1

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tóm tắt: Jeongguk nhớ Seokjin nhiều đến mức cậu không thể chịu được việc gặp lại anh.


~


Jeongguk sắp thiếp đi khi chuông cửa reo. Cậu nghĩ về việc làm thinh: đã muộn và cậu chỉ vừa đặt lưng xuống, cắm sạc cho điện thoại ở tủ đầu giường. Im lặng trải dài sau tiếng chuông đầu tiên, cậu hy vọng chỉ là ai đó bấm nhầm chuông cửa. Khi sự im lặng tiếp diễn, cậu hy vọng có lẽ an ninh tòa nhà đã phát hiện kẻ bám đuôi trước khi cậu phải ra mặt. Nên Jeongguk vẫn nhắm mắt lại.

Nhưng rồi chuông cửa reo lần hai, và chiếc điện thoại trên tủ đầu giường bắt đầu rung. Không phải cuộc gọi đến, mà là một loạt tin nhắn liên tiếp. Cậu gầm gừ đập tay lên chiếc điện thoại trước khi cầm nó lên, và chuông cửa lại reo lên lần nữa.

Jin-hyung: Anh biết em còn thức

Jin-hyung: Anh biết em lên TikTok

Jin-hyung: Jungkook à

Jin-hyung: Gooooogie

Jin-hyung: Là anh, hyung của em này

Một loạt tiếng bíp bíp từ chuông cửa thách thức sự bình tĩnh của người nghe.

Jin-hyung: Nhớ anh không?

Jeongguk vùi mặt xuống gối và gầm một tiếng trầm thấp. Không thể nào Seokjin đang ở ngoài cửa được. Không thể.

Điện thoại rung lên trong tay cậu. Lần này là một cuộc gọi đến, cậu nhấc điện thoại lên, dường như tên của Jin-hyung đang tràn ngập cả màn hình.

"Mẹ nó, được, được thôi!" cậu nói to từ phòng ngủ, giật chăn ra và dậm bước chân phá tan sự im lặng trong căn hộ. Nhưng dũng khí bay biến dần khi cậu bước đến huyền quan, lo lắng chiếm đóng toàn bộ cơ thể khi cậu đứng trước màn hình theo dõi ở cửa nhà.

Hyung của cậu vẫn thật dễ để nhận ra, qua những điểm ảnh đơn sắc của camera giám sát, ẩn dưới chiếc mũ bóng chày và một lớp khẩu trang. Anh chăm chú nhìn màn hình điện thoại, với cuộc gọi nhỡ mà Jeongguk đã không nghe. Jeongguk tựa đầu vào phần tường cạnh màn hình giám sát, nhìn Seokjin trên màn hình xanh, qua góc xiên của camera. Cậu thấy anh nhìn điện thoại, đợi Jeongguk trả lời và cậu nín thở khi Seokjin bắt đầu soạn tin nhắn. Cậu đợi chiếc điện thoại trong tay rung lên, nhưng không. Seokjin nhìn vào camera, từ góc này Jeongguk thấy mình vừa lộ liễu lại vừa được kín đáo. Hình ảnh gương mặt hyung của cậu bị méo do góc quay, nhưng đôi mắt sáng ngời chiếu vào ống kính.

Đây là camera một chiều: Seokjin không thể nhìn thấy cậu. Nhưng Jeongguk cảm thấy an toàn hơn khi đứng nhìn từ vị trí này. Cậu chà ngón tay lên màn hình, thấy vai Seokjin nâng lên rồi hạ xuống. Cậu chưa bật mic thu thanh, nhưng vẫn nghe được tiếng Seokjin thở dài. Anh ấy sắp bỏ cuộc rồi.

Jeongguk tựa vào ống nghe rồi nhấn nút mở mic.

"Anh lên đi, hyung."

Cậu lờ mờ nghe thấy giọng của Seokjin (Thằng nhóc–" ) nhưng bỏ lỡ phần còn lại vì đã thôi ấn giữ nút mở mic. Cậu nhìn quanh căn hộ, tìm một nơi để trốn dù biết chẳng để làm gì. Nhưng mà không có nơi nào để trốn cả, không phải sao? Đây là điểm riêng của cậu với sáu hyung, của cả bảy người họ. Không bao giờ họ có thể trốn tránh lẫn nhau, và cậu đã quá ngây thơ khi nghĩ lần này sẽ khác.

Cậu vẫn kịp tròng vào người một chiếc áo từ chồng đồ sạch và mặc đại chiếc quần thể thao nào đó, nhưng cũng không nấn ná lại với hình ảnh phản chiếu trong gương quá lâu trước khi tiếng chuông cửa vui vẻ vang lên báo hiệu Seokjin đã đến.

Cậu đếm đến ba trước khi mở cửa. Seokjin trước mặt đây vẫn là điều bất ngờ: Jeongguk chưa thể tiếp nhận thực tại rằng anh ấy đang ở đây. Rằng đúng là anh ấy.

"Xin chào, thưa cậu. Tôi là Kim Seokjin. Cậu hẳn đã biết tôi là một thành viên nhóm nhạc Bangtan Sonyeondan và cũng là hyung của cậu đã được 15 năm."

Jeongguk đảo mắt, nhận ra túi đồ ăn trong tay Seokjin.

"Sao anh lại đến đây? Không phải anh đang đi với mọi người sau khi concert kết thúc sao?"

Seokjin bật ra một tiếng như bị chế nhạo. "Sao anh lại đến đây, cậu ấy hỏi tôi thế đấy. Thật táo bạo. Em mệt em không thể gặp hyung của em trong mấy ngày nghỉ quý giá của anh ấy, nên hyung của em đến thăm em đây. Anh nghe mọi người bảo em không đến được."

Điện thoại rung lên trong tay Jeongguk, cậu nhìn xuống để thấy tên Jin-hyung in đậm hiện trên màn hình

"Oh, thế là nó vẫn ổn," Seokjin vừa nói vừa đá giày khỏi chân. "Thế là tốt rồi."

"Hyung, em xin lỗi," Jeongguk nói, không biết nên xin lỗi vì không tự mình nhắn cho anh biết cậu đang mệt hay vì không nghe điện thoại của anh. "Lúc đấy em sắp ngủ rồi."

"Nếu thế thì anh xin lỗi vì đã đánh thức em. Anh sẽ để đồ này vào tủ lạnh rồi để em nghỉ ngơi, nếu em cần."

Jeongguk bất lực nhìn Seokjin đi chân trần vào căn hộ, vẫn đội mũ và đeo khẩu trang. Cậu làm hyung tổn thương, và điều này khiến lòng cậu xoắn xuýt lo lắng. Khi Seokjin không còn trong tầm mắt, cậu lại sợ phải bước vào bếp. Cậu nghe tiếng động từ phía Seokjin, cảm giác như có ma trong căn hộ có mình cậu. Bước đến ngưỡng cửa bếp, cậu chỉ biết chết lặng, ở đó. Seokjin ma, là hồn hiện về, dưới ánh đèn nhỏ bé leo lắt của quầy bếp, trông vừa quen thuộc lại vừa sai trái.

"Nhiều đồ ăn quá, hyung," Jeongguk lặng lẽ quan sát, nhìn đến những hộp đựng thức ăn đang được xếp lên bàn bếp.

"Đừng lo, anh không tự làm hết chỗ này đâu. Và em cần ăn uống đầy đủ. Nhìn xem," Seokjin trách cậu, đứng trước cái tủ lạnh đang mở, cởi mũ để lộ mái đầu cắt sát. "Hoang tàn. Anh vui vì mình đã đến."

"Cảm ơn anh vì đã đến."

Seokjin liếc nhìn cậu, rồi ánh nhìn của anh khựng lại khi nhận ra khoảng cách giữa họ. Anh mở to mắt hơn một chút vì ngạc nhiên (có thể vì tổn thương nữa), Jeongguk rủa thầm trong lòng.

Seokjin quay về với việc còn dang dở, và Jeongguk ép mình phải đến gần hơn, đến chỗ chiếc ghế đẩu đang dựa vào mặt bên kia của quầy bếp. Lòng cậu chùng xuống theo từng bước chân vì hyung của cậu trông khác quá, thật đau lòng. Cổ tay lộ ra từ áo denim trông dày hơn, và vai anh cũng rộng hơn. Seokjin cởi khẩu trang ra và đặt nó lên chiếc mũ lưỡi chai, dường như chỉ tập trung sắp xếp đồ ăn vào tủ lạnh của Jeongguk; nhưng Jeongguk biết anh đang tạc ghi sự yên lặng và do dự nơi Jeongguk. Cậu không biết anh sẽ hiểu chúng như thế nào . Sẽ không tốt đẹp gì, cũng dễ hiểu thôi.

Nhưng má Seokjin đầy hơn, cần cổ dày hơn, như giáng một đòn nặng mà Jeongguk không thể chống đỡ: Đây là những thứ mày đã bỏ lỡ, từng giây và từng ngày, dồn nén lại thành một cú đấm. Từng tấc trên cơ thể vốn quen thuộc cũng thay đổi, ưu ái nện cậu thêm một cú.

Jeongguk nắm lấy thành sau của chiếc ghế, cuối cùng cũng đến được quầy bếp, chăm chú nhìn góc nghiêng của Seokjin. Cậu không chắc mình có thể chớp mắt, và đây, đây chính là những gì cậu biết sẽ diễn ra. Cậu đã sống như một kẻ chết khát, bấu víu vào bất cứ gì có thể để tồn tại- và giờ cậu lại nhìn nguồn nước cứ thế vuột khỏi kẽ tay lần nữa sao? Lúc này cơn khát mới thực sự ập đến, trong ánh sáng của ngăn tủ lạnh, khi cậu đã cố hết sức để kìm nén nó. Giờ thì sao?

Seokjin cuối cùng cũng quay lại với ánh nhìn khó đoán.

"Anh nên để em đi nghỉ, huh?"

"Không," Jeongguk nói. Khuôn miệng như tê liệt nhưng cậu vẫn có thể thốt ra một chữ Không .

Seokjin mím môi.

"'Không'? Anh tưởng em sắp ngủ. Nếu em đang mệt thì nên đi nghỉ."

"Em chưa ăn," Jeongguk nói, một lời cầu nguyện quen thuộc với mong muốn giữ Seokjin lại. "Anh nói đúng, em cần phải ăn uống đầy đủ. Ở lại ăn với em đi."

Nhưng Seokjin có vẻ do dự. Đôi mắt anh - vẫn luôn là đôi mắt ấy - lướt khắp khuôn mặt Jeongguk, ngẫm nghĩ.

"Đi mà," Jeongguk nhẹ nhàng nói thêm, đưa tay đặt lên mặt bàn bếp giữa họ. Seokjin để ý thấy hành động của cậu. "Hay anh muốn em năn nỉ?"

"Được thế cũng hay đấy," Seokjin lặng lẽ ậm ừ sau vài tích tắc. "Gần đây anh có vẻ không được chờ đón lắm."

Tội lỗi cuộn trào trong lòng Jeongguk. "Hyung, anh biết là em bận mà."

"Anh biết, anh biết." Seokjin nhún vai, Jeongguk thấy tệ vì lý do thoái thác của cậu được chấp nhận. "Sao thế? Kiệt sức huh?"

"Vâng," Jeongguk thở ra, nhẹ nhõm trong cơn tội lỗi. Nhưng kiệt sức cũng không phải là nói dối.

Seokjin thở dài, cởi áo khoác khỏi vai. Cậu thắng rồi, một chiến thắng rỗng tuếch. Jeongguk đã xem những tấm ảnh được đăng tải trên mạng và cả ảnh selfie trong nhóm chat. Không còn áo khoác che chắn, Jeongguk có thể thấy từng inch thay đổi trên người hyung của mình kể từ lần cuối cậu thấy anh trong chiếc áo t-shirt trắng trơn, đau khổ và tuyệt vọng quay trở lại. Cuộc sống từ giờ sẽ thế này sao? Nhìn Seokjin rời đi rồi mỗi lần trở về anh đều trông thật khác?

Cậu ngốc nghếch, nhỏ mọn và tự cao tự đại, nhưng cậu không thể không thấy đau lòng.

"Cho siêu sao toàn cầu của chúng ta ăn nào," Seokjin nói, quay trở lại với cái tủ lạnh. Jeongguk nuốt lấy bóng lưng anh, như một kẻ thiếu thốn. "Từ những gì tôi biết thì cậu ấy rất năng lượng. Bảy ngày một tuần cơ mà."

Jeongguk khịt mũi. Đáng lẽ cậu còn đảo mắt nữa, nhưng có quá nhiều thứ để nhìn, quá nhiều thứ để có thể bỏ qua.

"Anh đô lên một chút phải không?" Seokjin nhắc nhẹ khi anh đóng tủ lạnh và (chắc chắn) thấy cậu đang chăm chú nhìn. "Mọi người chỉ có nói về vấn đề ấy thôi. Rằng anh "to như cái nhà" này kia... Hoseok cứ rờ rẫm người anh mãi. Em không định nói gì sao?"

Jeongguk khựng lại bởi câu hỏi, lén lút như thể không có gì xảy ra.

"Ooh, hyung, người đẹp quá đi! " Seokjin trêu với tông giọng đáng yêu khi Jeongguk không đáp lại. "Lớn lên em muốn được như anh! Những ngày đó đi đâu rồi?"

Những ngày ấy đâu rồi? Jeongguk tự hỏi.

"Nếu chỉ là kiệt sức thì gì em cũng ăn được hết. Nhưng làm ít súp trước đi, hâm nóng tâm hồn."

"Thịt. Em muốn ăn thịt."

"Đương nhiên là thế rồi."

"Mình uống rượu được không?"

Seokjin trông có vẻ bất ngờ, nhưng rồi anh phản ứng lại, nét sáng sủa quen thuộc trở lại trên vóc dáng lạ lẫm của anh.

"Tất nhiên là được," anh nói. "Nhưng nhẹ nhàng với anh thôi nhé. Mai anh còn về gặp bố mẹ. Đấy, lịch của anh kín luôn và vẫn dành thời gian đến gặp em. Nhất em rồi nhé."

Jeongguk không thể đáp lại. Cậu đã được nuông chiều suốt 15 năm qua.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro