3

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Cả hai bước về giường ngủ trong cái ôm không rời, như một vũ điệu khiến tiếng khóc của Jeongguk tan ra thành một tràng cười nấc nghẹn. Cậu vẫn dán lấy lồng ngực Seokjin, vừa nghe vừa cảm nhận điệu cười của anh, và cậu nghĩ mình sẽ không phiền đâu nếu được ở đây, bám dính lấy Seokjin, mãi mãi.

"Anh cần áo mặc đi ngủ," Seokjin nói khi họ đến cạnh chiếc giường ngủ vốn cô đơn và tẻ nhạt khi anh chưa đến, cảm giác như khoảnh khắc ấy đã trôi qua được cả thập kỷ. "Còn em thì thả anh ra để anh đi tắm nào."

Jeongguk rên rỉ phản đối nhưng vẫn để Seokjin bóc cậu ra khỏi người và dắt cậu đến trước tủ quần áo. Cậu lấy một chiếc áo cỡ lớn nhất cho Seokjin, lặng lẽ tiếc thương sự thật là nó sẽ không thừa tí vải nào khi anh mặc nó.

Khi Seokjin rời phòng và không còn trong tầm mắt Jeongguk, cậu phải vùi mình xuống đệm để ngăn bản thân đi theo anh vào phòng tắm. Trong lòng nhộn nhạo như có ai dày vò, cậu nhớ ra Bam cũng hay nằm thế này, người dính vào đệm nhưng tập trung cao độ vào âm thanh ngoài hành lang báo hiệu cậu đã về. Cậu còn chẳng buồn cầm điện thoại hay giảm sáng đèn phòng, chỉ nằm như vậy và đợi.

Giây phút bóng người cường tráng mới mẻ của Seokjin xuất hiện lần nữa ở cửa phòng, những cơn sóng vỡ tan trong lồng ngực cậu, nhẹ nhõm và đau đớn cùng lúc xâm chiếm tâm can.

"Em không định đánh răng à?"

"Hyung," Jeongguk ỉ ôi như một đứa trẻ. Cậu thực sự không muốn đi đánh răng. Cậu muốn răng sạch, chắc rồi. Cậu cũng không để tâm nếu có ai đến và đánh răng hộ cậu đâu, như cậu vẫn luôn làm cho Bam vậy, nhưng tự nguyện rời khỏi quỹ đạo quanh Seokjin thì chỉ có mất trí mới làm.

"Anh sẽ nằm chung giường với em trong khi em phả đầy mùi kim chi lên người anh hả? Mấy cái đệm dự phòng của em đâu rồi?" Seokjin hỏi.

"Ugh." Jeongguk đá chăn khỏi người và dùng hết sức bình sinh để kéo người dậy. Seokjin nhìn cậu cười đắc thắng và đặt quần áo đã gấp của mình lên ngăn tủ của Jeongguk. Mái tóc cắt sát của anh vẫn còn lấp lánh nước sau khi tắm, và Jeongguk suýt khóc vì nhớ mái tóc dài của anh quá nhiều. Cậu sẽ trả mọi giá để được luồn những ngón tay vào tóc hyung của cậu để gỡ chúng khỏi rối như cậu đã từng. Seokjin không thể ngủ nếu để tóc ướt, và nếu tóc anh dài hơn, hẳn anh đã bảo Jeongguk lấy máy sấy. Jeongguk mua máy sấy tóc chỉ vì Seokjin nhất định cần phải sấy tóc.

"Em không có bàn chải mới đâu đúng không?"

Jeongguk lăn khỏi giường và nhảy xuống đất.

Cậu thấy tự hào vì trong nhà có bàn chải mới, lao vào phòng tắm với lòng kiêu hãnh mình sẽ được trở nên có ích, can đảm tin rằng Seokjin sẽ đi theo sau.

Cậu có nguyên một hộp bàn chải mới trong tủ đồ ở nhà tắm, và kiên quyết lấy kem đánh răng sẵn luôn cho anh. Seokjin cười trìu mến và Jeongguk thấy ngực mình rộn ràng.

Họ đứng đánh răng cạnh nhau, như những ngày xưa ấy, Jeongguk vươn tay xoa mái tóc cắt cua còn ướt của Seokjin, khiến những giọt nước bắn tung tóe lên gương.

"Sờ thích nhỉ?" Seokjin nhe răng cười với một miệng đầy bọt.

Jeongguk cứ chốc chốc lại xoa đầu Seokjin trong lúc đánh răng, nên sau đấy cậu phải lau tay vào khăn cho khô.

"Em không định rửa mặt à?"

"Hyung."

"Anh đợi mà," Seokjin hứa, và Jeongguk đỏ mặt dù cậu biết anh đã nhìn thấu mình rồi. "Chúng ta phải chăm sóc làn da idol toàn cầu của em chứ."

Jeongguk rửa và lau khô mặt một cách thô bạo - Seokjin thấy hơi bất bình với kỹ thuật này - nhưng ngay khi xong việc, cậu lao vào Seokjin và đẩy anh ra hành lang hướng về phòng ngủ, tắt đèn khi họ lướt qua cái công tắc.

"Nhóc cục súc," Seokjin phàn nàn khi Jeongguk đẩy cả hai xuống đệm.

"Anh chịu được mà," Jeongguk nói, siết lấy vai Seokjin rồi buông ra vì xúc cảm ấm nóng. Vai anh rộng hơn cậu nghĩ.

"Đến đây nào," Seokjin nói khi họ đắp chăn lên, và lời mời khiến Jeongguk bám dính lấy anh ngay lập tức.

Seokjin vòng tay ôm lấy cậu, tư thế kỳ cục không thoải mái và Jeongguk tin chắc cánh tay của anh bên dưới người cậu sẽ sớm tê dại, nhưng cậu không quan tâm. Cậu dụi mặt vào vai Seokjin vì anh đang mặc áo của cậu, trên người có mùi sữa tắm của cậu, thật rùng mình. Jeongguk nhận thức được bản thân có tính chiếm hữu - nếu bám dính lấy Seokjin như này không phải là chiếm hữu (và hết thuốc chữa) thì là gì? - nhưng giờ cậu chỉ muốn âu yếm Seokjin bên trong Seokjin , sợ phải buông tay. Cậu hít vào, cố gắng nhận ra Seokjin dưới tầng mùi hương của chính mình. Cậu muốn quần áo mình dính mùi của Seokjin. Cậu sẽ phát điên mất.

Đây là lý do cậu không muốn thấy anh.

"Nghĩ xem hôm nay em đã không muốn gặp anh," Seokjin thì thầm, lồng ngực rung rung theo giọng anh.

Jeongguk mừng thầm vì cậu không phải nhìn thấy biểu cảm trên mặt anh lúc này.

"Thật khó," cậu lẩm bẩm trên xương quai xanh của Seokjin. "Để tạm biệt anh."

Seokjin nhấn môi lên đỉnh đầu và hôn lên tóc cậu. Thâm tâm Jeongguk báo động, đóng băng và cảnh giác.

"Em bé ngọt ngào," Seokjin nhẹ nhàng. "Cũng thật khó với anh. Khi không được gặp em."

Mắt Jeongguk lại cay cay nhưng cậu không muốn khóc nữa. Cậu lăn người trong vòng ôm của Seokjin, dán lưng vào lồng ngực của Seokjin và nằm chung gối với anh. Cậu kéo tay Seokjin và anh đồng ý, để cả hai áp sát vào nhau đến tận cùng, quấn lấy nhau.

Không quá tệ. Họ vừa khít với nhau. Jeongguk thở ra một hơi run rẩy. Seokjin vẫn im lặng, nhưng hơi thở anh nóng hổi sau gáy cậu. Cánh tay trên người Jeongguk nằng nặng, ghim cậu xuống. Nhưng nỗi lo cuộn xoáy trong lòng khiến Jeongguk cảm thấy vẫn chưa đủ. Cậu muốn Seokjin gần hơn nữa.

Cậu xoay người nằm ngửa và Seokjin bật cười, "Em có định nằm yên không?"

"Em cởi áo được không?"

Một khoảng lặng bất ngờ.

"Nếu nó giúp em vào giấc. Đây là nhà em mà. Nên được thôi."

"Anh có thể nói với em mà, nếu anh không muốn em sẽ không làm," Jeongguk thì thầm.

"Cởi đi."

Với Jeongguk, câu đó nghe như anh muốn em cởi. Nên cậu làm thế. Cậu cởi áo ra và ném nó đi, Seokjin bật ra một tiếng nghe như tiếng cười, nhưng họ chưa lại gần nhau mặc dù ý tưởng này là để cảm nhận Seokjin bằng làn da trần của cậu.

Họ nằm nghiêng, đối diện với nhau. Jeongguk lờ mờ nhìn đường nét của Seokjin: có lẽ tắt đèn không phải ý hay.

Rồi Seokjin thì thầm,

"Em đô hơn rồi."

Và Jeongguk đáp lại,

"Giờ mà anh còn nói thế."

Seokjin chăm chú nhìn Jeongguk xuyên qua màn đêm. Nếu Jeongguk không quá mệt, cậu sẽ cong người né tránh, nhưng tất cả những gì cậu có thể làm bây giờ là nằm yên khi Seokjin ngân nga và vuốt ve cánh tay trần của cậu. Bàn tay Seokjin ôm lấy những múi cơ của Jeongguk, chúng đã lớn hơn, Jeongguk biết, lớn hơn lần cuối họ gặp nhau. Một tia ghen tị đột kích Jeongguk, bởi giờ đây xung quanh Seokjin toàn là những người cơ bắp. Những hình ảnh lạ lẫm, đáng ghen tị mà cậu quen kìm nén suốt những tháng qua được dịp trỗi dậy: Seokjin trở nên quá thân thiết với những anh chàng khác trong cuộc sống mới xa cách của anh. Đôi khi Jeongguk muốn hỏi thật chi tiết, nhưng cậu cũng sợ phải biết những điều đó.

Bàn tay của Seokjin lướt lên đôi vai của Jeongguk, cảm nhận nó, biểu cảm xa xăm. Rồi bàn tay anh - đã thô ráp hơn trước nhiều - chu du xuống ngực Jeongguk.

Anh dừng lại ở đó. Anh rụt tay lại, Jeongguk rên rỉ một tiếng trong cổ họng vì cái chạm đã biến mất trên làn da. Cậu lại rúc vào vòng ôm của Seokjin, lôi kéo cánh tay anh đè lên người mình lần nữa. Seokjin nhẹ bật cười rồi chiều theo ý Jeongguk. Cậu quay mặt lại đối diện với Seokjin, anh đặt cằm lên đỉnh đầu cậu, lặng yên chờ giấc ngủ tới.

Không còn áo trên người, Jeongguk có thể cảm nhận chất vải của từ chiếc áo của chính cậu đang ngăn cản cậu chạm vào Seokjin.

Không đủ.

Cậu đưa chạm vào mép áo và Seokjin bật thốt ngạc nhiên. Anh gần như kêu lên khi cậu nhích người trên ga trải giường và trườn xuống dưới.

"Cái g-?" tiếng kháng cự của anh bị cắt ngang bởi tiếng cười khi Jeongguk kéo áo Seokjin ra để chui vào trong, dụi đầu lên eo anh.

"Ah, thật tình, em đang làm gì vậy?" Seokjin cười, uốn éo và tay bám lấy vai Jeongguk. "Dãn áo bây giờ. Gì đây, một kiểu tình thú à?"

Jeongguk nhéo lên đùi anh.

Nó chật chội và không thoải mái tí nào: Jeongguk đã tập thể dục chăm chỉ để người đô hơn, nhưng giờ cậu sẽ trả mọi giá để thu nhỏ lại và chui vừa trong áo. Cậu thở dài, không gian trước mắt ngột ngạt, nóng bức và khó thở. Cậu không thể nhìn thấy gì - mọi thứ tối om và cậu đang nép sát vào người anh - nhưng cậu có thể cảm nhận bụng Seokjin co thắt qua hơi thở. Jeongguk nhịp đầu ngón tay trên xương hông của anh. Làn da ở đây vẫn mềm mại, nhưng khi áp tay lên bụng Seokjin, cậu chỉ thấy những khối cơ rắn chắc. Sao Jeongguk có thể tìm thấy chốn về bình yên ở nơi đây?

"Đã đỡ hơn chưa?" Giọng Seokjin nghe xa xăm, vọng lại từ thế giới ngoài kia, nhưng nó phát ra từ đây, từ nơi này của Jeongguk. Cậu gật đầu. Đây là khoảng cách gần gũi nhất từ tối đến giờ.

"Nhưng vẫn chưa đủ," cậu thì thầm.

Cậu thấy Seokjin nuốt xuống.

Nhẹ nhàng mà vang vọng, xa thẳm mà gần bên, câu hỏi như từ thiên đường vọng lại:

"Thế nào mới đủ, Jeongguk à?"

Jeongguk đáp lại,

Bằng một nụ hôn lên bụng anh.

Đường nét của Seokjin căng cứng dưới môi cậu. Anh không nói gì nhưng mọi thứ không rơi vào thinh lặng, bởi có một tiếng gầm vang bên tai Jeongguk. Thế giới trong cái kén cậu đang trốn chậm chạp chuyển động, uể oải và lặng lẽ.

Jeongguk nhấn một nụ hôn khác ngay dưới xương ức của Seokjin. Nụ hôn nhẹ nhàng và ngắn ngủi, nhưng không che dấu nổi ẩn ý đằng sau.

Và Jeongguk bị lột trần một cách mạnh bạo khi Seokjin giằng lấy vạt vải, không chỉ tách Jeongguk ra khỏi người mà còn cởi luôn chiếc áo ra. Anh nhìn xuống Jeongguk đang chống người trên khuỷu tay, màn đêm phủ lên gương mặt, đôi tai cậu, chảy tràn xuống cần cổ và khuôn ngực trần. Mắt cậu mở to rụt rè.

"Jeongguk-ah," anh rền rĩ.

Anh ấy không tránh mình, Jeongguk nghĩ chắc nịch. Cậu ngồi dậy, ngay bên hông Seokjin. Cậu đặt tay lên vòng eo trần trụi của Seokjin.

"Vẫn chưa đủ gần, hyung," cậu thỏ thẻ. Tự thấy giọng mình thật tuyệt vọng.

Tổn thương gần như hiển hiện trên gương mặt Seokjin, "Anh đây rồi, Jeongguk-ah."

Chính lúc này.

Jeongguk lặn từ trên xuống. Khóa môi họ vào nhau và Seokjin hôn đáp lại. Seokjin vòng tay kéo cậu lại thêm gần sát, như thể những ôm ấp nãy giờ chỉ là tập dượt cho khoảnh khắc này . Vậy mà, họ vẫn thật vụng về.

Seokjin đẩy Jeongguk nằm ngửa và leo lên người cậu, và đây, đây chính là những gì Jeongguk muốn. Seokjin giam cậu trong lòng, bao bọc quanh cậu, nước bọt của anh dính lên cổ Jeongguk, như muốn thấm qua da. Có cách nào để cậu bảo anh liếm láp khắp người không?

"Thế này đã đủ chưa, Jeongguk-ah?" Giọng Seokjin rời rạc trên làn da cậu, Jeongguk cảm nhận trong đó sự tuyệt vọng như những gì đang cào xé bên trong cậu.

Jeongguk lắc đầu, không, gần như ngay lập tức cảm thấy hàm răng Seokjin nhấn trở lại làn da. Đúng như thế, cậu nghĩ, thở gấp và ôm Seokjin chặt hơn.

"Thế này?" Seokjin hỏi, hôn lên vết răng anh vừa để lại. Jeongguk như mê sảng trước sự nhiệt tình của Seokjin, bởi anh bắt kịp quá nhanh.

"Không," Jeongguk thở dốc, Seokjin kéo cậu vào nụ hôn lần nữa.

Jeongguk hôn Seokjin như muốn nuốt lấy cả linh hồn anh. Cơn khát của cậu trải ra vô hạn: cậu sẽ ngấu nghiến nguồn nước này mãi mãi và lìa đời nếu phải dừng lại.

Và Seokjin để cậu làm thế. Seokjin để cậu uống, uống mãi, anh rót dòng nước ngọt lành vào khuôn miệng hé mở của Jeongguk, tưới ướt đầu lưỡi, và Jeongguk có thể cảm nhận tất cả. Họ chưa làm thế này bao giờ, nhưng lần đầu tiên trong đêm nay, Jeongguk có thể cảm nhận Seokjin, Seokjin của cậu (Seokjin của cậu, của cậu) tuyệt đối và rõ ràng.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro