Chương 3

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Porchay nghe được chân tướng từ Korn, khác với lần trước tê tâm liệt phế, lần này cậu lại bình tĩnh lạ thường.

"Macau, đi uống rượu không?"

Porchay xem danh bạ điện thoại, phát hiện trừ Macau, cậu dường như không có một người bạn nào để trải lòng tâm sự. Cậu không thể không ngẫm lại, một năm này cậu đến cùng đã làm những gì?

"Đừng uống nữa. Nếu uống nữa cậu sẽ vào viện mất."

Macau vừa đến đã thấy Porchay đang một mình uống rượu giải sầu. Macau cùng Porchay uống vài ly liền ngừng. Nếu hắn cũng uống say thì không có người chăm sóc cậu.

Cho nên gần một tiếng đồng hồ, Macau đều nghe Porchay tức giận mắng ngài Korn ghê tởm ra sao, Kim khốn nạn thế nào. Hắn sẽ ngẫu nhiên mắng cùng cậu. Dù sao chẳng mấy khi có cơ hội quang minh chính đại mắng chửi Chính gia.

"Cậu nói xem, nếu ngày ấy cậu chọn tớ thì hiện tại có phải đã không cần đau lòng như vậy rồi?" Macau đau lòng vuốt ve khuôn mặt Porchay. Lần đầu tiên gặp cậu, hắn liền bị hấp dẫn. Hắn cùng Kim mang theo mục đích tiếp cận, bất quá mục đích cũng chỉ có một là muốn yêu cậu thật tốt. Dù cho cuối cùng Macau và Porchay chỉ có thể làm bạn "Rõ ràng tớ biết cậu trước, cậu sao lại thích hắn chứ?"

Thần sắc Macau trở nên bi thương "Nếu sớm biết hắn sẽ làm cậu tổn thương sâu sắc đến thế, tớ dù thế nào cũng phải cùng hắn cạnh tranh một lần. Một năm này, cậu đổi nhiều bạn trai như vậy, tại sao vẫn không chịu quay đầu nhìn tớ? Thậm chí đến làm bạn giường tớ cũng không có tư cách."

"Đừng nói vậy Macau." Porchay say khướt đưa tay lên vỗ vỗ mặt Macau "Cậu cùng bọn họ sao có thể giống nhau? Tớ cùng bọn họ chỉ là truy cầu thú vui nhục dục giải phóng nhu cầu. Tớ sao có thể đối với cậu như vậy? Chuyện này đối với cậu không công bằng, cậu là bạn tốt nhất của tớ, tớ không muốn mất cậu..."

Bạn tốt, là hai chữ này trói buộc chúng ta.

"Cho nên tớ rất ngưỡng mộ bọn họ, những kẻ xa lạ nhưng lại có thể cùng cậu làm những chuyện thân mật nhất." Macau bực bội xoa nhẹ tóc "Được rồi, tớ đưa cậu về."

"Không về nhà, đưa tớ đến bệnh viện."

"Bệnh viện? Cậu không khỏe sao?" Macau khẩn trương hỏi thăm.

"Không phải, tớ muốn đến xem Kim."

"Được." Macau sẽ không bao giờ từ chối Porchay, cho dù hiện tại là cậu muốn đến gặp tình địch của hắn.

Đến bệnh viện, Porchay để Macau rời đi trước. Cậu ngồi cạnh giường Kim, cảm xúc ngày càng phức tạp "Anh biết không? Anh khiến em cảm thấy một năm qua của em chỉ là trò hề." Porchay nhìn gương mặt yếu ớt nhợt nhạt kia, cũng không thể nào nặng lời.

Porchay nhớ lại những lời ban ngày ngài Korn nói với cậu, Kim muốn tranh lấy một tương lai cho cả hai, thế nhưng chúng ta thật sự có tương lai sao?

Trước khi bọn họ định công khai một ngày, Korn tìm đến Kim, ông nói với Kim người một khi có yếu điểm liền khó bảo toàn. Loại người giống như bọn họ,một khi có nhược điểm là đồng nghĩa với việc có thể mất mạng bất cứ lúc nào. Huống chi Kim lại còn là người thừa kế gia tộc mà Korn muốn chỉ định.

"Ba, người muốn ám chỉ chuyện gì?" Kim từ trước đến nay rất thông minh, hắn đương nhiên hiểu Korn không đơn giản đến đây nói đạo lý.

"Con và đứa bé Porchay kia không nên ở cùng nhau." Korn không tiếp tục quanh co mà đi thẳng vào vấn đề.

"Kinn và Porche có thể ở bên nhau, vì sao con và Porchay lại không được?"

"Con nên biết, con không giống Kinn." Korn chậm rãi nói "Con là đứa giống ta nhất, cũng là đứa con ta coi trọng nhất để tiếp quản gia tộc này."

"Thế nhưng con không cần." Kim phản bác "Gia tộc có thể giao cho Kinn, cho Porche. Thậm chí là cho Vegas hay Pete, đều không liên quan đến con."

"Kim." Korn có chút tức giận, ông khắc chế lửa giận nói "Con biết mình đang nói gì không? Vì một đứa nhóc, đáng giá không?"

"Ba, con có thể không có những thứ gia tộc mang lại, nhưng con không thể không có Porchay."

Porchay tựa như tia sáng duy nhất trong cuộc sống u tối của hắn, không thể nào kháng cự cũng không có cách nào rời xa.

"Vậy nó thì sao? Con vì nó từ bỏ tất cả, nó có thể vì con làm được gì?"

"Con không cần em ấy làm gì cho con. Cho dù có một ngày em ấy không cần con nữa, con vẫn yêu em ấy. Tình yêu con dành cho Porchay sẽ không vì bất cứ chuyện gì mà thay đổi." Kim khẳng định. Porchay đã từng kiên định hướng về phía hắn, bây giờ đến lượt hắn bất chấp tất cả để yêu cậu.

"Kim, con biết ta có hàng trăm cách làm nó biến mất." ngữ khí của Korn vẫn bình tĩnh cứ như việc vừa nói chỉ là chuyện nhỏ không đáng để tâm.

Kim siết chặt nắm đấm, hắn biết ba đang uy hiếp mình, cũng hiểu rõ ông thật sự có thể làm được "Nếu như em ấy biến mất, con cũng có hàng trăm cách để gia tộc mà người vẫn luôn tự hào biến mất hoàn toàn khỏi thế giới này." Kim đại nghịch bất đạo uy hiếp ngược lại ba mình "Ba đã nói con là đứa con giống ba nhất, cho nên ba hẳn cũng biết, con làm được."

"Nếu như ba động đến Porchay, con tuyệt đối sẽ không sống một mình." Kim tiếp tục uy hiếp "Đến lúc đó, ba không chỉ mất đi một đứa con trai. Tất cả những gì ba quan tâm, con đều có biện pháp để hủy diệt chúng từng chút một trước khi chết."

"Con biết người sẽ không dễ dàng buông tha cho chúng con, cho nên con muốn cùng người làm giao dịch." Kim vẫn không muốn triệt để trở mặt với ba mình "Con biết đối thủ khó dây dưa nhất của chúng ta là người Italy cùng người Nga, ba cùng bọn họ giao tranh hơn mười năm. Con thay ba triệt để diệt trừ bọn chúng, lấy điều này làm điều kiện trao đổi, con muốn giống như anh cả không cần phải tham gia vào bất kì việc gì của gia tộc Theerapanyakul nữa."

"Con biết cái giá của việc này là gì không? Con có thể sẽ chết trong tay chúng!" Korn không ngờ con trai mình sẽ cố chấp đến vậy. Ông cứ nghĩ sẽ chỉ có Kinn vì yêu mà mất đi lý trí, không ngờ tới Kim cũng giống hệt anh trai hắn.

"So với mất đi em ấy, chết thì có là gì?" Kim cười nhạt. So với cái chết, hắn sợ cuộc sống không có Porchay hơn "Cho nên, đáp án của người là gì?"

Korn hiểu rõ bất luận nói gì, Kim cũng không thay đổi ý định "Vậy theo lời con nói đi." Ông cũng muốn xem thực lực chân chính của con trai đến cùng ra sao.

Kim đứng dậy muốn rời đi, lại nghe tiếng Korn vang lên từ phía sau " Trước tiên, con nghĩ xem làm thể nào cùng cậu nhóc đó nói. Con cảm thấy sinh ly tương đối khó qua, hay là tử biệt đau khổ hơn?"

"Không phiền ba nhọc lòng."

Sau đó chính là một mình Kim dùng một tháng lên kế hoạch một trận tiêu diệt. Kế hoạch rất thành công. Hắn gần như đã tiêu diệt hết người Italy và người Nga. Thế nhưng đến phút cuối hắn lại bị đánh lén tiêm vào thuốc độc. Sau đó là được đưa tới bệnh viện, dù giữ được mạng nhưng lại hôn mê.

Ký ức đến đây thì dừng lại. Porchay cảm giác mặt cậu ươn ướt, lúc này mới nhận ra mình khóc. Cậu một tay nắm tay Kim, một tay nhẹ nhàng vuốt ve mặt hắn "Trách không được anh nói anh không có người thân, bảo sao anh nói bọn họ đều muốn hại anh."

Hai từ người thân trong lòng Porchay luôn là sự ấm áp và hạnh phúc giống như khi ở cùng anh trai. Cho nên cậu rất đau lòng Kim, hắn cái gì cũng không thiếu, nhưng lại không có một mái ấm hạnh phúc.

Porchay cảm thấy có một đôi tay chạm vào mặt mình, thay cậu lau nước mắt. Cậu kinh ngạc phát hiện Kim đã tỉnh từ lúc nào, cậu muốn đi gọi bác sĩ lại bị Kim kéo lại.

"Đừng đi...Đừng bỏ anh được không?" ánh mắt Kim như đang cầu xin, lại giống tự trách.

"Em không đi, em chỉ muốn gọi bác sĩ đến kiểm tra cho anh."

"Anh không sao, không cần gọi bác sĩ." Kim cự tuyệt "Đừng bỏ rơi anh, được không?"

Porchay cảm nhận được cảm xúc của Kim không giống lúc nãy, cậu hoài nghi hỏi "Anh nhớ ra được gì sao?"

"Ừm" Kim dù không muốn thừa nhận, nhưng giữa hắn và Porchay đã không thể chứa đựng thêm được bất cứ sự lừa dối nào "Nhưng lúc vừa tỉnh lại anh thật sự không nhớ rõ chuyện gì."

Porchay nhìn dáng vẻ khẩn trương của hắn bất giác bật cười "Em biết, em cũng không phải kẻ ngốc." Porchay ngồi xuống, giúp Kim chỉnh lại chăn mền "Nhớ lại khi nào?"

"Lúc em nói chúng ta đã chia tay..." Mặt Kim tái nhợt "Chúng ta không chia tay có được không?"

"Kim, chia tay chính là chia tay" Porchay ngữ khí bình tĩnh, lộ ra sự kiên định không đổi "Tựa như đàn đã đứt dây, dù sửa thế nào cũng không thể khôi phục âm thanh như lúc đầu."

"Em biết rồi đúng không?" Kim hỏi, vừa rồi Porchay độc thoại hắn đã đoán được.

Porchay gật đầu "Em cũng không xứng để anh vì em làm nhiều việc như vậy. Em của hiện tại sớm đã không còn xứng với anh."

"Chay, anh mặc kệ lúc anh hôn mê một năm này em đã trải qua những gì, anh đều không để ý. Anh chỉ muốn ở cùng em. Không cần để tâm đến bất cứ chuyện gì." Kim chỉ cần nghĩ đến cuộc sống sau này không có Porchay dường như chẳng còn ý nghĩa.

"Em cùng rất nhiều người kết giao." Porchay đánh gãy lời Kim. Cậu cần thẳng thắn với hắn. Đồng thời cậu cũng phát hiện Kim choáng váng.

"Porche nói, em chính là tra nam lạm tình."

"Em đã hôn bọn họ, lên giường, làm tất cả nhừng việc thân mật anh có thể nghĩ tới."

"Cho dù em trở thành như vậy, anh vẫn muốn ở bên em sao?"

"Porchay" giọng Kim có chút khàn, thanh âm cũng run rẩy "Nói anh không để ý thì là giả, anh làm sao có thể không quan tâm? Anh ghen tỵ đến phát điên! Nhưng anh có thể cầu xin em được không? Quên đi quá khứ, chúng ta ở cùng nhau hướng đến tương lai?"

Porchay vừa khóc vừa cười "Chúng ta quay lại đi, P'Kim"

----------Hoàn chính văn---------

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro