TRỞ THÀNH OXY CỦA ANH (3)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Một phần trong anh nghĩ rằng Thái Từ Khôn cũng cảm thấy như vậy. Anh muốn nghĩ rằng cái nhìn của cậu dành cho anh là một cái nhìn dành cho người đặc biệt, rằng khoảng thời gian họ dành cho nhau là dài một cách bất thường. Một phần trong Chu Chính Đình hy vọng rằng anh có thể giải thích được cái dựa vai, nụ cười, tiếng cười, như một thứ gì đó lãng mạn, một thứ chỉ để cho riêng Chu Chính Đình nhìn thấy.

Nhưng phần thực tế của anh lại là một kẻ hèn nhát, sợ hãi, sợ rằng mối quan hệ của họ sẽ bị phá hủy, sợ tương lai của họ sẽ bị phá hoại. Thái Từ Khôn là một thần tượng. Anh không muốn một vụ bê bối ngu ngốc làm hỏng cơ hội phát triển của cậu, tất cả sự chăm chỉ của cậu sẽ đều trở nên lãng phí, bởi vì Chu Chính Đình. Không có gì lạ khi một người làm trong lĩnh vực của Chu Chính Đình cởi mở và hướng ngoại. Nhưng Thái Từ Khôn, giải trí là một ngành công nghiệp khó khăn, các nghệ sĩ đều như những món hàng. Tuy nhiên, nhóm của Thái Từ Khôn có thể thành công nhưng họ vẫn là một tân binh, và một sai lầm có nghĩa là cơ hội của họ tại các lễ trao giải và các thị trường nhạc chính thống có thể giảm xuống con số không.

Vì vậy, Chu Chính Đình không làm gì cả. Thay vào đó, anh nhanh chóng rời xa Thái Từ Khôn và tập trung vào bộ phim. Anh có thể nhìn thấy từ khóe mắt rằng Thái Từ Khôn vẫn đang nhìn anh. Sau đó Thái Từ Khôn lại đặt đầu xuống vai Chu Chính Đình, và anh lại nhả ra một hơi thở mà anh không biết rằng bản thân mình đang nắm giữ.

Anh tự nhủ rằng quyết định đó là tốt nhất, nó dễ dàng hơn, đơn giản hơn cho cả hai người và tương lai của họ.
Tuy nhiên, bằng cách nào đó,trái tim của anh nói với anh rằng, toàn là nỗi đau, đau, vô cùng.

Chu Chính Đình mong rằng nó có thể dừng lại.

Vài ngày sau đó là một sự mờ mịt và là một điều kỳ lạ.

Chu Chính Đình nhận thấy bản thân luôn nhìn chăm chăm vào Thái Từ Khôn, nhưng điều đó chẳng có gì mới lạ hay kỳ quặc. Nếu có ai hỏi, lý do của anh sẽ là anh cần phải biết khi nào anh cần dặm lại lớp trang điểm cho cậu.

Mặc dù vậy, điều kỳ lạ là Thái Từ Khôn cũng bắt đầu đáp trả những ánh mắt đó. Có một điều, cậu để ý thấy Chu Chính Đình đang nhìn vào cậu, một điều khác là, Chu Chính Đình cảm thấy một đôi mắt nhàm chán đang nhìn anh từ đằng sau. Mỗi khi Chu Chính Đình nhìn chăm chăm vào Thái Từ Khôn, cậu sẽ không nhìn đi chỗ khác, thay vào đó cậu sẽ nhìn lại thật chăm chú vào mắt anh, để cho Chu Chính Đình thấy rằng cậu biết chính xác những gì anh đang làm.

Một lần khác, trong một ngày đặc biệt nóng, Chu Chính Đình mặc một chiếc áo phông mỏng một và một chiếc quần hơi bó. Ngay cả khi anh mang theo quạt cầm tay nhưng mồ hôi vẫn đổ rất nhiều. Anh lau xong mồ hôi trên trán bằng một chiếc áo sơ mi, khi anh thả chiếc áo của mình xuống và nhìn lên, Chu Chính Đình bất chợp thấy Thái Từ Khôn đang nhìn chăm chăm vào vùng bụng của anh trong khi đang cắn môi,  điều đó đủ làm cho Chu Chính Đình xấu hổ một chút. Điều này đã xảy ra một vài lần nữa, giống như trò chơi trốn tìm, nhiều đến nỗi Tần Phấn, người sắp xếp trường quay, một người bạn của Chu Chính Đình đã phải can thiệp.

"Hai người cần một căn phòng và dừng việc này lại. Điều này khiến tôi vô cùng không thoải mái khi nhìn vào một trong hai người."

Anh nói với một chút khó chịu trong giọng nói.

"Khốn kiếp."

Chu Chính Đình trả lời với một tiếng thở dài, nhưng cũng đủ để người lớn tuổi hơn biết rằng anh không có ý thô lỗ.

Lời nhận xét đó làm cho anh có một cảm giác vui vẻ nhưng cũng sợ hãi, hờn dỗi vì ai chẳng muốn Thái Từ Khôn để ý đến cơ bụng của mình. Nhưng nỗi sợ hãi xuất phát từ thực tế rằng Tần Phấn đã để ý, chứ không phải bản thân Chu Chính Đình. Nếu có một ai đó đã có thể nhận thấy được sự căng thẳng giữa hai người họ, ai biết được chuyện gì sẽ xảy ra. Mặc dù Tần Phấn là một người nhạy cảm, nhưng điều đó vẫn làm Chu Chính Đình sợ hãi.

Vì vậy, sự lúng túng bao trùm lên toàn bộ cơ thể Chu Chính Đình trong ngày quay phim cuối cùng, khi anh đến phòng phòng thay đồ. Đó là ngày cuối cùng, có nghĩa là sau ngày hôm nay, không có chuyện anh sẽ ở cạnh Thái Từ Khôn 24/7 nữa, không có những đêm ăn tối cùng nhau sau một ngày mệt mỏi. Chu Chính Đình hy vọng rằng họ sẽ giữ liên lạc.

Anh tìm thấy Thái Từ Khôn ở trong một căn phòng, dựa vào một trong những chiếc bàn trang điểm ở trong phòng thay đồ vào buổi quay phim cuối cùng. Một lần nữa, trong lúc Chu Chính Đình đang dọn dẹp một trong những chiếc bàn trang điểm, anh thấy Thái Từ Khôn đang nhìn chăm chăm vào cổ anh, điều đã trở thành bình thường cho tới bây giờ. Khi xong việc, anh lại nhìn Thái Từ Khôn, mong cậu vẫn đang nhìn vào anh, nhưng không, cậu lại đang nhìn xuống sàn nhà.

"Chào buổi sáng." Anh nói.

"Sẵn sàng để trang điểm chứ?"

Anh cố gắng nở một nụ cười, nhưng có lẽ nó trông giống như một cái nhăn mặt.

Thái Từ Khôn ngước lên, tâm tình của cậu là không thể đoán được.

"Hôm nay là ngày cuối cùng của chúng ta."

Câu nói một cách đơn giản.

"Phải."

Chu Chính Đình trả lời, anh không biết chuyện gì đang xảy ra.

"Tạo hình của em hôm nay sẽ là thế nào?"

"À."

Đây là lần đầu tiên cậu hỏi anh như vậy. Chu Chính Đình thực sự không hiểu chuyện gì đang xảy ra.

"Anh đang nghĩ về việc trang điểm một cách tự nhiên, có thể mang một chút cảm giác của chàng trai nhà bên chẳng hanh."

Chuyện lầm bầm của anh bị dừng lại bởi tiếng thở dài của Thái Từ Khôn.

"Xin lỗi, sai câu hỏi rồi."

Cậu tiếp tục.

"Em đoán là câu hỏi này sẽ phù hợp hơn với những gì em muốn hỏi anh từ nãy đến giờ."

"Cái gì?"

Chu Chính Đình hỏi, đột nhiên cảm thấy lo lắng. Thái Từ Khôn kéo cổ áo của Chu Chính Đình đến gần hơn, gần hơn, cho đến khi họ chỉ cách nhau vài xăng-ti-mét.

"Anh có định hôn em hay không?"

Chu Chính Đình rõ ràng đã bị đóng băng, nhưng bộ não của anh lại đang làm việc hết công suất như những chiếc bánh răng trong đồng hồ. Anh đang tính toán, ngoại hình, nụ cười, tiếng cười, cảm giác mà Thái Từ Khôn cảm thấy đối với anh. Chu Chính Đình nhận ra rằng hiển nhiên anh không biết gì về điều đó. Khi anh nhìn vào mắt Thái Từ Khôn một lần nữa, anh thấy nó, tình cảm, sự thèm khát, tất cả đều nhắm vào Chu Chính Đình, và tất cả đều quá quen thuộc với anh, bởi vì đó là cái nhìn mà anh có khi anh nhìn mình trong gương sau khi trang điểm cho Thái Từ Khôn.

Phần hy vọng trong anh, phần đang hạnh phúc vì Thái Từ Khôn đang đáp trả lại cảm xúc của anh, đang khống chế sự hèn nhát trong anh. Cậu ấy thích mình,anh đang nghĩ, và mọi cảm giác, sự hưng phấn, là những gì khiến anh hơi ngẩng lên để hôn đôi môi của Thái Từ Khôn. Nụ hôn đầu tiên của họ ngắn, ngọt ngào. Nhưng khi nghĩ lại, anh cảm thấy ngơ ngác. Anh cảm thấy không chắc chắn, liệu anh có nên dừng lại ở đó không. Tất cả những suy nghĩ, tuy nhiên, đều biến mất, khi anh mở mắt ra và thấy Thái Từ Khôn đang dùng ngón tay cái vuốt dọc theo bờ môi nơi mà Chu Chính Đình vừa chạm vào. Má anh đột nhiên đỏ lên kỳ lạ. Suy nghĩ duy nhất của Chu Chính Đình ngay sau đó, là anh muốn nhiều hơn thế. Trong một giây, anh đẩy tay Thái Từ Khôn ra khỏi môi của cậu và hơi rướn người lên. Khi môi của Chu Chính Đình vừa bắt đầu di chuyển, Thái Từ Khôn khẽ nhắm mắt lại, thở dài một cách hài lòng. Môi của họ kết hợp hoàn hảo, chuyển động đồng bộ với nhau. Chu Chính Đình có thể nếm được mùi vị bạc hà từ kem đánh răng mà cả hai đều dùng ở khách sạn. Nụ hôn thứ hai, nó ấm ướt, và hỗn loạn. Nhưng Chu Chính Đình muốn nữa, anh không thể dừng lại, anh cảm thấy mình bị nghiện đôi môi này. Anh cảm thấy ấm áp. Tay của Thái Từ Khôn đang lồng trong tóc anh, Chu Chính Đình vòng tay mình qua cổ cậu. Cảm giác ấm áp là nói dối, Chu Chính Đình cảm thấy mình như đang bốc cháy, anh nghiêng đâu làm nụ hôn càng trở nên sâu sắc hơn nữa. Anh đang phát ra một tiếng động, một thứ gì đó như tiếng rên rỉ, khiến anh rùng mình. Đó là thời điểm mà Chu Chính Đình nhận ra, họ đang ở trong một phòng thay đồ. Thái Từ Khôn hôm nay vẫn phải quay phim, và nếu họ đến muộn với một đôi môi sưng phồng, đạo diễn sẽ không vui chút nào. Vì vậy anh miễn cưỡng tách mình ra khỏi người cậu. Chu Chính Đình hơi nghiêng để tóc mái của anh chạm vào trán của cậu.

"Em sẽ không muốn đến phim trường trễ đâu."

Anh thở dài.

"Thôi nào, để anh trang điểm lại."

Thái Từ Khôn gật đầu và hướng về bàn trang điểm. Khi ngồi xuống, cậu nhìn sang Chu Chính Đình với một nụ cười.

"Em rất vui vì cuối cùng anh đã quyết định hành động theo cảm xúc của mình trong suốt ba tuần nay."

Đôi mắt của Chu Chính Đình mở to một cách hài hước.

"Gì? Em đang nói về cái gì vậy?"

Anh rít lên.

"Em nói rằng anh là một kẻ khờ vì không theo đuổi những gì anh muốn."

"Anh không thể làm hỏng tương lai của em."

Chu Chính Đình gắt, có một chút gì đó gần giống như khi anh mắng Justin và Thừa Thừa.

"Hey, anh nên biết rằng em thông minh hơn anh nghĩ. Anh không thể chạm tới giới hạn của em chỉ vì anh nghĩ có thể nó sẽ làm em đau. Em có thể đưa ra quyết định của riêng mình, và em biết chắc chắn rằng đó sẽ là một ý tưởng ngớ ngẩn nếu như không có anh trong cuộc đời em."

Thái Từ Khôn thừa nhận, và nắm lấy cổ tay của Chu Chính Đình kéo anh vào một nụ hôn khác. Chu Chính Đình nghĩ rằng đôi má của anh sẽ không bao giờ ấm áp được như vậy.

Hóa ra anh đã sai rất nhiều khi nói đến Thái Từ Khôn.

"Chính Chính, anh đã nghe bài hát mới của Ngạn Thần và Tiểu Quỷ chưa?"

"Tất nhiên là rồi, em nghĩ rằng anh sẽ không ủng hộ bạn mình à?"

"Ý em là, anh không bao giờ biết được..."

Đã một vài tuần kể từ chuyến đi đến Hải Nam, và Chu Chính Đình lại trở về bình thường. Anh cùng với Justin và Thừa Thừa một lần nữa lại ở Nhạc Hoa cùng làm việc cho một buổi chụp hình khác, lần này cho một bộ sưu tập quần áo mới đang được quảng bá. Justin đã trở thành một người mẫu ngay sau khi Chu Chính Đình quay trở lại, điều đó có nghĩa là anh sẽ phải dành nhiều thời gian hơn cho cậu ta. Cuối cùng thì Justin cũng có một công việc. Chu Chính Đình tiếp tục kẻ mắt cho Thừa Thừa, một lần nữa. Khi Justin trở thành một người mẫu, cậu nhanh chóng nhận ra được sự quan trọng của việc giữ im lặng khi kẻ mắt, đó là lý do tại sao Chu Chính Đình mong quá trình này kết thúc nhanh chóng và suôn sẻ. Tuy nhiên, anh bị phân tâm từ tiếng chuông điện thoại.

Anh thầm nguyền rủa khi đặt bút kẻ mắt xuống để xem đó là ai.

Thái Từ Khôn, nó đọc. Anh cố gắng duy trì cái cau mày trên khuôn mặt và hoàn toàn thất bại, khóe miệng đã phản bội anh khi nó đang nhấc dần lên.

"Này."

Anh nói, hơi nhăn nhó với sự thích thú xuất hiện trong giọng nói.

"Tôi đoán đã đến giờ chúng ta nghỉ ngơi, Thừa Thừa."

Justin nói, ra hiệu cho Thừa Thừa ra khỏi phòng. Chu Chính Đình liếc nhìn lưng họ.

"Ai đó nói với em rằng tối nay anh rảnh."

Thái Từ Khôn hỏi, giọng nói nghe chừng rất thoải mái.

"Người nào đó hình như là anh, vào sáng nay. Nhưng đúng, tối nay anh rảnh."

Chu Chính Đình nói với một nụ cười nhẹ trên mặt.

"Vương Tử Dị đang tham gia một chương trình truyền hình, có muốn xem với em không, em sẽ mang thức ăn qua, giống như vài tuần trước."

Nụ cười của Chu Chính Đình càng trở nên rạng rỡ, để lộ ra hàm răng trắng đều. Một vài tuần trước, anh đã luôn cảm thấy vô cùng căng thẳng khi nhìn thấy từng hành động hoặc nghe thấy từng câu nói của Thái Từ Khôn. Nhưng đến bây giờ nó lại vô cùng bình thường. Thái Từ Khôn đã trở thành một thói quen, một sự cần thiết đối với anh, như là oxy vậy.

Chu Chính Đình đã gục ngã bởi một chàng trai, người đã chiếm lấy toàn bộ trái tim anh.

Hiện tại, anh nghĩ anh đang yêu, một chút thôi.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro