2

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Suốt bữa tối, Jeongguk tìm lại Seokjin của cậu và để hình ảnh anh đọng lại, từng chút một. Nhưng vẫn tốn chút thời gian để làm quen. Mỗi lần cậu nhìn đi nơi khác - mỗi lần cậu chớp mắt lâu hơn một giây - trí não lại chợt nhận ra anh đã rời đi quá lâu và mọi thứ nơi anh đều là minh chứng cho điều đó.

Cồn không giúp ích nhiều lắm. Nó thành công khiến cậu thả lỏng, bớt bồn chồn, tay chân nặng nề hơn và tâm trí dần nhão dính. Nhưng cậu cũng nhận ra cảm xúc mình đang dần rạn nứt. Cậu thấy thỏa mãn, ngắm nhìn hyung của mình bên kia bàn trà với những đĩa thức ăn, nhưng cậu cũng cảm thấy chính mình mong manh hơn trước.

Họ nói về Yoongi, chuỗi concert của Yoongi và đêm diễn cuối cùng của Yoongi, buổi diễn đêm nay mà Jeongguk dõi theo qua mạng xã hội, nhưng cậu sẽ không nói với Seokjin. Jeongguk đã có thể đến đó, nhưng cậu quyết định không đi. Ba tiếng ở cạnh Hoseok và Seokjin sau hàng tháng trời không gặp mặt, mà không thể nói chuyện, ôm ấp hay bám dính lấy họ ư? Thật quá mệt mỏi.

Jimin và Taehyung cũng đồng quan điểm, Jeongguk ngờ rằng dù cả hai đều rất tự hào vì Yoongi và hạnh phúc khi thấy anh trên sân khấu, họ cũng thấy ghen tị. Và thiếu thốn.

"Anh nhớ. Có chứ. Đương nhiên." Seokjin ngấu nghiến nhai một miếng há cảo trong veo với đôi mắt lóng lánh. "Đó là một trải nghiệm thú vị, với ARMY bên cạnh, thật tốt khi được tận hưởng mà không cần áp lực gì. Lạy chúa, đêm qua anh còn mơ ác mộng, trước giờ diễn, chuẩn bị lên sân khấu mà anh lại quên sạch sành sanh mọi thứ. Mọi thứ. Mọi lời nhạc, vũ đạo. Và Yoongi, khổ thân thằng bé, nó cố giúp anh, nhưng anh không hiểu em ấy nói gì cả. Ẻm ra hiệu cho anh, như này. Và anh không hiểu ý ẻm là gì sất. Anh bắt Hoseok tập vũ đạo cùng trước khi chúng ta vào trong sân. Đoạn cuối đấy thì là thật. Anh nhớ. Ở KSPO Dome."

Jeongguk cười theo hyung của cậu, tiếng khúc khích ấy vẫn dễ lây như thế.

"Ah, Yoongi," Seokjin thở hắt, quẹt một giọt nước mắt say xỉn khỏi khóe mắt. "Em ấy khóc nhiều lắm, Jeonggukkie. Em ấy thật can đảm. Thật dũng cảm. Sau đấy tụi anh ôm nhau mãi. Và Joonie ngầu lắm! Em ý... đỉnh chóp! Em sẽ muốn thấy cậu ấy đó. Anh cũng muốn được thấy sân khấu của em nữa."

Jeongguk cười. "Oh."

"Phản ứng kiểu gì thế? Mọi thứ đang rất là cảm động! Anh đang thật lòng đó nhé!"

"Không, không phải." Jeongguk xua tay, cố giải thích. "Vì nó buồn cười. Em xem video sau khi em diễn xong, ARMY hát theo bản người lớn. Nó chỉ buồn cười thôi." Tưởng tượng Seokjin ở trong đám đông ấy hẳn là hay lắm, có khi anh cũng hát theo. Anh sẽ hát bản lời người lớn chứ?

"Hề hước," Seokjin đáp khô khốc. "Em thật khác người, Jeon Jeongguk. Anh vẫn không thể tin em lại làm thế. Rồi lần nữa, anh lại vẫn tin."

Jeongguk cười tự mãn.

"Nhiệt huyết như thế," Seokjin tiếp tục. "Em đã luyện tập nhiều lắm hả?"

"Luyện tập nhiều gì cơ?"

"Seven days a week," Seokjin nói tiếng Anh, lông mày nhún nhảy. Cậu đã ngà ngà say, nên cả hai hơi lệch sóng nhau chút.

"Hyung!"

"Anh xem sân khấu của em rồi. Em nhìn thật tự tin. Tất nhiên, một người hyung phải chú ý rồi... Nhất là khi hyung ấy nhắn tin mà không được phản hồi..."

"Em nhắn lại rồi mà," Jeongguk rền rĩ.

"Có phải tin nào cũng nhắn lại đâu..."

"Em sẽ trả lời tất cả tin nhắn, được chưa?"

"Em hứa?" Seokjin hỏi, đột nhiên trở nên nghiêm túc. Jeongguk không kịp phòng bị, như thể thế giới dưới chân vừa trượt đi vài inch.

"Vâng," cậu lắp bắp, lưỡi cứng đờ trong miệng. "Em hứa."

"Được rồi. Dọn dẹp thôi nào."

"Để em làm được mà."

"Không, để anh giúp. Xong anh về."

Jeongguk nuốt xuống lời phản đối. Cậu phải tập cách buông tay.

Cậu nhìn Seokjin thu dọn những chiếc đĩa và tập nhìn đi nơi khác trong vài giây. Seokjin bắt gặp cậu chớp mắt một cách kỳ cục và bắt đầu hỏi. Jeongguk lờ đi, tiếp tục xếp bát đĩa vào máy rửa bát, cho đến khi Seokjin đi qua bên đó và ngăn cậu thôi bật tắt đèn liên tục.

"Sao em nghịch đèn như trẻ con thế?" anh hỏi, trông hơi bối rối, những ngón tay anh quấn chặt quanh cổ tay Jeongguk. Suốt buổi tối cả hai chưa chạm vào nhau. Giờ thì có thêm những điều mà Jeongguk phải học tập lại từ đầu. Năm ngón và cổ tay của Jeongguk cũng đã đổi khác. Seokjin trưởng thành hơn, Jeongguk cũng vậy, và giờ cách họ vừa khít với nhau thật khác lạ. Môi Jeongguk run run, và Seokjin trông càng hoảng hốt hơn.

"Em say đến mức nào vậy?"

Jeongguk nhăn mặt. "Chưa đủ say."

"Nói chuyện kiểu gì đây?" Seokjin rên rỉ, nhìn trần nhà. "Ah. Làm sao anh có thể để em lại một mình như này đây?"

Jeongguk không trả lời Seokjin cho đến khi cả hai đứng trước cửa nhà, Seokjin muốn một cái ôm tạm biệt. Có lẽ Jeongguk đã đủ say, bởi đột nhiên, vóc dáng khác lạ của Seokjin không còn quan trọng nữa. Họ vừa khít với nhau, đến mức gần như nghịch thiên. Chỉ là Seokjin không đem lại cảm giác rắn chắc đến thế, nên thật khó mà biết họ đang chạm vào đâu... Seokjin thật ấm, thật thích.

"Đừng bỏ em lại," Jeongguk lẩm bẩm vào áo denim của Seokjin, tay ôm lấy bả vai anh. "Ở lại đây đêm nay. Ngủ với em đi."

Đã gần một năm từ ngày Seokjin mang nho sang cho cậu nhân ngày sinh nhật. Đêm đó, Jeongguk dẫn anh ra cửa trong khi Seokjin cứ nhắc mãi về việc ở lại, live vẫn tiếp tục khi Seokjin bắt lấy cánh tay cậu khi cả hai đứng ở cửa và đột nhiên mọi thứ đổi khác. Em có chắc là không muốn anh ở lại không? Giọng anh thủ thỉ, nghiêm túc. Seokjin đung đưa người khi đứng đó, và Jeongguk không biết anh có đang đùa không. Khi đó Seokjin biết anh sẽ rời đi, nhưng ngày nhập ngũ vẫn còn xa. Dù vậy, Seokjin đáng lẽ nên khăng khăng ở lại. Jeongguk đáng lẽ nên giữ anh lại.

"Em không đến gặp anh nhưng giờ lại không thể để anh đi," Seokjin phàn nàn, xoa xoa lưng Jeongguk. "Sáng mai anh còn phải gặp ba mẹ nữa."

"Hyung. Em nhớ anh nhiều lắm. Em không cảm thấy như anh thật sự đang ở đây."

Seokjin vẫn ở trong vòng tay cậu.

"Anh đây, Gukkie. Dừng nghĩ chút nào." Anh kéo Jeongguk ra và ôm lấy mặt cậu, nâng lên lại gần với mình. "Nhìn này. Anh ở ngay đây rồi."

Jeongguk thực sự nhìn - nhìn gương mặt đầy đặn và đôi mắt hạnh của Seokjin, nhìn làn da rám nắng và vầng trán nhẵn nhụi của anh - rồi bật khóc.

"Ôi trời," Seokjin nhẹ trách, nhưng Jeongguk có thể nghe thấy yêu thương trong giọng anh đong đầy thành lời hát. Cậu muốn chìm vào nó, nhưng cũng biết mọi thứ sẽ sớm tan đi. Sự thật ấy chỉ khiến cậu khóc lớn hơn. Seokjin thủ thỉ dỗ dành và lau nước mắt lăn dài má Jeongguk. "Bé ngốc. Lại đây nào."

Anh kéo Jeongguk trở lại vòng tay vững chắc của mình.

Làm sao Jeongguk có thể để anh đi đây?

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro