Chương 21

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Hình như Trương Trạch Nghị đang ngủ. Trên người anh vẫn đang mặc bộ đồ vest chỉnh tề nhưng phần cổ áo được nới rộng làm lộ ra phần xương quai xanh tinh tế.

Trần Lập Ba đứng yên nhìn đối phương một lúc sau đó mới từ từ xâu chuỗi lại toàn bộ câu chuyện. Cậu được giới thiệu đến đây để làm nhân viên bảo vệ và Trương Trạch Nghị lại xuất hiện ở nơi này. Đến nửa đêm, anh ta yêu cầu cậu lên phòng.

Tất cả mọi chuyện là một sự vô tình hay cố ý?

Xung quanh nồng nặc mùi rượu, có lẽ đây là nguyên nhân khiến cho người kia nằm ngủ trên ghế như thế. Trần Lập Ba đặt dụng cụ lau nhà sang một bên sau đó nhẹ nhàng đi đến gần và ngồi xổm trước mặt đối phương. Cậu nhìn chằm chằm vào người đàn ông này thật lâu.

Người này đang ngủ say sưa trên ghế sofa. Phần tóc mái mềm mại phủ xuống trán vô tình làm cho khuôn mặt anh trở nên hiền lành hơn rất nhiều. Vài sợi tóc lòa xòa nghịch ngợm trên mí mắt khiến những đường nét sắc sảo trên đôi mắt ấy bỗng chốc biến mất.

Lúc này khoảng cách giữa hai người rất gần. Trần Lập Ba vừa tắm xong, mùi sữa tắm dịu ngọt hòa quyện với mùi nồng của rượu xộc thẳng lên mũi vô tình khiến lòng cậu dâng lên một cảm giác bị người trước mặt lừa gạt.

Nếu không thì tại sao tim cậu lại đập nhanh đến mất kiểm soát thế này!

Trần Lập Ba nhìn đối phương đến thất thần, mãi đến khi tỉnh táo lại mới cảm thấy khoảng cách của cả hai quá mờ ám.

Cậu vội vàng bỏ chạy nhưng cổ tay bị người kia nhanh chóng giữ lấy. Người đàn ông đang nằm trên ghế đột nhiên mở mắt, đôi mắt trong veo như thế có thể là một người say được sao?

- "Giám đốc Trần, cậu chạy cái gì?"

Giọng nói của Trương Trạch Nghị hơi khàn khàn. Giọng khàn này thường là biểu hiện của người sau khi say và nó vô tình tăng thêm chút mê hoặc cho anh. Quả thật lúc nãy Trương Trạch Nghị thực sự say. Buổi tiệc tối nay khá quan trọng nên anh không thể không uống thêm vài ly.

Ban đầu định gọi xe về nhà nhưng khi nghĩ lại công việc ở Bách Thành vẫn chưa xử lý xong nên Trương Trạch Nghị bảo tài xế chạy thẳng đến nơi đây.

Có lẽ do say nên anh không khống chế được sức lực của bản thân. Vốn dĩ muốn đi pha một tách trà để làm dịu cơn buồn nôn trong bụng nhưng cuối cùng lại làm đổ ly nước ra bàn.

Trương Trạch Nghị là một người biết tự lượng sức mình, công việc tối nay chắc chắn không thể hoàn thành nên anh muốn gọi người dọn dẹp phòng và nghỉ ngơi một lúc trước khi đi về nhà.

Có lẽ ông trời thương xót cho anh nên tối nay mới để anh gặp được người mà anh nhung nhớ suốt bao ngày qua.

Tay của Trương Trạch Nghị vẫn giữ chặt cổ tay của Trần Lập Ba. Lúc cậu muốn rút tay về thì cả người bất ngờ bị kéo thẳng lên ghế và toàn thân bị đối phương khóa chặt bên dưới.

Đầu tóc rối bời, vài sợi tóc xõa phủ mắt khiến Trần Lập Ba cảm thấy khó chịu vì vậy cậu vô thức nghiêng đầu để điều chỉnh nhưng không ngờ chỉ một giây tiếp theo, cằm đã bị người kia giữ chặt sau đó những nụ hôn lần lượt rơi xuống cả hai má.

Người đàn ông phía trên thở ra hơi nóng. Hơi nóng của rượu như muốn đốt cháy cả người cậu. Cậu muốn phản kháng, nhưng cơ thể đang bị đối phương kìm chặt đến mức không thể động đậy. Trần Lập Ba chỉ có thể cau mày chịu đựng những yêu cầu càng lúc càng quá đáng của người kia.

Đồng phục bảo vệ được phát không vừa người, phần eo bị rộng khiến Trương Trạch Nghị có thể nhìn thấy phần da thịt bên trong.

Đầu lưỡi của anh tiến thẳng vào trong miệng đối phương và liên tục ngậm mút. Cùng lúc, có một bàn tay trượt thẳng theo đường eo xuống mép quần và chạm vào chiếc quần nhỏ bên trong của người kia.

Trần Lập Ba uốn người giãy giụa nhưng ghế sofa quá chật khiến mọi sự phản kháng của cậu đều trở nên vô nghĩa. Ngược lại, chính những chuyển động này của cậu vô tình để bản thân nằm gọn trong vòng tay của đối phương hơn.

Trương Trạch Nghị dứt nụ hôn, môi anh trượt xuống liếm quanh cằm và gặm nhấm phần yết hầu của người bên dưới. Trần Lập Ba tức giận mắng anh nhưng cậu không dám lớn tiếng.

- "Thả tôi ra. Anh đúng là một tên khốn!"

Vì bản thân đã bị xem là một tên khốn thì đương nhiên anh nên hành xử cho giống một tên khốn nhỉ!

Nghĩ đến đây, Trương Trạch Nghị tự cho phép bản thân đi quá một chút. Anh cúi đầu dùng răng và lưỡi để cởi hàng nút trên chiếc áo đồng phục của đối phương. Chỉ qua vài động tác, toàn bộ phần ngực của người bên dưới đã lộ ra hoàn toàn.

Điểm nhỏ trên ngực bị đầu lưỡi của anh trêu chọc đến tê dại. Trần Lập Ba cong eo né tránh nhưng người kia hành động như một tên cướp, không để cho cậu có cơ hội chống cự hay trốn chạy.

Trương Trạch Nghị chơi đùa nhưng không quên ngước mặt quan sát phản ứng của người kia. Gương mặt của Trần Lập Ba đầy sự tức giận nhưng cũng không che giấu được sự xấu hổ bên trong. Hai mắt cậu đỏ ửng lên. Đột nhiên Trương Trạch Nghị không dám nhìn thẳng vào đôi mắt ấy, vì vậy anh rút cà vạt trên cổ xuống sau đó đặt lên mí mắt của đối phương.

Tầm nhìn bị che phủ, cơ thể lại trở nên nhạy cảm hơn. Trần Lập Ba dùng tay đẩy người kia nhưng kết quả lại làm cho nửa người bị bao phủ bởi chiếc áo đồng phục.

Trương Trạch Nghị dùng tay cởi áo của Trần Lập Ba sau đó trói cổ tay của cậu lại.

Trần Lập Ba thực sự hoảng sợ!

- "Trương Trạch Nghị! Tên khốn nhà anh, mau thả tôi ra!"

Cho dù Trần Lập Ba có la mắng, chửi rủa như thế nào cũng không ngăn được người phía trên. Trương Trạch Nghị nhìn cơ thể quyến rũ của người kia, hai điểm nhỏ trước ngực bị anh mút đến sưng đỏ lên và trạng thái căng cứng của nó giống như đang dụ dỗ anh tiếp tục.

Một ngón tay chạm nhẹ vào đầu ngực sau đó xoay tròn phần đỉnh. Trần Lập Ba thở dốc, miệng lảm nhảm những điều vô nghĩa, lúc thì chửi bới, lúc lại cầu xin.

Có điều, cho dù Trần Lập Ba có chống cự như thế nào thì Trương Trạch Nghị cũng không buông tha.

Anh trượt người xuống phía dưới. Đầu lưỡi mút phần ngực săn chắc sau đó liếm dọc theo đường bụng đến thẳng vùng eo. Lúc này, dưới tác dụng của rượu, Trương Trạch Nghị hoàn toàn mất kiểm soát, hiện tại, anh chỉ muốn chiếm lấy hoàn toàn người đàn ông đang nằm dưới cơ thể anh.

Lớp vải cuối cùng bị vứt bỏ và lối vào bí mật cũng hiện ra trước mặt. Cánh cổng nhỏ liên tục hé mở rồi khép lại như muốn quyến rũ Trương Trạch Nghị đi vào khám phá bí mật bên trong.

Trần Lập Ba lấy chân đá người bên trên và đây cũng là lần phản kháng cuối cùng của cậu trong đêm nay.

Trong màn đêm yên tĩnh, tại một căn phòng nhỏ, tiếng va chạm thân thể càng trở nên rõ ràng hơn. Trần Lập Ba muốn mở miệng cầu xin đối phương chậm lại một chút nhưng cậu không thể vứt bỏ mặt mũi để nói ra lời đó.

Đến đoạn cao trào, Trương Trạch Nghị cúi người và đẩy mạnh. Đỉnh đầu thâm nhập càng sâu, miệng nhỏ lại mút càng chặt. Cuối cùng, chỉ sau vài lần đẩy mạnh, cả hai đã hoàn toàn được giải thoát.

Một mùi hương mơ hồ ngập tràn căn phòng nhỏ và Trương Trạch Nghị nằm sấp lên cơ thể của đối phương. Đầu lưỡi anh không quên trêu chọc hai điểm nhỏ trước ngực người kia như một phương thức bày tỏ sự hài lòng.

Trong lúc làm tình, Trương Trạch Nghị vẫn luôn chú ý đến cảm xúc của Trần Lập Ba và anh có thể cảm nhận người kia cũng có cảm giác thỏa mãn giống như anh.

Trong phòng làm việc có phòng tắm riêng, Trương Trạch Nghị không cởi trói cho Trần Lập Ba mà trực tiếp vòng tay qua eo và bế cậu như bế một đứa trẻ đi thẳng vào phòng tắm.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro