5.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Sehun nhìn thẳng vào Kai với một thái độ nghiêm túc trong giây lát, nhưng sau đó vẻ mặt của y trở lại biểu cảm bị làm phiền. Sehun đưa tay lên ngực hắn, đẩy Kai lùi lại rồi tiến về phía trước để lấy một cái cốc thủy tinh. "Anh nói đúng. Thỏa thuận của anh không có liên quan đến tôi và tôi hoàn toàn không có hứng thú với số tiền ngu ngốc của anh, bất kể anh giàu đến mức nào. Anh có thể mua chuộc gia đình tôi với nó, anh có thể thuê họ, hay thậm chí mua họ bằng tiền của mình, nhưng tôi không có trách nhiệm gì với anh. Do đó, tôi không bắt buộc phải làm hài lòng anh," y chỉ một ngón tay lên ngực Kai sau khi rót cho mình một cốc nước cam đầy. "Hiểu rõ chưa?" Sehun khinh bỉ rồi đi ra khỏi bếp.

Carol cười khẩy. "Thằng bé không giống chúng tôi đâu," bà nói.

"Con biết," Kai cau mày một khoảng rất ngắn trước khi lại nở nụ cười toe toét. "Vậy, hôm nay chúng ta sẽ đi mua quà nhé?!"

* * *

Khi bọn họ lái xe xuống phố, cả gia đình chia thành hai nhóm. Kai và Min đi đến chỗ người bán thịt, trong khi Carol, Mae và Sehun tiến vào cửa hàng bách hóa. Sau khi bọn họ đã mua xong tất cả những gì mình cần, Kai giúp Sehun đẩy chiếc xe đẩy đầy ấp hàng hóa trong khi Min và Carol lại tranh cãi với nhau về một chuyện gì đó vô cùng nhỏ nhặt. Nhà họ Oh lái một chiếc xe đời rất cũ và Kai thật sự không nhớ lần cuối cùng hắn đã lái bất cứ thứ gì giống thế này là khi nào.

"Oops," Kai thở dốc khi hắn bắt được chai rượu vang mà Sehun gần như đã làm rơi ra từ trong túi xuống. "Đây này," hắn đưa nó lại cho Sehun, người chấp nhận nó với biểu cảm chua chát khắc sâu trên mặt y. "Này này, cậu phải vui lên đi chứ. Sắp Giáng sinh rồi và---"

"Và anh đã phá hỏng nó," Sehun gầm gừ, quay lại đối mặt với Kai.

Kai cau mày. "Tôi phá hỏng nó ở chỗ nào thế?"

"Nhưng tóm lại tại sao anh lại đi làm cái chuyện này thế?" Sehun hỏi, cau có. "Anh rõ ràng là rất giàu có. Nếu anh không muốn dùng nó cho gia đình của mình thì tại sao lại không tiêu chúng với mấy người bạn giàu sụ của anh ấy?"

Kai nhún vai, cài lại áo khoác. "Cậu có vấn đề với người giàu sao? Cậu là Hàn cộng* à?"

(*)Hàn cộng, giống như Việt cộng vậy, là người theo cộng sản, osh ở đây là con lai Hàn nên mình để là Hàn cộng, cái joke này có hơi nhạy cảm về chính trị nên mình sẽ không giải thích đâu, tự hiểu nha =))).

"Anh là kẻ ngốc ngu ngốc nhất mà tôi từng (bị nguyền rủa để) gặp, Kim Kai," Sehun gầm lên, đảo mắt rồi và đóng sầm cốp xe lại trước khi bỏ đi.

* * *

Ngay khi bọn họ về đến nhà, Kai cởi áo khoác ra, tất cả đã sẵn sàng để bắt đầu gói quà, nhưng hắn dừng bước khi Min nắm lấy cánh tay rồi bắt đầu lôi Kai đến gara.

"Hey, Bố, có chuyện gì sao?" Kai hỏi, nhưng Min không trả lời cho đến khi bọn họ vào trong gara.

"Nghe này, cậu cần phải rời đi," ông hắng giọng, siết chạt lấy cổ tay hắn.

Kai chớp chớp mắt nhìn ông. "Cái gì cơ? Con.... tại sao? Có phải là tại cái mũ không? Chú không cần đội nó nữa đâu, Min," hắn thốt lên một cách tuyệt vọng.

"Không, không phải thế," ông thở dài. "Nó chỉ...chúng tôi.. uh.. không thể làm được. Chuyện giữa tôi và Carol. Hôn nhân của chúng tôi đang gặp vấn đề và... chuyện này không phải là thứ chúng tôi cần lúc này. Tất cả những hoạt động Giáng sinh rồi những... sinh hoạt gia đình mà cậu không ngừng đòi hỏi chúng tôi phải làm."

Kai thở phào nhẹ nhõm. "Trời ạ, Min," hắn ôm vai ông. "Chú là một người vô cùng chăm chỉ, một người cha tốt và chắc chắn là một người đàn ông tốt bụng và tử tế. Chú có biết con sẽ làm gì nếu bỗng dưng có thật nhiều tiền không? Con sẽ đi làm điều gì đó mà con yêu thích. Mua bất cứ thứ gì con muốn. Chuyển sự chú ý của chú sang một thứ khác. Biến tất cả những cảm xúc tiêu cực thành năng lượng tích cực! Không phải là một điều xấu khi thỉnh thoảng chúng ta nuông chiều bản thân mình một chút, chú biết mà. Chú là một người đàn ông tốt. Con không nói rằng chú cần phải cố gắng hàn gắn lại cuộc hôn nhân này, đó cũng không thuộc quyền hạn của con, ngay cả khi là con là con trai của chú, nhưng mà có lẽ chú cần phải làm sống lại một ngọn lửa nào đấy giữa chú và Carol như trước đây. Thế cho nên, bây giờ chú đã có tất cả số tiền đấy rồi. Đi làm một thứ gì đó điên rồ đi nào."

Min im lặng nhìn Kai một lúc trước khi môi ông nở ra một nụ cười. "Đây mới chính là con người thật của cậu, có đúng thế không?"

"Ý chú là sao?"

"Một người... phát sáng thế này, sáng suốt, và là một doanh nhân sắc sảo. Người mà mới vừa nói chuyện với tôi một phút trước đấy."

Kai nuốt nước bọt, rút ​​tay lại lại. "Con đoán thế. Nhưng con không thực sự thích con người thật của mình đâu," hắn lẩm bẩm, cắn môi dưới.

"Chà, nhưng nó khiến cho cậu kiếm được rất nhiều tiền đấy." Min vỗ vào vào lưng Kai và thậm chí còn cười một chút khi ông đẩy Kai trở lại vào nhà.

"Chú biết gì không, Min. Con cũng sẽ nói chuyện với Carol và chúng ta sẽ xem xem liệu con có thể làm mọi thứ tốt hơn giữa hai người không," Kai hứa và lần đầu tiên, Min nhìn hắn bằng một ánh mắt tôn trọng. Đấy là một cảm giác rất tốt, nhưng Kai đã quá quen thuộc với nó rồi.

"Hey, Carol?" Kai nó khi hắn bước vào phòng ngủ của Mae, nơi Carol đang phân loại quần áo để giặt. "Con có thể nói chuyện với cô một chút được không?"

"Tất nhiên rồi con yêu. Mẹ là Mẹ của con mà, có phải không?" bà cau có nói,nở một nụ cười gượng gạo,

Kai ngồi trên mép giường và đối mặt với Carol. "Con biết chuyện gì đang xảy ra với cô và Min rồi."

Carol đứng phắt dậy, mắt bà sáng lên. "Oh? Thế sao, rồi cậu sẽ làm gì với nó hả? Ai có thể làm gì với nó đây? Con người ta yêu nhau, kết hôn, sinh con và rồi đột nhiên một ngày, mọi thứ biến mất và cậu phải thức dậy trên một chiếc giường trống rỗng."

"Whoa, Carol, " Kai nắm tay bà. "Cô là một người phụ nữ tuyệt vời. Tại sao cô lại đối xử với bản thân như thế này chứ? Tại sao cô lại tự trừng phạt mình chỉ vì chuyện gì đó.... vừa xảy ra? Không sao cả khi thừa nhận rằng đôi khi chúng ta không có quyền có thể kiểm soát được hết mọi thứ như vậy. Nhưng chúng ta chỉ có thể cố gắng rất nhiều, phải không?" Kai nhìn vào mắt Carol khi hắn nói. "Nhưng cô nghe con nói này. Cô vẫn là một người phụ nữ rất mạnh mẽ và xinh đẹp đến khó tin, theo cách không thể đo đếm được của riêng cô. Ý con là, cô đã sinh ra hai đứa con cực kì xinh đẹp và để con nói với cô, ngoại hình ưa nhìn của bọn họ chắc chắn không phải di truyền từ nhà Nội rồi." Câu nói nọ khiến Carol bật cười một chút, nhưng mắt bà vẫn ướt đẫm nước mắt.

"Đây là những gì xảy ra khi cô chỉ... bỏ cuộc. Nếu con đã từ bỏ lễ Giáng Sinh... con sẽ không ở đây ngay bây giờ, và thành thật mà nói, con không hối tiếc dù chỉ một chút. Cô nghĩ thế nào nếu chúng ta làm thế này? Con biết các nhà tạo mẫu và nhiếp ảnh gia giỏi nhất bang. Cô nghĩ sao về một buổi chụp hình cho riêng mình? Con sẽ chi trả cho tất cả mọi thứ, được không? Tụi con sẽ giúp cô trở nên xinh đẹp và sang trọng hơn, cô đồng ý nhé?"

Carol im lặng một lúc trước khi bà bật khóc và lao vào Kai, ôm chặt lấy hắn. "Cảm ơn con rất nhiều vì điều đó, con trai," bà khóc nức nở trong ngực Kai, khi hắn nhẹ nhàng vuốt mái tóc rối bù của Carol.

Nhị vị phụ huynh đã xử lý xong, giờ chỉ còn lại hai đứa nhóc.



.

/đó h giả ngu hoyy, kai ssi chơi game chiến thuật vcl, mua chuộc từ phụ huynh =)))))))/

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro