5

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Jeongguk lần mò chai dầu bôi trơn và ấn nó vào tay Seokjin. Cậu mệt mỏi và hết năng lượng nhưng chuyện này không thể kết thúc như thế được. Cậu cần nó tiếp tục, cần nó kéo dài thêm chút nữa.

Seokjin nhận lấy cái chai và dịch người xuống giữa hai chân Jeongguk, đặt những nụ hôn nhỏ nhẹ lên xương hông của cậu, lên nếp gấp háng và lên chiều dài của thằng nhỏ chưa cương. Anh bảo Jeongguk chống chân nâng hông dậy. Anh không cần phải ngụp lặn xuống để mở rộng cậu.

Anh rướn người túm lấy một cái gối khiến nhịp tim Jeongguk bắt đầu dồn dập. Chiếc gối được đặt nằm dưới hõm lưng của Jeongguk.

"Em sạch," cậu lên tiếng đồng thời với Seokjin, "Để anh."

Jeongguk đặt tay lên cạnh đầu và nắm lấy cái gối, nâng hông lên và mở rộng chân. Seokjin nghiêng người về trước, nhưng thay vì ấn ngón tay lên mép lỗ, anh đưa lưỡi vào.

Jeongguk vặn vẹo khi xúc cảm ập đến, nhưng mới đầu cậu quá mệt để cảm thấy gì khác ngoài sự lạ lẫm từ cái lưỡi ướt ướt của Seokjin. Cậu không phàn nàn. Cuối cùng, Seokjin đã ở bên trong, Jeongguk nhắm mắt và tận hưởng sự thân mật cùng sự kết nối này, gần như không nhận ra ham muốn đang chậm rãi cuộn lên.

Từ tốn mà chắc chắn, sự khát khao vực dậy cơ thể mỏi mệt của cậu, kéo căng từng sợi nhận thức một cách quen thuộc. Seokjin đưa lưỡi vào sâu hơn, và Jeongguk vô thức nhếch mép cười, một tia khoái cảm chạy dọc dương vật ỉu xìu, khiến nó dần ngóc dậy thích thú.

Tiếng rên của Jeongguk to dần theo sức nóng của cơn sốt này. Khi cậu với xuống để chạm vào chính mình, nó đã gần như cứng hẳn nhưng vẫn còn nhạy cảm. Mắt cậu đảo ngược ra sau trước xúc cảm ấy. Đó là khi đôi môi của Seokjin rời khỏi người cậu.

Anh hôn lên đùi trong của Jeongguk và cầm lấy chai dầu bôi trơn khi quỳ người dậy. Jeongguk say mê nhìn đôi môi sưng mọng và màn sương trong đôi mắt anh.

"Anh đã cứng lại chưa?" Jeongguk hỏi, không chắc lắm khi nhìn từ góc độ này.

Seokjin lắc đầu, phủ dầu bôi trơn lên những ngón tay cong cong của mình. (Seokjin của cậu).

"Chưa đâu," Seokjin đáp lại, giọng anh dày và nặng nề. Lưỡi anh hẳn là mỏi lắm. "Nhưng chỉ cần nhìn em là đủ rồi."

Jeongguk nhìn Seokjin khi anh quan sát cậu lúc đưa một ngón tay vào. Cậu cảm thấy không có gì phải che dấu; Seokjin muốn Jeongguk, và Jeongguk là những gì anh nhận được.

Seokjin đưa mắt nhìn khắp cơ thể trần trụi của cậu, từ nơi anh đang chôn ngón tay trong mông Jeongguk, lướt qua cậu nhỏ đang cứng dần, đến những giọt mồ hôi đọng trên cơ bụng đang co thắt và chảy dọc trên cơ ngực.

Mắt họ gặp nhau, và Jeongguk lần nữa mãn nguyện vì đã chọn chế đồ mờ cho đèn ngủ đầu giường, dù cậu dám chắc không có nó cậu vẫn thấy sự khát khao trong mắt Seokjin.

"Đừng sâu quá," Jeongguk hổn hển một lúc sau đó, lời nói không ăn nhập với mong muốn của cậu. Cậu muốn tất cả của Seokjin, nhưng đồng thời cũng là "Em muốn kéo dài hơn."

Seokjin đưa ba ngón tay vào trong và nới rộng cậu đến mức điên dại. Anh thả lỏng, ngón tay cắt kéo và thăm dò bức tường bên trong Jeongguk. Cậu cảm thấy nhẹ nhõm vì anh không ấn lên tuyến tiền liệt. Phải để dành nó cho điều tuyệt nhất.

"Guk-ah," Seokjin nói, giọng khàn khàn. "Anh nghĩ anh sẵn sàng rồi."

Mạch máu Jeongguk nhảy múa. Hẳn rồi, Seokjin cương lên lần nữa, chỉ vì cậu. Nhìn nơi mà sự tập trung của Jeongguk đặt vào, Seokjin chạm một tay lên chính mình, cái nắm chỉ khiến cho nó trông to hơn. Seokjin xoa ngón cái lên đầu khấc và ngả đầu về sau. Jeongguk có thể tự cảm nhận một dòng điện bắn thẳng xuống đầu ngón chân.

"Bao cao su ở đâu?" Seokjin hỏi, giọng thật trầm.

Jeongguk đẩy người về ba ngón tay của Seokjin, nghịch cắn mấy cái khuyên trên môi.

"Jeongguk-ah?" Seokjin hỏi lại khi không thấy Jeongguk trả lời. Cậu lại ấn người xuống ngón tay của Seokjin lần nữa, mắt dán lấy dương vật anh.

Trước khi Seokjin kịp hỏi lại, cậu thở ra một hơi, "Không dùng bao có được không?"

Seokjin ngừng xoa nắn dương vật mình, nhưng Jeongguk thấy nó giật nhẹ.

"Jeongguk-ah."

"Đi mà," Jeongguk nói, nhìn vào đôi mắt tối màu dưới hàng mày đang cau lại của Seokjin. Cậu nhúc nhích người và nói bằng giọng khẩn cầu nhất từ trước đến giờ, "Em muốn cảm nhận anh."

Cổ họng Seokjin giần giật.

"Đó không phải ý hay đâu," anh nói. "Nếu có chuyện gì... Thì anh-"

Thông tin sức khoẻ đương nhiên luôn được giữ bí mật, như họ đều biết Seokjin không hoàn toàn an toàn với nơi anh ở hiện tại: nó khiến Jeongguk tức giận và cũng khiến trái tim cậu tan nát vì cảm thấy bất lực.

"Em sạch," cậu khẳng định, tự chạm vào mình và cmn kiềm nén để kéo dài sẽ tốn sức đây. Cậu hơi siết tay, đẩy mình gần đến bờ vực hơn rồi thả tay. "Anh cũng sạch mà phải không? Hay anh ngủ với người này người kia khi nhập ngũ? Với đồng đội ở đó?"

"Em nghĩ thế sao?" Sự giận giữ trong giọng Seokjin khiến Jeongguk ngạc nhiên, nhưng cậu vẫn đối phó được.

"Đúng vậy," cậu nói, cố tỏ ra bình thường với ngón tay của hyung vẫn bên trong mình. Và cậu thích nghĩ rằng anh sẽ làm vậy, nếu những người đồng đội quanh anh cũng có ý muốn tương tự. Anh định sẽ đi mười tám tháng mà không làm nháy nào ư? Khi xung quanh toàn những chàng trai trẻ và ngon nghẻ?

"À," Seokjin rít một tiếng, tách ngón tay bên trong Jeongguk, "Không có đâu."

Sự nhẹ nhõm không đáng có tràn ngập trong Jeongguk, theo sau là sự thất vọng bởi những ảo tưởng đêm khuya (hoặc không khuya lắm... có khi là ban ngày) vô lý. Dù vậy, đó đã là cái giá quá hợp lý cho hiện thực trước mắt lúc này.

Và cứ thế, cậu tin chắc mình đã thắng.

Đôi chân mở rộng để Seokjin quỳ ở giữa giờ khép lại bao lấy hyung của cậu. Cậu nhấn người xuống đệm, buộc Seokjin phải rút tay ra hoặc gập cổ tay để giữ ngón tay bên trong. Sự trống rỗng như một vết thương hở miệng xót lòng Jeongguk, nhưng cậu giữ vẻ quả cảm cho đến khi được gần với Seokjin nhất có thể: hai chân bắt chéo sau lưng anh, khiến Seokjin đổ người về trước bao lấy cậu trên mặt đệm.

"Em muốn thằng nhỏ của anh, hyung. Từng inch một. Thằng nhỏ dày, cứng, xinh đẹp của hyung." Cậu dẩu môi và quan sát Seokjin nuốt xuống một ngụm dù đôi mắt anh đang dần phản kháng. "Em muốn được cảm nhận tất cả."

"Em..." Seokjin chăm chú nhìn cậu, nhưng sự căng thẳng đột nhiên rút khỏi ánh mắt anh. "Em còn hư hơn những gì anh tưởng tượng."

Jeongguk chớp mắt nhìn anh.

"Anh tưởng tượng," cậu lặng lẽ lặp lại.

"Chết tiệt," Seokjin chửi thề, đánh mắt nhìn sang hướng khác. "Em lúc nào cũng đạt được cái em muốn."

"Anh cũng muốn thế mà."

Seokjin lắc đầu, nhưng ánh mắt lại trôi dạt về nơi hai phân thân đang gần như chạm vào nhau.

Jeongguk chưa bao giờ làm mà không có bao cao su, nhưng cậu luôn tò mò về nó. Người nổi tiếng không thể mạo hiểm sức khỏe mình, và đó là một rủi ro quá mức ngớ ngẩn, kể cả đối với một người lính tại ngũ. Người ta hay nói, mặc dù có công ty phía sau, đó vẫn là một mối rủi ro không đáng để liều lĩnh.

Có lẽ cậu đang hành xử thiếu suy nghĩ, nhưng rủi ro này không phải là không cần thiết: có cảm giác nó là lựa chọn duy nhất. Là cách duy nhất cậu có thể chọn lúc này, và cậu phải làm nó để sống tiếp những ngày không có anh. Cậu không nghĩ lý do là vì đêm muộn, vì men say còn trong huyết mạch hay vì tình cảm cậu đã ấp ủ mấy năm qua. Cậu chỉ cần Seokjin gần gũi với mình hơn ai hết. Chỉ vậy thôi.

Seokjin lật cậu lại trước khi đẩy vào. Jeongguk nằm sấp và nắm lấy ga giường, úp mặt xuống để chịu đựng cảm giác choáng ngợp lúc này. Cậu không biết lý do là vì họ đang chơi trần, hay vì đó là thằng nhỏ của Seokjin, hay vì đó là Seokjin.

Seokjin vô cùng nhẹ nhàng, kể cả khi anh nằm đè lên cậu, nhấn cậu xuống đệm giường. Anh hôn lên vai Jeongguk, lên từng đốt cột sống khi Jeongguk nghiến răng và mắt ầng ậng nước.

"Em làm tốt lắm, bé cưng."

"Anh lớn quá," Jeongguk không thể nhịn mà nghẹn ngào. "Chết tiệt"

"Nhưng em vẫn có thể ngậm anh mà, đúng không, bé cưng?" Giọng Seokjin mỏng manh, choáng ngợp. Jeongguk biết Seokjin sẽ không rút ra, bởi anh đã biết câu trả lời. Có là một triệu năm nữa Jeongguk cũng không lùi bước.

"Mẹ nó. Hyung." Jeongguk nhẹ nhấc người, nâng hông khỏi đệm, một nỗ lực vô ích trong việc giành quyền kiểm soát. Trong việc nhận lấy anh nhiều hơn, và giải thoát dương vật mắc kẹt với mặt đệm.

"Shhh," Seokjin thì thầm nhỏ nhẹ vào tai cậu, kích thích cậu như thể một nét quyến rũ khó cưỡng. "Cứ nhận lấy nó đi, bé cưng. Anh biết em làm được mà."

Jeongguk gầm gừ vào tấm đệm, phát rầu vì bản thân là người khơi mào cuộc chiến này. Tất nhiên là cậu có thể nhận hết vào bên trong, nhưng cmn thế này là quá sức. Và mọi thứ chỉ có tệ đi. Thậm chí chỉ riêng việc chịu đựng sự kéo dãn không hồi kết, chiều dài của anh và sự thật rằng đó là thằng nhỏ của Seokjin - thằng nhỏ trần trụi của Seokjin - đang ở bên trong cậu, đã quá mức choáng ngợp.

Da thịt kề da thịt. Cậu cảm giác thân thể như mở ra, kết nối với hyung của mình qua từng DNA, qua từng cơ quan trong cơ thể. Xúc cảm sâu sắc ấy chính là những gì cậu muốn: gần hơn nữa. Không có gì gần gũi hơn thế này nữa. Seokjin đang bao phủ từng inch trên người cậu, thâm nhập vào bên trong cậu thật nhẹ nhàng, sức mạnh từ cơ thể rắn chắc lạ lẫm của anh vẫn được giữ lại thật khéo.

"Hyung," Jeongguk thì thầm, giọng rưng rưng. "Em cảm thấy anh rồi."

"Anh cũng thế." Giọng Seokjin gần sát và ẩm ướt trên vai Jeongguk.

Cơn kéo giãn không còn quá sức nữa. Jeongguk có thể nghiêng đầu sang một bên và nắm lấy tay Seokjin. Cậu có thể nhắm mắt và hé miệng, những tiếng thở dài nở rộ bên vành môi với mỗi cú thúc chậm rãi của Seokjin.

Seokjin chăm sóc cậu thật tốt. Cậu có thể tan chảy vào đệm và để Seokjin mơn trớn từ đầu đến chân, phả hơi thở ấm nóng vào cổ Jeongguk.

"Sâu," Jeongguk nài nỉ, ham muốn một làn sóng mãnh liệt hơn. "Sâu hơn-"

"Gần thêm nữa, anh biết, bé cưng à. Cứ để anh cảm nhận em."

Seokjin chưa bao giờ gọi Jeongguk là bé cưng như cách anh gọi cậu đêm nay. Jeongguk gầm gừ, vì cậu thích nó.

Và rồi, Seokjin tiến đủ sâu vào bên trong cậu. Jeongguk nhẹ nhàng rên rỉ, vì vẫn còn thời gian cho những tiếng rên lớn sau.

"Ah, hyung..."

"Em ổn không, Guk-ah?" Seokjin thì thầm vào tai cậu, tìm lại vị trí khi nãy một cách dễ dàng, như thể anh luôn biết chính xác nó ở đâu; như thể anh có quyền năng nhào nặn lại Jeongguk dễ như trở bàn tay, mà trước giờ anh vẫn luôn nhân từ với cậu.

"Em không muốn bắn," Jeongguk nhắc lại, không nhận ra bản thân đang chảy nước miếng xuống giường. "Em chỉ muốn cảm nhận anh như thế này."

Seokjin không đáp lại, anh để vuột một hơi thở run rẩy giữa hai xương cánh bướm trên lưng cậu. Có lẽ anh cũng cảm thấy vậy. Jeongguk thấy được Seokjin chăm sóc, nhưng đồng thời cậu cũng thấy mình được tôn thờ... được ghi nhớ.

"Hyung," Jeongguk lẩm bẩm trong luồng nhiệt bao bọc lấy cậu, nhấc khuỷu tay lên. Seokjin hiểu ý nâng người lên, khí lạnh lập tức len lỏi vào khoảng không ẩm ướt giữa họ. Jeongguk lầm bầm gì đó nghe như, "-m muốn ở trên," và kỳ diệu thay Seokjin hiểu được ý cậu.

Jeongguk rên to hơn khi ngồi trên người hyung của cậu, mông gắn chặt lên dương vật anh. Có lẽ Seokjin đã khiến cậu nghe lời hơn trong lúc đè cậu xuống giường trước đó. Jeongguk lắc hông, đầu ngửa ra sau cảm nhận khoái cảm từ góc độ mới này, cậu nhận ra dương vật mình đang rỉ dịch, xóc nảy lên xuống trước mặt cậu. Để không chạm vào nó, cậu chống tay lên đùi Seokjin, hơi cong lưng. Khi cậu nâng người lên và thả người xuống, tiếng rên bật ra từ môi Seokjin khiến cậu tin rằng mình có thể giữ như thế này mãi mãi.

Anh chỉ cần nhìn em thôi. Jeongguk tin là mình có thể bắn chỉ với thế này, cưỡi lên thằng em trần trụi của Seokjin và nhìn xuống gương mặt vụn vỡ, ửng hồng của anh. Cậu sẽ đánh đổi tất cả để được bắn lên bờ ngực ửng đỏ và khuôn miệng hé mở của anh. Cậu nhắm mắt lại để không phải nhìn thấy những chi tiết nhỏ nhặt - hàng mi xinh đẹp, đôi lông mày rậm của anh. Jeongguk có thể chết trong hạnh phúc nếu được bắn lên mặt anh.

Nhưng kế hoạch không phải vậy. Không. Cậu dọn dẹp lại suy nghĩ và nhún người trên dương vật Seokjin, đảm bảo cậu sẽ cảm thấy mọi mạch máu, máu góc độ, khắc ghi từng inch của anh vào ký ức cơ bắp của mình. Nếu cậu làm đủ lâu và đủ mạnh, có khi cơ thể cậu còn được khắc hoạ thành dáng hình mới.

"Guk-ah... mẹ nó. Guk. Chết tiệt, em... Em tuyệt quá."

"Em tuyệt sao?" Giọng Jeongguk dính vào nhau. Mồ hôi nhỏ giọt từ lông mày cậu, và khi cậu cất lời, cậu thấy cơ bắp bắt đầu đau nhức.

"Jeongguk-ah," Seokjin gầm gừ, cái nắm trên hông Jeongguk siết chặt.

"Chưa được, hyung. Chưa được."

"Anh muốn làm em," Seokjin rên lên, mê muội. Anh nảy hông lên và Jeongguk thấy sao trời bắn tung toé.

"Anh đang làm em mà, hyung," cậu đáp, bật khóc khi hạ cánh xuống điểm ngọt ngào.

"Mẹ nó. Lúc nào cũng muốn."

"Em cũng thế."

Tay Seokjin chu du lên mạn sườn Jeongguk, rồi vòng xuống mông. Jeongguk duỗi cánh tay đau nhức về phía trước, rên rỉ với tư thế mới.

"Mệt sao, bé cưng?" Seokjin hỏi, vươn người chạm vào mặt Jeongguk khi cậu rướn người về trước theo cú nhấp. Anh gạt phần tóc mái ướt đẫm mồ hôi ra khỏi mắt Jeongguk, nhưng nó lại rơi về vị trí cũ ngay lập tức.

Jeongguk không cảm thấy mệt cho đến khi Seokjin hỏi vậy. Hai đùi bỏng rát, nhưng cậu có thể chịu được. Cậu làm thế này mãi cũng được. Không bận tâm khoái cảm này sẽ không bao giờ kéo dài mãi và thân thể đang kêu gào được giải thoát.

Jeongguk nhắm mắt lại. Mọi thứ tối dần.

"Thôi nào," Seokjin thì thầm. "Để hyung chăm sóc em."

"Không muốn."

"Thôi nào, Guk-ah. Bé cưng. Vậy là được rồi."

Viễn cảnh nắm tầm kiểm soát trong lời nói của Seokjin vỡ tan khi anh hổn hển thở. Nhưng cái nắm trên hông Jeongguk vẫn thật chặt.

Jeongguk để Seokjin đỡ mình nằm ngửa xuống và nhấn vào trong cậu lần nữa, đôi chân vắt vẻo trên bờ vai rộng của Seokjin. Cậu trân quý sự căng trướng dần quen thuộc này, cảm giác thành tựu và thoả mãn tràn ngập trong cậu. Giờ đây, cuối cùng họ đã có thể nhìn sâu vào mắt nhau. Họ đã có thể thấy mình đang làm gì với đối phương.

Và Jeongguk đã thấy Seokjin, một Seokjin mới mẻ nhưng vẫn là Seokjin của cậu, người yêu thương cậu đến mức khiến cậu ngộp thở. Khó thở quá, khi cậu cầu xin Seokjin nện mình nhanh hơn, mạnh hơn, cho cậu thấy, cho cậu cảm nhận toàn bộ sức lực mà Seokjin có, bất chấp kết quả tốt hay xấu.

Cậu cảm thấy tất cả và nó như xé đôi cậu ra. Cậu loáng thoáng nghe thấy tiếng thành giường va vào tường lẫn trong tiếng khóc của chính mình, lờ mờ thấy bóng hình Seokjin qua làn nước mắt. Seokjin cũng đang rên thành tiếng khi anh nện vào người cậu với một tốc độ không tưởng, tay anh trượt trên đệm nhưng nhanh chóng cố định lại, tiếng gọi Jeongguk vấp váp.

"Jeongguk-ah... Jeongguk... Guk-ah, lạy chúa. Anh–"

"Bắn trong em đi," Jeongguk hổn hển, Seokjin mở to mắt nhưng tốc độ không hề chậm lại. "Cho em đi. Lấp đầy em. Xin anh, em muốn cảm nhận nó."

"Jeongguk-ah, chết tiệt."

"Hyung," cậu rên rỉ, giọng vỡ vụn và van nài. "Lấp đầy em đi. Ra bên trong. Đi mà."

Seokjin bắn ra thật lâu, mạnh mẽ và ồn ã khi anh tiếp tục thúc vào nơi ẩm ướt kia tựa như không thể dừng lại, khuôn mặt chôn vào hõm cổ Jeongguk. Cậu nhỏ của Seokjin dịu đi, Jeongguk vừa tiếc lại vừa không, vì cậu lên đỉnh với bàn tay ở giữa hai người, tự quấn lấy dương vật mình, xúc cảm rối ren. Cậu ghét cảm giác Seokjin ra bên trong mình, nhưng lại yêu sự ẩm ướt, nhớp nháp và trơn trượt khi Seokjin vẫn thúc vào cậu đến tận cùng, thật lâu sau khi Jeongguk đã xụi lơ.

Cậu suýt bật khóc khi Seokjin rút ra và bên trong trống rỗng. Những ngón tay của Seokjin thế chỗ, trượt vào dễ dàng, Jeongguk nằm nghiêng sang một bên khi Seokjin tiếp tục đâm vào lỗ nhỏ nhầy nhụa nhễ nhại của cậu bằng những ngón tay cong cong của anh, với những nụ hôn uể oải ươn ướt rải trên xương vai. Anh tiếp tục làm vậy cho đến khi Jeongguk thôi không nghiến hông trong dư âm hối tiếc lần làm tình vừa xong và những giọt nước mắt dần khô lại.

Seokjin rút tay ra và bao bọc cậu trong một cái ôm, lồng ngực ấm nóng dán lên lưng Jeongguk. Anh lại hôn cậu: lên vai, lên cổ, lên tóc và bất cứ nơi nào anh có thể chạm tới trên gương mặt cậu.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro