8.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Trong phòng họp gam màu lạnh, ngoại trừ chiếc bàn màu cam ấm áp, không có màu nào khác có thể khơi dậy hứng thú cho ánh mắt của mọi người.

Châu Kha Vũ bước đến chỗ ngồi của mình, kéo ghế ra rồi ngồi xuống. Sau khi các quan chức xung quanh vào vị trí, cuộc họp chính thức bắt đầu. Châu Kha Vũ biết rằng mục đích của cuộc gặp gỡ này không phải là để thảo luận về kế hoạch chiến đấu, phần quan trọng nhất là vụ ám sát Tướng Antonio, chắc chắn rồi, sau khi vòng vo, chủ đề cuối cùng cũng quay trở lại vấn đề chính. 

"Vậy, về vụ ám sát Đô đốc Antonio, có ai điều tra được manh mối gì không?"

Một điều tra viên hỏi, một số sĩ quan lắc đầu và một số khác nhìn Châu Kha Vũ. Châu Kha Vũ không hề lo lắng:

"Tôi đã bắt được tên sát thủ rồi."

Anh nhìn thấy một tia vui mừng trong mắt điều tra viên, sau đó mỉm cười nói tiếp:

"Nhưng thật không may, cậu ta đã chết, chuyện xảy ra khi tôi đang bắt giữ cậu ta. Chúng tôi đánh nhau, cậu ta là một sát thủ xuất sắc nhưng cậu ta cũng đã tự sát sau đó."

Nói xong, Châu Kha Vũ lộ ra vẻ tiếc nuối, khoanh tay trước ngực thở dài. 

"Cái này... làm sao chỉ huy xác định được đó là sát thủ?"

Một sĩ quan ngồi đối diện với Châu Kha Vũ mở miệng, giây tiếp theo ông ta bị những gì Châu Kha Vũ nói làm cho nghẹn họng:

"Đây là vũ khí của cậu ta, đó là bằng chứng. Hexin, ông nên làm quen với nó."

Châu Kha Vũ đứng dậy, đặt chiếc túi trong tay vào giữa bàn, sau đó bước ra cửa dưới sự chú ý của mọi người, anh thờ ơ liếc nhìn xung quanh và nói

"Chào mừng đến với việc khám nghiệm tử thi, thi thể đã được người của ta đưa đến phòng phân tích, ngươi không tin thì cứ tự mình đi xem."

"Chờ đã, Tư lệnh, ngài có nên giải thích về người trẻ tuổi đã đến dự bữa tiệc tối với ngài ngày hôm đó không?"

Là một vị tướng lớn tuổi nói câu này. Ônh ngồi ở chỗ, lạnh lùng ném ra câu này, Châu Kha Vũ hất tay nắm cửa, sau đó xoay người, thản nhiên nói:

"Người yêu của ta mới về quê, có chuyện gì sao? Không sao chứ?"

Lão tướng quân rõ ràng không giỏi ăn nói như những người khác, mấp máy môi hỏi:

"Mấy ngày thế này sao phải trở về?"

"Bởi vì ta là chỉ huy đồng thời là mục tiêu tiếp theo của sát thủ, ta muốn bảo vệ cậu ấy an toàn, hiểu không?"

Từng chữ một, thẳng thắn và mạnh mẽ, sau khi Châu Kha Vũ nói xong lời tiếp theo, anh rời khỏi phòng họp mà không nhìn lại, anh nói:

"Không bảo vệ được người yêu thì làm sao bảo vệ được đất nước".

Sau một số xác minh, chẳng bao lâu vụ ám sát Đô đốc Antonio đã kết thúc, và cái chết của ông cũng kết thúc cuộc chiến giữa hai nước, ít nhất là một nền hòa bình ngắn ngủi. 

Châu Kha Vũ đã nộp đơn xin từ chức sau khi chuyện này kết thúc. Mặc dù cha của Châu Kha Vũ có tốn mất triệu, ông vẫn sử dụng các mối quan hệ của mình để giúp cho Châu Kha Vũ được miễn nhiệm thành công. 

Sau đó trong tuần tiếp theo, Châu Kha Vũ ngày nào cũng mong chờ sự xuất hiện của Doãn Hạo Vũ, anh dành nhiều thời gian trong vườn hoa hồng hơn bình thường. Việc cậu có thể tự mình giải quyết vấn đề giữa cậu đất nước của cậu hay không, nó liên quan đến việc Châu Kha Vũ có thể gặp lại cậu hay không.

Gió thổi qua vườn hồng, bây giờ hoa hồng đã khô héo từ lâu chỉ còn lại cành lá xanh tươi. Châu Kha Vũ không biết tại sao mũi anh lại chua chát và nước mắt anh gần như không ngừng rơi xuống. Từ khi Doãn Hạo Vũ rời đi, Châu Kha Vũ thấy mình càng ngày càng dễ khóc, nhất là khi nghĩ đến Doãn Hạo Vũ, nỗi buồn đó sẽ tuôn ra. Anh sẽ rất nhớ Doãn Hạo Vũ, và lúc này, anh chỉ có thể dựa vào mùi quần áo do Doãn Hạo Vũ để lại. 

Châu Kha Vũ biết rằng một số Alpha sẽ gặp phải trường hợp như vậy sau khi người yêu bỏ đi, nhưng anh không ngờ rằng anh lại như thế này, nên mỗi lần nghĩ đến lý do rơi nước mắt, anh lại cảm thấy hơi đau đầu.

Điều này chỉ kéo dài trong bảy ngày. Vào một buổi sáng đầy sương mù ngày thứ bảy, Châu Kha Vũ cảm thấy có người trèo lên giường của mình và nhẹ nhàng ôm eo mình từ phía sau khi anh đang lim dim ngủ, lúc đầu anh ấy còn tưởng đó là một giấc mơ, nhưng khi nhận ra nó là thật, Châu Kha Vũ dứt ra khỏi tay cậu, còn chưa kịp nhìn rõ thì đã nghe thấy một giọng nói quen thuộc:

"Châu Kha Vũ, anh thật không muốn ôm em một cái à?."

Gần một giây tiếp theo, Châu Kha Vũ hết sức ôm lấy nam nhân trước mặt, anh đặt cằm lên vai Doãn Hạo Vũ, Doãn Hạo Vũ bị mái tóc gãy của anh cọ vào có chút ngứa, nhưng cậu chỉ rụt cổ lại không đẩy Châu Kha Vũ ra

"... em về rồi à?"

Một giọng nói nhỏ đến mức gần như không nghe được vang lên bên tai Doãn Hạo Vũ. Lời vừa dứt, Doãn Hạo Vũ cảm thấy người đang ôm mình khẽ run lên, sau đó có giọt nước nóng hổi rơi trên vai cậu. 

Châu Kha Vũ đang khóc khiến Doãn Hạo Vũ đột nhiên hoảng sợ, cậu vụng về vỗ nhẹ vào lưng Châu Kha Vũ và nhẹ nhàng an ủi nói :

"Em ở đây"

Doãn Hạo Vũ muốn khóc. Sau đó cậu đưa tay từ lưng Châu Kha Vũ ôm lên vai Châu Kha Vũ và khẽ nức nở. Châu Kha Vũ không ngờ Doãn Hạo Vũ lại khóc, càng hoảng sợ lại khóc càng tệ hơn. Cậu ôm anh một cái ôm rất dài, dài đến mức dường như muốn khóa chặt người kia trong vòng tay mình mãi mãi.

Châu Kha Vũ là người đầu tiên kết thúc cái ôm, anh rời đầu khỏi vai Doãn Hạo Vũ, sau đó nhẹ nhàng ôm lấy mặt Doãn Hạo Vũ.  Châu Kha Vũ cúi đầu hôn lên mắt Doãn Hạo Vũ, lấy đi những giọt nước mắt trên khuôn mặt xinh đẹp của cậu, để cho những buồn bã và cay đắng đó tan biến trong miệng mình.

Doãn Hạo Vũ lặng lẽ áp trong vòng tay Châu Kha Vũ như thế, giống như bảo bối quý giá, được Châu Kha Vũ bảo vệ từng chút một.

Mùi rượu và hoa hồng lại bắt đầu tràn ngập trong không khí, Châu Kha Vũ nhìn Doãn Hạo Vũ với đôi mắt sáng ngời, giống như bầu trời đêm với những vì sao lấp lánh trong mùa hè, anh ghé vào tai Doãn Hạo Vũ, trầm giọng hỏi ý kiến ​​của cậu:

"Làm được không?"

Doãn Hạo Vũ không quay đầu lại để tránh ánh mắt và giọng nói quyến rũ chết tiệt của Châu Kha Vũ, pheromone của Châu Kha Vũ thực sự khiến cậu rung động, nhưng Doãn Hạo Vũ vẫn lắc đầu nói:

"Không phải bây giờ".

"Tại sao? "

Châu Kha Vũ như sói vồ mồi, không muốn để mất cơ hội thưởng thức món ngon hiếm có này, Doãn Hạo Vũ im lặng, cậu ngẩng đầu nhìn Châu Kha Vũ không nói gì. Sau đó một ý tưởng chợt lóe lên trong đầu Châu Kha Vũ, anh nắm lấy tay cậu và bất giác vén tay áo cậu lên.

Đó là những vết sẹo kinh hoàng, những vết bầm tím xanh, Châu Kha Vũ cau mày rồi cảm giác áy náy từ tận đáy lòng. Tuy nhiên, Doãn Hạo Vũ đã kéo tay anh lại và an ủi anh và nói:

"Không sao đâu, đó chỉ là hình phạt vì không hoàn thành nhiệm vụ. Em là một người lính nên vết thương này không là gì cả."

Anh nhấc ngang Doãn Hạo Vũ lên đưa đến một nơi khác trông giống như một bệnh xá nhỏ ở nhà, đặt Doãn Hạo Vũ lên giường rồi bắt đầu lục tung trong tủ tìm thuốc. Doãn Hạo Vũ nhìn Châu Kha Vũ từ phía sau và không thể nhịn được cười trước vẻ mặt nghiêm túc của anh, cậu nhẹ nhàng nhảy ra khỏi giường, chạy đến phía sau Châu Kha Vũ và ôm anh lần nữa.

"Em không muốn uống thuốc, bệnh cũng không thuyên giảm được."

Châu Kha Vũ dừng lại nhìn một hồi, bất lực hỏi:

"Vậy em muốn làm gì, Pat?". 

Doãn Hạo Vũ hai mắt sáng lên, trầm mặc nói:


"Em muốn ăn món tráng miệng mà anh làm."

Như sợ người trước mặt không đồng ý, Doãn Hạo Vũ nói thêm

"Một hoặc hai cái bánh quy nhỏ thôi, được không, Dan?"

Châu Kha Vũ lúc này mới rút tay về, đặt ở trên eo của cậu và nắm tay cậu, anh nhẹ các khớp ngón tay của Doãn Hạo Vũ, nói với giọng nói lẩm cẩm:

"Được rồi."

- ba tuần sau

Bên ngoài biệt thự lộng lẫy, một chiếc ô tô màu đen dừng lại, một cặp đôi từ bên trong bước ra, cả hai đều mặc trang phục riêng tư thường ngày, không cần trang điểm lộng lẫy, hai chiếc kính gọng vàng giống hệt nhau là trang phục đẹp nhất rồi. 

Châu Kha Vũ nhìn người bạn trai bé bỏng đang khoác tay mình, bên kia thì hồi hộp vì sắp gặp bố mẹ người yêu, trên đường ít lời nói hơn vì căng thẳng. Dù Châu Kha Vũ đã thuyết phục cậu rằng đừng quá lo lắng, nhưng cũng chẳng có tác dụng gì.

Châu Kha Vũ không thể nhịn được cười khi chứng kiến ​​người yêu của mình, người luôn thích làm theo ý mình hàng ngày bây giờ đã biến thành như bây giờ. Doãn Hạo Vũ dùng cùi chỏ đâm vào Châu Kha Vũ tỏ vẻ không hài lòng và hỏi:

"Họ sẽ thấy em thế nào?"

Châu Kha Vũ nín cười và đưa tay xoa đầu Doãn Hạo Vũ: 

"Thế nào cái gì?"

Thì .. ừm ... tất cả các loại cảm giác, như thế nào?"

"Sẽ là kiểu họ thích. "

Cái gì, câu trả lời kiểu gì đây. Doãn Hạo Vũ trầm giọng lẩm bẩm, Châu Kha Vũ không thể chịu đựng được nữa và bật cười:

"Bởi vì anh thích em, vì vậy họ cũng sẽ thích em, đồ ngốc."

Tai của Doãn Hạo Vũ đỏ bừng, cậu vươn tay định nhéo mặt Doãn Hạo Vũ, nhưng lại bị người kia lợi dụng chiều cao mà tránh ra, trong lúc đánh nhau, hai người đã đến cổng rồi, Châu Kha Vũ bấm chuông cửa, đợi một vài giây cánh cửa được người quản gia mở ra. Quản gia chào họ, Châu Kha Vũ chỉ gật đầu, sau đó cùng Doãn Hạo Vũ đi thẳng vào phòng khách. 

Mẹ của Châu Kha Vũ đang ngồi trên ghế sofa nhâm nhi tách trà, bà mỉm cười khi thấy con trai mình bước vào, và đôi mắt bà lóe lên niềm vui khi nhìn thấy Doãn Hạo Vũ.

Cô có khí chất đoan trang, hào sảng, chỉ mặc một chiếc váy màu vàng nhạt bình thường, tóc dài buộc băng đô, ngồi ở chỗ đó, cả người toát ra mùi hương hoa sơn thảo thơm ngát. Người phụ nữ chào họ mời họ ngồi xuống và ôm Châu Kha Vũ, sau đó quay người lại và gọi người giúp việc ra vườn sau gọi chồng và pha một tách trà khác cho Doãn Hạo Vũ. 

Một lúc sau, ông cũng đến, họ ngồi ở đầu kia của sô pha nhìn lên nhìn xuống Doãn Hạo Vũ, điều này khiến Doãn Hạo Vũ càng bồn chồn và thận trọng hơn. Ngược lại, Châu Kha Vũ thoải mái hơn rất nhiều, biết người yêu không giỏi giao tiếp nên anh đã trả lời nhiều câu hỏi thay cho cậu.

Sau một lúc nói chuyện, Doãn Hạo Vũ rõ ràng là đã thoải mái hơn trước, có lẽ chính thái độ và cách nói chuyện nhẹ nhàng giữa họ đã khiến cậu cảm thấy bớt lo lắng hơn. Nói chuyện được một lúc, Châu Kha Vũ bị cha gọi đi, trong phòng khách chỉ còn lại mẹ Châu và Doãn Hạo Vũ.

Mẹ Châu nhìn Doãn nhẹ tay gắp một miếng bánh đậu xanh cho vào miệng, sau một hồi do dự, cô nói:

"Hạo Vũ, có thể hỏi con một câu được không?"

Doãn Hạo Vũ nhấp một ngụm trà, gật đầu đợi câu hỏi. 

"ConKha Vũ đã bao giờ nghĩ đến chuyện có con chưa?"

Ngay khi câu hỏi này được đưa ra, Doãn Hạo Vũ đã đỏ rần mặt và ngập ngừng, cuối cùng cậu phải thỏa hiệp và nói:

"Con đã nghĩ đến điều đó, nhưng không vội quá."

Vậy à, chỉ là hỏi ngẫu nhiên, dù sao thì các con vẫn chưa kết hôn."

Cô thờ ơ nói, vén mớ tóc rơi xuống mặt ra sau khi pha trà ra sau tai. Doãn Hạo Vũ không nói gì, chỉ nở một nụ cười. Sau khi Châu Kha Vũ quay lại, cả hai chào tạm biệt bố mẹ Châu rồi lên xe ô tô màu đen lái về nhà.

Đám cưới của Châu Kha Vũ và Doãn Hạo Vũ được tổ chức mà không ai hay biết, chỉ có hai người họ tham gia, và chỉ hai người họ biết. Họ đi dạo trên bờ biển vào buổi tối, nhìn bọt trắng xóa do sóng đánh tan trên bãi cát. Khi màn đêm buông xuống, cả hai rúc vào nhau cùng ngắm trăng ló đầu sau những đám mây, và sau đó dưới ánh nhìn của những vì sao, họ trao nhau nụ hôn, nói lời thề với nhau và cuối cùng là trao nhau chiếc nhẫn.

Thế là họ lại hòa vào cơ thể của nhau trong tiếng sóng biển, gió biển thổi tung rèm cửa, nhưng cơn gió mát không thể làm mất đi cái nóng bức trong nhà.  Rèm cửa màu trắng tung bay trông giống như váy cưới đang đong đưa trong đám cưới của một cô gái, ánh trăng trắng bạc trải trên mặt đất, cuối cùng leo lên người Doãn Hạo Vũ.

Giờ phút này không cần kiềm chế con mãnh thú bạo phát trong cơ thể, cũng không cần kiềm chế miệng thở dốc, không khí vẫn là ngọt ngào, hương rượu cùng hương hoa hòa quyện vào nhau. Sau đó là sự sung sướng tột cùng.

Châu Kha Vũ ôm Doãn Hạo Vũ như thể anh đang ôm một vật quý giá dễ vỡ. Đêm còn rất dài, đêm đen như mực không thể dập tắt được ngọn lửa dục vọng bùng cháy trong tim của hai thiếu niên, điên cuồng đến khi hai người tận tâm bị thiêu đốt trong dòng sông tình yêu thì mới tách ra. 

Châu Kha Vũ nhìn Doãn Hạo Vũ, nước mắt chợt loé lên, anh nghe thấy cậu ấy nói :

"Em nguyện ý."

Vì vậy, Châu Kha Vũ đã làm điều đó gần cả đêm, sau khi kết thúc, Doãn Hạo Vũ mệt mỏi đến mức không thể mở mắt, cậu ôm Châu Kha Vũ một cách liều lĩnh và chìm vào giấc ngủ. Châu Kha Vũ xoa tóc Doãn Hạo Vũ và nói nhỏ vào tai cậu:

"Vất vả rồi."

Khi họ đến bãi biển một lần nữa vào ngày hôm sau và đối mặt với người đến bắt chuyện, cả hai đều đưa tay ra khoe nhẫn cưới của mình. Sau đó Châu Kha Vũ và Doãn Hạo Vũ sẽ luôn nhìn nhau và mỉm cười, tinh nghịch giả vờ rằng họ là người lạ không quen biết nhau, nhưng lại bí mật hôn nhau ở một góc không có ai xung quanh.

Hiếm khi có thời gian ngồi trong vườn hồng uống trà chiều, Châu Kha Vũ đã tự tay chuẩn bị những chiếc bánh nướng và một vài chiếc bánh quy nhỏ.  Bởi vì thời gian hoa hồng lâu chưa nở, trong sân luôn có cảm giác không có sức sống sau khi khô héo, nên Doãn Hạo Vũ đã trồng một ít hoa nhài và hoa sơn chi, nhưng chúng không được xử lý tốt như hoa hồng. Tất cả đều được trồng ở các góc nhưng hoa vẫn đẹp như nhau. 

Châu Kha Vũ ngồi trên ghế mây đợi Doãn Hạo Vũ ra khỏi nhà, sau khoảng năm phút, cậu xuất hiện ở cửa sân. Cậu lon ton chạy tới, mắt cậu sáng lên khi thấy món tráng miệng trên bàn, cậu mỉm cười rồi ngồi xuống.

Châu Kha Vũ biết Doãn Hạo Vũ thích đồ ăn ngọt, nhìn biểu hiện của cậu, anh cảm thấy việc làm những món ăn vặt này thật không lãng phí một buổi sáng. Nhưng Doãn Hạo Vũ không muốn ăn thêm cái bánh nào nữa sau khi ăn vài cái bánh quy, Châu Kha Vũ hỏi cậu:

"Pat, em không thích nó sao? Tại sao em không ăn thêm?"

Với vẻ mặt vô cùng mềm mại, cậu chỉ vào bụng mình, sau đó nắm lấy tay Châu Kha Vũ đặt nhẹ lên đó.

Châu Kha Vũ sửng sốt một chút rồi tức có phản ứng, anh nhìn Doãn Hạo Vũ với ánh mắt vui mừng, gió thổi bay những bông hoa nhài và hoa sơn chi trong sân, mang theo hơi thở thơm mát và thắp sáng đôi mắt của Doãn Hạo Vũ. 

Sau đó Châu Kha Vũ như một đứa trẻ, trong mắt tràn đầy vui sướng cùng một chút ánh sao, thậm chí không dùng sức lực ở tay, chỉ là xoa nhẹ nơi đó.  Đôi mắt của Doãn Hạo Vũ cũng mang theo niềm vui, nhưng nhiều hơn là một sự nhân từ.

Một cơn gió khác thổi qua, hoa hồng trong sân rõ ràng là không nở, nhưng Châu Kha Vũ ngửi thấy mùi thơm của hoa hồng, thấy Doãn Hạo Vũ mở miệng, sau đó Châu Kha Vũ nghe thấy Doãn Hạo Vũ nói:

"Chúc mừng, Dan, anh sắp làm bố."

                 _________END_________

ZỊ LÀ HẾT RỒII ĐÓ. Tr ơi đọc tới cuối mà thấy cưng ghê áaaaaa

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro