TEARS IN YOUR EYES

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tác giả: PPAP

00

Đã quên là lúc nào, nhưng Chu Chính Đình từng hỏi qua Thái Từ Khôn một câu:

"Chờ đến lúc chúng ta hai người hai con đường riêng, liệu lúc đó còn có thể gặp được nhau hay không?"

Lúc đó Chu Chính Đình mặc áo ngủ, ngồi dưới ánh trăng nhạt, nghiêng đầu thu gọn người ôm đầu gối, Thái Từ Khôn mang nước ấm đến, đứng bên cạnh anh, bóc một viên thuốc đưa tới trước mặt anh.

Lúc đó, Thái Từ Khôn trả lời Chu Chính Đình những cái gì, chính bản thân cậu cũng không nhớ rõ, chỉ có thể nhớ được hình dáng kia bị ánh trăng chiếu vào, tỏa sáng như một viên đá quý, lại còn vì bị cảm nên hai má hồng hồng.

Sau đó, Chu Chính Đình không bao giờ nhắc lại vấn đề này một lần nào nữa.

Mãi đến tận bây giờ, mãi đến tận lúc ngày đó đã đến, vậy mà Thái Từ Khôn vẫn chưa nghĩ ra nên trả lời Chu Chính Đình về vấn đề này như thế nào.

01

Con người là một loài động vật vô cùng kì quái.

Trước đây, họ bị cuộc thi đấu tàn khốc kia làm cho tinh thần cả ngày đều không yên. Mỗi ngày sau khi kết thúc mọi công việc, họ luôn cảm thấy rằng đến thời điểm mọi thứ bụi bặm lắng xuống, mỗi người có con đường riêng, sự nghiệp nhất định sẽ rộng mở.

Nhưng sau đó, khi họ thật sự phải tạm biệt quãng thời gian thi đấu kia để bước vào một cuộc sống mới, thì lại bắt đầu nhung nhớ những ngày tháng trước đây.

Ngày ra mắt ấy, thật sự là xúc động không nói lên lời.

Trước khi lên sân khấu, Chu Chính Đình cầm lấy tay Thái Từ Khôn, sắc mặt đặc biệt khó coi:

"Khôn Khôn, em cố lên."

Cả người Chu Chính Đình lúc đó phát run, Thái Từ Khôn cũng không nghĩ nhiều, sau đó mới biết, trước khi bước vào cuộc thi anh đã phải trải qua một đoạn thời gian vô cùng đau khổ, có người như chặt đinh chém sắt, nói với anh rằng anh không thể ra mắt ở cuộc thi này.

Nếu như lúc đó Thái Từ Khôn biết chuyện, cậu sẽ nói cái gì? Cậu sẽ làm cái gì?

Sau này, Thái Từ Khôn đã có vô số lần muốn nói về vấn đề này, thế nhưng mỗi khi nhìn thấy Chu Chính Đình, một câu một chữ cậu cũng không thể nói ra được.

Dù sao, ngay lúc đó chính bản thân Thái Từ Khôn cũng không biết được mọi chuyện rồi sẽ đi đến đâu.

Ở trong cái thế giới này, họ chỉ là một quân cờ cực kì nhỏ bé, quyền sống quyền chết đều bị đặt trong bàn tay của kẻ khác.

Bởi vì họ quá bé nhỏ, cho nên dù cho có nỗ lực giãy dụa, cuối cùng cũng chỉ là một đứa con rơi, con rơi mà thôi, nào có ai quan tâm họ sống hay chết.

Mỗi người đều có những tháng ngày sinh tử khó quên, đêm chung kết ngày hôm đó đối với Thái Từ Khôn mà nói thì mặc dù đến già cậu cũng không thể quên, dù chỉ là một chi tiết nhỏ.

Từ lúc bắt đầu công bố người ở vị trí thứ tám, Thái Từ Khôn bắt đầu sốt sắng, chuyện trước đó chắc chắn tuyệt đối sẽ không xảy ra...

Có thể con người thay đổi quá nhiều, huống chi, ngoại trừ bản thân mình, trong lòng Thái Từ Khôn còn ghi nhớ thêm một người.

Hai người họ đứng cách nhau năm người, Thái Từ Khôn phải nỗ lực nghiêng người mới có thể miễn cưỡng nhìn thấy Chu Chính Đình một chút.

Ở trên sân khấu không thể lộn xộn.

Sau này, có một buổi tối Thái Từ Khôn ngủ không yên, đã ngồi dậy mở đoạn băng đêm chung kết của họ lên.

Lúc đó, Chu Chính Đình cúi đầu, dáng vẻ nặng nề như mang rất nhiều tâm sự, Thái Từ Khôn có thể nhìn ra được sự khó chịu.

Thực ra Thái Từ Khôn đã nghĩ rất nhiều về việc tâm sự với Chu Chính Đình vào những ngày có chuyện gì đó xảy ra, thế nhưng mỗi lần nhìn thấy anh, lời nói đã ra đến khóe miệng cũng lại nuốt ngược vào trong.

Ngày hôm đó đối với Chu Chính Đình mà nói, như là ngồi chung chiếc xe với Thái Từ Khôn chạy qua núi, chính là trò chơi cậu đã kéo anh đi cùng, ý nghĩ trọng đại nhưng ngọt ngào đau đớn lẫn lộn.

Vận mệnh của họ bị viết trên một tờ giấy mà không ai nhìn thấy, chỉ có Trương PD như là một vị thần, có thể biết trước, nhưng không thể cầm chìa khóa để mở cánh cửa lao tù, chỉ có thể chờ thời điểm công bố.

Họ bị dày vò, không ai có thể duy trì tâm trạng ôn hòa ở trong thời điểm này hết, từng người từng người như là bước vào một khu rừng rậm khắp nơi đều là bẫy rập, ai có thể may mắn mà sống sót, trong lòng mỗi người đều không chắc chắn.

Thái Từ Khôn nghe thấy âm thanh công bố kết quả, từ Tiểu Quỷ, đến Tử Dị, hai người ở bên tay phải của Chu Chính Đình đều đã đi lên, tâm tình anh lúc đó như thế nào, Thái Từ Khôn có muốn cũng không dám nghĩ.

Khoảng cách giữa hai người họ từ năm người đã chuyển xuống còn ba, nhưng Thái Từ Khôn vẫn không có cách nào đi tới, ôm Chu Chính Đình một cái, nói với anh rằng không cần sợ.

Có điều, cậu có đi cũng nói không nên lời.

Thế giới này không phải do Thái Từ Khôn khống chế, cho nên cậu không dám cho Chu Chính Đình bất kì lời hứa hẹn nào.

Chờ đợi công bố kết quả, Chu Chính Đình có bao nhiêu căng thẳng lo lắng, không cần nói cũng biết.

Khi Thái Từ Khôn nghe được PD nói rằng vị trí thứ sáu là của một người trong giải trí Nhạc Hoa, theo bản năng mà quay sang Chu Chính Đình, cậu nghe thấy âm thanh những người hâm mộ đang gọi tên anh, cậu nhìn thấy anh đang ôm những người em trai thân thiết của mình cũng nhau chờ đợi kết quả.

Chu Chính Đình vẫn cúi đầu, chỉ lo sẽ để lộ ra là bản thân mình đang bất an.

Đồ ngốc này, khi nghe thấy tên mình được phát ra từ miệng PD thì cuối cùng cũng chịu lộ ra khuôn mặt tươi cười mà bao lâu nay Thái Từ Khôn không thấy.

Đã bao lâu rồi Thái Từ Khôn không được nhìn thấy nụ cười chân thật từ đáy lòng của Chu Chính Đình, chắc là từ khi họ mới bắt đầu hành trình này, thuần khiết đến mức cậu hận không thể đem hình ảnh kia vĩnh viễn cất giấu.

Có điều, cũng có tiếc nuối.

Chu Chính Đình, quan hệ của anh cũng quá là tốt đi, Thái Từ Khôn đứng cách xa anh, mãi đến khi anh bước lên sân khấu cũng không có cơ hội ôm anh lấy một cái.

Kẽ hở bên trong quả cầu sinh tồn chính là Thái Từ Khôn, dùng hết sức lực mới có thể tìm được khoảng trống luồn tay vào ôm ôm mặt Chu Chính Đình, nắm nắm tay anh chia sẻ niềm vui.

Chu Chính Đình, cái người này, có lúc thực sự rất kỳ quặc.

Ngày đó, nhìn thấy Chu Chính Đình đi tới, trong đầu Thái Từ Khôn chỉ hiện lên duy nhất một câu nói: Đời người chỉ có một mùa xuân.

Mà mùa xuân của Thái Từ Khôn, chính là con người đang tràn đầy tự tin bước đến đây.

"Tình yêu đẹp nhất là hai người tương trợ lẫn nhau, vừa là đối thủ mà lại vừa là bạn bè."

Thời điểm Thái Từ Khôn gặp được Chu Chính Đình đã có thể hiểu câu nói này một cách sâu sắc.

Thái Từ Khôn yêu Chu Chính Đình là sự kiện do số mệnh an bài, chỉ có điều, Thái Từ Khôn trước sau vẫn không xác định được là Chu Chính Đình có yêu mình hay không.

Có yêu hay không cũng không quan trọng, trong nháy mắt đó, Thái Từ Khôn ôm Chu Chính Đình trong vòng tay, ngoại trừ Chu Chính Đình, cái gì cũng không còn quan trọng.

Sau đó, có một lần Thái Từ Khôn vô tình nhìn thấy người hâm mộ đếm thời gian cậu ôm Chu Chính Đình, là 3,63 giây, lâu nhất trong những người Thái Từ Khôn đã ôm đêm hôm đó.

Ba giây ba mươi sáu tích tắc, Thái Từ Khôn phảng phất ôm toàn bộ thế giới vào lòng.

Chu Chính Đình chính là thế giới của Thái Từ Khôn, mà ở vài giây kia, ít nhất anh thuộc về một mình cậu.

Họ ở trên con đường này, cùng nhau trải qua bao nhiêu sóng gió, có chút tâm tình chỉ cần trao đổi một cái ánh mắt liền có thể hiểu rõ đối phương.

Chu Chính Đình ở phía sau sân khấu thì nói những lời kia, ở trên sân khấu thì cúi mặt thật thấp, cùng cậu ôm ấp thì thân thể run run, Thái Từ Khôn không thể không đau lòng.

Chu Chính Đình gầy đến mức vô cùng mỏng manh, cảm giác có thể chạm tới xương mà không có chút thịt, ôm anh trong lòng, Thái Từ Khôn chỉ sợ có thể vò nát người này trong lồng ngực.

Chu Chính Đình còn vỗ về Thái Từ Khôn đừng khóc, Thái Từ Khôn chắc chắn sẽ quyết định ngưng khóc, thế nhưng vừa bước vào vòng tay anh, cả người cậu đều mất không chế, tâm trạng đều mất khống chế, nước mắt cũng mất khống chế.

Thái Từ Khôn đột nhiên cảm thấy oan ức, thay cho Chu Chính Đình, cũng thay cho quá khứ của bản thân.

Có điều, lại như Chu Chính Đình nói , cũng còn tốt, chúng ta đều vượt qua tất cả rồi.

02

Thực ra, những tháng ngày sau khi ra mắt cũng không tốt như họ đã từng tưởng tượng, chỉ có điều áp lực cũng đã giảm.

Bởi vì các loại nguyên nhân, chín người bọn họ sau khi ra mắt vẫn phải đứng ở nơi đầu sóng ngọn gió, bình luận ác ý tuôn tới dồn dập, thậm chí có rất nhiều người khích bác mối quan hệ trong nhóm, từng đợt từng đợt nước bẩn trực tiếp dội lại đây.

Thái Từ Khôn thực ra cũng vẫn tốt, đã quen thuộc.

Những năm này, sóng gió cậu từng trải, viết ra cũng có thể khiến người ta hô to một tiếng, còn lại thì quên đi, những lời chửi bới, cậu cũng không muốn quay đầu lại để xem.

Âm thanh bên ngoài đã không thể ảnh hưởng đến Thái Từ Khôn, thế giới này quá loạn, vì vậy cậu lựa chọn chỉ nhìn bản thân mình, chỉ nghe âm thanh từ nội tâm bản thân mình.

Có điều, nói sự thật, những chuyện kia có liên quan gì đến Thái Từ Khôn?

Cậu trước sau như một, đều tin tưởng rằng một ngày đó cậu có thể sử dụng năng lực của chính bản thân mình để chính mình cậu xứng đáng là người nắm giữ tất cả. Những người đã từng mắng chửi cậu, sớm muộn rồi cậu cũng sẽ khiến họ phải tâm phục khẩu phục.

Mỗi ngày, Thái Từ Khôn đều cố gắng kìm nén, càng ngày càng nỗ lực.

Nhưng Chu Chính Đình và Thái Từ Khôn là hai người hoàn toàn khác nhau, nếu nói Thái Từ Khôn là một viên đá cuội cứng rắn, vậy Chu Chính Đình là một quả trứng gà vừa mới tiếp xúc với thế giới.

Bên ngoài thì có vẻ ương ngạnh mạnh mẽ, nhưng thực ra không đỡ nổi một đòn, mà bên trong, lại càng mềm mại dễ xúc động.

Thái Từ Khôn mãi mãi không thể quên được, Chu Chính Đình đứng trên sân khấu biểu diễn "Cai Thuốc", sau đó quay về hướng khán đài nói với người hâm mộ rằng mình sẽ luôn luôn mạnh mẽ, cũng vĩnh viễn không thể quên được, Chu Chính Đình đứng trên sân khấu FanMeeting đầu tiên nói cảm ơn với người hâm mộ, nhưng mắt lại đỏ hoe không nỡ tạm biệt mọi người.

Cái này, Chu Chính Đình không sai, mà là thế giới này sai.

Có những người từ nhạy cảm yếu đuối sẽ dần dần trở nên mạnh mẽ gai góc, Thái Từ Khôn rất sợ sẽ có một ngày nhìn thấy Chu Chính Đình như thế, không sợ thứ gì, chỉ cười mà nhìn sóng gió.

Đó là tổn thất của thế giới này, cũng là tổn thất của Thái Từ Khôn.

Có một lần, hai người họ, cũng không rõ nguyên nhân tại sao mà lại cùng bị công kích, Thái Từ Khôn đương nhiên là không để ý tới những việc này, tự nhủ rằng giữ tâm thanh thản, nói được làm được.

Ngày đó, sau khi luyện tập xong chín người họ đều muốn trở về kí túc xá, Chu Chính Đình lại kéo kéo góc áo của Thái Từ Khôn, nhỏ giọng nói rằng muốn cậu ở lại luyện tập thêm với anh.

Thực ra lúc đó Thái Từ Khôn đã biết, Chu Chính Đình gọi cậu ở lại không phải để luyện tập cùng anh, mà là vì có chuyện muốn nói với cậu.

Lần nào cũng vậy, Chu Chính Đình có khúc mắc sẽ chủ động tìm đến Thái Từ Khôn, đây là phúc lợi tốt nhất mà Thái Từ Khôn thấy khi cậu đồng ý làm đội trưởng.

Ngày đó Chu Chính Đình hỏi Thái Từ Khôn:

"Em nói xem, có phải trong mắt một số người, anh làm cái gì cũng đều sai? Sự tồn tại của anh có phải vốn dĩ là một sai lầm?"

Thái Từ Khôn nói với Chu Chính Đình:

"Mặc dù bây giờ có nói cái gì cũng không thể làm anh lập tức vui vẻ trở lại, thế nhưng anh phải biết rằng, chỉ cần nhớ đến ba chữ Chu Chính Đình cũng đủ làm em hạnh phúc, hiểu ý của em chứ?"

Chu Chính Đình không lên tiếng, kinh ngạc nhìn Thái Từ Khôn.

Cậu liền hỏi anh:

"Anh cảm thấy em như thế nào?"

Chu Chính Đình quy củ trả lời:

"Em chắc chắn là muốn nghe anh khen em đẹp trai, tài năng đi!"

Thái Từ Khôn nghe xong liền cười nói với anh:

"Nếu Thái Từ Khôn đẹp trai tài năng nói rằng Chu Chính Đình là người tiến bộ nhất thế giới, lại muốn nói với toàn thế giới rằng người Thái Từ Khôn thích nhất là Chu Chính Đình, như vậy thì anh có còn muốn phủ định hay không?"

Thái Từ Khôn chính là yêu Chu Chính Đình, cậu yêu anh, nhưng cũng không dám mang tình cảm của mình trắng trợn đặt ở trước mặt anh, chỉ lo bản thân sẽ gây khó dễ cho anh.

Chu Chính Đình chỉ nhìn cậu, không nói gì.

Ở dưới ánh trăng, hình ảnh kia in sâu trong lòng Thái Từ Khôn.

03

Thái Từ Khôn đã từng chăm chú suy nghĩ xem thứ tình cảm cậu giấu kín bây lâu nay này nên xử lí như thế nào.

Thời gian hai người có thể ở cùng nhau tổng cộng cũng không có bao nhiêu.

Đời người chỉ dài mấy chục năm, còn thời gian Thái Từ Khôn lấy thân phận là thành viên chung nhóm cùng bạn bè ở cạnh Chu Chính Đình, lại chỉ có mười tám tháng. Mà trong mười tám tháng này, Thái Từ Khôn còn có việc của Thái Từ Khôn, Chu Chính Đình còn có việc của Chu Chính Đình.

Hai người họ tình cờ kết thân, nhưng lại thường xuyên chia lìa.

Hai người họ nhìn nhau, không biết tương lai người kia sẽ ở đâu.

Đây chính là một bộ phim điện ảnh đã bị nhìn thấu từ sớm, Thái Từ Khôn yêu Chu Chính ĐÌnh, nhất định sẽ là một cái kết buồn.

Nhưng, lòng người không thể thu lại, không phải không muốn yêu là có thể không yêu.

Hơn một năm nay, Thái Từ Khôn nhìn thấy Chu Chính Đình liều mạng đấu tranh cùng cậu, nhìn anh gầy đi nhanh chóng, nhìn anh nhào lộn trên các sân khấu khác nhau, nhìn anh từng chỗ từng chỗ bị thương.....

Việc Thái Từ Khôn có thể làm thì rất ít, mà người ở bên cạnh Chu Chính Đình thì lại rất nhiều, thường thường cậu muốn đợi để đi cùng anh, thì đã chậm hơn người khác vài nhịp.

Sau đó Thái Từ Khôn đã nghĩ, cứ để như vậy đi.

Tình yêu không nhất định phải có kết quả, rất nhiều người đi cả đời cũng chưa gặp được người làm cho bản thân động lòng. Thái Từ Khôn cảm thấy may mắn, cậu có thể đi cùng Chu Chính Đình một đoạn đường như thế.

Đoạn đường như thế, cũng là một đoạn đường ngắn như thế.

Đã từng cho rằng một năm rưỡi thì thời gian trôi qua sẽ rất chậm, khoảng trống giữa họ có thể được lấp kín từng chút từng chút một.

Sau đó mới phát hiện, thời gian trôi nhanh đến mức như là bị bỏ thêm tốc độ, Thái Từ Khôn vừa mới thân được với Chu Chính Đình, anh ấy đã muốn rời đi.

Buổi biểu diễn cuối cùng, họ mặc bộ quần áo ban đầu, kiểu tóc cũng đổi về lúc ban đầu.

Thật giống như đã quay được một vòng, tất cả trở lại thời gian ban đầu, tất cả trở lại nơi bắt đầu.

Thái Từ Khôn nhìn Chu Chính Đình mặc áo sơ mi trắng đứng ở trên sàn nhảy hướng về thính phòng, vẫy vẫy tay, anh đột nhiên quay đầu lại, bốn mắt cùng Thái Từ Khôn nhìn chằm chằm đối phương.

Trong nháy mắt, Thái Từ Khôn mơ hồ nhìn thấy hai Chu Chính Đình.

Ngày 5 tháng 5 năm 2018, lần đầu tiên họ dùng thân phận thành viên cùng nhóm đứng ở đây nói câu cảm ơn. Khi đó, Chu Chính Đình 22 tuổi cũng đã như vậy, trong mắt ầm ập nước, cảm kích cuộc đời đã ban tặng cho anh những thứ này.

18 tháng trôi qua, Chu Chính Đình 24 tuổi đứng ở đây, quay đầu lại nhìn Thái Từ Khôn, khoảng cách giữa hai người rất gần, cậu có thể nhìn thấy giọt nước mắt trong mắt anh đang chực chờ lăn xuống.

Người này xuất hiện, chính là trời cao ban cho, Thái Từ Khôn không nên đòi hỏi quá nhiều.

Mà bốn mắt nhìn nhau, nhưng điều họ làm, chỉ là ôm nhau một cái, không còn gì khác.

Thái Từ Khôn đi tới, ôm lấy Chu Chính Đình, ghé vào tai anh nhẹ nhàng nói:

"Cảm ơn, anh cực khổ rồi."

Cực khổ rồi, đi cùng em một đoạn đường như thế.

Cảm ơn anh, đã đứng lại dành cho em một đoạn hồi ức ngắn ngủi tươi đẹp như thế.

Mọi buổi tiệc rồi cũng sẽ tàn.

Mọi buổi biểu diễn rồi cũng sẽ hạ màn.

Mọi chuyện rồi cũng sẽ hướng đến kết thúc.

Mọi người rồi cũng sẽ chia lìa.

Một lần cuối cùng, Thái Từ Khôn nắm tay Chu Chính Đình, quay người về hướng người hâm mộ, cúi thật sâu.

Tương lai vẫn rất cần sự chăm sóc của mọi người, hi vọng Thái Từ Khôn không ở bên cạnh Chu Chính Đình, thế giới này có thể đối tốt với anh.

04

Thời điểm Nine Percent tuyên bố giải tán, cuộc đời hoạt động cùng nhóm nhạc của Thái Từ Khôn kết thúc, trên thế giới này không còn đội trưởng Thái Từ Khôn, mà chỉ còn một người, một sân khấu, một Thái Từ Khôn.

Thái Từ Khôn đến đây một mình, chiến đấu một mình.

Từ thực tập sinh cá nhân tự do, trở thành ca sĩ.

Trước đây không cảm thấy, nhưng thời khắc này đột nhiên lại thấy cô đơn.

Từ nay về sau, vờn quanh bên tai không còn âm thanh những người này cãi nhau với người kia, mà chỉ còn vù vù tiếng gió thổi, mà gió đi qua, mọi thứ lại yên lặng như tờ.

Thái Từ Khôn trước đây đã từng luyện tập vô số lần để diễn cảnh chia tay, thế nhưng đến khi nó thật sự tới, tay chân vẫn có chút luống cuống.

Họ thu dọn đồ đạc chuyển ra khỏi ký túc xá.

Chu Chính Đình dựa vào tường nhìn Thái Từ Khôn, hỏi cậu:

"Mấy giờ em lên máy bay?"

"Hai giờ bốn mươi lăm chiều."

Thái Từ Khôn nói.

Anh gật gù, không nói gì thêm.

Justin chạy tới gọi Chu Chính Đình, nói là chuẩn bị phải đi .

Thái Từ Khôn không có cách nào ép mình tập trung thu xếp hành lí được nữa, liền ngồi thẳng dậy nhìn Chu Chính Đình.

Chu Chính Đình trả lời Justin vài câu, sau đó đóng cửa phòng Thái Từ Khôn lại .

Anh nói:

"Sau này còn có thể gặp mặt không?"

Thái Từ Khôn không xác định được, nhưng vẫn gật đầu.

Chu Chính Đình cũng gật đầu, muốn nói thêm gì đó, nhưng lại thôi.

Ánh mặt trời chiếu qua ô cửa sổ, có chút chói mắt.

Thái Từ Khôn nói:

"Sau này không có em ở bên cạnh, nhớ tự chăm sóc tốt bản thân mình."

Cậu cảm thấy không đủ, còn nói:

"Sau khi trở về, đừng tùy tiện như vậy nữa, anh là đội trưởng, trách nhiệm lớn, bảo trọng thân thể."

Thái Từ Khôn phát hiện ra, nói bao nhiêu cũng đều không đủ.

Nếu như có thể, những điều cậu muốn nói với anh sẽ viết thành cuốn "Nghìn Lẻ Một Đêm".

Thế nhưng, hai ta không có thời gian .

05

Có câu nói, tạm biệt nhất định sẽ có ngày gặp lại.

Thái Từ Khôn gặp lại Chu Chính Đình, sau nửa năm xa cách.

Cậu thực sự không nhịn được khi biết Chu Chính Đình đang ở thành phố A nơi mình sắp đáp xuống để quay quảng cáo, vừa xuống khỏi máy bay đã tìm cách liên lạc với anh.

Lúc đó, điện thoại của Chu Chính Đình báo bận, đợi được một lúc thì anh gọi lại, Thái Từ Khôn nói:

"Có rảnh không? Gặp mặt đi."

Loại nhớ nhung này, một khi bị kích hoạt, sẽ sinh trưởng mạnh mẽ như một thân dây leo.

Vừa mới nghe thấy giọng nói của Chu Chính Đình, Thái Từ Khôn không thể chờ đợi được nữa, rất muốn nhìn thấy anh.

Chu Chính Đình hỏi:

"Em ở đâu?"

Thái Từ Khôn nói:

"Sân bay, có điều chút nữa muốn đi quay hình luôn, anh rảnh lúc nào?"

Năm phút sau, hai người họ gặp nhau tại sân bay.

Thái Từ Khôn sẽ không nói rằng một ngày dài cỡ ba thu, bởi vì nhìn lại Chu Chính Đình, thật giống như họ chỉ rời xa nhau được vài ngày.

Anh không thay đổi chút nào, vẫn là dáng vẻ trong ký ức của cậu.

Bởi vì cả hai đều có trợ lí đi cùng, chỉ có thể ôm nhau một cái sau đó cùng sóng vai đi ra ngoài.

Công việc của Chu Chính Đình ngày mai mới bắt đầu, cho nên đã thương lượng với trợ lí rằng muốn đi quay hình cùng Thái Từ Khôn.

Thái Từ Khôn vốn dĩ cho rằng chuyện này không có khả năng lắm, cho nên vô cùng ngạc nhiên khi thấy trợ lí của Chu Chính Đình gật đầu đồng ý.

Họ cùng nhau đi tới địa điểm quay hình, trên đường tùy ý nói về những chuyện quá khứ, nói về cuộc sống gần đây của bản thân.

Nhìn thấy người mà mình ngày đêm nhớ mong đang hiển hiện trước mắt, Thái Từ Khôn thật sự rất muốn ôm lấy anh, nhưng không thể, cậu không thể vượt qua giới hạn.

Chu Chính Đình, so với lần cuối cùng Thái Từ Khôn nhìn thấy anh thì đúng là không gầy đi, cậu lại hỏi anh:

"Gần đây eo không có bị thương chứ?"

Anh lắc đầu:

"Không có, anh rất cẩn thận."

"Những cái khác thì sao? Em theo dõi thấy lịch trình của mọi người cũng không ít, cả ngày bay khắp nơi."

Chu Chính Đình cười cười, nhìn Thái Từ Khôn:

"Không nghĩ rằng em lại quan tâm chúng ta như vậy."

Em là quan tâm anh, Thái Từ Khôn hậm hực ở trong lòng, Chu Chính Đình, anh cũng thật là ngốc nghếch.

Lúc Thái Từ Khôn bước vào quay hình, Chu Chính Đình đứng ở ngoài màn ảnh theo dõi cậu. Có anh đi cùng làm cậu có cảm giác như trở về trước kia, cậu quay xong, nhân viên sẽ gọi anh lại đây tiếp tục.

Từ lúc họ lần đầu gặp nhau đến bây giờ, thời gian đã hai năm, không dài không ngắn, rất thích hợp để ghi nhớ.

Thái Từ Khôn có lúc đã từng nghĩ, trong sinh mệnh của mình có thể xuất hiện một người tên là Chu Chính Đình thật là tốt, không quan tâm anh lấy thân phận gì để nhớ tới cậu, chỉ cần chiếm được một mảnh đất nhỏ trong lòng đối phương cũng đủ làm cậu vui rồi.

Nhưng có lúc cũng cảm thấy không tốt lắm, bởi vì sau khi yêu Chu Chính Đình, Thái Từ Khôn phát hiện ra, không bao giờ có người nào khác có thể làm cậu động lòng như thế.

Công tác kết thúc, thời gian đã không còn sớm .

Nếu như dựa theo thói quen trước kia, Thái Từ Khôn chắc chắn sẽ quay về nghỉ ngơi, đảm bảo trạng thái tốt nhất cho ngày làm việc thứ hai, thế nhưng hôm nay là ngoại lệ, hôm nay Thái Từ Khôn có Chu Chính Đình.

Thái Từ Khôn nói chuyện với trợ lí một chút, để bọn họ đi trước, sau đó ra ngoài ăn cơm cùng với Chu Chính Đình.

Nói là ăn cơm, thực ra đã biến thành ra ngoài mua hai chai bia cùng một ít đồ ăn vặt, quay về khách cùng nhau ngồi trên giường vừa ăn vừa uống vừa ôn chuyện.

Chu Chính Đình nói:

"Đã lâu quá rồi không uống bia, mùi vị vẫn kì quái như vậy."

Thái Từ Khôn từng ngụm từng ngụm đưa bia vào miệng, càng nhìn Chu Chính Đình lại càng muốn thời gian trôi chậm một chút.

Chậm thêm một chút nữa đi, để cậu ngắm anh thêm một chút nữa đi...

Chu Chính Đình nhìn nhìn Thái Từ Khôn, cũng không biết nghĩ tới điều gì, một hơi uống một ngụm thật lớn, uống xong thiếu điều chỉ muốn phun ra ngoài.

Thái Từ Khôn cười Chu Chính Đình, giơ tay lên lau bọt bia chảy ra từ khóe miệng anh Ta.

Chu Chính Đình giương mắt nhìn Thái Từ Khôn, hỏi cậu:

"Em có muốn anh không?"

06

Hiện tại, Thái Từ Khôn đã biết rồi, rất nhiều tình yêu không có kết quả.

Đó là bởi vì nó chưa đi đến hồi kết.

Thái Từ Khôn vươn tới ôm Chu Chính Đình vào ngực, thả anh ra lại phát hiện một đôi mắt long lanh nước.

Cậu nói:

"Xin lỗi, để anh phải đợi lâu ."

Chu Chính Đình bĩu môi, mắt đỏ hoe nở nụ cười.

Buổi tối ngày hôm ấy, hai người họ uống bia, ăn đồ ăn vặt, chơi bao kéo búa.

Ai thua sẽ phải trả lời thật lòng một vấn đề.

Chu Chính Đình chỉ hỏi Thái Từ Khôn duy nhất một câu:

"Em có thích anh hay không?"

Thái Từ Khôn:

"Không."

"Em yêu anh."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro