Chương 1-2

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Mọi địa điểm, thời gian trong fic chỉ là ngẫu nhiên, không áp đặt đời sống hiện thực vào trong truyện.

Lại là 1 fic quân nhân đây, dạo này mê kiểu này lắm mà toàn bộ drop thôi, bộ nay tui xin tác giả thầm kín mãi vì trên weibo bả ý cũng không chịu đăng nữa 😭

Chúc mọi người đọc zui zẻ nhee, tiếng Trung của tui có hạn nên bản dịch tương đối 90% thôi ạ 🤧
_____________

Tháng 10 năm 1927, thủ đô Celtic

Những cơn mưa liên tục ập xuống đất phủ lên thành phố một màu u ám. Patrick Doãn Hạo Vũ đã lâu không thấy mặt trời, cậu ngồi ở bên cửa sổ trên mặt lộ ra vẻ không mấy hứng thú.

Nhưng không phải chỉ vì thời tiết khó chịu mới khiến tâm trạng cậu cảm thấy thấp thỏm như lúc này. Với tư cách là một Trung tá của Đế chế Celtic, cậu biết rằng trận chiến giữa đất nước của cậu và Đế chế Usad đã đi đến hồi khốc liệt, nhưng thật không may, người Celt đã đang dần thoái trào(*) so với tình hình gió giật ban đầu.

(*) Thoái trào : Phong trào ở giai đoạn giảm sút, suy yếu.

Doãn Hạo Vũ đang cáu kỉnh nghĩ về điều này thì bỗng có tiếng gõ cửa làm gián đoạn suy nghĩ của cậu. Cậu mở cửa thấy người xuất hiện trước mặt chính là bạn của mình - Thiếu tá Nine. 

"Đại tướng kêu cậu đi họp. Anh ấy yêu cầu cậu đi một mình, đặc biệt yêu cầu không được truyền tin ra ngoài"

"... Chỉ có mình tôi?"

Doãn Hạo Vũ ngạc nhiên nhìn Nine. Người kia nhún vai và nói rằng anh ấy không biết tình huống này là gì. Doãn Hạo Vũ thu dọn đồ đạc nhanh nhất có thể và đi vội đến văn phòng của Đại tướng.

Vừa đi Doãn Hạo Vũ vừa nghĩ, là vì ​​thất bại trong trận chiến vừa rồi nên anh ấy đang muốn gây khó dễ cho mình sao? Hay là có nhiệm vụ cơ mật mới? Nhưng dù là vì lý do gì đi nữa thì Doãn Hạo Vũ cũng không muốn bọn họ xảy ra bất cứ chuyện gì lúc này. Bởi vì tuần sau cậu ấy sẽ tổ chức đám cưới cùng với vợ sắp cưới của mình.

Cuộc chiến trường kỳ, với vô số những cuộc chiến kéo dài khiến Doãn Hạo Vũ không thể về nhà đã gần như xóa sổ mối quan hệ giữa cậu và người bạn gái tình đầu, nhưng cậu vẫn rất mong chờ đám cưới sắp tới, bởi vì hôn nhân có nghĩa là bắt đầu cuộc sống có một gia đình riêng, nó có thể cung cấp cho cậu một ngôi nhà đầy tinh thần, bù đắp những ấm áp thay cho cha mẹ đã mất sớm của cậu.

Đẩy cửa văn phòng và bước vào, Doãn Hạo Vũ nhìn thấy Đại tướng Bá Viễn đang đứng đợi mình ở giữa phòng, trên tay đang cầm một xấp văn bản dày trông khá nặng.

"Đại tướng."

Sau khi lên tiếng chào hỏi, Doãn Hạo Vũ lặng lẽ đứng sang một bên. Bá Viễn lần này không đáp lại chào hỏi nhẹ nhàng như mọi khi mà cau mày, thỉnh thoảng nhìn ra ngoài cửa sổ rồi thở dài.

Sau khi đọc tài liệu, Bá Viễn ngồi xuống và nói:

"Trung tá, cậu nên biết rằng tình hình Celtic ở chiến trường phía Bắc gần đây không mấy lạc quan."

Doãn Hạo Vũ đột nhiên trở nên căng thẳng khi nghe câu này, sau một lúc suy nghĩ cậu lên tiếng cho biết:

"Theo quan sát của tôi, lối chơi của chúng ta đã quá lạc hậu. Mặc dù trang bị của những người lính Usad không bằng chúng ta, nhưng lối chơi gần đây của họ rất khác so với trước đây, luôn làm chúng ta phải bất ngờ."

Doãn Hạo Vũ đánh mắt nhìn vào tập tài liệu dày mà Bá Viễn đang cầm trên tay và nhìn thấy hàng chục mục thông tin chiến đấu, kèm với đó là bức ảnh của một người đàn ông.

Bá Viễn thấy biểu hiện của cậu, anh nói:

"Usad gần đây có một vị tướng mới, và theo như tôi tìm hiểu được, cậu ta là một người rất khó tính."

Doãn Hạo Vũ nhìn vào bức ảnh, có lẽ người mà Bá Viễn đang nói chính là anh ta, người đàn ông trên ảnh?

"Tên hắn ta là Châu Kha Vũ. Người đàn ông này bất kể phương pháp chiến đấu như thế nào, thời điểm điều binh ra sao hắn ta đều có thể nắm rõ. Có thể nói sự xuất hiện của hắn ta đã khắc phục được hoàn toàn nhược điểm của Usad. Và hiện tại chúng ta vẫn chưa tìm ra được chiến lược phù hợp nào để ứng phó".

Doãn Hạo Vũ càng tò mò hơn về người tên Châu Kha Vũ sau khi nghe những lời này.

Châu Kha Vũ - Cậu thầm niệm cái tên này trong lòng, nhìn thật kỹ bức ảnh, người trong bức ảnh mặc một bộ quân phục màu đen, khuôn mặt của anh bị che khuất gần hết bởi cái bóng của chiếc mũ. Không khó để nhận thấy vị tướng vừa được bổ nhiệm này còn trẻ và khỏe, lại có ngoại hình rất nổi bật.

Doãn Hạo Vũ nhìn lên, phát hiện Bá Viễn đang nhìn mình, lập tức không chút do dự nói:

"Mặc dù tôi không có kinh nghiệm gì nhiều so với anh ta, nhưng nếu vì thắng lợi trong cuộc chiến tiếp theo, tôi sẵn sàng chiến đấu với anh ta, thậm chí hy sinh cả mạng sống của tôi."

Bá Viễn nghiêm mặt nhìn Trung tá Doãn Hạo Vũ, bất lực cười nói:

"Có quyết tâm là tốt rồi, nhưng...tôi không định để cho cậu khiêu chiến hắn."

Thấy vẻ quyết tâm trên mặt Doãn Hạo Vũ dần chuyển thành khó hiểu, Bá Viễn nói tiếp:

"Tôi nhớ cậu là người di dân,đúng không? Bởi vì quốc gia mà cậu lớn lên đã bị diệt vong, cho nên cậu mới ở Celtic cho đến bây giờ. Cậu không có dòng máu độc nhất của người Celt trong mình, mà cậu có sự dịu dàng từ quê hương của cậu, cậu có sự tử tế mà người Celt không thể có, và người Usad cũng không thể có sự dịu dàng. Tôi đã đánh cược rất lớn vào quyết định lần này, tôi đã để định cậu ra chiến trường nhưng tôi xin lỗi Trung tá, trái tim của cậu, tính cách của cậu, và thậm chí sự hiểu biết ngôn ngữ Usad của cậu đều cho thấy rằng cậu là người tốt nhất cho việc này."

Một cảm giác kỳ lạ dâng lên trong lòng Doãn Hạo Vũ, dường như cậu đã cảm thấy rằng nhiệm vụ tiếp theo mà Bá Viễn giao cho mình sẽ phá vỡ những dự định ban đầu và thay đổi hoàn toàn quỹ đạo cuộc sống của cậu.

Vẻ mặt Bá Viễn biểu hiện ra vẻ bất đắc dĩ và bối rối, nhưng anh lại hướng tới tương lai nhiều hơn. Nhưng phần lớn điều đó là đúng khi nên kỳ vọng vào tương lai.

"Đại tướng, ý của anh là..."

"Tôi muốn cậu lẻn vào phe của Châu Kha Vũ với tư cách là một đặc vụ ngầm và mang lại những thông tin hữu ích cho đất nước."

___________

Tháng 10 năm 1927, thủ đô Usad.

Doãn Hạo Vũ đi bộ trên con phố thịnh vượng nhất Usad với nhiều cảm xúc lẫn lộn trong lòng. Mười ngày trước cậu vẫn đang hào hứng chuẩn bị cho đám cưới của mình và vị hôn thê tình đầu. Mười ngày sau cậu lại đến Usad với tư cách là một doanh nhân để tham gia vào cuộc đấu giá xa xỉ nhất tại đây.

Với sự giúp đỡ của bạn bè ở biên giới, Doãn Hạo Vũ dễ dàng có được danh tính giả và thị thực quá cảnh.  Ở Celtic, mọi người gọi cậu là Patrick, là Trung tá máu lạnh tàn nhẫn trên chiến trường nhưng lại dịu dàng và đáng yêu trong cuộc sống riêng tư. Vì vậy, khi đến đây, cậu đã chọn được cái tên Doãn Hạo Vũ, một cái tên cho thân phận mới mà chỉ một vài người biết như Nine hay Bá Viễn.

Thời gian bây giờ đã là 6h45 tối, chỉ còn hơn một giờ nữa trước khi phiên đấu giá bắt đầu. Doãn Hạo Vũ lo lắng lau mồ hôi trên tay, cậu biết rằng hơn một giờ nữa cậu sẽ được gặp vị tướng quân thiên tài của Usad. 

Theo điều tra của Bá Viễn, vị đại tướng Châu Kha Vũ này không phải là bậc thầy tiết kiệm, ngược lại anh ta sống một cuộc sống xa hoa và đặc biệt thích sưu tầm một số bộ sưu tập mang đậm chất nghệ thuật. Vì vậy anh ta không thể không tham gia một cuộc đấu giá có quy mô lớn như ngày hôm nay.

Trong sự căng thẳng và mong đợi, cuộc đấu giá cuối cùng đã bắt đầu. Doãn Hạo Vũ ngồi ở vị trí phía sau vô thức tìm kiếm bóng dáng của Châu Kha Vũ.

Lợi dụng tình yêu đối với các tác phẩm nghệ thuật của Châu Kha Vũ để tiếp cận anh, và tạo ra các cuộc trao đổi tiền tệ, đây là bước đầu tiên trong kế hoạch của Doãn Hạo Vũ. Nhưng cuộc đấu giá đã bắt đầu được nửa tiếng mà vẫn không thấy bóng dáng của vị tướng quân kia đâu, chẳng lẽ tin tức tìm hiểu của Bá Viễn là sai sao? Doãn Hạo Vũ càng nghĩ càng cảm thấy có phần nặng nề.

Tiếng va chạm của tiền vàng, tiếng búa đập vào bàn, và tiếng cười khanh khách của vị doanh nhân bên cạnh đều kích thích thần kinh của Doãn Hạo Vũ. Cuối cùng cuộc đấu giá đã mở ra vật phẩm cuối cùng của buổi tối nay.

Nhân viên nâng một chiếc lồng chim to bằng bàn tay và vén tấm vải đỏ trên đó lên. Ngay lập tức sự náo động mơ hồ xung quanh biến thành một tràng pháo tay, kèm theo tiếng reo hò, giọng của người bán đấu giá vang lên khắp nơi:

"Món hàng cuối cùng của đêm nay - Weeping Lambs Chú cừu non đang khóc, được làm từ 300 viên kim cương ghép lại với nhau"

* kim cương 1.0 carat = khoảng 130 triệu. Vậy 300 viên thì = khoảng 39.000.000.000 (39 tỷ)

Trong phút chốc bầu không khí của buổi đấu giá lên đến đỉnh điểm. Giá khởi điểm là 11,3 triệu*, những người giàu xung quanh bắt đầu chi mạnh tay để tăng giá:

*11,3tr CNY = gần 39,1 tỷ VND

"11,5 triệu! (39,7 tỷ VND)

"Tôi trả 11,9 triệu! (39,9 tỷ VND)

"13 triệu !!" (44,8 tỷ VND)

Bầu không khí xa hoa khiến Doãn Hạo Vũ cảm rất khó chịu. Mặc dù 'Chú cừu non đang khóc' là một tác phẩm nghệ thuật tuyệt đẹp, Doãn Hạo Vũ nhìn thấy nỗi buồn vô tận từ chú cừu non màu cam này, cậu không thích cảm giác này, nó như có thể nuốt chửng cậu. Vì vậy cậu chỉ có thể ngồi xem sự hô hào sống động của những phát ngôn không não từ những người xung quanh.

"Được rồi, vị này đưa ra giá cao nhất là 27 triệu, còn có giá cao hơn không?" (92,9 tỷ VND)

Người đưa ra 27 triệu đắc thắng liếc nhìn những người xung quanh, bày ra vẻ mặt như anh ta nhất định phải đoạt được sản phẩm này.

27 triệu, một con số tăng gấp gần 3 lần. Trong một hồi lâu không thấy ai tăng giá, đấu giá viên giơ búa:

"Lần thứ nhất 27 triệu, lần thứ hai 27 triệu, lần thứ ba là 27 triệu. Được, đã— "

"Tôi trả 30 triệu." (103,3 tỷ VND)

Âm thanh đột ngột vang vọng lên trong địa điểm đấu giá. Doãn Hạo Vũ quay lại ngay lập tức sau khi nghe thấy điều này. Trực giác mách bảo cậu rằng người mà cậu đang chờ đợi đã đến. Cậu nhìn qua nơi phát ra giọng nói, bắt gặp một thân hình mảnh khảnh trong bộ quân phục màu đen, đang đứng ở cửa ra vào đang nhìn chằm chằm vào mọi người ở sân khấu. "Là anh ta ..."

Doãn Hạo Vũ ngẩng đầu nhìn người đàn ông tên Châu Kha Vũ trước mặt, máu trong tim cậu sôi lên không rõ lý do.

Châu Kha Vũ không để ý đến phản ứng của những người xung quanh. Anh bước thẳng lên sân khấu, cầm tấm séc đã chuẩn bị sẵn và ném nó trước ngực người bán đấu giá.

"30 triệu, con cừu này thuộc về ta."

"30 triệu lần đầu - 30 triệu lần thứ hai - 30 triệu lần thứ ba, thành giao!"

Doãn Hạo Vũ sửng sốt và sững người tại chỗ, cậu không bao giờ tưởng tượng được rằng một vị tướng của Lực lượng Phòng vệ Quốc gia lại thực sự đặt cọc 30 triệu Nhân dân tệ và dùng chúng để mua một con cừu bằng đá quý. 

Trong khi đó, số tiền mà Bá Viễn đưa cho cậu đơn giản là không đáng nói. Đối với một người giàu có như vậy khiến cậu khó có thể thiết lập quan hệ kinh tế, vì số tiền cậu có so với Châu Kha Vũ nếu không phải nói là ăn mày rách rưới thì ít nhất cũng được bằng 1/10 đi. Doãn Hạo Vũ thầm thở dài chuẩn bị trở về khách sạn từ từ nghĩ biện pháp đối phó tiếp theo.

Nhưng đúng lúc này một thanh niên ngồi bên cạnh bất ngờ lao lên sân khấu và lao thẳng về phía Châu Kha Vũ. Sự việc diễn ra quá nhanh khiến mọi người không kịp nhận ra đã có chuyện gì. Nhưng Doãn Hạo Vũ thấy rõ ràng rằng cậu nhóc kia lấy ra một khẩu súng lục nòng ngắn và chỉ vào Châu Kha Vũ mà không do dự.

Với một tiếng súng lớn vang lên, tiếng la hét, tiếng người ngã do xô đẩy và khóc lóc tràn ngập phòng đấu giá. Xung quanh là đám đông đang đổ ra ngoài, Doãn Hạo Vũ đi ngược lại với họ, cậu đi về phía quầy đấu giá, háo hức muốn biết liệu Châu Kha Vũ có chết theo cách như vậy không.

Kết quả hiển nhiên là đáng thất vọng.

Cú bắn trượt, Châu Kha Vũ nhanh chóng hiểu ra tình huống và đẩy cậu bé xuống đất. Người bán đấu giá sắc mặt tái nhợt có lẽ là rất sợ hãi, anh ta đang luống cuống cúi đầu xin lỗi Châu Kha Vũ. Còn về phía cậu thanh niên kia thì bày ra vẻ mặt giận dữ, hét vào mặt Châu Kha Vũ:

"Anh là đồ quỷ! Là quỷ Satan! Nếu không phải do anh, cha và em tôi đã không thể chết vô ích trên chiến trường...Tôi sẽ bắt anh phải trả giá..."

Trên mặt Châu Kha Vũ nở một nụ cười nhạt, anh cúi đầu lau lau khẩu súng như thể vừa rồi anh không phải là người suýt chút nữa bị một phát súng bắn chết. Nhìn thấy tình hình này, Doãn Hạo Vũ cảm thấy rằng mình có thể bị nghi ngờ nếu mình không rời đi, vì vậy cậu quay lại một cách dứt khoát và dự định hoà vào đám đông.

Nhưng ngay khi cậu chuẩn bị bước ra khỏi phòng đấu giá thì Châu Kha Vũ đã nói điều gì đó với những vệ sĩ bên cạnh, và sau đó những người đàn ông kia bất ngờ lao về phía Doãn Hạo Vũ, đẩy cậu gục mặt xuống đất.

Đầu óc của Doãn Hạo Vũ trống rỗng khi bị đẩy xuống, cậu không hiểu chuyện gì đang xảy ra lúc này hay liệu cậu đã để lộ thân phận của mình. Cậu nhìn Châu Kha Vũ đang chậm rãi đi về phía mình, chật vật nói tiếng Usad không sõi:

"Anh đang làm gì vậy, tôi vô tội, tôi chỉ ở đây để tham gia cuộc đấu giá này..."

Châu Kha Vũ dừng lại trước mặt cậu, anh cúi người nhìn thẳng mặt và dí súng vào má Doãn Hạo Vũ:

"Usad không sản xuất hay nhập khẩu loại súng lục này, và..."

Anh vừa nói vừa vén áo của Doãn Hạo Vũ lên, ở đó có một cái bao da đựng súng đang trống. Châu Kha Vũ nói tiếp:

"Mỗi khẩu súng đều có túi đựng súng riêng, đây là một sản phẩm cao cấp rất đắt tiền".

Doãn Hạo Vũ định biện hộ vài câu, nhưng cậu đã sững sờ khi nhìn thấy túi đựng súng của mình trống rỗng. Thằng nhóc đó, mày cướp súng của tao lúc nào vậy !!? Bây giờ tao sắp chết ở đây rồi đây này. Doãn Hạo Vũ tuyệt vọng nghĩ.

Nhìn thấy Doãn Hạo Vũ đã lâu không có động tĩnh, Châu Kha Vũ dần dần mất kiên nhẫn. Anh quay đầu lại nói với người bên cạnh:

"Đứa nhỏ đó giao cho Thiếu tá Trương Gia Nguyên. Còn người nước ngoài này..."

Doãn Hạo Vũ nhìn lên và phát hiện ra rằng Châu Kha Vũ đang nhìn mình đầy ác ý, cậu nhắm mắt lại sau đó lại nghe Châu Kha Vũ nói:

"Không tệ lắm, ngồi tù mấy ngày chờ tôi xử lý sau."

-----------
🍑 Ủa kì tự dưng bắt ngừi ta vào tù tứkkk á Dan ?

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro