6

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Jeongguk để anh đưa vào nhà tắm, họ không bật đèn, Seokjin tắm cho cậu kỹ càng và yên lặng, tình yêu tràn ngập trong những đường kỳ cọ, những cái chạm và từng ánh mắt. Jeongguk để bản thân được chăm bẵm, đương nhiên rồi. Thật thoải mái.

Seokjin tắm rửa từng inch trên người cậu, thậm chí còn kiểm tra lỗ nhỏ đang rỉ dịch và không thể khép lại bởi kích thước của anh. Jeongguk hạnh phúc vì không phải cất lời, Seokjin tự biết phải làm gì. Đâu đó cậu ước mình có thể giữ tinh dịch của Seokjin bên trong. Mặt khác, cậu biết mình sẽ chẳng thể chịu nổi. Nó ghê ghê và chắc chắn cậu sẽ không làm thế này lần nữa. Cậu úp mặt vào lớp gạch lát tường nhà tắm khi ngón tay dính bọt của Seokjin lại đẩy vào trong cậu, và nghĩ, Tuyệt vời. Không vì lý do gì cả - cậu sẽ không lên đỉnh lần nữa ít nhất là trong vài giờ tới - nhưng cậu tận hưởng cảm giác gần gũi và thoải mái này. Có lẽ Seokjin cũng cảm thấy như vậy.

"Ổn hơn chưa?" Seokjin hỏi khi họ quay lại giường. Phía rèm đã sáng hơn. Jeongguk sợ phải xem bây giờ là mấy giờ. Cậu kiệt sức, cũng không còn bồn chồn hay tuyệt vọng.

Cậu rúc vào người Seokjin, anh đã mặc lại áo, cuối cùng cũng có cảm giác là chính mình. Như một người bình thường có thể sống mà không cần bám dính lấy người khác. Đã quá lâu kể từ khi cậu có cảm giác như thế này. Có lẽ là vài tháng. Hoặc từ khi Seokjin rời đi.

Hoặc trước cả lúc đó.

"Mấy tiếng nữa anh sẽ phải đi," Seokjin ậm ừ vào tóc cậu, kéo Jeongguk về từ bên lề giấc ngủ. "Anh sẽ đi gặp gia đình."

Jeongguk nằm yên, nhận ra cậu đang được bao bọc bởi lớp ga thấm ướt mồ hôi của họ. Dù vậy, cảm giác nhẹ nhõm nổi lên khi Seokjin nói thêm,

"Em có muốn đi với anh không?"

Jeongguk nhìn anh, đấu tranh để không ngáp trong cơn sốc.

"Thật không?"

Seokjin siết cái ôm chặt hơn.

"Em là gia đình của anh, không phải sao?"

"Ngủ với nhau một đêm xong anh cầu hôn luôn à?"

"Nào không hư," Seokjin đáp.

Gia đình là một điều tốt đẹp, nhưng Jeongguk lo là họ vốn đã gần giống như vậy. Trước cậu kịp tìm ra cách ứng phó với điều này, Seokjin nhéo má cậu - gia đình - rồi chạm ngón cái lên hai chiếc khuyên môi của Jeongguk - mà cũng không giống gia đình lắm. Hoặc, một kiểu gia đình khác.

"Jeongguk-ah..." anh thì thầm. "Ở bên cạnh anh. Được chứ?"

"Được, hyung."

Jeongguk nép vào lòng anh và nghĩ về lần cuối gặp mặt ba mẹ Seokjin. Giây phút bất cứ ai trong vòng quan hệ thân cận của họ thấy hai người bên nhau, Jeongguk nghĩ, họ sẽ nhận ra thôi. Và cậu thích thế.

"Hyung," cậu nhẹ gọi, mân mê áo của Seokjin: thực ra là áo của cậu. "Khi rời đi... anh sẽ nghĩ đến em chứ?"

"Anh sẽ, Jeonggukkie."

"Nghĩ về em như này ấy."

Khoảng dừng chớp nhoáng khiến Jeongguk hoài nghi.

"Em muốn thế sao?" Seokjin hỏi.

Cho đến bây giờ Jeongguk mới nhận ra, rằng đó có lẽ là cách duy nhất. Cách duy nhất mà cậu có thể tiếp tục sống. Cậu gật đầu.

Seokjin ậm ừ cười và nói, "Cứ như là anh có lựa chọn khác ấy."

Jeongguk mỉm cười với chính mình.

Bầu trời bên ngoài đã sáng hơn. Rèm cửa phòng Jeongguk nhuộm vàng bởi ánh bình minh, nhưng cậu nhắm mắt lại. Chìm vào giấc ngủ sau những đêm thức trắng.

"Vậy còn em," Seokjin lên tiếng khi Jeongguk nghĩ có lẽ anh đã ngủ. Seokjin không buồn ngủ lắm: giọng anh ráo hoảnh, vững vàng đến lạ. Anh tỉnh như sáo. "Khi em ở bên ngoài. Khi em chu du khắp các nước, trở nên phi thường, phá vỡ mọi kỷ lục, hát về bất kỳ điều gì em muốn..."

Jeongguk chờ anh tiếp tục. Khi không thấy anh cất lời, cậu chọc vào ngực Seokjin.

"Và em sao nữa?"

Seokjin chần chừ.

"Thôi bỏ đi."

Với nỗ lực cực lớn, Jeongguk rời khỏi nơi trú ẩn dưới cằm Seokjin để dụi mũi mình vào mũi anh và nhấn một nụ hôn nhỏ lên môi anh. Bất chấp cơn mệt mỏi, một tia adrenaline của sự nghi ngại vẫn nhói lên trong cậu.

Rồi Seokjin đáp lại bằng một nụ hôn.

Một nụ hôn ngọt ngào. Hiệu quả.

Jeongguk ậm ừ kéo Seokjin lại gần hơn, chân họ quấn lấy nhau, bởi dù cho Jeongguk có là một chàng trai bình thường có thể sống mà không cần dính lấy Seokjin, cũng không có nghĩa là cậu nên tách khỏi anh. Không phải khi họ vừa khít với nhau thế này, kể cả khi cơ thể cả hai có nhiều thay đổi. Vẻ ngoài không phải là trọng điểm. Nó chỉ là thứ để nhìn, để chạm. Jeongguk nghĩ mọi thứ nơi họ còn sâu sắc hơn thế nữa. Có lẽ cậu đã quá ngu ngơ khi không nhận ra điều ấy sớm hơn, nhưng không có nghĩa là giờ cậu cũng vẫn mờ mịt.

"Em sẽ nhắn cho anh. Được chứ? Em hứa."

"Okay."

"Em sẽ gửi ảnh khoả thân."

"Xin đừng."

"Anh sẽ thích mà. Em sẽ chụp mấy bức siêu nghệ. Siêu ngon."

"Ý anh là, nhắn mấy chuyện thường ngày ấy. Kiểu đấy."

"Em làm cả hai được mà. Lưu số em bằng tên khác. Để không ai biết ảnh thằng nhỏ mà anh nhận được là của ai. Chỉ mình anh biết thôi."

"Quá trớn rồi nhé." Nhưng Jeongguk có thể nghe ra anh đang đỏ mặt. "Dẹp mấy câu lệnh này khỏi hệ điều hành của em đi trước khi chúng ta gặp gia đình anh."

"Oh, em đã định thế mà."

"Chắc đùa."

"Ngủ thôi, hyung."

"Em là đồ quỷ."

"Anh biết từ trước rồi mà."

"Không, Guk. Anh không biết gì cả."

Jeongguk tự mỉm cười với mình và kéo Seokjin lại gần hơn - gần hơn hơn hơn - đủ gần để cả hai hoà làm một khi chìm vào giấc ngủ, chờ đợi những gì lớn lao hơn.


-- End --


T/N: Cảm ơn mọi người đã đón đọc Object Permanence dịch bởi Rosie, để lại cmt cho mình biết nếu có lỗi ở đâu nhé. Mình sẽ còn dịch tiếp và sẽ trở lại bất cứ khi nào có thời gian nha (>ᴗ•)~

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro