TRỞ THÀNH OXY CỦA ANH (2)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Những ngày sau đó là một con đường gập ghềnh. Chu Chính Đình đã mong rằng anh có thể nói khác đi.

Sau một cuộc gọi với Justin vào đêm đầu tiên.

"Anh sẽ giết em, Justin."

"Cứ cứ tự nhiên. Hãy chắc chắn rằng anh có thể che giấu cái thứ ở trong quần của mình."

"Cậu chết chắc rồi."

Chu Chính Đình cảm thấy tự tin hơn một chút trong việc kiểm soát cảm xúc của mình. Hóa ra anh đã sai nghiêm trọng.

Vào buổi sáng, anh trang điểm cho Thái Từ Khôn mất nhiều thời gian hơn bình thường. Trong cả ngày có nhiều lần cần dặm lại lớp trang điểm, Chu Chính Đình nhận thấy mình đang nhìn vào đôi môi của Thái Từ Khôn quá nhiều lần để có thể miêu tả bằng hai chữ "vô tình".

Nhưng nó cũng không giúp ánh mắt của họ chạm đến nhau. Chu Chính Đình thường sẽ quay đi ngay lập tức, anh không muốn bị xao lãng để rồi làm hỏng quy trình tạo khối. Cơ thể của anh nói với anh rằng đó là sự căng thẳng, bộ não của anh nói với anh rằng chỉ là một mớ hỗn độn.

Chu Chính Đình dùng hết sức để tin vào tâm trí của mình.

Ít nhất là sự trêu đùa đã không còn xảy ra kể từ ngày đầu tiên. Tất cả những gì họ thực sự làm là nói những câu chuyện phiếm, và phần còn lại chỉ là im lặng. Chu Chính Đình cảm thấy nhẹ nhõm và hơi thất vọng. Anh muốn nói chuyện với Thái Từ Khôn và làm quen với cậu, hóa ra Chu Chính Đình đang mơ mộng vô vọng, nhưng anh biết rằng nó không chuyên nghiệp, và có lẽ Thái Từ Khôn thậm chí còn không quan tâm đến nó.

Chu Chính Đình còn không chắc chắn về bản thân liệu anh có thẳng hay không. Mặc dù anh nhìn giống gay, nhưng nó không có nghĩa rằng anh có hứng thú với đàn ông. Anh chỉ không muốn tạo ra những tín hiệu không được đáp lại và làm cho những thước phim giữa anh và cậu trở nên ngại ngùng. Thế nên Chu Chính Đình chỉ tiếp tục nói những câu chuyện nhỏ và im lặng. Nó phần nào đó đã giúp anh làm việc dễ dàng hơn.

Nhưng bạn không thể miêu tả rằng Thái Từ Khôn là một người đơn giản, cậu có vẻ như luôn luôn tìm cách làm cho trái tim Chu Chính Đình cảm thấy khó xử.

Vào đêm thứ sáu, chuyện quay phim kết thúc rất muộn. Đạo diễn lấy lý do rằng họ sẽ có một ngày nghỉ vào ngày mai, cho nên ông ta muốn làm được nhiều nhất có thể trong tối nay. Chu Chính Đình thề có chúa rằng anh đã kiệt sức vì phải chờ đợi đoàn làm phim hoàn thành công việc. Khi đạo diễn cho toàn bộ nhân viên giải tán, anh thả lỏng vai, tiếng thở dài đi ngay sau nó. Anh đang chuẩn bị trở lại khách sạn thì cảm thấy ai đó đang vỗ vai mình. Anh quay người lại và thấy thủ phạm không ai khác ngoài Thái Từ Khôn.

"Này, Chu Chính Đình, anh có muốn ăn tối với em không?"

Thái Từ Khôn hỏi. Chu Chính Đình không chắc liệu rằng anh nghe có đúng không.

"Cái gì?"

Anh trả lời và ngay lập tức cảm thấy khó chịu vì sự ngu ngốc của bản thân.

"Em nói, anh có muốn ăn tối cùng với em không?"

Vậy là anh đã nghe đúng.

Tuy nhiên, anh ấy vẫn không hiểu.

"Tại sao lại là anh?"

"Em định đi ăn với Vương Tử Dị nhưng cuối cùng anh ấy lại bận. Em nghĩ rằng em sẽ mời anh, vì chúng ta cũng đã quen được một thời gian rồi."

Ồ, Tuyệt vời. Hóa ra anh chỉ là sự lựa chọn thứ hai. Chu Chính Đình nhanh chóng loại bỏ ý nghĩ này ra khỏi đầu. Anh cũng không hy vọng rằng anh sẽ là sự lựa chọn đầu tiên của Thái Từ Khôn khi anh rất ít nói chuyện với cậu ấy. Vì vậy anh nở nụ cười đẹp nhất và trả lời.

"Ừ, tất nhiên rồi. Chúng ta có thể ăn một ít thức ăn đường phố, nếu em muốn."

Anh hy vọng anh không tỏ ra quá háo hức.

Thái Từ Khôn dễ dàng đồng ý, và họ cùng nhau bắt đầu đi bộ tới trung tâm thị trấn. Khi nhận được thức ăn, họ cùng nhau ngồi xuống một cái bàn ngẫu nhiên gần đó.

"À, em muốn hỏi anh điều này. Anh đã làm trang điểm được bao lâu rồi?"

Thái Từ Khôn hỏi sau khi nhét liền hai miếng vào mồm.

Chu Chính Đình suy nghĩ một lúc.

"À, nếu em coi những thanh che khuyết điểm họ bán ở cửa hàng drugstore như là một món đồ trang điểm, thì là từ khi anh là một sinh viên năm nhất ở trường trung học. Điều đó có nghĩa là... 7 năm."

Anh nhớ lại khi lần đầu tiên anh ăn cắp đồ trang điểm của mẹ mình để trang điểm trước khi tới trường, anh không thể đếm nổi những lần bị mắng vì việc đó trước khi anh có thể chi trả được cho đồ trang điểm giá bình dân. Mặc dù bây giờ anh không còn quan tâm nữa, mua đồ trang điểm như một chàng trai (người vẫn đang trong quá trình thắc mắc về giới tính của mình) điên cuồng. Anh thầm cảm ơn Gay Jesus đã bình thường hóa những người đàn ông trang điểm.

Thái Từ Khôn nhướn lông mày :

"Chẳng trách anh lại giỏi như vậy."

Và sau đó nghiêng đầu với một nghi vấn nhỏ

"Chờ đã, anh 22?"

"Ừ. Em nghĩ là anh già hơn à?"

Chu Chính Đình đáp lại bằng một cái chớp mắt, nhưng anh không thể che giấu nụ cười ở trên môi.

"Chà, không em không có ý đó. Đó hoàn toàn không phải là ý của em."

Thái Từ Khôn bĩu môi khi thấy một tiếng cười khúc khích thoát ra từ miệng Chu Chính Đình. Trái tim của Chu Chính Đình chắc chắn không lỡ một nhịp nào.

"Ý em là anh rất giỏi với việc anh làm, và em thấy vui khi anh là người trang điểm cho em."

Chu Chính Đình xin thừa nhận rằng trái tim của anh đã lỡ mất một nhịp khi nghe thấy câu nói đó. Có lẽ thậm chí là rất nhiều nhịp (trừ khi điều đó có nghĩa là anh đang bị đau tim, anh không phải là bác sĩ). Anh cảm thấy hai má mình hơi nóng lên khi nghe thấy lời khen ngợi mà Thái Từ Khôn đã dành tặng anh một cách đáng ngạc nhiên. Trước khi có thể nghĩ quá nhiều về nó, anh trả lời:

"Cảm ơn, anh đã không mong em sẽ nói điều đó với anh."

Chu Chính Đình xoa xoa phía sau gáy.

"Anh cũng có thể nói tương tự với phần rap của em."

"Cảm ơn."

Thái Từ Khôn trả lời với một nụ cười nhẹ trên môi.

"Nghiêm túc đấy. Anh đã nghe một vài bài hát của em. Em chắc hẳn đã phải rất chăm chỉ."

Nụ cười của Thái Từ Khôn trượt khỏi sự ngạc nhiên, lông mày của cậu lại nhướn lên một lần nữa. Chu Chính Đình lo lắng một chút rằng có thể anh đã nói điều gì đó sai trái. Anh định mở miệng để thu lại những gì đã nói nhưng Thái Từ Khôn đã không cho anh cơ hội.

"Em... điều đó làm em thấy hạnh phúc."

Bây giờ đến lượt Chu Chính Đình nhướn lông mày của anh.

"Không ai thực sự nghĩ rằng em đã làm việc chăm chỉ để đạt được những thứ này. Họ luôn coi đó là tài năng tự nhiên của em, hoặc do khuôn mặt của em, hoặc do công ty mà em đang hoạt động. Em biết em không phải là rapper giỏi nhất trên thế giới, nhưng em đã phải làm việc để đạt được vị trí này, và em thực sự hạnh phúc với những gì em đã làm được."

Thái Từ Khôn đã không dám nhìn thẳng vào mắt Chu Chính Đình, thay vào đó cậu tập trung vào việc khuấy đĩa thức ăn bằng đũa của mình.

Chu Chính Đình nhớ lại một thời gian, một vài tháng trước, ở một buổi chụp hình. Anh đã ở cùng Tất Văn Quân, một một người bạn, một người mẫu mà anh trang điểm cho vào ngày hôm đó. Trong khi đợi đạo diễn chuẩn bị ánh sáng, Tất Văn Quân nhàn rỗi đọc một tờ tạp chí trên bàn. Anh ta dừng lại ở một bài báo của một nhóm nhạc thần tượng, người tên là thái từ khôn đang ở trong đó, và vẽ các vòng tròn trên tờ giấy với bằng các ngón tay của mình.

"Anh chàng này chắc chắn phải có tài năng."

Anh ta nói.

"Và anh ta cực kỳ đẹp trai. Không có gì lạ khi anh ấy vô cùng nổi tiếng với nữ giới hiện nay."

Có một cái gì đó không đúng với Chu Chính Đình. Ghi nhận sự thành công của một ai đó chỉ với tài năng là không công bằng, chăm chỉ là một loại tài năng quan trọng, và Chu Chính Đình hiểu rõ điều đó nhất.

"Xin lỗi."

Thái Từ Khôn lên tiếng sau vài phút không thấy có câu trả lời của Chu Chính Đình.

"Đó là một điều ngu ngốc để nói ra."

"Không, không phải thế."

Chu Chính Đình cắt ngang giữa câu, và cuối cùng Thái Từ Khôn cũng ngước mắt nhìn lên.

"Chăm chỉ là điều đã giúp em đến được đây. Có có điều này anh luôn tự nhủ với bản thân khi đấu tranh với cái mới: "Càng nỗ lực càng may mắn". Tài năng không là gì so với chăm chỉ, Thái Từ Khôn , và đánh giá từ các bài hát, em là một anh chàng may mắn."

Có cái gì đó trong mắt của Thái Từ Khôn đã thay đổi, nhưng Chu Chính Đình không thể giải mã được chính xác nó là cái gì. Những điều anh có thể nói chỉ có thể là một nụ cười tươi như hoa trên khuôn mặt cậu, nó nhẹ nhàng hơn, dịu dàng hơn, và bằng cách nào đó thân thuộc hơn những nụ cười trước đây. Chu Chính Đình cảm thấy cái gì đó trong lòng mình, cảm giác của một chú bướm, một cú đấm, hoặc một ai đó đang bóp nát anh từ trong ra ngoài, và nó đồng thời gây ra một cơn đau nhói trong trái tim anh. Nó khác theo một cách nào đó mà anh không thể giải thích, với sự hấp dẫn mà anh thấy trong ấn tượng lần đầu tiên.

"Cảm ơn."

Thái Từ Khôn đơn giản nói, nhưng giọng điệu vô cùng nhút nhát, gần như là xấu hổ.

Chu Chính Đình nghĩ anh bắt đầu chìm đắm trong tình cảm đối với người con trai này, và anh không thể thấy đáy.

Từ đêm đó, có điều gì đó thay đổi giữa hai người.

Họ bắt đầu ăn tối cùng nhau mỗi đêm sau khi buổi chụp ảnh kết thúc, cho dù đó là một nhà hàng hay đồ ăn của dịch vụ phòng. Họ nói về những điều ngẫu nhiên như gia đình, công việc của họ, khoảng thời gian Chu Chính Đình ở Hàn Quốc và Thái Từ Khôn ở Mỹ. Nó khác với cuộc trò chuyện khó xử  mà họ đã nói với nhau trong ngày đầu tiên gặp mặt.

Một đêm, Chu Chính Đình đã dọa Thái Từ Khôn sợ mất mật khi mở cửa cho cậu với một miếng mặt nạ trên mặt. Sau sự sợ hãi ban đầu, Thái Từ Khôn đã tham gia cùng anh và cũng đắp một miếng mặt nạ, sau đó họ trò chuyện về một bộ phim sắp ra mắt. Vì vậy Chu Chính Đình nghĩ họ đã thân thiết hơn, gần gũi hơn. Anh thích cái ý nghĩ rằng họ là bạn của nhau.

Ngược lại với mối quan hệ của họ, sức khỏe tim mạch của Chu Chính Đình càng ngày càng trở nên tồi tệ khi họ dành nhiều thời gian ở bên nhau hơn. Anh có cảm giác tương tự như lần đầu gặp mặt của họ, thường xuyên hơn, cảm giác như những chú bướm. Mỗi khi họ chạm mặt nhau, mỗi khi họ chạm vào nhau, mỗi khi Thái Từ Khôn cười trước lời nhận xét của Chu Chính Đình, anh cảm thấy nỗi đau đặc trưng trong trái tim mình. Anh không phải là một kẻ ngốc, anh biết anh đang rung động bởi Thái Từ Khôn, từng chút một, từng ngày một.

Chu Chính Đình nghe thấy tiếng gõ cửa, điều đó đưa anh trở lại với thực tế. Anh còn không cần nhìn vào lỗ nhìn trộm, anh biết đó là ai. Anh và Thái Từ Khôn quyết định xem một bộ phim trong khi ăn tối, đó là một bộ phim mà người cố vấn, người bạn của Thái Từ Khôn đã tham gia.

Khi Chu Chính Đình mở cửa, Thái Từ Khôn giờ tay lên và nở một nụ cười, lách người vào.

"Sẵn sàng cho một bộ phim chứ?"

Thái Từ Khôn hỏi.

"Anh cá là rồi."

Chu Chính Đình liền trả lời, đóng cửa phòng lại.

Họ ngồi trên chiếc ghế dài quay mặt về phía tivi và bắt đầu ăn. Có ba điều xảy ra trong khi họ xem phim.

1. Họ kết thúc bữa tối của mình một cách nhanh chóng trong khi xem phim, sau đó đắp chung một tấm chăn. Đó là một bộ phim lãng mạn cổ điển, trong đó Trương Nghệ Hưng, một ca sỹ nổi tiếng, một vũ công yêu nhảy đã thể hiện tình yêu qua điệu khiêu vũ. Thật đơn giản, thật dễ dàng. Chu Chính Đình và Thái Từ Khôn cùng nhau bình luận về diễn suất của hai người và cốt truyện của bộ phim. Mọi thứ đều tốt, thực sự, không có gì xấu nhưng cũng không có quá nhiều thứ để khen. Đó là một trong những cốt truyện đặc biệt sáo rỗng với một số bộ phim rẻ tiền.

2. Thái Từ Khôn ngồi gần hơn với Chu Chính Đình và tựa đầu lên vai anh. Chu Chính Đình hy vọng rằng Thái Từ Khôn không nhận ra rằng anh bị đóng băng trong khoảnh khắc khi đầu cậu chạm vào vai anh. Nó chỉ là một cái chạm nhẹ lên vai, nó rất thuần khiết, anh tự nghĩ với bản thân mình. Anh cố gắng tập trung vào bộ phim và lờ nó đi. Nhưng anh không thể. Toàn bộ những gì anh có thể nghĩ là mái tóc mềm mượt của Thái Từ Khôn chạm vào cổ anh và mùi hương nước hoa nhẹ nhàng lưu lại trên người anh.

Chu Chính Đình đã sớm quên bộ phim cùng Trương Nghệ Hưng. Anh nghĩ rằng trái tim anh đang đập ở tốc độ kỷ lục, và má anh trở nên nóng rực, ửng đỏ. Anh nghĩ, Thái Từ Khôn thoải mái dựa vào vai anh có nghĩa rằng cậu ấy ít nhất cũng quan tâm đến anh. Điều đó làm Chu Chính Đình tự tin về bản thân mình, có lẽ, chỉ là có lẽ, Thái Từ Khôn có thể đáp lại tình cảm của anh.

Vì vậy, anh hít một hơi thật sâu như một tiếng thở dài, và nghiêng đầu, tựa vào đầu Thái Từ Khôn. Chu Chính Đình nghĩ là anh đang tưởng tượng ra rằng nhiệt độ của căn phòng này đang tăng lên một cách đột ngột, hoặc là do hơi thở nhẹ nhõm mà Thái Từ Khôn vừa thở hắt ra ở sau anh.

Anh không muốn giây phút này kết thúc, anh muốn nó kéo dài mãi mãi. Chu Chính Đình biết rằng điều đó sẽ không xảy ra. Nhưng, trong thời gian này, anh sẽ giả vờ rằng đó là sự thật, rằng họ ở bên nhau, rằng họ vô vọng trong tình yêu và thời gian ngưng đọng mãi mãi.

3. Chu Chính Đình không nhận ra rằng bộ phim sắp kết thúc, cho đến khi Thái Từ Khôn đánh thức anh dậy từ trạng thái mơ màng.

"Này."

Cậu thì thầm và hướng về phía Chu Chính Đình

Chu Chính Đình, sau khi bị đánh thức, vươn cổ sang phía bên kia để cổ anh không bị chật chội. Sau khi xong, anh nhìn lại Thái Từ Khôn.

Thật trùng hợp, Thái Từ Khôn nhìn lên chỗ Chu Chính Đình cùng một lúc.

Ánh mắt họ gặp nhau, và đột nhiên Chu Chính Đình nhận ra họ thân thiết đến mức nào. Giống như, thật sự gần gũi. Có thể nhìn thấy cả lông mi của nhau, và trái tim của Chu Chính Đình bắt đầu cuộc đua lần thứ hai trong đêm đó. Thời gian dường như trôi thật chậm, âm thanh của bộ phim và hơi thở của họ chậm đi như thể họ đang ở trong một bộ phim.

Cậu ấy thật đẹp, Chu Chính Đình nghĩ. Nói rằng Thái Từ Khôn đẹp giống như nói rằng nước thì ướt. Đó là một sự thật, một định lý, một điều hiển nhiên. Ngay từ ngày đầu tiên Chu Chính Đình gặp cậu, đó là điều mà anh đã luôn lưu giữ trong đầu. Thái Từ Khôn đẹp đẽ, thông minh, chăm chỉ.

Chu Chính Đình thấy mình đã lấy được lại hơi thở và nhìn xuống môi Thái Từ Khôn. Nó đầy đặn và mềm mại, tâm hồn nghệ sĩ trang điểm trong anh đang tự hỏi rằng cậu đã sử dụng loại son dưỡng nào. Chu Chính Đình không thể đếm được số lần anh đã nghĩ về chuyện được hôn nó. Không có cơ hội nào tốt hơn như thế này, anh nghĩ, nếu Chu Chinh Đình muốn hôn Thái Từ Khôn, vậy thì phải là bây giờ, và anh muốn nó, muốn vô cùng.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro