4

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Jeongguk cảm thấy Seokjin của mình cũng đang tiến tới, nên cậu thả mình vào vòng ôm kiếm tìm của anh, giữ lấy em, giữ lấy em đi, đưa em về với anh. Cảm nhận em, khám phá em, tìm lại em trong hỗn độn đi.

Bàn tay của Seokjin, đã rời đi quá sớm trước đó, quay lại khai phá từng thớ cơ và mạch máu dẫn về tim cậu, băng qua vùng bụng rắn chắc. Có chút chần chừ, nhưng vẫn đủ để Jeongguk rên lên giữa nụ hôn.

Tay Seokjin tìm thấy thứ gấp gáp giữa hai chân Jeongguk.

"Mẹ nó," Jeongguk thở dốc, cái ấn tay của Seokjin vỡ òa sau mi mắt nhắm chặt.

"Thế này sao, Guk-ah?" Seokjin thở ra, không chút dè chừng nắm lấy khối cương lên của Jeongguk. Nhưng giọng anh run rẩy kìm nén. "Đã đủ chưa?"

Anh siết tay và Jeongguk rên rỉ. Thanh âm khiến Seokjin sụp đổ.

"Lạy chúa," anh gầm gừ, chịu thua thả đầu xuống ngực Jeongguk, anh lướt tay đến đùi trong của Jeongguk và dừng lại ở đó. Mái tóc ngắn cứng cọ lên ngực Jeongguk nhột nhạt, ngay nơi trái tim, anh thì thầm, "Jeongguk-ah."

Jeongguk dịch người, cảm giác như cậu lại chui trở về chiếc áo phông khi nãy, khó thở và ngột ngạt.

"Hyung, xin anh," cậu cầu xin, tay trượt lên mái tóc cắt sát của Seokjin, móng tay ngắn ngủn chôn vào làn da sau gáy anh. Seokjin nhìn lên, trông anh thật vụn vỡ. Đôi mắt mở to hoang dại, khóe miệng sưng lên đỏ rực. Đây là hyung của Jeongguk mà cậu chưa bao giờ thấy, nhưng cũng không phải người lạ đã xuất hiện ở cửa nhà Jeongguk tối nay.

Jeongguk nuốt một ngụm và xoay hông, tìm lại sự ma sát trước đó: nhưng Seokjin giữ người đủ xa phía trên để cậu không thể chạm tới. Vài giây trôi qua, khoảng cách nhỏ bé này dường như trở nên ngày càng lạnh hơn: Jeongguk biết cậu muốn phát điên rồi.

"Hyung, em muốn," cậu van vỉ, "Em cần nó."

"Em bé." Seokjin xót xa thả miệng xuống lồng ngực Jeongguk. Jeongguk oằn người bên dưới anh. "Em đô quá, Gukkie," Seokjin nói, di chuyển khắp bờ ngực Jeongguk như thể khắc họa lại dáng hình cậu bằng đôi môi mình, để lại một vệt ướt dài phía sau. "Em đô lên nhiều quá."

Jeongguk cào mái tóc anh và nhắm mắt, cố ghi nhớ cảm giác đôi môi Seokjin trên da mình.

"Anh có nhớ em không?"

Seokjin ngoạm lấy phần da gần dưới nách Jeongguk, dụi mũi vào đó như thể muốn chôn mình ở đó. Anh hít vào một hơi thật lớn, và bụng Jeongguk cuộn lên.

"Jeonggukkie," giọng anh khàn khàn, ngẩng đầu lần nữa để chạm mắt cậu. "Đương nhiên rồi."

Lại nữa, không khí đang rời xa. Hơi thở chậm rãi, ấm áp, nhưng trái tim Jeongguk nhảy loạn như một chú chim ruồi đập cánh.

"Nhớ em bao nhiêu," Jeongguk thủ thỉ.

"Nhiều hơn mức anh có thể nghĩ tới," Seokjin nói, đặt một nụ hôn lên vai cậu. "Càng nhớ hơn, khi em không trả lời tin nhắn của anh." Seokjin hôn lên xương quai xanh và đặt cằm lên ngực Jeongguk trước khi cảm giác tội lỗi ngấm quá sâu vào xương tủy. "Anh biết tính em như vậy," Seokjin hứa hẹn. "Nhưng anh phải xem quảng cáo của Calvin mới thấy được em..."

"Nhưng anh vẫn thích mà, đúng không, hyung?"

Jeongguk đã mong ngóng và hy vọng Seokjin sẽ thấy chúng lúc anh ít ngờ tới nhất. Cậu đã muốn Seokjin bắt gặp một cuốn tạp chí trong thời gian rảnh ở doanh trại, được mang tới bởi bạn gái của đồng đội chẳng hạn.

Seokjin bật cười trên khuôn ngực trần của Jeongguk và rướn lên để nhéo một bên đầu ngực của Jeongguk. "Anh nghĩ anh có thể đảm bảo là có."

Jeongguk nuốt một ngụm. "Thế anh sẽ tới gần em hơn nữa, phải không?"

Nụ cười của Seokjin trở nên lưỡng lự.

"Jeongguk-ah. Cái này-"

"Em chỉ nhớ anh thôi mà," Jeongguk ngắt lời, trước khi anh kịp nói đây không phải ý hay.

Chân mày Seokjin xoắn vào nhau. "Chỉ?"

Jeongguk liếm môi, nhưng trước khi cậu kịp lên tiếng Seokjin đã cất lời,

"Em không nghĩ thế này sẽ khiến mọi thứ khó khăn hơn sao? Khó để nói lời tạm biệt hơn?"

Một câu hỏi hợp lý.

Nhưng lần đầu tiên trong đêm nay, Jeongguk không nghĩ đến chuyện xa nhau: cậu chỉ nghĩ về mong muốn được bò trườn và làm tổ trên làn da Seokjin. Đúng vậy, điều này có thể khiến mọi thứ khó khăn hơn. Nhưng có thể... có thể là ngược lại. Có thể khi mọi thứ xong xuôi, cậu sẽ thấy no đủ và đủ sức chịu đựng được lâu hơn.

Jeongguk ôm lấy mặt Seokjin và ngắm nhìn, hoàn toàn bị mê hoặc, khi Seokjin tựa vào lòng bàn tay cậu. Cậu xoa xoa gò má Seokjin, nhẹ nhàng kéo anh lại gần. Seokjin để mình xuôi theo sự dẫn dắt của cậu nhưng đôi mắt anh sáng ngời và tỉnh táo. Anh chỉ nhắm mắt lại khi họ chìm vào nụ hôn.

"Hyung," Jeongguk thì thầm trên đôi môi anh, lần đầu tiên trong đời cảm thấy vừa mất kiểm soát vừa lý trí cùng một lúc. "Để lại cho em thứ gì để nhớ về anh đi."

Cậu thấy hơi thở anh khựng lại. "Jeongguk-ah," anh thì thầm, nhưng sự phản kháng chỉ mỏng manh. "Cái này..."

"Hôn em đi, hyung."

Seokjin gầm gừ vào nụ hôn, và Jeongguk thấy lo lắng nơi Seokjin trong một thoáng dư ảnh lướt qua: cả nhóm bên nhau, những ngày xa nhau, ký ức theo năm tháng trải dài ra trước mắt, một số rõ ràng, một số lại mờ nhòa.

Nhưng cậu không được dùng "mỗi ngày một liều Seokjin" nữa, có lẽ đây là điểm khác biệt.

Cậu biết, mình đã mất nó rồi. Nhưng cậu không đơn độc.

Lần này, giữa nụ hôn, cậu thấy Seokjin cởi đồ ra. Những thứ cẩn trọng và được tính toán hóa thành không gì cả ngoài xúc cảm. Seokjin tạo ra những âm thanh Jeongguk chưa bao giờ nghĩ tới, nó khiến cậu thấy bản thân như lơ lửng trên một chuyến bay. Chỉ còn lại hơi ấm và những cái chạm, Seokjin đè nặng trên người, cảm giác mới mẻ chưa từng thể nghiệm.

Cậu dứt khỏi nụ hôn để đẩy Seokjin nằm sang bên, tận dụng không gian để giải thoát mình khỏi chiếc quần lót. Seokjin khựng lại, chỉ trong một tích tắc. Anh nhìn Jeongguk kéo chiếc quần tụt khỏi mắt cá chân rồi cũng nhanh chóng làm theo.

Họ nằm đối diện nhau, nặng nề hít thở, và khi Jeongguk nắm lấy dương vật Seokjin, anh rùng mình. Nó to, sậm màu và còn chưa cương hẳn. Jeongguk cào tóc trước khi ngả về sau để lấy chai dầu bôi trơn trong tủ đầu giường. Cậu ngần ngừ một chút rồi bật đèn ngủ lên. Seokjin nuốt cái ực, Jeongguk quay lại, cậu mỉm cười nhích lại gần.

"Em muốn nhìn thấy anh."

Và cậu hạnh phúc khi có thể làm thế. Một số người cũng dễ đỏ mặt như hyung của cậu, nhưng Jeongguk chắc chắn không ai đẹp được như anh. Cậu tự hào vì mình được chứng kiến Seokjin dần ửng hồng. Cậu lấy dầu bôi trơn ra tay và nhìn xuống giữa họ, để thấy cậu nhỏ của Seokjin cũng có màu sắc tương tự.

Nó sẫm màu hơn, gần chuyển sang đỏ. Nó cũng là một trong những thằng nhỏ hoàn hảo nhất mà Jeongguk từng thấy: tỷ lệ hoàn hảo với cơ thể Seokjin, dài và dày, vừa khít với cậu. Nó hơi cong sang phải và Jeongguk muốn ngậm lấy phần đầu oánh nhuận.

"Gần hơn nữa, hyung," Jeongguk dẫn dắt, ngạc nhiên vì sức nặng nơi đầu lưỡi.

Cậu có hơi mong đợi Seokjin sẽ nhếch mép cười, trêu cậu vì nhìn anh chăm chú đến vậy. Nhưng Seokjin có vẻ rụt rè lạ thường khi anh tiến lại gần, cậu nhỏ lung lay giữa hai chân. Anh đặt tay lên cánh tay Jeongguk để giữ thăng bằng, hơi thở run rẩy.

Jeongguk cho anh một nụ hôn chuồn chuồn trước khi xoa dương vật Seokjin bằng bàn tay có dầu bôi trơn. Anh thở gấp và úp mặt vào gối. Jeongguk ngỡ ngàng nhìn mạch máu nổi rõ trên cần cổ đỏ hồng của Seokjin, nhìn anh run rẩy khi Jeongguk xóc cho vật trong tay cương lên hoàn toàn, cậu xoay cổ tay và tận hưởng cảm giác trơn trượt. Seokjin thở dốc vào chiếc gối, móng tay đâm vào bả vai Jeongguk. Miệng anh hé mở, cánh môi dưới miết lên vỏ gối, để lộ hàm răng trắng.

Jeongguk không muốn thả tay ra, nhưng vẫn rên lên một tiếng khi tự chạm vào chính mình. Cậu lấy thêm dầu bôi trơn ra lung tung cả bàn tay rồi tự làm ướt chính mình, nhưng cậu đã cương sẵn rồi, không cần kích thích thêm nữa. Jeongguk quấn lấy chân anh và di chuyển hông để dương vật họ chạm vào nhau. Seokjin ngẩng dậy từ chiếc gối để nhìn xuống bên dưới họ.

"Đệt, Jeonggukkie-"

Jeongguk chỉ tập trung vào dương vật của cả hai để giữ đúng góc độ. Cậu bắt kịp khoảnh khắc đôi mắt Seokjin nhắm lại. Tiếng thở dốc thỏa mãn lặng lẽ của Seokjin lớn dần thành tiếng rên khi dương vật của cả hai ma sát trong lòng bàn tay ấm nóng của Jeongguk. Cậu dùng ngón cái chà xát phần đỉnh và siết chặt hơn một chút, Seokjin cong người, chôn mặt vào bả vai Jeongguk. Không còn những tiếng thở dốc: Seokjin đang rên vào hõm cổ cậu và chôn những đầu móng tay lên cánh tay cậu.

Jeongguk cảm thấy như phát sốt, cậu thúc vào bàn tay mình, gầm gừ với nhiệt lượng từ dương vật của Seokjin đang cọ vào mình.

"Jeongguk-ah," Seokjin thở dốc, tông giọng vút cao lạ thường. "Đã- đã quá lâu rồi từ lần cuối. Anh- đệt."

"Anh nóng bỏng quá, hyung." Jeongguk có thể cảm nhận Seokjin qua nỗi quẫn bách này, Seokjin của cậu. Họ chưa bao giờ làm thế này, nhưng cậu chắc chắn người này đúng là anh và điều đó khiến cậu phát điên. Seokjin của cậu để cho cậu làm thế này, để cậu chạm vào anh như thế này. Seokjin của cậu bám lấy cậu như đang níu giữ mạng sống, những tiếng van vỉ rơi vãi trên làn da cậu. "Mẹ nó," Jeongguk nghe thấy tiếng gầm của chính mình. "Anh muốn bắn chưa?"

"Anh- anh không thể," Seokjin nỉ non, giọng lạc đi khi Jeongguk xoay cổ tay, suýt thì trượt tay nhưng vẫn đáng. "Anh sắp. A-Anh-"

"Bắn đi," Jeongguk thở vào tai Seokjin, "Bắn đi, hyung. Ra nào. Có em đây rồi." Trong cơn cao trào, cậu ngậm lấy dái tai anh và cắn xuống.

Seokjin tan chảy trong tay cậu với một tiếng rên dài câm lặng, nóng bỏng hơn mọi bộ phim khiêu dâm mà Jeongguk từng xem. Anh bắn đầy trên tay và bụng Jeongguk, và cậu hy vọng sẽ cảm nhận toàn bộ chúng trên làn da mình. Seokjin rên rỉ vào hõm cổ cậu, Jeongguk cũng tự đưa mình đến giới hạn. Dễ dàng như hoà mình vào một giai điệu đã in sâu trong tiềm thức.

Cơn cực khoái đánh úp cậu một cách bất ngờ, trong khi Seokjin lên đỉnh trong im lặng, Jeongguk bắn ra với một tiếng rên lớn. Seokjin đảo khách thành chủ, nắm lấy dương vật Jeongguk trong tay và xoa nắn đến khi cơn cực khoái qua hẳn. Jeongguk suýt chút nữa bảo anh dừng lại, cậu còn nhiều điều khác muốn làm, nhưng biết sao đây?

Họ quấn lấy nhau để bình tĩnh lại, dụi mũi vào hõm cổ đối phương. Tinh dịch của Seokjin dính trên tay Jeongguk - và anh cũng có tinh dịch của Jeongguk dính trên tay mình. Jeongguk biết hyung của mình không thích dấp dính, và cậu chỉ muốn thật nhanh được chạm vào anh.

"Lạy chúa, em mới 16 tuổi đó hả?" Seokjin cười khi Jeongguk rút giấy lau từ tủ đầu giường.

"Anh trật tự," Jeongguk gầm gừ, vỗ lên bụng anh. "Em lười. Đệt, hyung. Anh ra nhiều quá."

Seokjin vẫn còn ửng hồng. "Anh bảo rồi, đã lâu không làm gì mà."

Anh hứa sẽ quay lại, và đúng thế thật, anh đã sạch sẽ và cầm theo một chiếc khăn ẩm để lau cho Jeongguk. Cậu kéo Seokjin lên người mình khi anh lau xong và ném cái khăn vào một góc trước khi Seokjin kịp bỏ nó vào giỏ hay mang vào nhà tắm.

Seokjin bắt kịp nhịp độ và bật cười, kể cả khi Jeongguk đang cố hôn anh.

"Anh có đi đâu đâu," anh nói, và Jeongguk giả vờ như những lời đó không gieo hạt mầm lo lắng vào trong cậu.

"Chưa xong mà," Jeongguk lẩm bẩm, cọ mũi sau tai Seokjin. "Anh phải vào bên trong em nữa."

"Guk-ah..."

Jeongguk đợi một câu Không thể. Rằng mọi thứ chỉ là tình cờ. Là sai lầm. Hoặc tệ hơn: Cứ đi ngủ thôi.

"Anh cũng muốn thế."

Sự nhẹ nhõm trong Jeongguk quá lớn, cậu lại khoá anh vào một nụ hôn.

"Thật ạ?"

"Thật," Seokjin nói, hớp thêm nhiều nụ hôn với đôi môi sưng mọng. "Em-em tuyệt lắm."

"Hyung," Jeongguk thủ thỉ, đỏ mặt bừng dù họ đã làm những thứ hơn cả thế.

Seokjin hôn thêm nhiều lần, và môi Jeongguk trở nên thô ráp sau ngần ấy nụ hôn. Cậu chống trả cơn mệt mỏi, để adrenaline tràn ngập buồng phổi.

Seokjin cũng muốn thế.

Anh thích ảnh chụp Calvin của Jeongguk.

Anh ở trên giường của Jeongguk, hôn cậu. Họ lên đỉnh và dính dịch thể của nhau.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro