7.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Khi Châu Kha Vũ thức dậy sau giấc ngủ, Doãn Hạo Vũ đã biến mất. Cuối giường dường như còn sót lại một chút nhiệt độ, không khí vẫn tràn ngập mùi thơm của hoa hồng trên người Doãn Hạo Vũ và mùi rượu nhàn nhạt trên người anh. 

Cửa vẫn khóa, Châu Kha Vũ ngồi bên cạnh giường sững sờ cho đến khi một cơn mát lạnh lướt qua làn da anh mới nhìn ra ngoài cửa sổ. Cửa sổ bị mở ra một cách thô bạo, tấm rèm trắng bị gió thổi bay ra khỏi cửa sổ, nếu tấm màn không được treo lên thì nó có lẽ nó đã bị bay lên trời rồi. 

Bầu trời tờ mờ sáng, mặt trời chưa mọc chỉ để lại những mảng mây trắng, đọng lại trong không khí như những viên kẹo dẻo không đường. Châu Kha Vũ đứng dậy, nhẹ nhàng đi đến bên cửa sổ đóng lại, sau đó xoay người đi tới bên giường, tùy tiện nhặt một chiếc áo khoác khoác lên người.

Sau đó, anh nhìn thấy lá thư trên bàn cạnh giường.  Nó vẫn là một tấm bìa cứng màu trắng, hoa hồng mạ vàng cháy trên giấy và phông chữ tròn trịa xuất hiện bên trên:

"Sau này gặp lại."

Châu Kha Vũ đưa tay vuốt ve những đong chữ này, cất giọng nói mà chỉ mình anh có thể nghe thấy

"Anh sẽ đợi em."

Sau đó tờ giấy biến mất trong ngọn lửa, cháy thành tro.

Châu Kha Vũ lấy ra một hộp thuốc lá từ trong ngăn kéo của bàn đầu giường, liếc nhìn nhãn hiệu, đó là thuốc lá dành cho phụ nữ. Anh lấy tay rút một điều ra châm lửa và cho vào miệng. Nhìn điếu thuốc dần cháy, trong không khí có một mùi hương hoa thoang thoảng. Châu Kha Vũ đưa cổ tay gạt tro tàn, tia lửa cuối cùng biến mất trong căn phòng im lặng. Sau đó anh dựa vào cửa sổ, chiếc áo sơ mi trắng mỏng manh dưới lớp áo khoác ôm lấy thân hình vạm vỡ nhưng vẫn còn tràn đầy tình yêu của anh. 

Sau một hồi im lặng, mãi đến khi trời quang mây tạnh, Châu Kha Vũ mới cảm thấy nước mắt chảy dài trên khuôn mặt. Chúng trượt xuống mặt anh và vỡ tan trên nền nhà trắng như sứ, hệt như con dao găm rơi xuống đất ngày hôm qua.

Châu Kha Vũ không đưa tay ra lau nước mắt, thậm chí không dám khóc lớn, chỉ dùng ngón tay thon dài nắm chặt góc áo sơ mi trắng, hàng mi anh run rẩy tràn đầy nước mắt, như sương mù trên bông bồ công anh vào buổi sáng. Nhịp tim đập thình thịch trong lồng ngực và tiếng nấc nghẹn trong cổ họng thật buồn. 

Liệu cậu ấy có thực sự quay lại không? Tôi có thể đợi cậu ấy không? Khi hô hấp dần dần bình tĩnh lại, Châu Kha Vũ đã nghĩ như vậy.

Cậu ấy và tôi đều là những kẻ phản bội, và những kẻ phản bội sẽ không được tha thứ. Chút hương hoa hồng cuối cùng trong không khí làm nhẹ bớt tâm trạng có phần suy sụp vì mất người yêu của Châu Kha Vũ, anh lắc đầu đau đớn, đôi mắt đỏ hoe ban nãy giờ đã bình tĩnh trở lại. Châu Kha Vũ xoay người định rời khỏi phòng, trước khi đi còn nhặt một bộ quần áo trên chiếc giường còn lộn xộn, là áo của Doãn Hạo Vũ ngày hôm qua để lại, nó có mùi của cậu và hương hoa hồng ngọt ngào.

—— Biên giới của quốc gia A.

Doãn Hạo Vũ và một đám người buôn lậu chen chúc trong cùng một khoang xe, không khí tràn ngập đủ loại mùi hỗn độn khiến cậu nhíu mày. Không phải là một lựa chọn khôn ngoan cho một Omega khi quyết định rời đi ngay sau khi qua đêm với Alpha, nhưng Doãn Hạo Vũ phải làm điều đó.

Cậu nhớ đến đôi mắt đẹp của Châu Kha Vũ đêm qua và cách anh ấy thì thầm tên mình, thật gợi cảm. Vì vậy, cậu phải đi, hoặc ít nhất là quay lại cuộc sống của mình. 

Sau đó Doãn Hạo Vũ đã bỏ việc, không còn tiếp cận Châu Kha Vũ như một sát thủ nữa mà là với thân phận người tình của anh ấy. Doãn Hạo Vũ không biết phải làm gì, cậu đã lên kế hoạch cho điều tồi tệ nhất, và vấn đề lớn là cậu sẽ bị trừng phạt, vì cậu là một quân nhân.

Nhưng điều quan trọng nhất lúc này không phải là câu hỏi này, mà là mùi pheromone của Châu Kha Vũ bao quanh cậu. Mặc dù Doãn Hạo Vũ đã thay quần áo khi cậu rời đi, nhưng mùi rượu nhàn nhạt vẫn bao quanh cậu, và nó càng ngày càng nồng nặc khi Doãn Hạo Vũ càng lúc càng xa Châu Kha Vũ. 

Người lái xe chở bọn buôn lậu cũng đưa cậu vào xe vì ông ta ngửi thấy mùi pheromone alpha trên người của Doãn Hạo Vũ. Người đàn ông lương thiện đó có thể nhầm Doãn Hạo Vũ với Alpha, nhưng nó đã cứu Doãn Hạo Vũ khỏi rất nhiều rắc rối.

Ngoại trừ việc luôn có một số Omega đeo bám cậu với ý đồ xấu trong xe. Khi Omega đầu tiên tự động xấn lên, Doãn Hạo Vũ đã rất sửng sốt, cậu giữ khoảng cách giữa họ một cách rất cứng rắn, nhân tiện cậu tỏ thái độ không thích thân thiết với O, và những Omega đó không dám tiến lại gần hơn nữa.

Nhìn thấy người khác bị tin tức tố của Châu Kha Vũ mê hoặc, Doãn Hạo Vũ trong lòng có một cảm giác khó tả, vừa bực bội lại càng thêm khinh bỉ. Dù sao chủ nhân của loại pheromone này cũng thuộc về mình, dù có thích đến mấy cũng không thể lấy được, Doãn Hạo Vũ nghĩ vậy.

Cậu đưa mắt nhìn ra ngoài cửa sổ. Trên cửa sổ dán một lớp giấy mỏng che nắng, xuyên qua đó chỉ có thể nhìn thấy cảnh tượng trắng xám. Mặt trời đã lên cao từ lâu, hiện tại xung quanh rất vắng vẻ, thỉnh thoảng nhìn thấy phía sau cửa kính ô tô có vài cái cây vụt qua nhanh chóng.

Doãn Hạo Vũ nhìn thấy một số con chim săn mồi lớn bay lượn trên bầu trời cách đó không xa, vẫn còn kêu rõ ràng, thỉnh thoảng sà xuống và vỗ cánh ngay khi chúng tiếp đất. Ngoài đó ra không có cái gì khác, lại còn không có hoa ở đây, Doãn Hạo Vũ nhìn một hồi liền nhìn đi chỗ khác, thật sự là rất nhàm chán.

Sau khoảng ba bốn giờ đi xe, chiếc xe cuối cùng cũng dừng lại, cửa khoang sau được mở một cách thô bạo phát ra một âm thanh chói tai. Những người xung quanh Doãn Hạo Vũ lần lượt lấy hành lý, nhảy xuống nhanh chóng rồi rời đi theo nhiều cách khác nhau.

Doãn Hạo Vũ cũng làm như vậy. Cậu là người cuối cùng bước xuống xe. Khi chân sau của cậu vừa tiếp đất, chiếc xe này đã phóng đi giống như một con bọ đen.

Doãn Hạo Vũ nheo mắt làm quen với ánh sáng mặt trời ở đây, sau đó mở mắt ra mới có thể nhìn rõ.  Đây là thị trấn biên giới phổ biến nhất ở đất nước B. Mọi người đi lại trên con đường bùn hoàng thổ và không ai quan tâm đến Doãn Hạo Vũ, ngay cả khi cậu ăn mặc khác với những người ở đây.

Khác với mùi hỗn tạp trong khoang xe, không khí ở đây có chút mùi cỏ cây sau cơn mưa, tuy rằng bây giờ trời không mưa, Doãn Hạo nhìn phong cách kiến ​​trúc quen thuộc trong trấn, lòng vốn nặng trĩu có thêm một chút thư thái. 

Tất nhiên cậu không có thêm hành lý gì ngoài một chiếc ví, nếu con dao găm giấu dưới ống tay áo không được coi là hành lý. Cậu đã quen sống trong nhà của Châu Kha Vũ, đột nhiên có thể thoải mái đi lại trên con đường tấp nập người qua lại như thế này khiến Doãn Hạo Vũ có chút khó chịu.

Có lẽ là do bản năng của sát thủ. Khi đi trên đường, Doãn Hạo Vũ thích những nơi nhỏ và yên tĩnh, con đường mòn cũng sẽ tránh đi vào đám đông.  Nhưng trước khi bước được vài bước, Doãn Hạo Vũ nhận thấy có điều gì đó không ổn.

Có ai đó đang theo dõi cậu.  Doãn Hạo Vũ biết cái đầu của mình có giá trị như thế nào trong một số tổ chức ngầm, nhưng cậu không ngờ rằng sẽ có người tới cửa sớm như vậy. Nào, tới đây.

Mười phút sau, Doãn Hạo Vũ từ đầu hẻm bên kia đi ra, ngoại trừ hai góc áo màu trắng của cậu nhuộm một ít màu đỏ chói, còn có thêm vài thân ảnh có nhiệt độ của cơ thể nằm ở trong hẻm, cứ dường như không có chuyện gì xảy ra.

Nhàm chán. Doãn Hạo Vũ nghĩ.

    ___Quốc gia A, họp quân sự___

Lúc này là khoảng 4 giờ chiều, là lúc các quý tộc rủ nhau đi uống trà chiều, nhưng Châu Kha Vũ lúc này đang ở trong phòng làm việc, anh đang mặc một bộ quân phục cao cổ thẳng tắp. Đồng phục, tóc tai và trang điểm cũng đã được chăm chút cẩn thận. Anh liếc nhìn thấy các sĩ quan đang bàn bạc chuyện gì đó cách đó không xa, liền đứng dậy khỏi chỗ ngồi, đi đến góc tường, lấy điện thoại ra gọi điện

"Xin chào."

Một giọng nam trầm thấp từ phía bên kia truyền đến, một câu duy nhất mang theo một chút uy nghiêm, lộ ra vẻ phi thường của đối phương. Châu Kha Vũ hít một hơi và nói:

"Là tôi. Tôi cần sự giúp đỡ của ông."

"Đó là chuyện gì? Đừng lo lắng, tôi sẵn sàng."

Đối diện dễ dàng đồng ý, Châu Kha Vũ có chút kinh ngạc, sau đó hỏi:

"Người đồng ý?"

"Hừm, chúng ta có thể làm gì khác? Dan, đã đến lúc kiềm chế tính nóng nảy của mình rồi, nếu không phải vì tương lai của ngươi, ta sẽ không muốn dọn dẹp đống lộn xộn cho ngươi."

Câu nói này hàm chứa sự bất mãn. Châu Kha Vũ cười thầm nói:

"Cảm ơn, cha. Con hứa chỉ lần này, miễn là nó thành công."

Người đàn ông được Châu Kha Vũ gọi là cha cũng cười:

"Nhớ đưa nó về nhà để chúng ta xem sau khi xong việc nhé, con trai của tôi cũng có 1 ngày nào đó tìm kiếm sự giúp đỡ của tôi vì tình yêu rồi." 

"Chắc chắn rồi"

Châu Kha Vũ dừng lại, rồi nói tiếp:

"Con nhất định sẽ đưa cậu ấy trở lại gặp mọi người"

Nói xong bên kia cúp máy, một lúc sau đầu số trở nên trống rỗng, dù gọi bao nhiêu cũng chỉ nhận được một giọng nữ máy móc lặp lại một câu.

Châu Kha Vũ liếc nhìn thời gian trên màn hình điện thoại, nghĩ rằng đã đến giờ họp. Châu Kha Vũ lấy tay vỗ nhẹ bụi trên vai, đứng thẳng lưng bước tới phòng họp.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro