9. Niềm vui và rắc rối

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

*

Ngày mai lại tới lượt cô Seulgi chọn các hoạt động trong lớp. Cô lại đề nghị học vẽ một lần nữa, vì lớp học vẽ lần trước không có hiệu quả lắm bởi trái banh bông buồn ngủ. Cô Seulgi báo trước về lớp học vẽ cho tụi nhỏ và bé Wendy đã hứa sẽ đi ngủ sớm.

"Ngày mai chúng ta có tiết học vẽ bằng ngón tay!" Seulgi đã thông báo với Joy như cô đã từng nghĩ đến kế hoạch lớn nhất từ trước tới nay.

Joy nghĩ Seulgi đã bị điên. Cô đang tự hỏi liệu điều đó có phải là do cái đập trên đầu mà Seulgi được nhận từ cô. Liệu một trong nhiều hơn nữa sự đánh đập có thể sửa chữa vấn đề? Joy đã cố gắng, nhưng thật đáng buồn, nó đã không hiệu quả.

Ngày hôm sau, Seulgi chở tụi nhỏ đến trường trong khi Joy quan sát. Seulgi chuẩn bị phòng học trong khi Joy quan sát. Seulgi chào đón tụi nhỏ và ôm chúng trong khi Joy quan sát.

"Có gì đó sai sai hả?" Seulgi hỏi.

"Mọi thứ của ngày hôm nay đều sai. Chắc chắn nó sẽ là một thảm họa"

Seulgi phủ nhận lời nói của Joy. Điều gì tồi tệ có thể xảy ra trong trường mẫu giáo với hai đứa trẻ đáng yêu kia chứ?


*

Irene và Wendy ngồi ngoan ngoãn khi Seulgi đặt bảng gỗ và một bộ sơn màu nước lên bàn. Joy lại tiếp tục theo dõi mọi hành động của cô.

"Chờ đã, màu nước? Có an toàn không? Chị đã kiểm tra xem chúng có độc chưa đó?" Joy quét các dấu hiệu cảnh báo trên hộp và hỏi.

"Vâng, Joy, trừ khi tụi nhỏ ăn nó."

"IRENE, cậu không thể ăn cái này!" Wendy hét lên và lấy ống nước màu tím từ tay Irene.

Lời tiên tri của Joy đã trở thành hiện thực.


*

Một trong những sở thích của Seulgi là vẽ. Cô ấy đặc biệt thích vẽ gấu vì cô ấy yêu gấu, giống như đam mê của Joy cho gà rán, nhưng Seulgi sẽ không ăn gấu.

Hai cô giáo cho phép học trò của họ để cho trí tưởng tượng của chúng bay cao bay xa và yêu cầu tụi nhỏ vẽ bất cứ điều gì trong tâm trí của chúng. Tranh thủ thời gian rảnh, Seulgi đã chứng tỏ kỹ năng nghệ thuật bằng cách vẽ một con gấu. Joy, mặt khác, đóng dấu trên giấy và tạo ra một hình dạng của một chú gà con giống gà tây.

"Cô Park, cô Kang, nhìn kìa!" Irene giữ giấy cho hai cô giáo xem.

Trên giấy là một đám mây màu tím và không có gì khác. Mồ hôi của Joy chảy ra từ trán, bởi vì cô nghĩ những suy nghĩ trừu tượng đã không phát triển cho đến mười hai hay mười ba tuổi. Các nghiên cứu của cô đã thất bại.

"Irene nie, con vẽ tốt lắm, con có có thể giải thích nó cho cô hiểu được không?"

"Ôi, đó là căn nhà của tụi con, đây là Wendy và con, nhà tụi con cũng cũng có một cái hồ ..." Irene nói về một tác phẩm của mình, nói đến những nơi khác nhau trên giấy.

Tuy nhiên, Joy chỉ là không hiểu bản vẽ của bé. Kết luận từ biểu hiện của Seulgi, cô cũng không hiểu luôn


*

"Cô Park, con đã vẽ cô nè!" Wendy đưa cho Joy tờ giấy.

Joy nghi ngờ rằng bài học thực tế hôm nay là để chơi đùa với cô khi cô kiểm tra bức tranh. Có một vài vấn đề với nó: chiều cao của cô được rút ngắn xuống mức Wendy; đặc điểm của cô không được miêu tả; và quan trọng nhất, khuôn mặt tuyệt đẹp của cô không có chỗ để nhìn thấy. Điều duy nhất thu hút được là cảnh Joy né một con gấu, một con gấu có lẽ là Kang Seulgi.

Joy nghĩ rằng cô nên trung thực với Wendy, nhưng cô lại nhìn chằm chằm lại với đôi mắt tròn ngây thơ ngây thơ, rõ ràng nói rằng "Hãy khen con đi cô, con đã làm tốt lắm rồi!" Joy gần như muốn bắt cóc con bé luôn, nhưng nó sẽ là bất hợp pháp.

Liếc nhìn lại bức tranh, Joy thấy mâu thuẫn.  Cô có nên nói với Wendy về phản ứng thực sự của cô? Hay cô ấy sẽ chấp nhận bản vẽ với lòng biết ơn và  sự dối trá?

"Cô không thích nó sao?" Không nhận được phản ứng từ Joy, Wendy đang trên bờ vực của sự khóc và nghẹn ngào với những lời nói của bé.

Không thực sự, nhưng con quá dễ thương và cô không muốn nhìn thấy con khóc. Cô là một con quỷ satan nhưng cô không độc ác. Cô cũng không miễn nhiễm được với sự dễ thương.

"Cô thích nó mà.Cảm ơn con, Wendy."

"Cảm ơn cô, cô Kang đã dạy con làm thế nào để vẽ nó đó!" Như Wendy tiết lộ mảnh thông tin này, bàn tay phải của Joy nắm chặt nắm lại và gần như biến thành cuốn giấy.

Kang, chị chết chắc.

Joy rời khỏi phòng để xả xì trét với ý nghĩ của mình và Seulgi vẫn giữ nhiệm vụ của lớp học trong thời gian đó.


*

Trong khi Wendy đi khỏi, Irene xây dựng một ý tưởng mới. Bé biết màu tím sẽ được sử dụng, như mọi khi, nhưng bé không biết vẽ gì. Một ý tưởng nảy ra trong tâm trí bé khi bé nhận ra rằng Wendy đã trở lại chỗ ngồi của bạn nữ và nhúng ngón tay vào màu nước để bắt đầu một bản vẽ khác.

Irene bật mở ống nước, và vắt một lượng màu lên lòng bàn tay bé.

"Wendy." Irene kêu lên.

Wendy quay lại và cảm thấy ẩm ướt chạm vào mặt mình khi Irene vuốt ve khuôn mặt mình. Irene nie đã tô màu khuôn mặt của bé bằng màu nước, nhưng Wendy không biết điều đó bởi vì bé không thể nhìn thấy khuôn mặt của bé.

"Irene, cậu làm gì vậy?"

"Tất cả mọi thứ màu tím đều là của mình."

"Mình biết điều đó mà."

"Và mình đang tô cậu thành màu tím nè."

Wendy làm theo hành động của Irene và tô Irene thành màu tím, không phải màu xanh.

"Tại sao cậu lại dùng màu tím?"

"Bởi vì cậu thích màu tím."

Joy bước vào phòng ngay khi Wendy làm vậy, cô hét lên sợ hãi như đang lái một chiếc tàu lượn siêu tốc, làm Seulgi phải xa cách tác phẩm nghệ thuật của cô ấy. Sự chú ý của Irene và Wendy cũng tập trung vào cô, và tụi nhỏ có thể cảm nhận được rằng tụi nhỏ gặp rắc rối.

"Wendy, Irene, chuyện gì đã xảy ra vậy?" Joy cố gắng bình tĩnh, tuy nhiên, cô đã thất bại.

"Tô màu lên trên khuôn mặt của tụi con?" Irene đề xuất một ý tưởng có thể.

"Con xin lỗi, cô Park, đó là lỗi của con." Wendy xin lỗi.

"Không, đó là của con, con bắt đầu nó."

"Không, lỗi là của con."

"Không ..." Irene và Wendy lập luận rằng ai là người có lỗi và nước mắt chảy xuống từ má của tụi nó, làm lớp sơn màu tím chảy xuống đất.

"Không, đó là lỗi của chị! Đừng phạt họ!" Seulgi không thể đứng nhìn thấy các học sinh của cô bị phạt và cô đã đứng lên vì chúng.

"Vâng, đó là lỗi của cô Kang." Hai đứa học trò nói và chỉ những ngón tay lấm sơn màu của chúng vào Seulgi, lúc này, cô đã biết được ý nghĩa của hai chữ phản bội.

Thở dài, Joy mở cửa ra và để những đứa trẻ lên xe của cô và lái xe về nhà.


*

Bà Shon và bà Bae đang uống trà chiều ở nhà Bae, cho đến khi những đứa con gái màu tím của họ bước vào nhà.

"Halloween à?" Mắt bà Shon mở to ra bởi vì cảnh tượng bất ngờ.

"Hầu như là vậy, nhưng không hoàn toàn, tôi đã chọn chở hai đứa về nhà vì nó có thể dễ dàng hơn". Joy đã trả lời và không giải thích chi tiết. Seulgi sẽ là người để làm điều đó, mặc dù không có gì để nói.

"Thôi nào, hai đứa có thể tắm cùng nhau." Bà Bae dẫn tụi nhỏ vào phòng tắm

"Bà  có chắc là tụi nên tắm với nhau không?" Joy hỏi khi bà Bae rút lui khỏi phòng tắm.

"Irene đã đề nghị, làm thế nào tôi có thể từ chối." Bà mẹ nhún vai.

Joy nghe thấy Irene với mùi quỷ quyệt trong tiếng cười và tiếng kêu ngạc nhiên của Wendy từ trong phòng tắm. Tốt nhất cho cô và Seulgi nên rời khỏi nơi điên rồ này, nếu không cô sẽ giải cứu Wendy mất.

Không phải là một ngày tốt đẹp, cho cô và cho cả Wendy.

"Kang, cậu sẽ trở lại lớp mẫu giáo để dọn dẹp." Ngoài ra, vẫn còn những nhiệm vụ khác phải làm nữa.

- - -

Tiện thể đây thì tôi muốn bóc phốt geizuke  :) Vì tội dụ dỗ con gái mới lớn nhà lành, mấy mẹ nhớ tránh xa con người hóng hớt đầy thuỵ phuy và nhoam huểm ấy nhé :)

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro