập. Họ sẽ làm những gì có lợi nhất cho riêng mình. Dù chúng ta đối xử tốt với họ như thế nào... Họ có thể trở mặt bất cứ lúc nào, bây giờ ta không thể tin tưởng bất cứ ai"

"Jennie .." Jisoo quay sang nàng. "Ta sẽ không để bất cứ ai làm hại nàng. Ta sẽ bảo vệ nàng cho đến hơi thở cuối cùng cho dù điều đó có nghĩa là hy sinh bản thân mình."

"Đối với ta, mất ngươi sẽ tương đương với cái chết. Vì vậy, xin hãy hứa sẽ không bao giờ rời khỏi trái đất này mà không có ta. Nếu ngươi đi, hãy mang ta theo ngươi." Jennie cầu xin nắm chặt vòng tay cô.

"Đừng nói những lời buồn như vậy, ta yêu nàng." Jisoo gạt nước mắt bằng ngón tay cái.

"Ta muốn chạy trốn cùng ngươi và sống một cuộc sống hạnh phúc hơn."

"Ngày đó sẽ sớm đến thôi. "Ta sẽ tìm ngươi một lần nữa. Chúng ta sẽ sống một cuộc sống hạnh phúc cùng nhau. Chúng ta phải đấu tranh trong cuộc sống này để có được một cuộc sống tốt hơn."

"Làm thế nào ngươi có thể chắc chắn như vậy?" Jennie nhìn Jisoo.

"Nếu cuộc sống diễn ra đúng như cách ngươi muốn, đó phải là một giấc mơ."

* * *
Khi mặt trời lặn, Jennie đang bận rộn với những việc chính sự của mình. Nàng ký vào cuộn giấy nói rằng nàng từ chối đáp ứng các yêu cầu của Hoàng tử dựa trên các điều khoản của hắn.

Về phần Jisoo, cô đang ở trong sân cùng với tất cả những người lính, những người đã đồng hành cùng cô trong các cuộc chinh phạt.

Haruto được ra lệnh trói hai tay Lisa l và sau đó buộc vào cột điện. Cô phải nhận hình phạt mà các Nghị viên đưa ra cho cô.

Các binh sĩ đã phải chứng kiến và đây chính là một lời cảnh báo. Nếu họ lên tiếng chống lại một quan chức, họ sẽ bị trừng phạt.

Chaeyoung đứng ở cửa với cây chổi trong tay, giả vờ bận rộn. Đôi mắt nâu buồn của nàng bị phân tâm khi nàng nhìn thấy Lisa đang cúi thấp đầu. Nàng không thể không cảm thấy tội lỗi. Trái tim nàng đau đớn, Lisa đã phạt chịu phạt vì nàng.

Jisoo nghiến chặt hàm khi chiếc roi được trao cho cô. Lớp da mát lạnh trên lòng bàn tay cô khiến cảm giác tội lỗi nặng trĩu trong lòng. Là tướng quân, cô phải đích thân trừng phạt những người lính của chính mình. Cô ước mình không phải làm điều này với Lisa nhưng không có lựa chọn nào khác. Hình phạt chính là hình phạt. Ít nhất nếu đó là Lisa, cô có thể đảm bảo rằng cô không đánh quá mạnh.

Cô đã trở nên yêu mến người lính tốt nhất của mình lúc nào không hay. Cô ước có thể dùng cách khác. Điều tốt nhất cô có thể làm lúc này là làm cho nó nhanh và nhanh hơn. Càng ít khổ càng tốt.

Jisoo hắng giọng để thu hút sự chú ý của những người lính của cô. "Là những người lính, các ngươi phải tuân thủ quy tắc, không được phép lên tiếng chống lại các quan chức. Nếu không sẽ phải chịu hình phạt. Quan sát." Cô di chuyển đến nơi Lisa đang quỳ gối và bị buộc vào cột. Da lưng Lisa lộ ra khi cô chờ đợi điều không thể tránh khỏi. "Lisa sẽ bị phạt 20 đòn roi vì đã lên tiếng mà không được phép với Nghị viên Z. Huang Tao. Xin hãy đếm lớn." Cô hướng dẫn.

Tiếng roi giáng xuống rồi giáng xuống cùng lúc với cánh tay của Jisoo. Roi da cứa vào làn da mềm mại của Lisa khiến cô giật bắn mình và rên rỉ đau đớn.

"MỘT!" Các chiến sĩ đếm.

Một lần nữa đòn roi giáng vào lưng cô. Hai tay cô cố gắng siết chặt lấy dây thừng một cách tuyệt vọng để giảm bớt cơn đau. Những giọt nước mắt rơi dài trên má bất lực.

"AAH!" Lisa quay mặt đi

"HAI!"

Thời gian trôi qua, máu của cô làm vấy bẩn lớp da nâu của roi da và Jisoo phải bắt đầu nhắm mắt lại trước khi thấy nó tiếp xúc với lưng của Lisa.

Sau khi kết thúc, Lisa không còn sức rên rỉ nữa. Cô có thể thấy Lisa thở nặng nhọc, máu chảy ra từ vết thương hở, khi cô vẫn cúi người.

Nuốt nước bọt dày đặc Jisoo lặng lẽ đặt roi da trước khi bước tới chỗ cô. Sử dụng con dao của mình, cô cắt sợi dây từ tay Lisa, cúi xuống ngang tầm. Cô ôm mặt Lisa và quan sát.

Lisa ngước nhìn cô với đôi mắt mệt mỏi bao trùm.

"Ngươi đã làm tốt." Jisoo thì thầm với cô. Đứng lên một lần nữa cô nói với người chiến sĩ của mình. "Hỗ trợ đồng chí của các ngươi trở về phòng của cô ấy." Jisoo ra lệnh.

Họ lập tức chạy đến bên Lisa, cẩn thận giúp đỡ cô. Họ bế cô về phòng và đặt cô nằm sấp.

Chaeyoung là người đầu tiên gặp họ ở đó. Nàng đuổi những người lính đi để nàng và Lisa ở một mình.

"Đây, uống cái này." Cô ấy đưa một bát nước nhỏ lên môi Lisa.

Cô uống từng ngụm nhỏ trước khi ngả đầu xuống. Chaeyoung dùng khăn mát chườm lên trán Lisa trong khi cô nhắm mắt lại tận hưởng cảm giác này.

Di chuyển đến ngồi trên mép giường, nàng sử dụng một miếng vải khác từ bát ấm. Vắt nó ra, nàng nhẹ nhàng chấm nó lên da Lisa để lau sạch máu.

Lisa rít lên, hai tay ôm lấy một bên gối. Chaeyoung rưng rưng nước mắt khi chứng kiến ​​cô đau đớn.

"Ta xin lỗi, nhưng ta phải làm sạch nó nếu không sẽ bị nhiễm trùng."

Lisa lặng lẽ tựa vào gối để Chaeyoung nhẹ nhàng làm sạch làn da non nớt của cô. Nàng lau trong im lặng. Cái chạm nhẹ của nàng giúp làm tan nỗi đau của cô đi.

"Ta xin lỗi ..." Lisa thì thầm khi có thêm một chút năng lượng.

"Ngươi xin lỗi vì điều gì."

"Ta xin lỗi vì đã để ngươi phải thấy ta như thế này ..."

Tay Chaeyoung vẫn chống lưng cô. "Xin đừng nói những điều như thế." nàng khẽ nói.

"Ta không thể mất ngươi."

"Nhiệm vụ của ta là phục vụ Nữ vương bằng tất cả khả năng của mình."

"Lúc đó ta không nghĩ về những gì tốt nhất cho Vương quốc."

"Ngươi phải hiểu."

"Ta hiểu." Lisa nói. "Điều đó không có nghĩa là ta thích và chấp nhận nó."

"Ngươi đã hy sinh danh dự của mình cho nữ vương. Ta không thể để ngươi làm những điều như vậy cho ta."

"Khi nào thì ngươi chấp nhận rằng ta có thể làm bất cứ điều gì vì ngươi?"

"Ta không muốn ngươi cứ hành động theo lương tâm như vậy." Chaeyoung nói.

"Ta yêu nàng, Park Chaeyoung." Lisa nói rằng cố gắng ngồi dậy mặc dù đau đớn không thể chịu nổi. "Ta sẽ hy sinh bất kỳ thứ gì cho nàng."

"Tại sao? Tại sao lại là ta?" Chaeyoung khóc. Không phải vì nàng vô tâm mà vì tất cả dường như không công bằng.

Lisa sẵn sàng cho nàng tất cả nhưng nàng không thể tìm thấy khả năng của mình để làm điều tương tự. Điều tồi tệ nhất là Lisa biết điều này, nhưng bất chấp điều đó, cô vẫn chịu đựng chỉ để ở bên Chaeyoung.

Lisa ôm nàng, đưa một tay lên phía sau đầu Chaeyoung đặt vào vai cô khi nàng vẫn còn khóc.

"Ngươi xứng đáng tốt hơn." Chaeyoung nói.

"Ta không muốn tốt hơn." Lisa thì thầm hôn lên đỉnh đầu. "Ta muốn nàng."

* * *
Chaeyoung ngủ quên trong vòng tay cô trước giờ ăn tối. Lisa đắp chăn cho nàng và hôn lên trán nàng trước khi rời khỏi. Cô bước đến phòng của Nữ vương và gõ cửa.

"Lisa? Cô đến đây sớm hơn dự đoán. Ta sẽ triệu tập Chaeyoung để chuẩn bị bữa tối." Jennie ngạc nhiên mở cửa.

"Không, đừng làm phiền nàng ấy." Lisa nói. "Xin thứ lỗi cho thần" cô cúi chào một cách vô cớ. "Park Chaeyoung vô tình ngủ quên mất. Ta sẽ tự mình chuẩn bị bữa tối nếu điều đó có nghĩa là không làm phiền nàng ấy."

"Vô lý." Jennie cười nhẹ. "Những người hầu khác cũng có khả năng."

Lisa ngồi trên đệm đối diện với bàn của Jennie, hồi hộp chờ hướng dẫn.

"Ngươi cảm thấy thế nào?" Jennie hỏi.

"Ta ổn, thưa nữ vương" Lisa gật đầu. "Ta xin lỗi vì hành vi của mình một lần nữa."

"Lời xin lỗi của ngươi được chấp nhận." Jennie nói và rót cho họ hai tách trà.

"Chuyện gì mà nữ vương cần thảo luận với ta?" Lisa tò mò hỏi.

"Ngươi có biết Park Chaeyoung đang nghỉ ngơi ở đâu không?" Jennie hỏi bỏ qua câu hỏi của cô.

"Ừm trong phòng của nàng ấy, thưa nữ vương." Lisa lo lắng nhìn xuống đùi mình.

Jennie bật ra một tiếng cười không tin nổi. "Trung thực là đức tính lớn nhất, Lisa."

"Nàng ấy đang ngủ trong phòng của tôi, thưa nữ vương." Lisa cúi đầu.

"Ta có thể hỏi tại sao không?"

"Nàng ấy đang chăm sóc ta." Lisa thừa nhận.

Trước khi Jennie có thể nói bất cứ điều gì khác, bữa tối đã được phục vụ cho họ. Nhìn những món ăn lần lượt được bày ra Lisa không thể không trố mắt trước tất cả các món ăn.

Jennie cười khúc khích. "Hãy ăn tự nhiên. Ngươi cần nhiều năng lượng đấy."

"Cám ơn nữ vương." Lisa lao ra trước khi làm như đã nói.

"Ta xin lỗi vì hình phạt của ta đã được đưa ra quá khắc nghiệt." Jennie nói.

"Không sao ạ. Jisoo-ssi là người mà tôi vô cùng kính trọng. Cô ấy đã hoàn thành đầy đủ nhiệm vụ của mình giống như ta đã hoàn thành nhiệm vụ của mình. Ta đã không đối xử tôn trọng với các viên quan của người." Lisa nói.

"Ngươi gây ấn tượng với ta rồi đó." Jennie nhìn cô.

"Cám ơn nữ vương." Lisa cúi đầu.

"Ta có thể hiểu tại sao Park Chaeyoung lại yêu ngươi."

Lisa nghẹn ngào và bắt đầu ho nhanh chóng. Jennie cười thích thú.

"Gì cơ...?" Lisa nghẹn ngào.

"Ta có nhiều thứ nhưng mù không phải là một trong số đó." Jennie cười.

"Ta không biết người đang nói về cái gì." Lisa lắc đầu.

"Ta không dễ bị lừa Lisa. Ta đã quan sát hai người trong một khoảng thời gian dài."

"Người đã biết từ lâu vậy tại sao lại không ngăn chặn?" Lisa tò mò hỏi. "Mối quan hệ của chúng tôi bị cấm."

"Ta là ai mà cản đường yêu?" Jennie nói.

"Nữ vương. Người có thể làm bất cứ điều gì." Lisa ngây thơ nói.
Jennie không thể không cười. "Nói cho ta biết, Lisa này. Nếu ta cấm ngươi gặp lại Park Chaeyoung, ngươi có nghe không?"

"Không." Lisa thừa nhận đã nhìn thấy quan điểm của mình.

"Chính xác. Vậy tại sao phải lãng phí công sức." Jennie nhún vai.

"Nếu hai người yêu nhau thật lòng với nhau, họ sẽ không để bất cứ điều gì cản trở họ. Ngay cả cái chết cũng không thể tách rời họ vì họ sẽ một lần nữa tìm thấy nhau trong một cuộc sống mới."
_______________
Mọi người cảm thấy chap này như thế nào.
#Blue

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro